Ba tháng nháy mắt liền qua.
“Hô… cuối cùng cũng đi được đến một bước này!” - Bước xuống từ trên lưng phi hành thú, Tiêu Thiên lập tức vươn vai, hít sâu một hơi kéo giãn sống lưng có chút cứng ngắc rồi thở phào như muốn đem hết những u ám và phiền muộn trong lòng thổi sạch ra bên ngoài: “Gia Mã Đế Quốc, chúng ta về tới rồi đây!”
Gần một trăm ngày đêm lang bạt từ bờ tây của địa vực tây bắc, vượt qua không biết bao nhiêu km đường, đến rồi lại đi ngang qua bao nhiêu Đế Quốc, rốt cuộc thì Tiêu Thiên và hai cô nàng đồng bọn cũng đã quay trở về với quê nhà của mình thành công.
Và rất không trùng hợp, chuyến bay chở bọn họ về quê hương lần này lại đáp xuống một nơi… có thể gọi là quen thuộc. Một tòa đại thành có tường vây được làm từ nham thạch đen cực kỳ cứng rắn gọi Hắc Nham Thành. Chính là nơi Tiêu Thiên từng đến trong lần kết thúc đợt khổ tu trong Ma Thú Sơn Mạch ấy.
Chỉ là…
“Ta thấy có vẻ như ngươi đang thả lỏng hơi sớm rồi đấy. Đừng quên chúng ta vẫn cần đi thêm một chặng ngang qua Đế Quốc tới biên giới phía đông, sau đó còn phải vượt sa mạc nữa mới tính là chính thức về đến nhà.”
...chưa vui mừng được bao lâu thì bên tai Tiêu Thiên đã bất thình lình vang lên âm thanh lạnh lùng của… Mỹ Đỗ Toa.
“Biết rồi! Tối ngày càm ràm càm ràm…”
“Lẩm bẩm gì đó!?”
“Không có! Ta đang nói là chúng ta nên nhanh chóng đi đăng ký vị trí với phi hành đội, sau đó mở một bữa tiệc nhỏ ăn mừng về nước thành công. Cũng lâu rồi chưa được ăn bữa cơm cho ra hồn ấy mà, ahaha!”
“Tch!”
Vẫn giữ hình hài “tiểu xà” để tiện cho việc di chuyển và nhận chăm sóc từ Tiêu Thiên như ba tháng trước, khác biệt là hiện tại Mỹ Đỗ Toa đã đủ tỉnh táo để có thể nói chuyện lưu loát và phần nào đó tự minh tưởng đẩy nhanh quá trình khôi phục thương thế của mình.
Tình huống của Mộc Ánh Tuyết cũng tương tự như vậy. Chỉ là muốn đánh nhau hay luyện đan thì tạm thời chưa thể được. Hai nàng vẫn cần thời gian tĩnh dưỡng thêm ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể tính đến chuyện làm việc nặng.
Sẵn nói tới thời gian, thì ba tháng trước sau khi để lại lượng lớn đan dược nhờ Bạch Tinh cất giữ và lựa chọn thời điểm thích hợp mới đưa cho tiểu Hải, Tiêu Thiên đã quyết tâm dứt áo ra đi trong đêm, mang theo Mộc Ánh Tuyết cùng Mỹ Đỗ Toa tìm đường quay về Gia Mã Đế Quốc, hay chính xác hơn, là quay về sa mạc Tháp Nhĩ Qua để trị thương và tĩnh dưỡng.
Để có thể vừa chăm sóc hai người bệnh, vừa có tiền về quê, suốt gần một trăm ngày lang bạt ấy mỗi bữa Tiêu Thiên chỉ tu luyện được sáu tiếng từ nửa đêm đến tờ mờ sáng, còn lại toàn là thời gian hắn dành để kiếm tiền.
Do vốn liếng và tay nghề có hạn nên thời gian ban đầu Tiêu Thiên làm ăn khá là nhỏ lẻ. Dù sao 10% trình độ [ Kế Thừa ] từ Mộc Ánh Tuyết tối đa cũng chỉ cho phép hắn phối chế vài loại nước thuốc bất nhập phẩm và giúp người ta xem bệnh vặt mà thôi, muốn hơn cũng chẳng có đâu.
