“Ấn tín gì đó ta không có, nhưng ra có thứ này!”
Bùng! Phừng!
“Ngưng tụ chân hỏa? Luyện Dược Sư cấp bốn!?”
Nhiệt độ bất thình lình nóng lên, cộng thêm màu sắc bắt mắt và cách xuất hiện không thể bảo là không thần kỳ của Tử Tinh Hỏa khiến thanh âm kinh ngạc lập tức phun ra từ trong miệng hai thủ vệ.
Lấy kinh nghiệm nhiều năm làm thủ vệ trước cửa Luyện Dược Sư công hội, đương nhiên hai người có hiểu biết rằng phải là Luyện Dược Sư cấp bốn trở lên mới có khả năng ngưng tụ chân hỏa. Vấn đề ở đây là nếu người trước mặt già nua, hoặc ít nhất cũng đứng tuổi đi, thì họ còn có thể bình tĩnh một chút, nhưng đây rõ ràng chỉ là một thanh niên mới trên dưới hai mươi tuổi a!
“Khụ… xin lỗi đã làm hai vị thất vọng, nhưng ta không phải Luyện Dược Sư cấp bốn đâu.” - Vốn chỉ muốn chứng minh mình có khả năng luyện đan để được vào trong làm thủ tục dự thi, ai ngờ hai tên hộ vệ này lại bất thình lình hô hoán khiến không ít người qua đường đều đã tụ tập lại đây hóng chuyện, bất đắc dĩ Tiêu Thiên phải chủ động tắt lửa và đánh trống lảng: “Ta chỉ là có năng lực triệu hoán chút hỏa diễm mà thôi. Mà, hiện tại ta có thể tiến vào chưa?”
“A! À… c-có… có thể… có thể, tiểu huynh…à không, đại nhân, mời ngài vào!” - Ngọn lửa bất ngờ bùng lên, lại bất thình lình vụt tắt khiến hai gã hộ vệ giật mình, lúc này mới liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng khom người xuống, cung kính nói.
“Cảm ơn.” - Khẽ gật đầu, Tiêu Thiên tiến thẳng vào Luyện Dược Sư công hội, để lại đám khán giả ở bên ngoài dài cổ ngóng theo.
...
Bên trong Luyện Dược Sư công hội, một mùi thơm thoang thoảng lượn quanh làm cho thần trí con người có chút thoải mái.
Nhân viên ở đây cũng không nhiều, chỉ có vài người đang an tĩnh làm chuyện của mình. Tiêu Thiên bước vào, một số người nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt liếc qua thanh niên trẻ tuổi xa lạ chốc lát, sau đó… lại vùi đầu vào làm việc của mình.
Dù sao cũng sẽ chẳng có ai gan lớn đến mức tìm tới làm loạn tại Luyện Dược Sư công hội, quan tâm làm gì tốn thời gian và công sức.
“Nơi này…” - Ngẩn người giữa đại sảnh vắng lặng, Tiêu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “...so với chùa còn phải vắng, so với nhà thờ còn phải trang nghiêm hơn a!”
“Tiên sinh…” - Đang lúc hắn muốn tìm đại một người hỏi cách lấy huy chương Luyện Dược Sư thì một nữ tử mặc quần áo xanh nhạt vội vàng chạy lại từ đằng xa, rồi dừng lại trước mặt hắn mỉm cười: “Vị tiên sinh này, nhìn bộ dáng của ngươi hẳn là lần đầu tiên đến Luyện Dược Sư công hội Hắc Nham Thành a?”
“Ừm!” - Đánh giá một chút thanh y nữ tử trước mặt, mắt ngọc mày ngài, da trắng dáng xinh, chung tình dễ bảo, bộ dáng thật khiến cho người ta yêu thích, Tiêu Thiên cười đáp: “Ta đúng là mới vào đây lần đầu tiên, lần này cố ý đến là muốn đến lĩnh một cái huy chương Luyện Dược Sư.”
