Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 3

 

Khi Triều Ngạn Ninh biến mất khỏi cuộc đời Thê Nam thì chỉ mới 16 tuổi, mất tích không một dấu vết.

Thê Nam đã tìm cậu suốt bao nhiêu năm, riêng tờ thông báo tìm người dán trên cột điện cũng dán hết năm này qua năm khác.

Anh từng báo cảnh sát, đăng tin tìm người trên mạng, treo giải thưởng, cũng vì quá sốt ruột muốn có tin tức của Triều Ngạn Ninh mà bị người ta lừa tiền. Anh đã dùng mọi cách mà bản thân có thể nghĩ ra, nhưng tất cả đều vô ích, vẫn không thể tìm được Triều Ngạn Ninh.

Mất đi cha mẹ, một đứa nhỏ mới 16 tuổi có thể đi đâu được chứ? Thê Nam không biết.

Đã có lúc anh từng nghĩ, liệu có phải đứa nhỏ đó đã không còn, đã chết rồi? Nếu không sao đến một chút tin tức cũng chẳng có?

Nhưng trong lòng Thê Nam lại có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, rằng thằng nhóc đó không thể nào chết được, Triều Ngạn Ninh là loại người có sức sống bền bỉ.

Chỉ cần cậu còn sống, Thê Nam sẽ tiếp tục tìm.

Cho đến ba năm trước, Thê Nam nghe bạn ở Cảng Thành nói, người anh đang tìm, có thể đang ở Cảng Thành.

Ba năm nay, Thê Nam đã đến Cảng Thành rất nhiều lần, nhưng chưa từng gặp được Triều Ngạn Ninh dù chỉ một lần. Thậm chí anh còn có được số điện thoại hiện tại của Triều Ngạn Ninh, nhưng Triều Ngạn Ninh chưa từng bắt máy, cũng chưa từng trả lời tin nhắn của anh.

Sau này Thê Nam cũng hiểu ra việc anh cố chấp tìm kiếm như thế, chẳng qua là vì Triều Ngạn Ninh căn bản không muốn gặp anh, thậm chí là đang cố ý tránh mặt anh.

Lần họ ở gần nhau nhất là hơn một năm trước, Thê Nam biết Triều Ngạn Ninh cố tình tránh mặt, nên đã làm một cú đánh úp trực tiếp lấy được số phòng khách sạn nơi Triều Ngạn Ninh ở.

Anh nhờ nhân viên phục vụ gõ cửa, nói là phục vụ phòng. Anh thậm chí còn nghe được tiếng xoay tay nắm cửa, thậm chí qua khe cửa anh đã nhìn thấy nếp gấp của chiếc quần tây đen thẳng tắp, còn có một bàn tay đàn ông buông xuống cạnh quần.

Chỉ là bàn tay ấy, đã không còn là bàn tay của đứa nhỏ tinh nghịch trong ký ức của Thê Nam nữa.

Đó là bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, thon dài hơn, tràn đầy sức mạnh, móng tay rất ngắn, hơi cong lại, mạch máu xanh dưới mu bàn tay rõ ràng mồn một.

Thê Nam vừa định lên tiếng thì cánh cửa "phịch" một tiếng đóng sập lại, kín kẽ, không thấy gì nữa. Thê Nam cảm thấy khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.

Thê Nam đứng ngoài cửa phòng gõ cả đêm, lúc thì xót xa gọi "Tiểu Triều", "Tiểu Ninh", lúc lại tức giận mắng cậu ta là "thằng nhóc ranh", là "đồ con rùa nhỏ".

Anh biết Triều Ngạn Ninh đã nghe thấy. Anh biết cậu vẫn ở trong phòng, nhưng cậu không mở cửa, bất kể anh nói gì, người bên trong cũng không đáp lại.

Dù là vì lý do gì, Triều Ngạn Ninh chính là không muốn gặp anh.

Sáng hôm sau, Thê Nam mua vé máy bay về nhà. Bây giờ anh cũng không cưỡng cầu nữa, anh cũng không còn cố chấp nữa, chỉ cần biết cái thằng nhóc ấy vẫn còn sống là đủ rồi.