Nhưng rồi theo thời gian trôi qua, tiền vốn và danh tiếng Tiêu Thiên chậm rãi tăng lên, thêm vào đó là tình trạng sức khỏe “cô giáo Tuyết” dần tốt lên đủ để có thể tiến hành… nằm dạy học, thì việc mở rộng, cũng như đẩy mạnh đầu tư kinh doanh là tất yếu.
Và cứ như thế, nhờ vào việc được [ Kế Thừa ] một trong những nghề nghiệp vinh quang bậc nhất đại lục, lại được kèm cặp bởi cô giáo có kinh nghiệm và chuyên môn cao, Tiêu Thiên không chỉ nhanh chóng kiếm được tiền về quê, đồng thời chăm sóc tốt hơn cho hai người bệnh, mà hiện tại hắn còn dành dụm được không ít các loại dược liệu khó tìm tại Gia Mã Đế Quốc.
Đương nhiên, song song với mặt sáng đó thì cũng tồn tại các mảng tối u ám khác.
Thứ nhất, tiền của dành dụm được hầu hết đều bị đổ vào phí ăn ở, đi lại và các loại doanh chi liên quan đến buôn bán đan dược, nên hai người bệnh gần như không được sử dụng đan dược gì có tính trị liệu quá nổi bật. Hệ quả trực tiếp là tốc độ hồi phục thương thế của hai người vẫn ở mức thấp, gián tiếp khiến Tiêu Thiên tiếp tục phải một mình gánh cái tiểu đội này trên vai thêm một thời gian nữa.
Thứ hai, một ngày chỉ có hai mươi bốn giờ, mất thời gian vào kinh doanh, khám bệnh, luyện đan, chăm sóc người khác và di chuyển đồng nghĩa với việc tu luyện sẽ buộc phải bị bỏ bê. Trong bối cảnh Hoàng Dung đã như thế, Mộc Ánh Tuyết ngồi đều không vững nói gì tới tu luyện, còn bản thân Tiêu Thiên mỗi ngày chỉ minh tưởng được sáu giờ như đã nói, thì sau nửa năm kể từ thời điểm bắt đầu hành trình Cửu Sát Chi Địa đến nay, đẳng cấp của hắn chỉ tăng lên vẻn vẹn… một tinh cấp, đạt tới ngũ tinh Đấu Sư mà thôi.
Trực tiếp tiêu tốn gấp ba lần thời gian so với thành tích hai tháng một tinh cấp trước đó đấy!
Mà, nếu hai vấn đề vừa nêu trên chỉ là chuyện của tiền tài ngoài thân và chút thời gian không quá mức đáng kể, thì vấn đề thứ ba thực sự là một tai nạn đối với Tiêu Thiên.
Đó chính là việc… Hệ Thống bắt đầu tính tiền hắn!
Theo đó, bởi vì đã mất đi quá trời năng lượng cho Tiêu Thiên bay và chiến đấu, đặc biệt là trong cú kéo cung bắn ra Đoạn Không Phong Ma Tiễn xúc động tới thiên địa chi lực cuối cùng, cộng thêm việc cho Mỹ Đỗ Toa mượn hỏa chủng Cốt Linh Lãnh Hỏa đến nay chưa đòi lại được, nên Hệ Thống quyết định… tắt tính năng [ Hỗ Trợ ] vô thời hạn như một hình thức trừ nợ gốc, đồng thời thu chiết khấu 30% kết quả tu luyện từ “mọi nguồn” của Tiêu Thiên trong vòng một năm tiếp theo làm tiền lãi.
Đây mới xứng đáng được gọi là vấn đề a!
Thoạt nghe thì thấy cái giá phải trả này khá đắt, bởi vì suy cho cùng hắn đi tìm Huyền Hoàng Viêm là vì mình, nhưng đồng thời cũng là vì Hệ Thống mà. Chi phí bỏ ra hai bên phải chịu chung chứ, đúng chưa? - Ừ thì về góc độ nào đó thì nói như thế cũng không hoàn toàn sai, nhưng đối với cá nhân Tiêu Thiên mà nói, hắn cảm thấy cái giá này không đắt chút nào, ngược lại là quá, quá, quááá… rẻ đi!
