Cả ngày hôm nay, Thê Nam đều ở trong studio. Thư Thừa đang chụp một bộ ảnh chân dung theo chủ đề, chụp mãi vẫn chưa ổn, Thê Nam ở lại cùng hắn để điều chỉnh chi tiết.
Buổi tối trong studio vẫn còn mấy người tăng ca. Thê Nam trực tiếp dẫn họ sang nhà hàng bên cạnh ăn bữa tối.
Anh đã báo trước cho Triều Ngạn Ninh, nói tối nay tan làm sẽ muộn một chút, bảo cậu tự ăn trước, không cần đợi anh.
Nửa tiếng sau, anh nhận được tin nhắn "biết rồi" do Triều Ngạn Ninh gửi. Thế nhưng khi ngồi vào bàn ăn, Thê Nam vẫn thấy không yên, cứ cách vài phút lại nhìn điện thoại một lần. Trong lòng mơ hồ có một cảm giác bất an khó tả.
"Anh Nam, sao anh cứ nhìn điện thoại mãi thế, ở nhà có người chờ à?" Thư Thừa bắt chuyện.
"Ừ." Thê Nam không phủ nhận, mắt vẫn dán chặt vào điện thoại. "Ở nhà có người."
"Có phải anh Triều đến rồi không, sao anh không gọi cậu ấy ra luôn?"
Thư Thừa vừa dứt lời, Thê Nam đã gọi cho Triều Ngạn Ninh mấy cuộc liên tục, nhưng đầu dây bên kia vẫn lặng im. Không còn tâm trạng ăn uống, anh đứng dậy chào mọi người, thanh toán rồi lái xe thẳng về nhà.
Căn nhà chìm trong bóng tối. Vừa mở cửa, anh gọi mấy tiếng, nhưng vẫn không thấy Triều Ngạn Ninh đâu.
Anh lại bấm số gọi thêm lần nữa, vẫn chẳng ai bắt máy.
Bàn tay siết chặt chìa khóa xe, Thê Nam quay người xuống lầu, lái thẳng tới bệnh viện.
Nhân viên ở đó cho biết Lý Lăng Hách đã xuất viện, mà điện thoại của hắn cũng không thể liên lạc.
Gọi cho hộ lý, anh nhận được câu trả lời: chiều nay chính Triều Ngạn Ninh đã đón Lý Lăng Hách đi.
Từ lần trò chuyện với đội trưởng Lý ở đội hình sự, Thê Nam đã đoán ra, rất có thể chính Lý Lăng Hách là người gọi Thẩm Văn Khang tới. Nhưng anh chưa từng nói điều đó với Triều Ngạn Ninh.
Anh từng thấy cậu ra tay với Lý Lăng Hách, những cú đấm mạnh mẽ ấy khiến anh lo ngại cậu sẽ hành động bốc đồng.
Và giờ đây, dự cảm ấy càng lúc càng rõ rệt.
–
Điện thoại của Triều Ngạn Ninh bị bỏ lại trong phòng khách. Những cuộc gọi Thê Nam gọi tới, cậu đều không nghe thấy.
Cậu đã rất lâu rồi không về ở biệt thự. Tầng hầm cũng lâu không mở cửa thông gió, bên trong vừa ngột ngạt vừa lạnh lẽo, giờ đây trong không khí lại nồng thêm mùi tanh của máu.
Bao cát treo trong tầng hầm vẫn còn đang lắc lư. Dưới đất vứt một đôi găng đấm bốc màu đen, trên đó loang lổ vết máu đỏ tươi.
Lý Lăng Hách dựa lưng vào tường, cơ thể co rút lại. Khóe miệng hắn liên tục chảy xuống những dòng nước bọt lẫn máu. Vết thương trên bụng đã sớm toạc ra, toàn thân đau đớn, nhưng vết thương ấy lúc này lại trở nên không còn rõ rệt nữa.
"Thẩm Văn Khang là do mày tìm tới, đúng không?" Triều Ngạn Ninh chống một gối xuống đất, ngồi xổm bên cạnh Lý Lăng Hách.
Lý Lăng Hách khạc hai ngụm nước bọt lẫn máu xuống sàn, chậm rãi ngẩng đầu, cười với Triều Ngạn Ninh, để lộ hàm răng đỏ lòm.
"Đúng, Thẩm Văn Khang là tao gọi tới đấy. Triều Ngạn Ninh, mày có giỏi thì giết tao đi."
