“Hắc Phong… thật đúng là hiện tượng kỳ dị!”
“Haha, Tôn tiên sinh, không cần lo lắng.” - Loáng thoáng nghe thấy Tiêu Thiên lẩm bẩm, tưởng rằng hắn không quen nên có chút sợ sệt, Đa Mã lập tức cười trấn an: “Hướng gió này ta gặp nhiều rồi, đa phần đều không phải rất lớn, xem như trong cái rủi còn có cái may a.
Nói tới may - rủi, mặc dù Hắc Phong khiến người ta buồn bực nhất khi qua lại Hắc Vực đại bình nguyên, nhưng đem so với đám Hắc Phỉ tàn bạo lại tốt hơn rất nhiều rồi.
Ít nhất đụng Hắc Phong còn có cách giữ được tính mạng, chứ gặp phải đại quân Hắc Phỉ lên đến cả triệu tên kia thì cũng chỉ biết khoanh tay chịu chết mà thôi.”
"Ừm...!à!?"
Tiêu Thiên khẽ gật đầu, vừa muốn nói gì đó lại chợt phát hiện sắc trời vốn đang hôn ám như hoàng hôn lại bất thình lình trở nên tối mịt, một chút điềm báo đều không có cứ thế từ ngày chuyển thành đêm đen.
Quan trọng hơn, song hành cùng với hắc ám còn có từng cơn cuồng phong gào thét bỗng nhiên càn quét xuống từ trên không trung.
Tràng cảnh chẳng khác gì một đầu đại ác ma đang hung hăng mở lớn miệng muốn cắn nuốt hết thảy những gì nó gặp phải.
Bão cát, bão tuyết!? - Hahaha! Cũng có cái tuổi so với bão...!đen đấy, nhưng mà là tuổi tôm ấy!
Cả đoàn xe sớm đã được buộc nối đuôi nhau tạo thành một vòng tròn để mọi người tránh bên trong, mỗi người lại cắm mạnh vũ khí trong tay vào mặt đất rồi nắm lấy thật chặt như muốn đem thân thể chính mình biến thành cái đinh cố định xuống.
Bóng tối bao phủ dày đặc đến nỗi bản thân đều không nhìn thấy ngón tay của chính mình, cộng thêm tiếng gió rít điếc lỗ tai liên tục gào thét xung quanh.
Nói không phải ngoa chứ bây giờ bên cạnh là người, hay ma, hay quỷ gì thì cũng chẳng quan tâm nổi đâu.
Nửa quỳ trên mặt đất, Tiêu Thiên đem đấu khí của bản thân, vay mượn thêm từ Hệ Thống cho nó chắc, đều chuyển thành Ma Thuật Hỗn Mang(Chaos Magic) được [ Kế Thừa ] từ Wanda để tạo ra một vùng thực tại cực mỏng bao quanh thân mình, nơi mà hắn… hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Hắc Phong.
“Năng lực này… cảm giác giống như lĩnh vực ấy nhỉ?” - Ngoài mặt vẫn “diễn” là mình đang ra sức chống chọi Hắc Phong, thực chất là một chút khó khăn đều không có: “Nếu ta đoán không sai, dùng cách này lặn xuống nước, hay nhảy vào lửa, thậm chí phong bế bản thân khỏi các loại độc khí, độc vụ v.v.
đều được hết.
Đúng không, Hệ Thống?”
“Tích… về cơ bản thì đúng là như vậy.”
— QUẢNG CÁO —
Tiêu Thiên chưa từng sở hữu lĩnh vực, đây là điều chắc chắn.
Nhưng dựa trên những gì hắn từng… đọc được, suy nghĩ qua, và hiện tại đang trải nghiệm, thì lĩnh vực có thể được hiểu thành một vùng thực tại tồn tại độc lập bên trong thiên địa, nơi mà ý chí của chủ nhân lĩnh vực sở hữu độ ưu tiên cao hơn một, hoặc một vài, pháp tắc vận hành của thiên địa.
Để làm được điều đó, người tạo ra lĩnh vực phải thấu hiểu một hoặc một vài pháp tắc cụ thể đến tận cùng, sau đó mới dựa trên hiểu biết đó, cùng với đấu khí mạnh mẽ của bản thân làm ra tùy biến, chỉnh sửa, thay đổi v.v.
theo ý mình.