Bà ngoại từng nói với anh, duyên phận giữa con người với nhau, dù là tình thân, tình bạn, tình anh em hay tình yêu, có lẽ đều là hữu hạn. Người có duyên sâu, thì có thể đi với nhau đến già. Người có duyên mỏng, thì dù có tiếc nuối đến mấy cũng chỉ có thể đồng hành một đoạn, mà đoạn ấy dài hay ngắn, chẳng ai biết, có khi ngoảnh lại đã đến lúc phải kết thúc.

Triều Ngạn Ninh rời đi, lớn lên ở nơi Thê Nam không biết, mà sau khi lớn rồi thì cũng chẳng còn duyên với anh nữa. Chẳng còn là thằng nhóc trung thành ngày nào luôn theo sát phía sau anh, một bước không rời, miệng cứ gọi mãi "Anh Nam, anh mãi mãi là anh Nam của em, em mãi mãi là em trai của anh" nữa.

Hôm nay là sinh nhật của nhóc con đó, Thê Nam vẫn lấy số điện thoại ở Cảng Thành ra, gửi một tin: "Chúc mừng sinh nhật, bình an khỏe mạnh."

Đây là lời chúc mừng sinh nhật thứ ba mà Thê Nam gửi cho Triều Ngạn Ninh sau khi có được số điện thoại của cậu. Ngoài những tin nhắn một chiều từ phía anh, chưa từng nhận được một dòng hồi âm.

Nửa đêm, Thê Nam ngủ thiếp đi ngay trên giường trong thư phòng, sáng hôm sau vẫn là Lý Lăng Hách đến gọi anh dậy.

"Sao không về phòng ngủ?" Lý Lăng Hách ngồi xổm bên mép giường gọi anh.

Thê Nam còn chưa thay đồ, mơ mơ màng màng mở mắt ra dụi dụi, ngồi trên giường nghỉ một lúc mới vén chăn lông xuống giường.

"Em thức cả đêm để xử lý ảnh à? Để anh xem xem, là mấy cái ảnh gì mà thức trắng như vậy?"

Lý Lăng Hách đi đến trước bàn máy tính, máy tính của Thê Nam vẫn chưa tắt. Lý Lăng Hách cũng biết mật khẩu máy của anh, vừa mở ra thì trên màn hình vẫn là tấm ảnh thẻ phóng to của thiếu niên kia.

Lý Lăng Hách nhìn thiếu niên trên màn hình, sững sờ trừng mắt mấy giây, rồi quay đầu lại nhìn Thê Nam, mặt lạnh tanh, bực bội nói:

"Thê Nam, em nói đêm qua xử lý ảnh, hóa ra là đang xử lý ảnh của Triều Ngạn Ninh? Bảo sao tối qua không muốn về phòng, thì ra trong lòng nghĩ đến người khác."

Vốn dĩ Thê Nam vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn mơ hồ, bị Lý Lăng Hách nói vậy thì tỉnh hẳn, mạch máu trên trán giật liên hồi, anh gằn lên:

"Anh đừng có sáng sớm đã kiếm chuyện, Triều Ngạn Ninh trong lòng em, cũng giống như em trai em, Phương Ngôn vậy."

Lý Lăng Hách cười khẩy: "Em coi Triều Ngạn Ninh là em trai, còn cậu ta thì chưa chắc coi em là anh trai đâu."

Thê Nam thở dài, đứng dậy đi ra ngoài, anh không muốn sáng sớm đã phải tranh cãi với Lý Lăng Hách vì mấy chuyện vô ích này. Mấy năm gần đây bọn họ đã không ít lần cãi nhau vì chuyện của Triều Ngạn Ninh.

Nói cho cùng, năm đó anh và Lý Lăng Hách đến được với nhau, cũng là vì Triều Ngạn Ninh.

Năm hai đại học, Lý Lăng Hách đã bắt đầu theo đuổi anh, quan hệ giữa hai người vẫn luôn mập mờ kéo dài.

