Một tháng sau, tại một làng chài nhỏ bên bờ biển.
Trong một căn nhà nhỏ bằng gỗ đơn sơ nằm biệt lập hẳn ra khỏi làng, một nam nhân quần áo đạm bạc đang nhẹ nhàng chăm sóc một nữ nhân nằm ngủ trên giường, trên bụng nàng còn cuộn tròn một con rắn màu tía khá xinh đẹp, có vẻ như cũng đang ngủ say. Từ sắc mặt có chút tái nhợt, lâu lâu khẽ nhăn lại không biết là do đau đớn hay gặp ác mộng, có thể nhận ra nữ nhân một là thân mang trọng bệnh, hai là vì lý do gì đó mà bị thương không nhẹ.
Xung quanh căn phòng không có bất kỳ đồ đạc gì đáng nói, tất cả mọi vật dụng từ bàn ghế, giường chõng, thậm chí đến ly uống nước đều là làm bằng gỗ được đục đẽo qua loa sau đó đóng hoặc buộc tạm bợ lại với nhau. Duy chỉ có một chiếc đỉnh hình thù khá kỳ lạ với thân vuông, nắp tròn, không biết làm bằng chất liệu gì đang liên tục thả ra những làn khói mỏng manh là trông có vẻ đáng tiền mà thôi.
“Nội thương đều đã thuyên giảm, ngoại thương cũng không thành vấn đề, nhưng những xương cốt này muốn lành lại vẫn cần phải có thời gian a, haiz.” - Thở dài một hơi mang đầy màu sắc bất đắc dĩ, nam nhân chậm rãi kéo chăn lên đắp kín cổ cho nữ nhân, lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của con rắn, sau đó mới đứng dậy giặt vội chiếc khăn vừa dùng để lau mồ hôi cho cả hai: “Ở đây yên tĩnh tốt cho dưỡng thương, nhưng vấn đề dược liệu lại khiến phần quan trọng trước đó là trị thương bị cản trở. Có lẽ… là lúc nên tính đường chuyển đi nơi khác rồi.”
Ngoảnh đầu nhìn ra bầu trời xanh thăm thẳm, Tiêu Thiên bất giác nhớ tới ngày đầu tiên hắn… trôi đến cái làng chài này cách đây tròn một tháng.
Một đội ba người tất cả đều trọng thương, Mộc Ánh Tuyết bị bạch tuộc nuốt, Mỹ Đỗ Toa thì bị bạch tuộc đánh, còn Tiêu Thiên… bị dư chấn từ vụ bạch tuộc tự bạo thổi bay không biết bao nhiêu xa, đến mức dù đã có Hệ Thống giúp chạy thật xa và ra sức bảo vệ rồi nhưng hắn vẫn bị nổ cái thất linh bát lạc, tối tăm mặt mũi, nửa tỉnh nửa mê mấy ngày mấy đêm.
Cũng còn may là hải vực của Cửu Sát Chi Địa hoàn toàn vắng bóng sinh vật sống, cộng thêm Bạch Tinh vẫn luôn ngoan ngoãn chờ đợi ngoài khơi phía đông quần đảo cùng với thuyền lớn của bọn họ, nên Tiêu Thiên và đồng bọn mới được nàng một lần duy nhất vớt lấy cả ba lên thuyền, hiểm lại càng hiểm sống sót tới ngày hôm nay.
Hên là như thế, còn hay đương nhiên cũng phải kể. Thì mặc dù không có mệnh lệnh từ chủ nhân nàng, nhưng Bạch Tinh vẫn đủ khôn ngoan để hiểu rằng Tiêu Thiên và đồng bọn cần được đưa vào bờ thật nhanh để tìm cách chữa trị thương thế, chứ không là giẫm đinh không chết lại chết vì uốn ván thì quá là ối dồi ôi.
Cứ như thế, một con tàu với ba người lạ mặt “trôi” vào bờ một làng chài nhỏ. Và với những con người sinh ra từ biển rồi lại chết đi vì biển, bọn họ có thừa lòng tốt, cũng như sự đồng cảm để cứu lấy các đồng loại gặp không may trên biển của mình.
“Sau này không có việc gì cứ để tiểu Tinh ở lại đây giúp bọn họ đi biển cũng được. Tiếp theo…”
Cộc! Cộc! Cộc!
