Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 4

Khi nói với Đường Cát rằng mình sợ phạm sai lầm với Thê Nam, lòng Triều Ngạn Ninh như có ngàn cân đá đè nặng, đè đến mức không thở nổi, nhưng lời nói ra lại nhẹ như lông vũ, chẳng mang chút sức nặng nào.

Đó là bởi cậu đã nghĩ đến những sai lầm ấy quá nhiều lần trong lòng, nhưng càng nghĩ nhiều, những h*m m**n điên rồ ấy không hề vơi bớt. Ngược lại, cậu biết mình sẽ không làm vậy. Cậu có thể phạm sai lầm, nhưng tuyệt đối không cho phép mình phạm sai lầm trên người Thê Nam.

Thê Nam phải hạnh phúc, chính là nên hướng lên ánh sương sớm, đưa tay về phía mặt trời.

Thê Nam đã kết hôn với Lý Lăng Hách rồi, còn Triều Ngạn Ninh cũng không thể làm em trai của Thê Nam nữa. Cậu không muốn làm em trai của anh ấy.

Triều Ngạn Ninh nghĩ đông nghĩ tây, Đường Cát mở miệng hỏi: "Anh Triều, chú Ba nhắn rồi, tối nay mình còn về không? Mười một giờ có chuyến bay."

Ánh sáng loang lổ ngoài cửa sổ lướt qua mặt Triều Ngạn Ninh, cậu nghiêng đầu nhìn đèn đường ngoài kia không ngừng trôi ngược lại, nói: "Không về, tới căn hộ bên Lan Đình đi."

Đường Cát đáp một tiếng, bật xi nhan ở đầu ngã rẽ.

Những năm này bị mắng riết thành quen, Triều Ngạn Ninh vừa cười vừa nghe, tay cầm điện thoại để cách tai một khoảng, giữ ở mức có thể nghe lờ mờ giọng người bên kia.

Chờ đến khi chú Ba mắng xong, chắc tầm ba phút, Triều Ngạn Ninh cười hì hì nói:
"Chú Ba, chú giận ghê ha, tính tình cũng nóng thật, vậy mà chú Cảnh đã chịu đựng chú được bao nhiêu năm rồi chớ."

"Mày nói cái gì đó thằng nhóc, muốn tạo phản hả, nói ai nóng tính hả?"

Triều Ngạn Ninh cười ha hả thành tiếng: "Chú Ba tính tình tốt nhất, chú Ba dễ thương cho con nghỉ phép thêm hai ngày đi, con ra ngoài xả hơi, vài bữa nữa con về."

"Xả hơi?" Chú Ba bên kia lại bắt đầu gào, giọng to như sấm: "Đừng tưởng tao không biết mày đi đâu, lại chạy đi nhìn Thê Nam nữa hả? Không dám quang minh chính đại gặp người ta, chỉ biết len lén nhìn trộm."

"Đúng là lén nhìn thật." Triều Ngạn Ninh không kìm được mà nhỏ giọng hơn.

"Đồ nhát cáy." chú Ba lại mắng, "Vài bữa nữa mày nhất định phải về đây ăn cơm với Thiệu Hoa. Bao nhiêu năm nay người ta thích mày, chẳng lẽ mày không biết, tính cách thì dịu dàng, điều kiện gì cũng hợp với mày. Tao còn đi coi bát tự cho hai đứa rồi, hợp lắm, chẳng lẽ mày định sống cả đời độc thân? Tao là vì muốn tốt cho mày, mày phải nhìn về phía trước, nhìn người xung quanh! Cứ chằm chằm vào một thằng Thê Nam đã có gia đình thì ra cái thể thống gì hả?"

Triều Ngạn Ninh âm thầm phản bác trong bụng: Chú Ba, năm xưa chú cũng chằm chằm vào chú Cảnh đã có vợ đó thôi? Nhưng lời này thì cậu không dám nói ra miệng.

Chú Ba nói một tràng dài, Triều Ngạn Ninh giả vờ không nghe thấy, định đánh trống lảng:
"Chú Ba, chuyện này để sau hẵng nói đi, con còn trẻ mà, vội gì chớ."

