“Xin lỗi sư phụ, ta đến muộn.”
Tiêu Thiên không hề có ý định quay lại nhìn, và trên thực tế hắn cũng chẳng làm như vậy. Nhưng khi chủ nhân của giọng nói kia đi ngang qua để đến chỗ của Phất Lan Khắc, Tiêu Thiên lại… nhịn không được ngẩng đầu lên tia một cái theo đúng mệnh lệnh của hooc-môn nam tính và các dòng lệnh lập trình sinh học trong người hắn.
Dáng người thon thả, khí chất trang nhã như băng trên núi tuyết, khuôn mặt tinh xảo, mắt môi thanh tú, toàn thân một bộ váy áo màu bạc cùng làn da như ôn ngọc càng làm cho nữ tử này có thêm vẻ lạnh lùng. Mà, thứ làm Tiêu Thiên kinh ngạc nhất vẫn là mái tóc màu bạc dài đến thắt lưng vô cùng bắt mắt của nàng.
Loại tóc màu bạc này không hề yếu đuối như bị bệnh mà biến dị thành, hay xác xơ kiểu nhuộm màu chơi nổi, mà chúng êm ái như những tia bạc, phất phơ phóng đãng làm cho nàng có lực hấp dẫn đến kì dị.
“Mới lạ!” - Âm thầm đánh giá một tiếng trong lòng, Tiêu Thiên lại cúi đầu sửa soạn.
“Sư phụ!” - Đi tới trước mặt Phất Lan Khắc, ngân bào nữ tử dịu dàng khom lưng, trên gương mặt lạnh lùng cũng khẽ kéo ra một nụ cười nhẹ nhàng.
“Ngươi rốt cuộc cũng tới rồi. Áo Thác lão gia hỏa này đã sớm không chờ được nữa.” - Ánh mắt nhu hòa nhìn đệ tử đắc ý của mình, Phất Lan Khắc vừa vuốt râu, vừa vui mừng nói.
“Áo Thác đại sư.” - Hiểu ý, ngân bào nữ tử quay đầu thi lễ với Áo Thác đang ngồi một bên.
“Vẫn là Tuyết Mị nha đầu hiểu lễ phép, so với… Khụ, tốt rồi, người đều đã đến đủ, cũng nên bắt đầu thôi.” - Cười gật đầu, Áo Thác quay về phía đệ tử yêu quý của mình, phát hiện người sau đang bĩu môi liền vội vã sửa lời.
Hơi gật đầu, Tuyết Mị xoay người nhìn kỹ xung quanh, cuối cùng lựa chọn bàn đá ngay trước mặt Tiêu Thiên, xảo lại càng xảo sát vách với một tiểu mỹ nhân khác gọi Lâm Phỉ, chính là đệ tử của Áo Thác.
Hai người vừa đối mặt, tia lửa lập tức tóe ra. Xem ra cả hai đều không vừa lòng nhau.
“Nhắc nhẹ một cái là đừng để nổ lô. Ngươi thất bại không quan trọng, nhưng ảnh hưởng đến ta thì phiền lắm.” - Tay nhỏ vỗ vỗ nhẹ vào dược đỉnh trước mặt, Lâm Phỉ cố gắng dùng giọng thật lơ đãng, nhưng ý tứ kia nhắm vào ai người điều đều có thể nghe rõ.
“Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng mà dù không có ai quấy nhiễu thì ngươi vẫn có thể tự mình thất bại a. Lần trước chẳng phải cũng thế còn gì.” - Tuyết Mị cười nhạt đáp.
“Ngươi…”
“Khụ! Được rồi, chờ kết quả đi ra, đến lúc đó tất cả mọi thứ sẽ rõ ràng. Tranh cãi nhiều cũng vô dụng.” - Khảo hạch chưa bắt đầu mà mùi thuốc súng đã nồng đậm, Phất Lan Khắc bất đắc dĩ phải cao giọng cắt ngang: “Hiện tại các ngươi có năm phút đọc đan phương và kiểm tra dược liệu. Năm phút… bắt đầu!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Hiệu lệnh vừa hạ xuống, chín thí sinh trong phòng đồng loạt lật tờ giấy mỏng nãy giờ vẫn được úp sấp trên bàn lên xem. Đây chính là đan phương, cũng là đề thi của bọn họ trong lần khảo hạch lần này.