Năm Triều Ngạn Ninh mất tích, Lý Lăng Hách đã không tiếc sức giúp Thê Nam tìm người, hễ có manh mối là đi theo anh chạy khắp nơi. Lý Lăng Hách sợ Thê Nam vì cảm xúc không ổn định mà một mình ra ngoài tìm người sẽ gặp chuyện, nên đã theo sát ngày đêm. Cũng chính trong khoảng thời gian đó, tình cảm giữa họ mới dần nóng lên, cuối cùng đến với nhau rồi kết hôn.

Rõ ràng trước khi kết hôn, Lý Lăng Hách vẫn sẵn lòng giúp anh tìm Triều Ngạn Ninh. Nhưng không biết từ lúc nào sau khi kết hôn, chỉ cần nhắc đến Triều Ngạn Ninh là Lý Lăng Hách lại như khỉ bị đốt lông, nhảy dựng lên đầy oán khí.

Thê Nam cũng biết, Lý Lăng Hách luôn cảm thấy giữa anh và Triều Ngạn Ninh có gì đó không rõ ràng, Lý Lăng Hách thường nói, chưa từng thấy hai anh em nào mà thân thiết đến mức đó.

Thê Nam chỉ cảm thấy suy nghĩ này quá đỗi hoang đường và nực cười, Triều Ngạn Ninh từ nhỏ đã bám người, đó là sự thật, anh đi đâu cậu ấy theo đó. Nhưng anh lớn hơn Triều Ngạn Ninh nhiều, năm Triều Ngạn Ninh mất tích mới chỉ 16 tuổi, vẫn là một đứa nhóc, chiều cao mới đến cằm anh, cả ngày chỉ biết bám lấy cánh tay anh đòi nũng nịu, còn ngây ngô nhảy lên đòi so chiều cao với anh.

Anh là cầm thú chắc? Với một đứa trẻ mới 16 tuổi thì có thể nghĩ gì?

Anh chỉ xem Triều Ngạn Ninh là em trai, giống hệt như em trai Phương Ngôn của mình.

Sáng sớm đã cãi nhau không vui, Lý Lăng Hách giận dữ đập cửa bỏ đi, không ăn sáng, lái xe đến công ty. Thê Nam cũng mất cả khẩu vị, trực tiếp đến studio của mình.

Chưa đến hai tiếng sau, Lý Lăng Hách chủ động nhắn tin cho Thê Nam: "Tiểu Nam, đừng giận nữa, sáng nay anh chưa tỉnh ngủ, sau này chúng ta đừng cãi nhau vì Triều Ngạn Ninh nữa."

Mỗi lần nhắc đến Triều Ngạn Ninh là người nổi cáu đều là hắn ta, nổi cáu xong thì cũng là hắn ta nhận sai.

Thê Nam lười đáp lại mấy tin nhắn ghen tuông vô cớ kiểu điên dại của Lý Lăng Hách, không trả lời tin nhắn.

Lý Lăng Hách lại liên tục nhắn tin cho anh, còn đặt một bó hoa gửi thẳng đến văn phòng của Thê Nam.

Mấy năm nay họ cãi nhau không ít, cơ bản là chỉ cần có người nhún nhường nhận lỗi, thì chuyện đến đây coi như xong. Cãi tiếp cũng chẳng để làm gì, chỉ tổ làm tổn thương tình cảm.

Chiều hôm đó, Thê Nam rời studio sớm hơn hai tiếng, lái xe thẳng đến công ty của Lý Lăng Hách, định tối cùng hắn ta ăn một bữa cơm.

Trong hôn nhân, nếu một bên đã cúi đầu thì bên kia tốt nhất cũng nên thuận theo, nếu không thì sống với nhau chẳng được lâu dài.

Lý Lăng Hách đang họp, trợ lý của hắn ta đưa Thê Nam vào thẳng văn phòng, bảo anh cứ đợi ở đó.

Thê Nam ngồi trên ghế sofa nửa tiếng mà vẫn chưa thấy Lý Lăng Hách đâu, buồn ngủ đến mức liên tục ngáp. Tối qua anh vốn đã không ngủ ngon, đến khi nhắm mắt lại cũng đã là hơn bốn giờ sáng.

