Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 218



“Hố cha Hệ Thống, ngươi hại chết ta rồi!”

“Tích… chết hay không thì chưa chắc, chứ không làm thì chắc chắn là phải bị Huyền Hoàng Viêm bào chết á.”

Đương nhiên Tiêu Thiên cũng biết Hệ Thống muốn giúp hắn giải quyết vấn đề chứ chẳng mang ác ý gì cả, chỉ là cái cách nó thực hiện lại… ngoài tầm kiểm soát đâu chỉ một tý a.

“Mà này, rốt cuộc thì vừa rồi ngươi làm gì Mỹ Đỗ Toa thế?”

“Tích… là ký chủ làm chứ.”

“Rõ ràng là ngươi làm!”

“Tích… ai làm cho nghĩ kỹ lại lần nữa rồi trả lời đấy.”

“Ngươi… coi như ngươi lợi hại!” - Cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn giết người trong lòng, Tiêu Thiên siết chặt nắm đấm, một mặt nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì với Mỹ Đỗ Toa thế, Hệ Thống?”

“Tích… cho nàng mượn hỏa chủng Cốt Linh Lãnh Hỏa để tạm thời đột phá tới nửa bước Đấu Tông, đồng thời có thêm thủ đoạn trấn áp Huyền Hoàng Viêm thôi. Không có gì phức tạp cả.”

“À… như vậy cũng được!?”

Mặc dù đã đoán được đôi phần sau khi nhìn thấy Mỹ Đỗ Toa xuất ra Cốt Linh Lãnh Hỏa chống đỡ công kích của Huyền Hoàng Viêm, nhưng Tiêu Thiên thật sự không nghĩ ra Hệ Thống vậy mà chơi lớn đến mức này.

Trên thực tế, nửa bước Đấu Tông không phải là một cảnh giới gì cả. Nó chỉ là một cách nói để mô tả việc Mỹ Đỗ Toa vẫn chưa phải là Đấu Tông chân chính, nhưng nhờ sở hữu Cốt Linh Lãnh Hỏa mà nàng lại mạnh hơn chính mình ở Đấu Hoàng đỉnh phong.


Về phần lo lắng tình huống “nợ khó đòi” xảy ra, thì một là Mỹ Đỗ Toa không phải loại người như thế, hai nữa là đã dám cho người ta mượn thì chắc chắn Hệ Thống phải có cách đòi lại đồ đạc của nó, nên Tiêu Thiên hoàn toàn yên tâm.

Nhưng mà vẫn đề đáng nói ở đây là lỡ đâu nữ vương bệ hạ trở mặt đem chuyện “hắn” sàm sỡ nàng ra đòi công đạo, đến lúc đó sợ rằng hắn có nhảy xuống sông Hồng cũng rửa không hết tội a!

“Bộ muốn cho mượn hỏa chủng là nhất định phải dùng phương pháp… đó hả, Hệ Thống?”

“Tích… không phải cách duy nhất, nhưng là cách nhanh và hiệu quả nhất ở thời điểm hiện tại.”

“Ừm, ta hiểu rồi. Hy vọng nàng cũng sẽ hiểu.”

Lắc đầu thở dài, Tiêu Thiên quyết định… ngồi xuống nghỉ ngơi. Đuổi theo hai người kia chưa chắc đã kịp, mà kể cả kịp cũng chẳng có tác dụng gì, nên là thay vì làm việc vô ích thì nghỉ ngơi cho lại sức lát nữa tính đường lui ra còn hơn.

Đáng tiếc…

“Tích… cẩn thận!”

Vù! Ầm! Uỳnh! Uỳnh!

...phàm là chuyện trên đời, không phải cứ muốn là được.

Còn chưa kịp ngồi nóng đít, Tiêu Thiên đã phải bật dậy để nhào qua một bên, sát lại càng sát tránh thoát một đạo quyền ấn khổng lồ bất thình lình nhắm thẳng về phía hắn.

“Khụ… mẹ kiếp… khụ… khụ…” - Bụi bặm tan đi để lộ ra thân hình khá chật vật của Tiêu Thiên, cũng còn may là không có bị thương: “Lần sau ngươi báo sớm một chút được không, Hệ Thống?”