"27 rồi đó, kế tới là ba mươi, rồi tới bốn mươi, rồi thì..."

"Dừng dừng dừng," Triều Ngạn Ninh cười cắt lời chú Ba, "chú nói thêm hai câu nữa là con thành người nằm nửa thân trong quan tài rồi đó."

"Tiểu Ninh, đừng có giỡn với chú Ba," chú Ba thở dài, "nói thật với con, chú Ba giờ lớn tuổi rồi, sức khỏe ngày càng kém, chú đang lo đường cho con đó."

Nói xong câu đó, bên kia chú Ba còn cố ý ho mấy tiếng để tạo không khí, vừa nãy còn gào như chuông đồng, giờ đột nhiên giả vờ yếu ớt như sắp hết hơi đến nơi.

Triều Ngạn Ninh thật sự dở khóc dở cười. Mấy năm nay ông chú này không muốn làm nữa, muốn nghỉ hưu, muốn cùng chú Cảnh đi du lịch khắp nơi. Ông mới muốn đẩy cậu lên thay, mà cứ mở miệng là đem sức khỏe mình ra nói, trước mặt cậu còn giả vờ ho hai ba tiếng.

Nhưng công nhận chiêu này đúng là hiệu nghiệm thật, Triều Ngạn Ninh mấy năm nay cũng nhìn ra tóc chú Ba bạc đi nhiều rồi, nên ông nói gì cậu cũng nghe.

"Chú Ba à, con chỉ ở lại một đêm thôi, mai nhất định con về, nhưng chuyện ăn cơm với Thiệu Hoa thì con không đi đâu."

"Về đi rồi tính."

-

-

Lúc này, Thê Nam đã quay lại ngồi vào trong xe, vẫn nhìn chằm chằm con đường phía đối diện nơi có chiếc xe đỗ, giờ đã trống trơn. Anh vừa rồi đã xác định, không phải ảo giác.

Anh chắc chắn Triều Ngạn Ninh đang ngồi trong chiếc xe đó. Nhưng anh không hiểu rốt cuộc Triều Ngạn Ninh đang nghĩ gì, không muốn gặp anh, nhưng lại len lén nhìn trộm anh?

Thê Nam rút điện thoại ra, bỏ qua mấy cuộc gọi nhỡ của Lý Lăng Hách, trực tiếp gọi vào số điện thoại ở Cảng Thành.

Ban đầu bên kia vẫn luôn báo đang gọi, sau đó thì kết nối được, nhưng giống như mọi lần, vẫn không ai bắt máy.

Thê Nam tức đến mức ném điện thoại thẳng lên ghế phụ, trong lòng chửi thầm: Triều Ngạn Ninh, cậu định chơi trò quỷ gì với tôi thế? Nếu để tôi bắt được, tôi sẽ đánh gãy chân chó của cậu, xem cậu còn dám chạy đi đâu.

Thê Nam càng nghĩ càng sốt ruột, cũng càng bực, đấm mạnh một cú lên vô lăng, tiếng còi xe chói tai khiến anh nhanh chóng tỉnh táo lại.

Anh lái xe, cứ men theo hướng chiếc xe màu đen biến mất mà lòng vòng trên đường không mục đích.

Anh muốn tìm chiếc xe có biển số đuôi 688, nhưng gần như đã đi gần nửa thành phố mà vẫn không thấy gì. Đến tận nửa đêm anh mới mệt mỏi lái xe về nhà.

Vì có chuyện này xen vào, Thê Nam suýt nữa quên mất chuyện bực mình ban nãy ở văn phòng của Lý Lăng Hách. Vừa mở cửa, đã thấy Lý Lăng Hách làm xong cơm tối, đang đợi anh.

Lý Lăng Hách nghe thấy tiếng mở cửa, cười tươi đi tới, nhận lấy áo khoác Thê Nam vừa cởi, treo lên cẩn thận, còn lấy dép cho anh.

"Tiểu Nam, em vừa đi đâu vậy? Điện thoại cũng không nghe, anh lo chết đi được. Em ăn chưa? Anh còn đang chờ em ăn cùng đây này."