Không chờ được Lý Lăng Hách, Thê Nam trực tiếp bước vào phòng nghỉ trong văn phòng của hắn ta, nằm lên giường ngủ luôn.

Trước khi ngủ, Thê Nam mơ hồ ngửi thấy trên gối có một mùi nước hoa nam mà anh không thường ngửi thấy. Mùi hương trung tính nhẹ nhàng, thanh nhã, ngửi vào thấy có phần tươi mới đầy sức sống.

Thê Nam quá buồn ngủ, lúc sắp thiếp đi, trong đầu mơ màng nghĩ: gần đây Lý Lăng Hách đổi nước hoa rồi sao?

Thê Nam bị tiếng nói chuyện khá lớn đánh thức, chống tay ngồi dậy, bên ngoài trời đã tối đen.

Cửa phòng nghỉ khép hờ một khe, ánh sáng từ ngoài hắt vào một vệt, tiếng trò chuyện bên ngoài anh cũng nghe rõ mồn một.

Công ty người mẫu của Lý Lăng Hách có hai ông chủ, một là hắn ta, người còn lại là đối tác hợp tác làm ăn tên Trương Toàn. Thê Nam vừa nghe đã nhận ra đó là giọng của Trương Toàn. Lão là một con nghiện thuốc lá nặng, giọng khàn đặc, vừa dày vừa đục, nghe vô cùng khó chịu.

"Lăng Hách, cậu xem mấy tấm hình mấy người mẫu này đi."

Lý Lăng Hách châm một điếu thuốc, rít một hơi, buột miệng đáp: "Cứ để đó đi, lát tôi xem."

"Có mấy đứa nhìn vào là thấy ngon, cậu xem có đứa nào cậu ưng không, nếu có thì..."

Trương Toàn ngồi đối diện bàn làm việc của Lý Lăng Hách, vắt chéo chân lắc lư. Thế nên khoảnh khắc Thê Nam vừa ngáp vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, hắn đã nhìn thấy ngay, sợ đến mức vội nuốt luôn phần sau câu nói chưa kịp thốt ra.

Hắn ngàn lần không ngờ Thê Nam lại ở trong phòng nghỉ đi ra, may mà câu vừa rồi hắn còn chưa nói hết, phần sau đó tuyệt đối không thể để Thê Nam nghe thấy.

Lý Lăng Hách nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, thấy Thê Nam thì tay đang cầm điếu thuốc cũng run lên, tàn thuốc rơi đầy mặt bàn.

Hắn ta vội dập thuốc vào gạt tàn, nghiêng người cười nịnh: "Tiểu Nam, em đến từ bao giờ thế?"

"Tôi đến từ mấy tiếng trước rồi, còn ngủ một giấc nữa." Thê Nam mỉm cười đáp lại, bước đến bên bàn làm việc của Lý Lăng Hách, vừa ngồi lên mép bàn vừa đưa tay cầm mấy bộ hồ sơ tuyển dụng trên bàn lên xem.

Ngoài ảnh thẻ dán trên hồ sơ, mỗi bộ hồ sơ còn kẹp thêm một tấm ảnh đơn lớn chụp người mẫu. Thê Nam lật qua vài tấm, ảnh chụp toàn là người mẫu nam, độ tuổi từ 18 đến 25.

Trẻ trung, đẹp trai, sáng sủa, tràn đầy sức sống.

Thê Nam nhìn Trương Toàn, người với vẻ mặt cười cợt mặt mũi tràn đầy vẻ háo sắc, rồi lại nhìn sang Lý Lăng Hách đang cố tỏ ra điềm tĩnh, cười mà không có ý cười, nói: "Các anh đang làm gì đây? Người ta biết thì nghĩ là đang chọn nhân viên, chọn người mẫu, không biết còn tưởng hai anh đang tuyển phi tần đấy."

"Em đừng nghe lão Trương nói bừa, anh ta suốt ngày không biết giữ miệng." Lý Lăng Hách vừa nói vừa liếc Trương Toàn một cái sắc lẻm như dao, hận không thể khâu miệng gã ta lại, dưới gầm bàn còn lén đá Trương Toàn một cú.

