Đoàn xe ra khỏi Hắc Vực đại bình nguyên, sau đó chạy dọc đường cái bằng tốc độ giảm dần, đến đầu giờ chiều cùng ngày mới vượt qua được ngọn núi cuối cùng.
Dừng lại trên lưng chừng núi nhìn xuống phía chân núi xa xăm, Tiêu Thiên mơ hồ thấy được một tòa thành thị khổng lồ mà tối đen.
Đáng nói là, từ xa như vậy nhưng hắn vẫn có thể nhìn được rõ ràng từng hàng dài người xếp hàng để vào thành, cùng với vô số tửu điếm tự phát và lều tạm dựng đầy bên ngoài cổng thành.
“Tôn tiên sinh, đó chính là Hắc Ấn Thành.
Bởi vì hai ngày nữa đại hội đấu giá nên rất nhiều thế lực xung quanh, cùng với các lộ cường giả đều đã chạy tới.
Dù sao một năm mới có một lần, mỗi lần đấu giá đều sẽ xuất hiện nhiều kỳ vật, không mua đến để xem náo nhiệt cũng là một loại trải nghiệm a.” - Đứng bên cạnh Tiêu Thiên, Đa Mã vừa nhìn toàn thành thị dưới chân núi, vừa cười nói: “Mà ta nghe nói, đại hội đấu giá năm ngoái còn có cả một quyển đấu kỹ Địa giai xuất hiện, thiếu chút nữa thì trực tiếp dẫn phát bạo loạn ngay trong phòng đấu giá.
Cuối cùng thế lực cường đại trong hậu trường phải để cường giả của họ đứng ra trấn áp, không phải vậy sợ rằng khả năng thảm cảnh bán hàng thì ít, bán mạng thì nhiều xảy ra là có chứ chẳng phải không.”
Nói ra lời này, Đa Mã cũng không dấu vết hơi liếc sang xem phản ứng của Tiêu Thiên như thế nào.
Đáng tiếc, đập vào đôi mắt lươn ti hí cho bị mỡ chèn vào mí của hắn lại chỉ là…
“Địa giai đấu kỹ… sao?”
...nụ cười lạnh nhạt của người sau.
Đối với 99% tu luyện giả mà nói, công pháp cùng đấu kỹ cấp Địa đủ sức khiến bọn họ liều mạng như vậy.
Về phần 1% còn lại, đương nhiên chẳng thể là ai khác ngoàiTiêu Thiên và các cô nàng Nữ Thần của Tề Thiên Cung.
Đây mới là lý do vì sao hắn luôn tỏ ra không có nhiều hứng thú với đấu giá hội nói chung, và mua bán, tranh giành, cũng như tu tập công pháp, đấu kỹ mới nói riêng.
Nghĩ xem, để được mệnh danh là Nữ Thần, mỗi người bọn họ tại vị diện của mình đều đã sớm thành danh bằng đủ các loại thủ đoạn và năng lực thấm nhuần tới tận linh hồn cùng huyết mạch, từ đó biến điều đơn giản thành phi thường.
Học thêm đấu kỹ ngược lại có thể nói là bỏ gần lấy xa, thêu hoa trên gấm không hơn không kém.
Về phần Tiêu Thiên, tranh giành và học tập đấu kỹ càng lại càng tỏ ra dư thừa hơn bao giờ hết.
Việc gì phải mất công sức, thời gian, tiền của vào việc tranh chấp, rồi học tập, trau dồi, khổ luyện một thứ mà chỉ cần Nữ Thần cấp cao vừa được triệu hoán, trong đầu hắn sẽ lập tức nhiều ra thêm một bó lớn, lại còn thành thạo ở mức cao nữa chứ, đúng không?
Nói đơn giản như Thạch Hóa Chi Mâu của Medusa, hay khả năng Thay Đổi Thực Tại của Wanda đi.