Hệ Thống không đáp, mà trên thực tế Tiêu Thiên cũng chẳng cần đáp án làm gì cả. Thay vào đó, hắn tập trung sự chú ý của mình về phía nơi quyền ấn kia phát ra, và rất nhanh thủ phạm liền lộ diện.

Là một quái nhân đầu rùa, đẳng cấp… Đấu Hoàng!

“Cmn!” - Hú lên một tiếng quái dị, Tiêu Thiên không nói hai lời liền quay đầu chạy.

Còn gì để nói khi mà rõ ràng đối phương đến đây là để giết hắn, trong bối cảnh Mỹ Đỗ Toa không ở và bản lĩnh cá nhân không đủ để chống cự, thì chạy là phương án duy nhất rồi.

“Chạy đi đâu!? Đứng lại cho ta!”

“Ngươi nói đứng lại là ta phải đứng lại hả, ngu ngốc!”

“Muốn chết!”

“Đâu có, ta muốn sống chứ không có muốn chết đâu!”

“Không muốn chết thì đừng chạy!”

“Ngươi đừng đuổi ta sẽ không chạy!”

“...”

Cứ như thế tình cảnh nguy hiểm nhưng lại khá… hài hước diễn ra khi một bên là ngọn đuốc sống không ngừng chạy, bên còn lại là một con người hình rùa đuổi sát sau lưng.

Tuy nhiên, thế giằng co cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì một là đối phương nhanh hơn Tiêu Thiên, và hai nữa là…


Vù! Xẹttttt…

Vút! Ầm! Ầm! Ầm!

“Mẹ kiếp! Một Đấu Hoàng chưa đủ còn ở đâu chạy ra một đám Đấu Vương. Có cho người ta sống nữa hay không?”

...phe địch có viện binh.

Có Hệ Thống hỗ trợ nên Tiêu Thiên vẫn đủ khả năng tránh né hết các loại công kích năng lượng có, vũ khí có, thậm chí là phun nước, phun mực đều có, nhưng việc phải liên tục bẻ lái giữa đường lại khiến khoảng cách vốn không lấy gì làm xa xôi giữa hắn và quái nhân rùa sau lưng hắn càng lúc càng gần hơn.

Hay nói cách khác, là tình huống bây giờ đã bắt đầu trở nên thực sự nguy hiểm rồi đấy!

“Bạo Liệt Tiễn”

Ầm!

“Hệ Thống, ngươi định vị được Mỹ Đỗ Toa không!?” - Vừa để lại một mũi tên nhiễm dị hỏa có khả năng nổ mạnh xuống mặt đất nơi bản thân vừa chạy qua để cản chân đối phương, Tiêu Thiên vừa thở gấp: “Một mình ta trốn không thoát đám quái nhân này nổi rồi.”

“Tích… có thể, nhưng vô dụng. Xà Nữ kia đang bận đuổi theo Huyền Hoàng Viêm ngược hướng với ký chủ, và quan trọng là nàng chạy rất nhanh. Bây giờ ký chủ có liều mạng quay đầu lại thì cũng chỉ là thế “hai điểm thẳng hàng” với nàng mà thôi.”

“Nhưng cứ chạy thế này cũng không phải là cách… có!” - Không biết nghĩ ra kế hoạch điên rồ gì, Tiêu Thiên vậy mà bất thình lình nhún người… bay lên không trung: “Chạy không phải là cách, nhưng bay chắc chắn là một cách hay!”

“Tích… này, ký chủ định bỏ lại Xà Nữ kia để một mình bay ra khỏi hang động này à?”

“Nàng mạnh như vậy chắc chắn sẽ có cách tự bảo vệ mình. Huyền Hoàng Viêm lại chẳng chạy được đi đâu cả. Hôm nay không ổn thì rút lui ngày mai quay lại, chỉ cần ta còn sống thì sẽ luôn có một ngày chúng ta lấy được thứ mình muốn thôi.”

“Tích… cũng có lý!”

Phừng! Vù!

Có vẻ như đã bị Tiêu Thiên thuyết phục, Hệ Thống bất thình lình ra thêm sức giúp hắn bay nhanh hơn gấp mấy lần. Thậm chí nó còn tạo ra một cái màn hình radar chỉ hai người thấy đánh dấu rõ phương hướng và khoảng cách tới lối ra nữa.

Rõ ràng là bình thường vẫn luôn giấu bài a!