Đang lúc Tiêu Thiên quay lại từ quá khứ để đối mặt với hiện tại và chuẩn bị kế hoạch cho tương lai, thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai đó?”
“Là ta đây, Tiêu Thiên ca ca!”
“Tiểu Hải a! Vào đi, cửa không khóa đâu.”
“Xin phép!”
Kẹttttt… Ầm!
“A!”
Quảng Cáo
Chiếc “cửa” tạm bợ đáng thương thẳng thắn đổ sụp xuống bắn lên một trận bụi bặm sau khi bị ai đó đẩy nhẹ từ bên ngoài, để lộ ra phía sau nó một…
“T-Tiêu Thiên ca ca, ta… ta xin lỗi…”
...bé loli đâu đó khoảng năm, sáu tuổi đang một mặt lấm lét vì sợ bị mắng.
“Không sao, để đó lát nữa ta dựng lại cũng được.”
Nói, Tiêu Thiên còn mỉm cười phất phất tay, một bộ “không quan trọng” giúp loli gọi tiểu Hải đỡ hoảng sợ.
“Cái kia… ta biết rồi.” - Rón rén từng bước nhỏ đi vòng qua cánh cửa nằm quay lơ trên sàn, tiểu Hải từ hoảng hoảng hốt hốt chuyển sang cười hì hì chỉ trong một nốt nhạc: “Tiêu Thiên ca ca, ta mang thức ăn đến cho ngươi và Mộc tỷ tỷ đây.”
Vừa nói, tiểu nha đầu vừa nhanh chóng mở nút rồi lấy từ trong bao vải nãy giờ vẫn cẩn thận cầm trên tay ra một chiếc hộp chữ nhật lớn cỡ giấy A4, sau đó mở nắp. Bên trong hộp có bốn ngăn nhỏ, một ngăn chứa không tới một bát cơm trắng, một ngăn là vài con cá gì đó lớn cỡ ngón tay cái chút xíu chiên giòn, ngăn thứ ba là vài cọng rau xào, cuối cùng là canh đại dương ở ngăn thứ tư.
Không khác gì một khẩu phần ăn của công nhân viên tại các khu chế xuất hay khu công nghiệp cả!
“Ồ, đồ ăn hôm nay ngon nhỉ. Xem ra tay nghề của tỷ tỷ ngươi lại tốt hơn a.” -Vừa nói, Tiêu Thiên vừa mỉm cười ăn ngon lành.
Đối với một người từng ăn qua không ít thịt ma thú quý hiếm và các thể loại sơn hào hải vị như hắn, chỗ thức ăn này thực sự là… nhìn còn không đành chứ đừng nói ăn. Nhưng ở đây tới nay cũng một tháng rồi, hắn biết cái làng chài này nghèo lắm. Một chuyến ra biển mấy ngày liền mới về đánh đầy ụ cá cũng chỉ đổi lại được mấy chục cân gạo cũ thôi, ăn còn chưa đủ thì lấy đâu ra dư. Rồi chẳng may gặp đúng bữa trời không thương hoặc vận không tốt, một đi không trở lại là một chuyện, về được nhưng đánh không được cá, đến lúc đó cả làng cũng chỉ đành cắn răng… ăn rong biển qua ngày mà thôi.
Cho nên, Tiêu Thiên đang vui vẻ ăn đây không phải là thức ăn, mà là ăn tình người, ăn sự ấm áp của việc được bảo bọc và che chở, ăn cái đức tính lá lành đùm lá rách mà có lẽ phần đời còn lại hắn sẽ chẳng còn cơ hội được cảm nhận nữa ấy.
Nhìn Tiêu Thiên ăn ngon lành, tiểu Hải không có việc gì làm bắt đầu để ý xung quanh. Và tâm trí non trẻ của nàng, đã không biết là lần thứ bao nhiêu, lại được đặt lên người… Mỹ Đỗ Toa.
“Tiêu Thiên ca ca, ta… chơi với đại xà được không?”
“Đại xà…” - Liếc mắt qua Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Thiên bất đắc dĩ gật đầu: “Được thì được, nhưng nhớ nhẹ tay, nó còn đang bị đau đấy.”
Với người trưởng thành thì Mỹ Đỗ Toa hiện tại khá nhỏ, nhưng với một bé gái chỉ mới năm, sáu tuổi như tiểu Hải thì con rắn bằng cổ tay, dài hai mét này thực sự lớn a, nên là…
“Đại xà ngoan, nhanh khỏe lại rồi vào rừng giúp Tiêu Thiên ca ca và Mộc tỷ tỷ kiếm thức ăn.”