Nếu nhất định phải đem quy đổi thành đấu kỹ, vậy hai loại Thần kỹ kia nên là cấp độ gì? Thiên Giai cao cấp à? Xứng không khi kể cả là Đấu Đế cũng chưa chắc có khả năng trừng mắt biến người khác thành đá tảng, hay đem chính mình hóa thành người khác giống cả ngoại hình lẫn khí tức, thậm chí chỉ cần một suy nghĩ liền khiến cả một tòa thành sống trong thực tại ảo mà chẳng một ai hay biết gì.
Cho nên, đấu giá hội trong mắt Tiêu Thiên vốn là một cú lừa, mà công pháp và đấu kỹ, đơn chính là cú lừa trong cú lừa a.
Rảnh quan tâm mới là lạ ấy!
Nhìn thấy thái độ “cười cho qua chuyện” của Tiêu Thiên, trong đầu Đa Mã lập tức tuôn ra hai luồng suy nghĩ.
Một là hắn gặp đấu kỹ cao giai nhiều rồi thành ra quen, đã không còn cảm giác bất ngờ hay mong chờ nữa.
Suy nghĩ này thoạt nghe có vẻ đáng sợ a.
— QUẢNG CÁO —
Suy nghĩ thứ hai lại… tục tĩu hơn một tí, kiểu như thái điểu chính là thái điểu, Địa giai đấu kỹ là gì ngay cả cái khái niệm đều không có, cho nên nghe xong chỉ biết cười trừ.
Mà, dù là gì thì cùng Đa Mã hắn cũng không còn nhiều liên quan lắm, bởi vì qua hôm nay chắc gì đã gặp lại nhau thêm lần nào nữa đâu.
Nên là…
“Đi thôi.”
...theo cánh tay mập mạp được vung tay lên ra hiệu xuất phát, đoàn xe lập tức lao xuống dốc nhắm thẳng tòa thành thị khổng lồ dưới chân núi hướng tới, để lại phía sau một luồng bụi vàng.
“Đấu giá hội…hừ!”
...
Trải qua khoảng mười phút đổ đèo, đoàn xe bắt đầu giảm dần tốc độ khi cổng thành đã không còn xa, sau đó từng người một im lặng xếp thành hàng theo quy củ, chờ đợi theo đội ngũ để vào thành.
Chậm rãi nhích từng bước theo đoàn người rồng rắn, Tiêu Thiên coi như cũng có thời gian rảnh để quan sát tình huống xung quanh.
Theo đó, đáng chú ý nhất đường nhiên chiến là thành lũy màu đen thui cao tới hàng chục mét trước mặt, cùng với tấm bảng lớn viết ba chữ “Hắc Ấn Thành” không quá mức khí phái, nhưng lại thắng ở tùy ý và hoang dại ngay giữa cổng thành.
Tầm mắt chậm rãi chuyển dời, cuối cùng dừng lại trên người mười tên nam tử toàn thân y phục màu đen, trông có vẻ giống như thành binh thủ vệ tại các Đế Quốc.
Nói là chỉ trông có vẻ, bởi vì bất kể là ai hay phương tiện gì, chỉ cần muốn vào thành thì nhất định phải nộp cho một khoản tiền lớn gọi là phí nhập thành, không có ngoại lệ.
Phải biết, hành động thu phí nhập thành này nếu xuất hiện tại Đế quốc, sợ rằng sẽ trực tiếp dẫn tới bạo động ngay.
Ăn cướp công khai và trắng trợn dưới danh nghĩa thu phí cầu đường như vậy, bố con thằng nào chịu nổi.
Ấy vậy mà tại giữa cái Hắc Giác Vực này, nó có vẻ như là một chuyện quá đỗi bình thường luôn.
Ngay lúc Tiêu Thiên đang cảm khái trước họa phong đặc thù của Hắc Giác Vực, thì…
— QUẢNG CÁO —
“Cút ngay cho ta! Ở trước mặt bổn đại gia mà định lủi mất à?”
...một giọng chửi gắt gỏng mà sung mãn bỗng nhiên vang lên từ đằng xa.
Ánh mắt dời qua, hóa ra một tên to con đầu trọc, đang xảy ra xung đột với một tên khác trong nhỏ con, gầy yếu hơn hẳn.
Chỉ có điều…
“Má mày chứ! Con chó này…”
Soạt!