Triều Ngạn Ninh thay sang một đôi găng đấm bốc mới, sạch sẽ, không dính máu. Găng đập xuống sàn, "bộp bộp bộp" vang đều nhịp, âm thanh dội vào tường rồi bật ngược lại.
"Khụ... khụ khụ... còn nhiều lắm, mày có muốn nghe không?"
Lý Lăng Hách ho khan mấy tiếng, rồi thở hổn hển từng hơi lớn, tiếp tục nói:
"Năm thứ hai mày mất tích, tao đã gặp mày ở võ đài ngầm Cảng Thành. Tao có một người bạn thích xem đánh quyền đen, loại đánh đến chết người ấy. Tao đã xem mày đánh hai lần, còn từng thấy mày bị nhốt trong lồng chó ở hậu trường."
"Còn nữa... tờ giấy mày viết cho Thê Nam năm đó, tao đã lấy đi. Thê Nam hoàn toàn không biết mày từng viết cho em ấy."
"Mày còn nhớ mày viết gì trên tờ giấy đó không? Mày viết: 'Anh, đợi em'."
Cổ họng Lý Lăng Hách như cái rây máu, giọng khò khè rít gió, trong âm thanh lẫn mùi tanh. Hắn lại cười mấy tiếng rồi mới nói:
"Triều Ngạn Ninh, mày thật sự đáng thương. Thê Nam không chờ mày, em ấy đã kết hôn với tao rồi."
Sau cánh cửa kính của tầng hầm xuất hiện thêm một bóng người. Lý Lăng Hách nhận ra đó là Thê Nam. Cơ mặt hắn giật mấy cái, nhìn Thê Nam đang bước vào, miệng vẫn không ngừng lặp lại:
"Triều Ngạn Ninh, lúc mày nằm trong bệnh viện, Thê Nam đã kết hôn với tao rồi. Triều Ngạn Ninh, sao mày không chết luôn ở võ đài đi."
Bàn tay trong găng của Triều Ngạn Ninh siết chặt, cánh tay phải nâng cao. Dù đang mặc sơ mi, vẫn thấy rõ từng khối cơ căng cứng dưới lớp vải, như sắp đứt tung.
Cậu từng đánh quyền đen trong võ đài ngầm suốt thời gian dài, biết rõ cách ra đòn, biết chỗ nào trên cơ thể là yếu nhất, biết thế nào để tung ra một đòn chí mạng.
Mấy cú đấm vừa rồi tuy nặng, nhưng chưa gây nguy hiểm.
Nắm đấm của Triều Ngạn Ninh còn chưa hạ xuống, cổ tay đang giơ lên đã bị Thê Nam nắm chặt.
Thê Nam cảm nhận rõ luồng sát khí đang bùng lên từ người cậu. Cú đấm này... chính là định giết Lý Lăng Hách.
Triều Ngạn Ninh biết Thê Nam đã đến, nhưng phải một lúc lâu sau mới rời mắt khỏi Lý Lăng Hách. Khi quay sang nhìn Thê Nam, ánh sát ý trong mắt cậu cũng đã biến mất.
Thê Nam ngồi xổm xuống, lòng bàn tay đặt lên cổ cậu, bóp nhẹ, giống như mỗi lần dỗ dành Triều Ngạn Ninh khi còn nhỏ:
"Tiểu Ninh, vì loại người này, không đáng."
Cổ tay bị Thê Nam nắm chợt hạ xuống. Triều Ngạn Ninh lại vòng tay ôm lấy anh, mặt dụi vào vai anh cọ cọ.
"Anh..."
Thê Nam vỗ nhẹ lưng cậu. Trong khoảnh khắc ấy, anh như thấy lại Triều Ngạn Ninh của năm xưa, sợ hãi, hoang mang, luyến tiếc. Người đã nghĩ đi nghĩ lại rồi mới quyết định rời đi, nhưng lúc bước đi chắc chắn đã nhiều lần quay đầu, mỗi bước ra khỏi đó đều mong một ngày sớm quay về.
Thê Nam không còn coi Triều Ngạn Ninh là một đứa trẻ, không coi là em trai nữa. Nhưng lồng ngực anh lại càng nhói đau, như thể bị bóp nát.