Trương Toàn ôm chân, cũng biết mình đã lỡ lời, tự tát mình một cái rồi cười cười chống chế: "Đúng vậy, em cũng biết anh mà, mồm miệng lắm lời, suốt ngày ba hoa chích chòe, Thê Nam em đừng để bụng nhé."

Thê Nam không thèm để ý Trương Toàn nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Lý Lăng Hách. Anh sợ sẽ nhìn ra điều gì đó khác lạ, nhưng ánh mắt của Lý Lăng Hách lại không vững, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chưa đến hai giây đã lảng đi chỗ khác, rút tờ giấy lau tro thuốc trên mặt bàn.

Cảm giác nghẹn trong lồng ngực Thê Nam cũng tan biến, nhưng lòng vẫn rối như tơ vò. Anh ném mấy bộ hồ sơ trong tay xuống bàn, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Bữa tối, anh không còn tâm trạng để ăn cùng Lý Lăng Hách nữa rồi.

Những năm qua, Thê Nam chưa bao giờ can thiệp vào chuyện công ty của Lý Lăng Hách. Anh biết ngành này nước sâu, lại dính dáng đến giới giải trí, không ít người mẫu trong công ty của Lý Lăng Hách cuối cùng đều chuyển sang đóng phim, mà trong đó thì chuyện bẩn thỉu không thể đưa lên mặt bàn cũng không ít.

Cho nên bao năm nay, anh và Lý Lăng Hách ai bận việc nấy, trong công việc, không ai xen vào việc của ai.

Thê Nam vẫn luôn nghĩ, chỉ cần Lý Lăng Hách giữ mình trong sạch là được rồi.

Nhưng đôi lúc anh cũng phải thừa nhận rằng giữa anh và Lý Lăng Hách giờ không còn đồng điệu trong cách nhìn nhận mọi chuyện. Trước kia nếu nghe kể bạn bè hoặc ai đó ngoại tình, Thê Nam chỉ thấy hết sức vô vị. Còn bây giờ Lý Lăng Hách thỉnh thoảng lại nói, đàn ông mà, như vậy là chuyện quá đỗi bình thường.

Nghe Lý Lăng Hách nói như vậy, ánh mắt Thê Nam nhìn hắn ta sẽ trở nên rất phức tạp, còn kèm theo thất vọng. Lý Lăng Hách biết trong lòng Thê Nam đang nghĩ gì nên vội vàng chữa lời, giải thích rằng chỉ là do nhìn nhiều quá nên thấy nhàm, rồi không quên cam đoan rằng bản thân hoàn toàn trong sạch.

Còn một điều nữa, Thê Nam rất ghét người hợp tác trong công ty của Lý Lăng Hách – Trương Toàn. Trương Toàn lớn hơn họ mấy tuổi, lẽ ra anh nên gọi một tiếng "anh Trương". Nhưng Trương Toàn là một gã háo sắc, trong công ty có không ít người mẫu trẻ từng bị gã động tay động chân, có người chủ động dán lên, cũng có người bị hắn dùng tài nguyên dụ dỗ.

Những chuyện dơ bẩn như vậy, cho dù Thê Nam không chủ động tìm hiểu, thì vẫn nghe được ít nhiều từ người khác.

Thê Nam từng nhắc nhở Lý Lăng Hách rằng Trương Toàn không phải dạng người tốt lành gì, sớm muộn cũng gây ra chuyện. Nhưng Lý Lăng Hách luôn cười trừ, nói Trương Toàn chỉ là hơi háo sắc, chứ không có vấn đề gì lớn. Lại còn nói Trương Toàn năng lực nghiệp vụ tốt, rất nhiều tài nguyên đều do Trương Toàn mang về. Hai người hợp tác bao nhiêu năm nay rồi, cũng không có mâu thuẫn gì to tát, không thể nói giải tán là giải tán.

Thê Nam lái xe về phòng làm việc, càng nghĩ càng thấy mình đi chệch hướng khỏi những gì anh từng cho là đúng. Vết nứt nhỏ trong niềm tin bị kéo ra một vệt, càng nghĩ càng thấy phiền.