“Ồ, nói như vậy ngài là một Luyện Dược Sư sao?” - Thanh y nữ tử hơi giật mình, đôi mắt đẹp bây giờ mới chú ý quét lên, quét xuống trên người Tiêu Thiên.
“Chính xác là chưa, nhưng nếu ngươi cho ta biết trình tự đăng ký thì điều đó sẽ sớm thành sự thật thôi.” - Không quá để ý đến tia kinh ngạc trong mắt nữ tử, Tiêu Thiên cười gật đầu.
“À vâng, xin ngài chờ một lát.” - Được Tiêu Thiên gật đầu xác nhận, thanh y nữ tử hơi kinh hãi, nét cung kính trên mặt càng thêm rõ ràng, lúc này lui ra phía sau vài bước vào trong một quầy lễ tân bất kỳ trên hành lang lấy ra một mảnh da dê có chút ố vàng đưa cho hắn: “Đây là bản khai thông tin cá nhân, mời tiên sinh điền đầy đủ và chính xác mọi thứ để công hội có thể hoàn thành hồ sơ của ngài một cách nhanh nhất.”
“Sơ yếu lý lịch a!” - Nhận lấy cuộn da dê và bút, Tiêu Thiên khẽ bật cười làm việc: “Tên… Tề Vô Thiên, 23 tuổi, đạo sư… Tuyết Mộc, độc thân…”
Cái gì chứ điền sơ yếu lý lịch kiếp trước hắn làm không dưới trăm lần, đã chẳng còn gì xa lạ.
“Đa tạ!” - Mỉm cười nhận lấy cuộn da dê từ Tiêu Thiên, nhưng rất nhanh mày liễu thanh y nữ tử lại cau lên: “Tiên sinh, tên đạo sư của ngài hình như… không có trong ghi chép của công hội chúng ta.”
“Nàng thích ẩn cư nên chưa từng có ghi chép qua, cái này cũng không có gì lạ. Như thế nào? Nhất định phải là người có ghi chép bảo lãnh sao? Nếu vậy thì… thôi đi.” - Khẽ lắc đầu, Tiêu Thiên xoay người muốn đi.
“Tiên sinh, xin chờ một lát.” - Nhìn thấy Tiêu Thiên thẳng thắn rời đi, thanh y nữ tử vội vàng nói: “Người bảo lãnh chỉ là thủ tục, miễn là ngài thông qua khảo hạch thì vẫn có thể lĩnh huy chương như thường.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới dừng bước, trong cười ngoài không cười xoay người trở lại. Kiểu gì chẳng như thế!
Thở phào một hơi, thanh y nữ tử nhanh nhẹn thu dọn đồ vật trên bàn, sau đó cầm theo bản đăng ký của Tiêu Thiên làm động tác mời: “Tiên sinh, khảo hạch Luyện Dược Sư cấp một mời đi bên này.”
...
Vừa đi, Tiêu Thiên vừa tranh thủ hỏi thăm thanh y nữ tử một vài thủ tục liên quan để đảm bảo mình không vì lạc hậu mà phạm phải những sai lầm không đáng có. Lát sau, hai người cùng nhau dừng lại trước một cánh cửa lớn, nơi có tới bốn gã nam nhân vai u thịt bắp được vũ trang hạng nặng canh gác phía trước.
“Bốn thập tinh Đấu Giả, vẫn là khí tức trầm ổn tùy thời có thể đột phá lên Đấu Sư. Không tệ!” - Ánh mắt đảo qua trên ngực bốn gã đại hán, Tiêu Thiên âm thầm gật đầu.
“Đặc Á đại thúc, khảo hạch bắt đầu chưa ạ?” - Thanh y nữ tử cầm tư liệu của Tiêu Thiên đưa cho tên đại hán kia hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi. Ngươi mang thêm người vào à?” - Nam nhân gọi Đặc Á đảo mắt quét ngang người Tiêu Thiên, trong lòng bất giác cảm thấy ngạc nhiên. Bằng vào thực lực của hắn vậy mà không nhìn ra nông sâu của thanh niên trước mặt: “Ừm, thoạt nhìn không tồi a.”