Theo đó, điều kiện cơ bản để trở thành Luyện Dược Sư cấp một là phải tự mình luyện chế ra một loại đan dược. Loại đan dược nào thì tùy theo Luyện Dược Sư công hội ra đề. Và lần này, đề bài mà Tiêu Thiên phải đối mặt là Súc Lực Đan, một loại đan dược tầm trung có hiệu quả giúp người sử dụng tăng thêm một phần lực lượng trong thời gian ngắn.
Bởi vì lúc này giám khảo còn chưa tuyên bố khảo hạch bắt đầu, nên sau khi xem xong đề thi của mình, ánh mắt Tiêu Viêm mới tùy ý nhìn sang hai bên cạnh. Và một nhìn này giúp hắn phát hiện ra vài điểm khá thú vị.
“Phục Thương Đan, Ngưng Hỏa Đan… Tình huống này là mỗi người mỗi đề a!”
Theo đó, Luyện Dược Sư công hội cấp cho các thí sinh mỗi người ba phần dược liệu, đồng nghĩa với liên tiếp thất bại ba lần coi như khảo hạch thất bại, cái này không mới. Bên cạnh dược liệu có một cái bình ngọc hẳn là dùng để đựng đan dược chế tạo được, cái này cũng là thường thức. Với năng lực của Tiêu Thiên hiện tại, cộng thêm Tử Tinh Hỏa trợ giúp, luyện Súc Lực Đan đơn giản chính là nấu kẹo mạch nha không hơn không kém.
“Thời gian kiểm tra kết thúc! Nếu không ai có câu hỏi gì khác thì hiện tại… khảo hạch bắt đầu!”
Coonggggg…
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, sau khi bị một đạo kình khí bắn ra từ tay Phất Lan Khắc nện vào lập tức trở thành hiệu lệnh cho tất cả thí sinh nhanh chóng bắt đầu phần thi của mình.
Bùng! Phừng! Phụt!
Vài âm thanh dữ dội của hỏa diễm vụt lên khiến nhiệt độ trong phòng cũng theo đó tăng lên rõ rệt. Gần như ngay lập tức, một vòng ánh sáng cũng xuất hiện đem các thí sinh bao bọc lại chung một chỗ, tạo thành kết giới hoàn toàn ngăn cách những người bên trong với ngoại giới.
Vòng sáng vừa xuất hiện, những tiếng xì xào bên ngoài đại sảnh liền biến mất. Mọi người đều tập trung tinh thần chăm chú nhìn thí sinh bên trong phòng thi, thấy mấy người mới lực khống chế không tồi mới âm thầm gật đầu.
Khảo thí Luyện Dược Sư không đơn chỉ là kết quả thành đan liền được công nhận, mà toàn bộ quá trình từ đọc - hiểu đề thi, đến năng lực khống hỏa, rồi thì tốc độ tinh luyện dược liệu, thủ pháp dung đan v.v. tất cả đều sẽ được tính vào. Hiện tại thấy bước đầu tiên suôn sẻ, mấy lão gia hỏa cũng là tạm thời hài lòng được một ít.
Bên trong vòng ánh sáng, mọi người đều đã nhóm lửa và tiến hành tinh luyện dược liệu của mình. Và đương nhiên, Tiêu Thiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa đã từng xuất hiện trong tay Mộc Ánh Tuyết trước hàng chục ngàn người, hắn sẽ không dùng ở đây tránh bại lộ thân phận. Tử Tinh Hỏa ngược lại là có thể, nhưng Tiêu Thiên quyết định không sử dụng. Nguyên nhân là bởi… không cần thiết.