Trên đường, Lý Lăng Hách gọi cho Thê Nam hai cuộc, Thê Nam đều không bắt máy. Anh bỗng thấy thèm thuốc nên dừng xe trước cửa một cửa hàng tiện lợi. Anh vào mua một gói, vừa bước ra cửa đã châm một điếu.

Thê Nam không vội đi, vòng qua bên cạnh xe. Anh đứng dưới gốc một cây dương lớn bên đường vừa nhìn bầu trời đêm mờ mịt vừa chậm rãi hút thuốc.

Mưa đã rơi suốt cả đêm, không khí vẫn còn ẩm ướt, mặt đường lồi lõm còn đọng nước, nền đất dưới chân trở nên nặng nề. Thê Nam dùng mũi chân đá mấy viên đá nhỏ ướt nhẹp bên lề đường.

Anh vẫn đang nghĩ về chuyện trong văn phòng của Lý Lăng Hách lúc nãy. Cho dù Trương Toàn chưa nói hết câu, Thê Nam cũng biết nửa câu sau là gì, nên cảm giác ghê tởm lại trào lên.

Tiếng còi xe ngoài phố kéo ánh mắt đang trôi lơ lửng của Thê Nam về lại đối diện bên kia đường. Mắt Thê Nam dần trở nên tỉnh tảo, nhìn thẳng vào chiếc xe thương vụ màu đen đang dừng lại ở đối diện.

Dòng xe qua lại kéo thành những vệt ảo trước mắt anh, chỉ riêng chiếc xe kia là rõ nét trong mắt Thê Nam, không hề nhòe đi.

Thê Nam nhìn một lúc. Không biết có phải là ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy trong xe có người đang nhìn mình. Nhưng anh lại có thể cảm nhận được ánh nhìn đó không mang ác ý.

Trong khoang ghế sau chiếc xe thương vụ màu đen, Triều Ngạn Ninh đang ngồi, mắt không chớp lấy một lần, nhìn xuyên qua cửa kính về phía Thê Nam đang đứng bên đường hút thuốc. Trong ánh mắt cậu, sự thèm khát đến choáng ngợp, gần như không thể kìm nén trong không gian chật hẹp của xe.

Ánh nhìn của Triều Ngạn Ninh như bám chặt lên gương mặt Thê Nam, như có sức nặng, không ai cản nổi, cũng không thể cắt đứt.

Từng chút một, cậu cảm nhận lấy Thê Nam, mái tóc hơi cứng, trán có chút lạnh, sống mũi thật cao, đôi môi có hình dáng đẹp...

Những điều đó, Triều Ngạn Ninh đã mơ thấy vô số lần, chỉ là trong mơ không cần đứng cách xa như thế này, chỉ cần đưa tay ra là chạm tới, mở mắt ra là có thể nhìn thấy.

Thê Nam cũng luôn nhìn về phía chiếc xe kia, anh đã chắc chắn người trong xe đang nhìn mình, bị người khác nhìn trộm dù không có ác ý thì cũng chẳng dễ chịu gì.

Anh hút xong một điếu lại châm thêm một điếu nữa, làn khói quyện lấy không khí ẩm ướt, đè xuống đầu lưỡi của anh, loại thuốc này hút chẳng ngon gì.

Triều Ngạn Ninh nhìn thấy Thê Nam lại châm thêm điếu thuốc, nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm một câu: "Sao anh lại càng ngày càng nghiện thuốc thế, vậy không tốt đâu."

Thê Nam không phải người thích đứng im chịu đựng, đã biết trong xe có người nhìn mình, vậy thì anh phải sang xem thử. Ngón tay anh kẹp đầu điếu thuốc, vừa nhìn xe cộ qua lại, vừa nhanh chóng băng qua đường, chạy thẳng tới chiếc xe đó.

Ngay lúc Thê Nam chỉ còn hai bước nữa là tới gần chiếc xe, chiếc xe thương vụ màu đen đột ngột khởi động. Sau đó nó tăng tốc chạy đi, lướt qua mặt đường đọng nước, bắn tung tóe những giọt bẩn lấm tấm bùn.