Tốc độ Tiêu Thiên đột ngột tăng lên khiến đám quái nhân bay sát phía sau hắn hết sức bất ngờ. Đáng tiếc, từng đó vẫn là chưa đủ để hai bên mất dấu lẫn nhau.

Vù! Vù! Vèo! Vèo! Vèo!

Trên không trung mờ mịt và u ám của… tạm gọi là Huyền Hoàng Động đi, một ngọn đuốc hình người màu xanh lam ngọc đang không ngừng xé gió lao nhanh, để lại sau lưng một vệt sáng dài xinh đẹp mà diễm lệ.

Gắt gao theo sát phía sau hắn là một đám các quái nhân thủy hải sản hình người thuần một màu Đấu Vương, được dẫn đầu bởi một lão ô quy Đấu Hoàng.

“Cố lên! Còn một chút nữa thôi!”

Chỉ cần đến được cái miệng hố do chính hắn là người khoan xuống lúc đầu, Tiêu Thiên chắc chắn sẽ thoát được tình cảnh bị truy đuổi này, bởi vì cái hố kia rất hẹp và yếu ớt, người đi trước vừa động tay động chân một cái là những ai ở phía sau sẽ phải lãnh đủ hết.

Nói cách khác, sinh hay tử sẽ chỉ còn đơn giản là Tiêu Thiên có vào được miệng hố hay không mà thôi!

Phải thừa nhận rằng kế hoạch của Tiêu Thiên rất không tồi, nhưng bởi vì được đề ra và thực hiện trong thời gian quá ngắn, nên nó không thể tránh khỏi việc mắc phải một nhược điểm vô cùng trí mạng, đó là thiếu đi những hành động đánh lạc hướng cần thiết để có thể qua mặt được đối phương. Và trong bối cảnh mà miệng hố đã càng lúc càng gần, thì lão ô quy bên phe quái nhân vậy mà bất ngờ…


“Aaaaa….”

Bùng! Vù!

...hét lớn một tiếng thảm thiết, cùng lúc đó toàn thân hắn cũng nhanh chóng tỏa ra khí vụ màu đỏ tươi tanh tưởi mùi máu, nhưng quan trọng nhất là tốc độ của hắn bỗng nhiên tăng lên một đoạn dài.

Đây rõ ràng là biểu hiện của người đang… thiêu đốt tinh huyết để đổi lại sức mạnh a!

“Mẹ kiếp con rùa điên này!”

Vù!

Nhẹ thì đẳng cấp thụt lùi, căn cơ hao tổn, nặng thì tuổi thọ giảm sút, biến thành phế nhân, nếu tình huống tệ nhất không may xảy ra thì có thể mất luôn cả mạng là những cái giá phải trả cho việc đạt được sức mạnh bằng cách thiêu đốt tinh huyết. Có thể nói, chỉ vì muốn bắt được Tiêu Thiên mà lão ô quy kia đã thực sự là ra hết cả vốn liếng rồi đấy.

“Hệ Thống ngươi đừng giấu bài nữa, chúng ta…”

Vù!

“Tích… cẩn thận!”

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Uỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh! Vù! Vù!

Tiếng nổ liên hồi, rung chuyển từng đợt, phong bạo từng cơn, tình cảnh kinh khủng chỉ hơn chứ không hề kém lúc Mỹ Đỗ Toa và Huyền Hoàng Viêm lao vào nhau liều mạng.

Trong hoàn cảnh như vậy…

Vù! Bịch! Bịch! Soạttttt…

“Khục… khụ… khụ…”

...chỉ thấy từ giữa làn khói bụi bất ngờ bắn ra một bóng người liên tục nảy trên mặt đất như trái banh thịt, sau đó còn tiếp tục trượt dài theo quán tính để lại một vệt máu đỏ tươi chói mắt rồi mới thực sự dừng lại.

Đáng nói là, dù bản thân hắn không thể bảo là không thảm, nhưng suốt quá trình đó bóng người kia vẫn bằng cách nào đó ôm chặt một người khác được quấn trong chăn mền trước ngực mình, diệu lại càng diệu không để đối phương phải chịu bất kỳ một va chạm.

Bóng người kia chính là Tiêu Thiên, còn người được hắn liều cả mạng ra bảo vệ đương nhiên chỉ có thể là Mộc Ánh Tuyết mà thôi.




Bình Luận (0)
Comment