Thê Nam thay dép xong, đứng ở huyền quan nhìn Lý Lăng Hách, lại nhớ đến chuyện trong văn phòng, mở miệng thẳng thừng: "Chúng ta nói chuyện một chút."

Lý Lăng Hách ôm lấy cánh tay Thê Nam, lại muốn giống như trước đây, gạt qua chuyện này, vừa ôm vừa cúi đầu định hôn Thê Nam.

Lý Lăng Hách vừa mới lại gần, cảm giác khó chịu trong lòng Thê Nam bị gieo từ văn phòng Lý Lăng Hách rồi cứ thế lan ra lập tức dâng lên thêm một tầng, anh giơ tay đẩy hắn ra.

"Sao thế?" Lý Lăng Hách lùi nửa bước, nụ cười trên mặt biến mất.

"Anh đừng đánh trống lảng nữa, chúng ta nên nghiêm túc nói chuyện."

Những năm qua, rất nhiều vấn đề nhìn qua như đã được giải quyết, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thật ra đều là do Thê Nam cảm thấy những chuyện đó không quan trọng, không cần phải tính toán nhiều. Gặp chút va chạm nhỏ cũng là chuyện bình thường, Lý Lăng Hách chỉ cần nói mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt là mọi chuyện mơ hồ trôi qua.

Hai năm nay cả hai đều rất bận, Lý Lăng Hách thường xuyên đi công tác, còn anh thì suốt ngày ra ngoài chụp ngoại cảnh, thời gian ở bên nhau không nhiều. Vì vậy Thê Nam rất trân trọng những lúc họ được ở bên nhau, cũng không muốn để cãi vã chiếm hết cuộc sống. Những chuyện có thể bỏ qua thì bỏ qua, những mâu thuẫn không liên quan đến nguyên tắc thì không cần quá để tâm.

Nhưng hôm nay lại bị anh bắt gặp trực tiếp, giống như bị ai đó nhét một con ruồi chết vào miệng. Tuy lời của Trương Toàn chỉ mới nói được nửa câu, nhưng anh cũng hiểu gã muốn ám chỉ điều gì.

Quan trọng nhất, chính là thái độ lập lờ lảng tránh của Lý Lăng Hách. Khi trong lòng đã có cái gai, Thê Nam không thể không rút ra, phải hỏi cho rõ ràng.

"Tiểu Nam, em đừng nghiêm túc như vậy. Em muốn nói gì thì nói thẳng đi," Lý Lăng Hách bắt đầu chột dạ, lời ngon tiếng ngọt lập tức tuôn ra, vốn là sở trường của hắn trong việc dỗ người, "Em muốn anh làm gì anh sẽ làm cái đó, anh nghe lời em hết."

Thê Nam thấy hắn đã nói vậy, nói thẳng: "Anh dừng hợp tác làm ăn với Trương Toàn đi."

"Không thể nào," Lý Lăng Hách chẳng thèm suy nghĩ đã từ chối ngay, "trước đây chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, công việc của ai người nấy làm. Em chụp ảnh của em, anh lo công ty của anh, về đến nhà thì là chuyện của hai đứa mình."

Nhưng khi nghĩ đến bộ mặt đầy d*c v*ng của Trương Toàn, cùng vẻ d*m đ*ng chẳng buồn che giấu, Thê Nam chỉ thấy ghê tởm.

"Những năm qua em tuy không can dự vào chuyện công ty anh, nhưng đâu phải là em cái gì cũng không nghe thấy, tai em không điếc, mắt em không mù, bây giờ các anh thế này, sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Ngày xưa anh từng ghét cay ghét đắng kiểu của Trương Toàn mà, sao giờ lại xem như không có gì, sao giờ lại bắt đầu chấp nhận rồi?"

Thê Nam trước kia không nghĩ kĩ đến thế, nhưng nếu thật sự là không ưa nổi một người, thì sao có thể làm ăn lâu dài cùng nhau. Người ta vẫn nói: "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã". Dù cho Lý Lăng Hách có sạch sẽ cỡ nào, nhưng ngày ngày tai nghe mắt thấy, lại còn ngâm mình trong cái vũng nước đục ấy, vậy bước ra còn có thể trong sạch sao?