Đây cũng là lý do vì sao khái niệm lĩnh vực chỉ có thể xuất hiện trên người những cường giả cấp Thánh trở lên.
Riêng Tiêu Thiên lại không cần nhiều điều kiện như vậy.
Pháp tắc là gì hắn đương nhiên không biết, dù sao đấu khí để tự thân phi hành còn chưa đủ chứ đừng nói tạo ra hay duy trì lĩnh vực.
Nhưng nếu nhìn theo hướng ngược lại thì điều đó có cần thiết không, khi mà tự thân Wanda vốn chính là một cái lĩnh vực di động rồi.
Hắn [ Thừa Kế ] năng lực và thủ đoạn từ nàng là đủ dùng rồi, biết nhiều quá làm chi.
Về phần đấu khí… haha, nói thì lại bảo khoe, chứ hai chữ "không đáy" dùng ở đây cũng chẳng sai đâu.
Cho nên mới nói, nhà không có gì ngoài điều kiện chính là được quyền thoải mái như vậy!
“…”
Hắc ám và cuồng phong giằng co không biết bao lâu, bầu trời mới bắt đầu chậm rãi trong xanh trở lại.
Qua ánh sáng thưa thớt mà yếu ớt đang mỗi lúc một dày thêm, Tiêu Thiên mới có thể dần nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.
“Ừm, trăm hay không bằng tay quen, quả nhiên có kinh nghiệm chính là khác biệt!”
Đoàn xe vẫn còn đầy đủ và nguyên vẹn; người ngược lại là có chút chật vật, nhưng cũng không thiếu ai.
Thành quả này có được đều là nhờ kinh nghiệm không biết bao nhiêu lần đụng phải Hắc Phong của Đa Mã và đoàn người, chứ để Tiêu Thiên tên thái điểu này tự đi một mình thì chấp luôn cả “lĩnh vực pha-ke” của hắn bảo kê, đảm bảo kết quả không hai phút phụt ba phát cũng ba phút phụt hai phát không hơn không kém a.
— QUẢNG CÁO —
Tiêu Thiên nhìn thấy mọi người, nhưng bọn họ còn chưa có khả năng thấy được hắn.
Mãi cho đến khi từng tia nắng hết sức vất vả chen qua lớp mây đen dày đặc thành công để lao xuống mắt đất, qua đó đem cảnh tượng trước mắt chiếu sáng, cuối cùng xua tan đi cuồng phong cùng hắc ám, thì trận thiên tai này mới chính thức được xem là kết thúc.
“Tôn tiên sinh, ngài không sao chứ?” - Nhanh chóng phát hiện ra Tiêu Thiên vẫn còn ở lại với mọi người, thậm chí một chút trầy xước đều chẳng có, trong lòng Đa Mã cảm thấy kỳ dị không thôi, chỉ là ngoài mặt vẫn một bộ cười tươi thân thiện: “Nghĩ tới đây là lần ngài trải nghiệm chuyện này còn hại ta lo lắng một trận đây này.”
“Không có việc gì, trước lạ sau quen thôi.” - Gặp Đa Mã “tri kỷ” như vậy, Tiêu Thiên cũng chẳng keo kiệt một chút thân thiện, lúc này mỉm cười lắc lắc đầu.
Tuy rằng lo lắng của mập mạp này phần nhiều là vì thực lực của hắn, nhưng ít ra thì so vớí đám người chỉ biết khoanh tay xem kịch hay trong bộ lạc vẫn đỡ hơn nhiều.
“Nếu đã như vậy, Tôn tiên sinh ngài cứ lên xe ngựa trước đi.
Ta cùng thương đội sửa sang lại hàng hóa một chút rồi lập tức lên đường cho kịp thời gian.”
“Ừm.” - Gật gật đầu, Tiêu Thiêm đưa mắt nhìn đám người của thương đội một vòng, sau đó chui vào bên trong xe ngựa mà không nói gì thêm.
...
Từ sau khi không may đụng phải Hắc Phong, đoàn xe của Đa Mã giống như đã “tiêu” hết vận đen, toàn bộ phần hành trình đơn giản chỉ là một đường thẳng tiến không gặp thêm bất cứ phiền toái gì đến giữa trưa ngày hôm sau, lúc này bình nguyên ngút ngàn một màu đen thui đơn điệu rốt cục xuất hiện sắc xanh.