“Hả!?”
...đừng nói là khán giả, mà có khi ngay cả chính đầu trọc to con cũng không thể ngờ được rằng tên nhỏ con đang bị hắn vừa mắng, vừa nắm cổ nhấc bổng lên không lại có thể chuyển thân, thậm chí trong tay áo còn bất thình lình tuột xuống một thanh chủy thủ.
Phập!
“Aaaaa…”
Chủy thủ nhanh như chớp vạch lên một đạo hàn mang lạnh toát, hung ác nhằm ngay yết hầu đầu trọc đâm qua.
Cũng may tên này to con nhưng vẫn tính là linh hoạt, cánh tay vội vàng phát lực ném đối phương ra xa, đồng thời cả người cũng nhanh chóng lùi lại, đương nhiên không quên nghiêng đầu để tránh đi yếu hại.
Một loạt hành động nhịp nhàng mà dứt khoát như vậy kết hợp lại với nhau mới giúp đầu trọc trong nháy mắt xê dịch đi một đoạn nhỏ, qua đó tránh được một kiếp, trong bối cảnh vị trí chủy thủ đâm vào chỉ cách phần hầu kết nơi cổ họng hắn có chưa đấy một đốt tay mà thôi.
Đương nhiên, không phải chịu thảm cảnh nhất kích tất sát - lật thuyền trong mương thôi, chứ bị thương làm sao mà tránh được.
Nhất thời, hình ảnh tiên huyết phun ra dữ dội, theo sau bởi tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng đầu trọc vang lên tựa như bức tranh khắc họa rõ nét nhất cho sự hỗn loạn, hoang dại một cách cực kỳ máu tanh của Hắc Giác Vực.
— QUẢNG CÁO —
“Người điên sợ kẻ liều mạng a!” - Trong lòng Tiêu Thiên nhịn không được tấm tắc một phen.
Một kích đánh trọng thương đầu trọc, nhỏ con lập tức phát huy lợi thế… nhỏ con của mình, cả người như hóa thành con cá chạch bơi trong bùn, chỉ một nháy mắt liền lẩn vào đám đông rồi biến mất không thấy nữa.
“Cẩu tạp chủng! Đại gia phải xé xác ngươi!”
Đầu trọc tức điên, không rõ là do đổ máu hay mất mặt trước mắt nhiều người, lúc này mặc kệ máu tươi vẫn đang không ngừng đổ ra trên cổ, cứ thế chạy loạn trong đám đông quyết tìm cho ra nhỏ con mới thôi.
“Vị nhân huynh này… lợi hại!” - Từng đi qua Xuất Vân Đế Quốc và chứng kiến sự loạn lạc ở đó, Tiêu Thiên cho rằng như vậy đã rất đáng sợ.
Nhưng Hắc Giác Vực nơi này một lần nữa làm cho hắn được mở rộng tầm mắt.
Ban ngày đánh nhau so sánh với bên đường giết người, cơ bản là không cùng một đẳng cấp a!
“Hahaha, chuyện này tại Hắc Giác Vực xảy ra như cơm bữa, chỉ cần Tôn tiên sinh ngài ở lại vài ngày, nhìn thêm vài lần là sẽ quen thôi.” - Đa Mã thấp giọng cười nói.
“Ừm!” - Tiêu Thiên không bình luận gì thêm, chỉ hơi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Tận mắt chứng kiến một màn máu tanh như vậy, hắn xem như triệt để minh bạch pháp tắc của Hắc Giác Vực, rằng luật lệ duy nhất ở đây chính là… không có bất kỳ luật lệ gì cả!
Chẳng thế mà cả một tràng chém giết vừa rồi, trong mắt những người đang xếp hàng khác tại cổng thành, lại chỉ giống như một chuyện cỏn con xen vào giữa nhịp sống hối hả hàng ngày không hơn không kém.
Ngoại trừ liếc qua một cái cho biết ra, chẳng một ai buồn phát ra nửa lời cảm thán gì cả.
Không phải lạnh lùng, mà là nhiều quá hóa nhàm, biến thành lạnh nhạt a!.