Cũng chỉ có Thê Nam là vẫn ngây thơ tin rằng hắn luôn giữ mình sạch sẽ. Thật ra ở những nơi anh không biết, những lúc anh không thấy, người trong bể ấy đã sớm bị nhuộm đến mức tối đen thui không còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa rồi.

Thật ra Thê Nam cũng từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng khi mọi chuyện chưa vượt quá giới hạn, anh vẫn luôn ôm một chút may mắn và ảo tưởng đẹp đẽ.

Hơn nữa, trước đây anh biết rõ, Lý Lăng Hách luôn đặt tâm huyết vào công ty của mình. Dù vốn ban đầu là của ba mẹ Lý Lăng Hách, nhưng những bước đi sau đó, từng mối quan hệ, từng nguồn tài nguyên, đều là do hắn dốc sức mà có. Lý Lăng Hách đã dồn toàn bộ tâm huyết vào công ty này.

Thê Nam tất nhiên không muốn chạm vào tâm huyết của hắn, nhưng đến giờ, mọi chuyện đã khác rồi.

"Anh không hề đồng tình với Trương Toàn," Lý Lăng Hách vội vàng giải thích, "năng lực làm việc của anh ta mạnh, điều đó em cũng biết mà."

Vẫn là mấy câu này, vừa cũ rích lại chẳng có chút sức thuyết phục. Thê Nam thẳng thắn nói ra nghi ngờ trong lòng mình, cũng là điều anh để tâm nhất.

"Anh không đồng tình? Vậy hôm nay em bước ra từ phòng nghỉ của anh, nghe thấy hai người nói chuyện, anh chột dạ cái gì? Ngay cả nhìn em cũng không dám."

"Anh chột dạ cái gì? Mắt nào của em thấy anh chột dạ?"

Lý Lăng Hách đột nhiên cao giọng, mang theo vài phần sắc bén, trong mắt ánh lên ngọn lửa, trừng mắt nhìn Thê Nam: "Thê Nam, em không tin anh. Mẹ kiếp, bây giờ em không tin anh nữa phải không?"

Phản ứng dữ dội của Lý Lăng Hách khiến đầu Thê Nam ong lên vì nhức, anh lách qua Lý Lăng Hách rồi ngồi xuống ghế sofa: "Anh hét cái gì? Có chuyện thì nói đàng hoàng, đâu phải cứ hét to là có lý."

Lý Lăng Hách như con chó bị giẫm trúng đuôi, chống nạnh đi lòng vòng trong phòng khách, rồi dứt khoát quay về phòng ngủ chính, sập cửa cái "rầm", bên trong còn hét lên rằng Thê Nam không tin hắn, cứ như thể đang tủi thân lắm vậy.

Thê Nam nhìn phản ứng của Lý Lăng Hách là biết, hắn không muốn nói chuyện cũng chẳng muốn giải quyết vấn đề. Anh nhắm mắt, mệt mỏi tựa vào sofa, gập ngón tay xoa xoa sống mũi, định bóp hết sự bực bội trong người ra ngoài, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Phòng ngủ chính rất nhanh đã yên lặng, Thê Nam cũng chẳng còn tâm trạng ăn cơm, anh lặng lẽ vào phòng ngủ phụ, tắm xong rồi lên giường nằm.

Ngày mai anh còn phải tham dự một buổi triển lãm ảnh cũng sẽ nhận phỏng vấn ngắn cho chuyên mục phỏng vấn nhiếp ảnh gia, nên cần tranh thủ xem lại bản thảo phỏng vấn.

Thê Nam đọc bản thảo một lượt thì ngủ quên mất. Cửa phòng ngủ khóa trái. Nửa đêm anh nghe thấy Lý Lăng Hách gõ cửa phòng, Thê Nam không lên tiếng, cũng không mở cửa, chỉ ôm chăn nhắm mắt lại.