Xem qua sơ yếu lý lịch, lại cẩn thận kiểm tra ấn chương, lúc này Đặc Á mới móc trong người ra một cái băng tay màu đen, trên đó có một chữ số năm thật to.
“Đây là số báo danh của ngươi, đừng để mất.”
“Đa tạ.”
Nhận lấy băng tay, Tiêu Thiên lập tức đeo lên, cũng không quên cười cảm tạ Đặc Á.
“Vô Thiên tiên sinh, tiếp theo ngài phải tự mình tiến vào, nhiệm vụ của ta đến đây là hoàn tất rồi.” - Nhìn thấy thủ tục đã đầy đủ hết, thanh y nữ tử khẽ cười nói: “Chúc ngài may mắn!”
“Ừ, đa ta.” - Gật đầu, Tiêu Viêm chắp tay với cả năm người, sau đó nhanh chóng tiến vào bên trong.
…
Bên ngoài không khí có chút âm trầm, nhưng bên trong đại sảnh lại rộng rãi, thoáng đãng như ban ngày. Lúc này trong đại sảnh đã có không ít người, những tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười v.v. không ngừng vang lên.
Tại trung tâm đại sảnh, mười mấy bàn được trang bị đầy đủ các khí giới luyện dược đã được công hội chuẩn bị trước. Ngay tại thời điểm Tiêu Thiên tiến vào, nơi này đã có sẵn bảy người trẻ tuổi đang sốt ruột đứng chờ.
Ánh mắt đảo qua một vòng, không ngoài dự đoán của Tiêu Thiên, tất cả người ở đây đều là Luyện Dược Sư. Đáng nói là, trong đó có tới hai gã Luyện Dược Sư cấp bốn. Từ cách xưng hô của những người xung quanh thì hai người này lần lượt là Phó hội trưởng Áo Thác và Hội trưởng Phất Lan Khắc.
Tiêu Thiên thấy mọi người, đương nhiên mọi người cũng thấy hắn và tấm băng với số hiệu năm trên cánh tay. Lập tức…
“Tiểu tử kia, ngươi cũng đến khảo hạch Luyện Dược Sư sao?”
...Phất Lan Khắc lên tiếng hỏi.
“Vâng!”
“Vậy nhanh vào vị trí chuẩn bị đi, còn chưa tới mười phút nữa là khảo hạch bắt đầu rồi đấy.”
“Vâng!”
Đối phương nhiều tuổi hơn, thực lực cao hơn, bản lĩnh luyện đan mạnh hơn, Tiêu Thiên tỏ ra ngoan ngoãn và cung kính cũng là hết sức bình thường. Biết điều tôn trọng người lớn là kính lão đắc thọ mà.
Chọn đại một bàn đá ở xa khu vực trung tâm, đang lúc Tiêu Thiên kiểm tra dụng cụ của mình thì…
“Sư phụ, xin lỗi, ta đến muộn.”
...một giọng nói lạnh như băng mà không kém phần nũng nịu, thoạt nghe như cự nhân ngoài ngàn dặm nhưng lại dịu dàng êm tai bất ngờ vang lên khiến ít nhất một nửa nhân số trong đại sảnh đều đem ánh mắt nồng cháy nhìn về phía cửa lớn sau lưng hắn.
Khỏi nói cũng biết là bị chủ nhân của âm thanh kia hấp dẫn rồi!
“Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Mỹ nữ có đẹp, không phải của mình thì cũng chỉ là hồng phấn không lâu. Nam mô a di đà phật!” - Thở dài một câu kinh phật sứt sẹo, Tiêu Thiên khẽ lắc đầu tiếp tục kiểm tra dụng cụ của mình, nửa cái ngoái đầu đều không thèm bỏ ra.
Lại nói, ở nhà hắn còn một lớn, một nhỏ hai nữ nhân mang bệnh chờ hắn về chăm sóc đây, việc thì đầy ra, hơi đâu đi để ý những chuyện khác.