Thê Nam đứng bên đường, nhìn đuôi xe biến mất nơi đầu phố, quẹo một cái là chẳng thấy tăm hơi đâu, chỉ nhớ được một phần biển số xe, đuôi 688, biển địa phương.

Cũng ngay trong khoảnh khắc chiếc xe bất ngờ tăng tốc, trong đầu Thê Nam bật ra một hình bóng mơ hồ..

Hình như anh biết người trong xe đang lén nhìn mình là ai rồi.

Đằng trước, Đường Cát nhìn qua gương chiếu hậu phát hiện ánh mắt Triều Ngạn Ninh có chút thất thần. Hắn từ từ đạp phanh giảm tốc độ, để anh hắn có thể nhìn thêm một lát nữa, nhưng người bên lề đường đã không còn thấy đâu nữa.

"Anh Triều, nếu anh không thể buông bỏ ngài Thê, tại sao lại không chịu gặp anh ấy?"

Hôm nay Triều Ngạn Ninh vốn còn có lịch trình khác, ban đầu không định đến đây. Đêm qua sau khi đánh gã đàn ông béo kia trong con hẻm, cơn giận trong người vẫn chưa được trút hết, cậu lại đến phòng tập quyền anh, đánh gần đến nửa đêm, mãi cho đến khi nhận được tin nhắn từ số điện thoại kia: "Chúc mừng sinh nhật, bình an vui vẻ."

Triều Ngạn Ninh mới chịu dừng tay, tháo găng ra, mồ hôi theo thái dương chảy vào mắt, làm mắt cậu đỏ hoe.

Cuối cùng cậu ôm lấy điện thoại có dòng tin nhắn "chúc mừng sinh nhật" đó mà ngủ thiếp đi, trong mơ còn lẩm nhẩm:

Thê Nam, em còn tưởng anh quên sinh nhật em rồi chứ, coi như cũng có lòng, em rộng lượng lắm, ghi trong sổ nợ thì xóa cho anh hai khoản.

Đường Cát lại thở dài: "Anh Triều, sao anh không thẳng thắn giành lại anh ấy đi?"

Triều Ngạn Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu đến nỗi mắt cũng cay xè: "Anh Nam chưa từng là của tôi, nói gì đến giành lại? Hơn nữa, tôi bây giờ còn không dám gặp anh ấy, Đường Cát, cậu không hiểu đâu, tôi là sợ..."

Giọng Triều Ngạn Ninh mang theo luồng hơi nặng nề, đầy bất lực, Đường Cát không hiểu: "Anh Triều, anh sợ gì chứ?"

Triều Ngạn Ninh nhức mắt đến phát đau, chớp một cái càng khô rát hơn, lưỡi l**m khóe môi khô khốc: "Tôi tất nhiên là sợ mình không nhịn được mà phạm sai lầm, Đường Cát, tôi không thể phạm sai lầm với anh Nam..."

Những điều sai trái mà cậu muốn làm với Thê Nam quá nhiều, quá nhiều rồi, toàn mọc ra ở nơi ẩm thấp, trốn trong nơi tối tăm, chẳng thể đem ra ngoài ánh sáng. Cậu chỉ có thể cắn răng tự mình đè xuống tận đáy lòng.

Ví dụ như cậu không nhịn được mà muốn l*t s*ch Thê Nam, muốn nhốt anh lại, không nhịn được mà muốn cắn nát cổ anh, muốn làm anh khóc, không nhịn được mà muốn bóp nát anh...
Mỗi mảnh vụn bị bóp nát đó, đều là của cậu, ai cũng đừng hòng chia.

Tác giả có lời muốn nói:

Gặp nhau qua cửa kính xe cũng tính là gặp rồi nha? (đầu chó)

Tiểu Triều cầm loa hét: Anh Nam xin hãy chú ý, anh Nam xin hãy chú ý, anh Nam xin hãy chú ý, em không còn là đứa nhỏ 16 tuổi nữa rồi!

Tối nay dài quá trời, xin sao biển, xin sao biển, cúi đầu cảm ơn~

Góc có lời muốn nói : Con ơi là con, suy nghĩ của con táo bạo quá =))))))) của con, của con tất, hông ai dám giành luôn á.
 

Bình Luận (0)
Comment