-

-

Nhà của Triều Ngạn Ninh nằm ngay bên cạnh studio của Thê Nam. Đó là một căn biệt thự nhỏ độc lập môi trường xung quanh rất tốt, ra khỏi cửa rẽ một cái là đến studio của Thê Nam, chỉ cần đứng ở ven đường là đã có thể nhìn thấy văn phòng tầng hai của Thê Nam.

Triều Ngạn Ninh đã cải tạo toàn bộ tầng hầm thành phòng tập đấm bốc, nhà có người đến dọn dẹp định kỳ. Vừa về đến nơi, cậu thay quần áo rồi lập tức vào phòng đấm bốc.

Trên bao cát vẫn còn dán tấm ảnh mới nhất mà lần trước cậu về đã thay, người trong ảnh là Lý Lăng Hách.

Triều Ngạn Ninh đeo găng tay đấm bốc, từng cú đấm nện lên bao cát, chẳng mấy chốc tấm ảnh trên bao cát đã bị cậu đấm cho nát bét, nát đến mức chẳng thể ghép lại thành hình người hoàn chỉnh.

Nắm đấm của Triều Ngạn Ninh nện lên bao cát, nện lên tấm ảnh của Lý Lăng Hách. Cậu muốn đấm xuyên, đấm thủng, đấm vỡ cả màn đêm này, để có thể nhanh chóng thấy được bình minh.

Nhưng mà, dù nắm đấm có cứng rắn đến mấy thì cũng có ích gì? Đêm vẫn là đêm, chỉ khi mọi thứ đi đến tận cùng, mặt trời mọc lên, bầu trời mới lại sáng trở lại.

Đường Cát ngồi ở phòng khách tầng một xem tivi. Thật ra căn nhà này cách âm rất tốt, nhưng hắn luôn có cảm giác mình nghe được tiếng nắm đấm vang lên từ phòng tập đấm bốc dưới tầng hầm.

Mỗi lần Triều Ngạn Ninh quay lại để gặp Thê Nam, đều sẽ đến đây phát tiết một trận.

Đường Cát không chút nghi ngờ, nếu như Triều Ngạn Ninh thật sự gặp được Lý Lăng Hách, cho dù vẫn còn lý trí, thì có khi cũng sẽ theo bản năng cơ bắp, vung nắm đấm đập cho đầu của Lý Lăng Hách nát bét luôn.

Tưởng tượng tới cảnh đó, Đường Cát thấy mặt mình cũng bắt đầu đau, không kiềm được mà cả vai co lại, rùng mình một cái.

Tiếng đấm trong tầng hầm kéo dài đến nửa đêm, sáng hôm sau sắc mặt Triều Ngạn Ninh vẫn u ám, trông rất khó coi.

"Anh Triều tối qua không ngủ ngon à?"

"Ngủ được ba tiếng, cũng ổn."

"Anh như vậy là không được đâu, phải ngủ nhiều một chút." Đường Cát gọi đồ ăn sáng bên ngoài, đã bày sẵn lên bàn, xé đũa dùng một lần đưa cho Triều Ngạn Ninh, "Hôm nay mình về không? Có cần em đặt vé không?"

"Đặt đi."

Đường Cát đặt vé máy bay buổi chiều, cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Triều Ngạn Ninh, nói đã đặt xong rồi.

Triều Ngạn Ninh không nhìn hắn ta, đang chuẩn bị ăn cháo thì điện thoại trên bàn reo lên, là Giang Khánh gửi tin đến.

Giang Khánh là một tay săn ảnh chuyên chụp giới nghệ sĩ, Triều Ngạn Ninh từng bỏ ra một khoản tiền lớn để nhờ hắn theo dõi Lý Lăng Hách, đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.

Hai năm đầu Lý Lăng Hách chẳng có gì để chụp, rất ngoan, nên Giang Khánh cũng không mặn mà, tiền cũng chẳng thèm đòi Triều Ngạn Ninh.

Nói ra cũng trùng hợp, một người bạn săn ảnh của Giang Khánh đang theo dõi một nam minh tinh mới đoạt giải. Nghe tin rằng nam minh tinh này đang bí mật bao dưỡng một tình nhân.