Nghĩ xem, bỏ qua tất cả những chuyện khác chưa bàn đến, thì chỉ riêng việc hắn dùng thực lực tứ tinh Đấu Sư quèn hơn chữ quèn của mình bắn quái nhân bạch tuộc, một nhất tinh Đấu Tông, bất lực tới mức chỉ còn cách tự bạo thôi là đã quá đủ để kính thưa các thể loại lời - lỗ luôn rồi.
Cho nên mới nói, làm được thì chịu được, ăn được thì trả được.
Thiên phú ngừng tăng lên, đồng thời tốc độ tu luyện chậm lại thấy rõ trong vòng một năm nói lớn đương nhiên là rất lớn, nhưng trả cái giá đó để đổi về những kinh nghiệm sống và đối địch, để trải nghiệm các cung bậc cảm xúc khác nhau từ tuyệt vọng tột cùng khi tưởng như Mộc Ánh Tuyết đã mất mạng, tới hưng phấn vô hạn lúc biết rằng mình còn sống trong hành trình vừa rồi, cá nhân Tiêu Thiên đánh giá là… hoàn toàn xứng đáng!
Dù sao thì sống là để trải nghiệm, sống là để trả nghiệp mà.
Trở lại với hiện tại.
Ba ngày nữa mới có một đợt phi hành đội cất cánh đi Mạc Thành, Tiêu Thiên cũng không lười biếng nghỉ ngơi gì cả, thay vào đó, hắn tranh thủ khoảng thời gian này để đi… đăng ký khảo hạch Luyện Dược Sư.
Là đăng ký cho bản thân hắn, chứ không phải Mộc Ánh Tuyết đâu!
“Luyện Dược Sư công hội…” - Ngẩng đầu nhìn lên kiến trúc bằng bạc có thiết kế khá giống một cái dược đỉnh khổng lồ, bên ngoài treo cao tấm bảng màu tím làm bằng đàn hương đề năm chữ lớn màu vàng sừng sững trước mặt, Tiêu Thiên nhịn không được lẩm bẩm: “...vốn không muốn trương dương, nhưng danh tính Vô hiện tại đã không tiện sử dụng nữa, đành phải bịa đại ra một cái tên khác vậy.”
Có thể chỉ là thần hồn át thần tính, nhưng Tiêu Thiên tin rằng với những hiểu biết của bản thân về cái tính tò mò, cũng như thích kiểm soát của Huân Nhi, thì cái tên Vô và Mộc cô nương vừa ra, sợ rằng sẽ có không ít thám tử “thấp nhất là Đấu Hoàng” từ Cổ Tộc tới điều tra hắn đâu.
Cho nên… phải giống như Từ Khuyết*, mỗi lần xuất hiện là một cái tên khác, gương mặt khác, bản lĩnh khác mới được.
“Tiểu huynh đệ, nơi này là Luyện Dược Sư công hội trọng địa, chỉ có Luyện Dược Sư hoặc người có ấn tín của công hội mới được ra vào.” - Vừa đến gần cửa, hai gã hộ vệ đã sớm chú ý đến thanh niên nãy giờ vẫn ngẩn người trước cửa công hội, lúc này đưa tay ngăn cản, lớn tiếng nói: “Ngươi có ấn tín không?”
Sớm đã biết cái thủ tục này sẽ được yêu cầu, Tiêu Thiên mỉm cười lắc đầu xòe bàn tay phải của mình ra, và…
“Ấn tín gì đó ta không có, nhưng ra có thứ này!”
Bùng! Phừng!
...búng tay một cái đem Tử Tinh Hỏa đốt lên trên đầu ngón tay mình.
“Ngưng tụ chân hỏa? Luyện Dược Sư… cấp bốn!?”
*Từ Khuyết*: Tối cường trang bức đả kiểm hệ thống.