Quảng Cáo
...không hề có ý định sẽ động đậy “đại xà”, tiểu nha đầu chỉ đơn giản là leo lên mép giường ngồi rồi dùng tay nhỏ vuốt ve cái đầu rắn mà thôi.
“Phụttttt… khụ… khụ… khục…”
Một bên đang ăn cơm, nghe được tiểu Hải nói muốn Mỹ Đỗ Toa vào rừng kiếm thức ăn cho hắn và Mộc Ánh Tuyết, Tiêu Thiên xém chút thì sặc cả xương cá ra bằng đường lỗ tai. Trẻ em đúng là những tấm chiếu mới a, nếu có thể thì tốt nhất là đừng trải vẫn hơn.
“Tiểu Hải, lại đây ca ca nói cái này.”
“Dạ! Cái gì đó, Tiêu Thiên ca ca?”
“Đưa tay cho ta xem.”
“Hả!? À, đây ạ!”
Dù không hiểu lắm yêu cầu có phần kỳ quặc của Tiêu Thiên, nhưng tiểu Hải vẫn ngoan ngoãn đưa cánh tay nhỏ có chút ngăm đen vì nắng và gió biển của nàng ra cho hắn.
“Ừm… để xem…”
Dùng ngón trỏ và ngón giữa hợp thành kiếm chỉ đặt lên cổ tay tiểu Hải, hai mắt Tiêu Thiên khẽ nhắm đầy nghiền ngẫm như đang chẩn đoán gì đó, nhưng trên thực tế là…
“Sao rồi, Hệ Thống?”
...hắn đang giả làm thần côn mà thôi.
“Tích… đơn linh căn hệ Thủy, Hoàng giai cao cấp, hoàn toàn không có giá trị bồi dưỡng.”
“Quả nhiên!”
Không ngoài dự đoán của Tiêu Thiên, ra đường nhặt đại một bé loli liền mang Thiên linh căn gì đó đúng là loại tình tiết chỉ có thể xuất hiện trong ba cái tiểu thuyết mạng rẻ tiền.
Thiên tài nhiều như thế thì gọi gì là thiên tài nữa!
Nhưng mà, thiên tài trời sinh khó gặp, ngược lại là thiên tài nhân tạo dễ làm nha.
Quảng Cáo
“Tiểu Hải, cho ngươi cái này.”
Nói, Tiêu Thiên lật tay xuất ra một hạt “kẹo” trắng toát như tuyết viên tỏa ra mùi hương dịu nhẹ cho tiểu Hải.
“Thơm quá! Là kẹo sao, Tiêu Thiên ca ca?”
“Ừ, với ca ca thì thứ này đúng là kẹo không hơn không kém.”
“Hì hì, thật ngon.”
Đang lúc tiểu Hải cười tít cả mắt trước hương vị của Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán, thì...
Bụp!
...Tiêu Thiên lại bất thình lình ra tay đánh ngất nàng.
“Không muốn tiếp xúc nhiều vì sợ vướng nhiều nhân quả, nhưng… thôi. Đã gặp tức là có duyên, ca ca hy vọng sau này ngươi sẽ bước ra được khỏi cái nơi nghèo khó này để có một cuộc sống tốt đẹp hơn nhé, tiểu Hải.”
Vừa tự mình lẩm bẩm, Tiêu Thiên vừa lật tay lấy ra bộ ngân châm bình thường vẫn luôn do Mộc Ánh Tuyết giữ để…
“Bát Hoang Lục Hợp - Loạn”
Soạt! Soạt! Soạt!
...thi triển thức cuối cùng trong Quỷ Châm Bát Pháp lên người tiểu Hải giúp cô bé nghịch thiên cải mệnh theo đúng nghĩa đen.
Tạch! Đùng! Đùng! Đoàng!
Giữa trưa nắng bỗng nhiên có sấm chớp đầy trời như để cảnh báo kẻ nào đó nên dừng hành động trái với thiên ý trước khi quá muộn, đáng tiếc, trong căn phòng cũ nát đến cánh cửa đều không có, Tiêu Thiên lại chẳng hề quan tâm, trước sau vẫn đều đặn hạ châm không chút do dự.