Chỉ là bạn của Giang Khánh theo dõi rất lâu cũng không chụp được gì. Gần đây hắnchỉ chụp được vài tấm ảnh nam minh tinh tụ tập uống rượu cùng bạn bè.

Giang Khánh vô tình nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, phát hiện trong đó có gương mặt quen, là một người mẫu nam từng lộ mặt trên ống kính, đang khoác tay một người đàn ông khác.

Người mà Giang Khánh thấy quen không phải là người mẫu nam đó, mà chính là người đàn ông đang được khoác tay một cách thân mật kia.

Người đàn ông đó không ai khác, chính là Lý Lăng Hách.

Tuy ảnh không chụp đến tận giường, nhưng hai người kia thân mật như vậy. Hai người tay trong tay lên cùng một chiếc xe sau khi vẫy tay chào nam minh tinh, trong đó có chuyện gì thì chẳng cần nghĩ cũng đoán ra.

Giang Khánh gửi cho Triều Ngạn Ninh: "Anh, gửi anh thứ hay ho này, xem xong đừng nói gì hết, gửi cho em một bao lì xì to là được rồi."

Triều Ngạn Ninh nhắn lại: "Đừng vòng vo, chụp được gì?"

Giang Khánh lập tức gửi qua mấy tấm ảnh, hắn đã cắt hết những phần không quan trọng, chỉ giữ lại hai người có liên quan đến Triều Ngạn Ninh.

Triều Ngạn Ninh mở ảnh ra xem, một tấm là một thanh niên trẻ đang khoác tay Lý Lăng Hách, một tấm là người đó vòng tay qua cổ Lý Lăng Hách đòi hôn, còn một tấm là hai người nắm tay nhau lên taxi.

"Bắt đầu từ khi nào?" Triều Ngạn Ninh nén giận gõ chữ hỏi Giang Khánh.

"Cụ thể là từ khi nào thì em thật sự không biết, cái này anh Triều tự điều tra đi."

Triều Ngạn Ninh gửi cho Giang Khánh một bao lì xì to, tay cầm điện thoại như muốn bóp nát màn hình. Cậu thậm chí còn nghe thấy máu trong mạch mình đang sôi lên sùng sục, trong đầu có thứ gì đó đang gào thét, từng tiếng đều đầy giận dữ và điên cuồng

"Lý Lăng Hách, anh dám à, anh sao lại dám bắt nạt Thê Nam, sao lại dám phản bội anh ấy?"

Triều Ngạn Ninh đập mạnh một phát lên bàn ăn, lửa giận trong mắt Triều Ngạn Ninh như sắp phụt ra thành tia lửa.

Đường Cát không nhìn thấy tin nhắn của Triều Ngạn Ninh, nên không biết chuyện gì xảy ra, bị cái đập bàn của cậu dọa cho rơi cả đũa.

"Có chuyện gì thế anh Triều, xảy ra chuyện gì thế?"

Triều Ngạn Ninh lập tức tìm lại số điện thoại từng gửi lời chúc "sinh nhật vui vẻ" cho cậu, gửi hết mấy tấm ảnh Giang Khánh vừa chuyển qua cho Thê Nam.

Vừa gửi xong, Triều Ngạn Ninh lập tức hối hận. Cậu muốn thu hồi thì đã muộn, giờ này chắc anh Nam vừa ngủ dậy. Sáng sớm đã thấy mấy thứ này, anh ấy phải khó chịu, phải buồn đến mức nào chứ? Lỡ như đến bữa sáng cũng ăn không vô thì sao?

Nghĩ đến việc anh Nam ăn không nổi bữa sáng, Triều Ngạn Ninh cũng không nuốt nổi, vụt một cái đứng bật dậy: "Đường Cát, đừng ăn nữa, huỷ vé máy bay đi, đi với tôi."

"Đi đâu vậy, anh Triều?"

Triều Ngạn Ninh sải mấy bước dài ra khỏi phòng ăn, giọng nói như run lên: "Đi tìm anh Nam."

*Góc có lời muốn nói: Trời ơi cuối cùng cũng dám đi gặp người ta rồi hả con. Mẹ chờ lâu lắm rồi biết không hả???

Bình Luận (0)
Comment