Mọi người xung quanh đều dùng lửa đỏ, mình mang lửa tím ra nhảy nhót có khác nào bỗng nhiên chơi trội đâu. Trong bối cảnh đề thi chỉ là một loại đan dược cấp một tầm trung, thì bình tĩnh dùng hỏa diễm bình thường ngưng tụ từ đấu khí là được rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Mặc dù hiện tại mọi người đều có mặt ở đây để khảo thí Luyện Dược Sư cấp một, nhưng phàm là sống trên đời, ở đâu chẳng có người này, người kia. Trừ bỏ Tiêu Thiên, Lâm Phỉ và Tuyết Mị ra, sáu người còn lại đều đã vì lý do gì đó mà có ít nhất một lần tinh luyện thất bại.
Đối với sự việc không may này, bên ngoài vòng bảo hộ là những tiếng thở dài và lắc đầu tiếc nuối, còn bên trong vẫn như cũ là một sự bình tĩnh rất đáng khen.
Hai cô nàng kia đều có sư phụ là Luyện Dược Sư cấp bốn, Tiêu Thiên tương tự cũng có “tân Quán Quân” Mộc Ánh Tuyết chỉ dạy, luyện đan dược cấp một còn sai nữa thì kiếm miếng đậu hũ đập đầu chết quách đi cho rồi chứ đi ra đường làm gì cho mất mặt sư thừa ra.
Thời gian một tiếng trôi qua như gió.
Conggggg…
“Khảo hạch kết thúc! Đề nghị mọi người dừng tay và đứng lùi lại một bước để chúng ta kiểm tra kết quả.”
Tiếng chuông một lần nữa vang lên, vòng ánh sáng cũng theo đó hạ xuống, Phất Lan Khắc và Áo Thác nhìn nhau gật đầu rồi đồng loạt rời khỏi vị trí của mình để tiến hành kiểm tra kết quả khảo thí.
Bắt đầu bằng vị trí của… Tuyết Mị cùng Lâm Phỉ.
“Không sai! Mặc dù vẫn thiếu chút hỏa hậu, nhưng cũng đã đạt tới tiêu chuẩn thông qua khảo hạch.”
Nghe vậy, Tuyết Mị và Lâm Phỉ đều là thở phào một hơi.
“Ít nhất là không mất mặt với nàng ta.”, trong lòng cả hai người đều nghĩ như vậy.
Sau khi kiểm tra đan dược của hai nữ xong, Phất Lan Khắc cùng Áo Thác vẫn chưa lập tức kiểm tra Tiêu Thiên, ngược lại là đồng loạt đi vòng qua hắn để kiểm tra kết quả thi cử của sáu người còn lại khác. Và một kiểm tra này lập tức loại ra bốn người.
“Các ngươi cũng không cần ủ rũ như thế, năm nay không được thì còn sang năm mà, lo gì.”
“Người trẻ tuổi a, cái gì không có chứ thời gian là nhiều nhất đấy.”
Nhìn bộ dạng ủ rũ của bốn người kia, Phất Lan Khắc và Áo Thác mỗi người một câu cười an ủi bọn họ một chút, sau đó cả hai mới liếc mắt nhìn nhau cực nhanh rồi đi tới trước mặt Tiêu Thiên. Cử động bất thường của hai người lập tức biến con hàng luôn ra sức điệu thấp này trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn trong phòng.
“Chuyện gì…”
“Tiểu tử, rốt cuộc thì… ngươi là ai!?”
Câu hỏi này của Phất Lan Khắc vừa ra, không chỉ cả phòng đều ngạc nhiên, mà ngay cả chính bản thân Tiêu Thiên cũng nhịn không nổi sững sờ.
“Ta là… ai!? Ngươi hỏi vậy là có ý gì?”
“Ý gì à? Để ta nói cho ngươi biết ta có ý gì.”
Soạt!
Theo Phất Lan Khắc vung tay lên, vòng ánh sáng một lần nữa xuất hiện giữa phòng. Khác biệt là lần này nó chỉ bao phủ Tiêu Thiên và hai vị Hội trưởng cùng Phó hội trưởng này bên trong, còn những người khác đều bị biến thành khán giả bất đắc dĩ ở bên ngoài.