Nhìn thấy những cảnh tượng tươi mát dần lộ ra rộng rãi và rõ ràng hơn trước mắt, không chỉ Tiêu Thiên, mà ngay cả đám hộ vệ có kinh nghiệm phong phú đều nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hơn ai hết, bọn họ thừa hiểu rằng vừa ra được khỏi đại bình nguyên, sự an toàn sẽ lập tức tăng lên rất nhiều.
Nguyên nhân là bởi các thành thị bây giờ đều đã sớm có thế lực độc bá riêng, chỉ cần giao đủ tiền phí vào cửa thì thảm cảnh bị cướp bóc hàng hóa như trên đại bình nguyên sẽ gần như không có khả năng xuất hiện nữa.
Dù sao mấy chuyện dại dột kiểu mổ gà lấy trứng, các thế lực sẽ không ngu ngốc đi làm.
Đương nhiên, cũng chỉ gần như mà thôi, bởi vì phàm là chuyện trên đời, không có gì tuyệt đối cả.
Đừng quên, Hắc Vực đại bình nguyên suy cho cùng vẫn chỉ là vùng ngoại vi, còn nói đến chân chính hỗn loạn, Hắc Giác Vực mới là nơi xứng đáng được gọi tên đây này.
— QUẢNG CÁO —
“Xem như qua được một ải.
Tiếp theo càng phải cẩn thận hơn vạn lần mới được.” - Thả xuống tấm rèm che cửa sổ xe ngựa, trong lòng Tiêu Thiên nhịn không được thở phào một hơi.
Chưa tới được nơi cần đến đã gặp một lần cướp cạn và một lần thiên tai.
Chuyến đi này, ngay từ bắt đầu đã không dễ dàng chút nào a.
“Tôn tiên sinh ngài chắc không biết, đụng phải Hắc Phong tuy rằng nguy hiểm, nhưng tránh được đám hắc phỉ tính ra vẫn còn may chán.
Hàng hóa được đến nơi an toàn, mà đội viên cũng không có ai thương vong, bớt đi được rất nhiều tiền bồi thường.” - Trong lòng Tiêu Thiên tâm sự nặng nề, còn gương mặt béo ú của Đa Mã ngược lại là cười tươi như trút được gánh nặng.
Vận chuyển hàng hóa qua lại Hắc Vực đại bình nguyên, theo góc độ nào đó mà nói, cũng giống như tham gia trò chơi đánh đố với số phận vậy.
May thì không nói, chỉ cần vừa xui một cái, kết cục duy nhất liền là vạn kiếp bất phục a.
Nói như vậy để thấy được rằng, muốn kiếm tiền ở Hắc Giác Vực thực sự là rất không dễ dàng.
“Đúng rồi, Tôn tiên sinh, đây là thù lao của ngươi.” - Vừa nói, Đa Mã vừa cười khổ đưa một túi kim tệ về phía Tiêu Thiên: “Ta biết từng này không thể đủ với giá trị công sức của một Đại Đấu Sư như ngài, chỉ là…”
“Không cần khách khí!” - Khoát tay đẩy túi tiền ngược trở về, Tiêu Thiên lắc đầu cười nhạt: “Ngươi dẫn đường cho ta, ta hộ ngươi và hàng hóa an toàn, chúng ta sòng phẳng bình đẳng, không ai nợ ai, đừng so đo thiệt hơn chút công sức này.”
Từ rất lâu rồi, tiền vàng trong mắt hắn chỉ còn là con số không hơn không kém.
Nhưng đối với thương nhân như Đa Mã mà nói, những miếng kim loại lấp lánh này đại diện cho công sức, cho hạnh phúc gia đình và cho cả sự bình an.
Thêm một chút không nhiều, bớt đi cũng chẳng ít, huống hồ “sòng phẳng bình đẳng, không ai nợ ai” tám chữ này đều là lời thật lòng của Tiêu Thiên chứ chẳng phải khách khí hay sáo rỗng gì.
Nên là… nhường lại cho người thật sự cần chúng đi thì hơn..