Lý Lăng Hách ngồi dưới đất, trân trân nhìn hai người đang ôm nhau chẳng coi ai ra gì. Vừa nãy, hắn cũng thấy trong mắt Thê Nam thoáng qua một tia sát khí. Thế nhưng sau ánh nhìn ấy, Thê Nam không thèm liếc hắn thêm lần nào nữa, như thể hắn chỉ là một thứ gì đó ghê tởm.
Hắn biết, mình hoàn toàn xong rồi.
Cú đấm mà Triều Ngạn Ninh không hạ xuống, cuối cùng được Thê Nam tự tay bổ sung.
Lý Lăng Hách cuối cùng cũng tự mình rời đi. Trước khi đi, Thê Nam bảo hắn cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt họ nữa. Mấy bậc thang từ tầng hầm đi lên, Lý Lăng Hách vừa dùng tay vừa dùng chân bò lên.
Triều Ngạn Ninh vẫn ngồi trên sàn, đôi găng đấm bốc đã tháo ra, ném xa vào góc tường.
Rõ ràng tầng hầm rất lạnh, nhưng từng giọt mồ hôi vẫn rơi xuống từ mái tóc cậu. Thê Nam lấy áo khoác choàng lên người cậu.
Anh ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cậu, liên tục xoa:
"Lạnh không? Lúc mới vào anh đã thấy, hình như trong nhà không bật sưởi."
"Sưởi không hoạt động," Triều Ngạn Ninh nhìn anh, "Có lẽ quên đóng tiền."
Bàn tay được Thê Nam xoa ấm, cậu lại nắm nhẹ các ngón tay anh:
"Sao anh biết em ở đây?"
Thê Nam đáp: "Ngoài chỗ này, anh cũng không nghĩ ra chỗ nào khác."
"Em đưa Lý Lăng Hách đến đây, lúc đầu chỉ là muốn xả giận." Triều Ngạn Ninh ngừng lại một chút, ánh mắt chợt mơ hồ. "Nhưng vừa rồi..."
Cánh tay Triều Ngạn Ninh đến giờ vẫn còn cứng đờ. Vừa rồi cậu suýt nữa đã không khống chế được bản thân, suýt nữa bị Lý Lăng Hách kéo trở về địa ngục, suýt nữa là không còn đường quay lại.
Nếu Thê Nam không tìm được đến đây, có lẽ cả đời này cậu sẽ mắc kẹt trong cống rãnh, thật sự không bao giờ thoát ra được nữa.
Nghĩ đến đó, Triều Ngạn Ninh bất chợt xoay người, đè Thê Nam ngã xuống sàn.
Cậu áp tai lên lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim bên trong, dồn dập mà quen thuộc, giống hệt nhịp đập trong chính lồng ngực mình.
"Anh..."
"Anh đây."
"Anh."
"Anh ở đây..."
Tầng hầm lạnh lẽo, nhưng hai người lại như đang lăn lộn trong đống than hồng rực cháy.
Con 'rắn' trên người Triều Ngạn Ninh cuối cùng cũng tìm được bụi hoa hồng khiến nó vừa lạc lối vừa say mê. Cho dù có gai, cũng chẳng sao. Tất cả đều cắn chặt nuốt trọn.
Đầu rắn cuối cùng cũng chui vào nơi sâu kín nhất, tham lam tìm kiếm hương thơm say đắm của bông hoa.
Bụi hoa hồng bên hông Thê Nam bị va đập đến tơi tả, cả người anh cũng bị con rắn xương ấy cắn xé đến mức chẳng còn nguyên vẹn.
...
–
Con rắn xương yên tĩnh lại đã là hai tiếng sau. Quần áo bên trong của Thê Nam đã không thể mặc được nữa, mấy chiếc cúc rơi mất, khóa kéo áo khoác ngoài cũng bị Triều Ngạn Ninh giật hỏng, đành phải quấn tạm lên người.
Trong căn nhà này không có sưởi, ban đêm tuyệt đối không thể ở lại.
Thê Nam nằm trên sàn, ngọn đèn trên đỉnh đầu khẽ lắc, bao cát bên cạnh cũng lắc theo.
"Tiểu Ninh." Thê Nam gọi một tiếng, l**m khóe môi đã khô nứt.
"Ừ."
"Tiểu Ninh."
"Em đây, anh."
Thê Nam mỉm cười, chống tay ngồi dậy, rồi vỗ nhẹ Triều Ngạn Ninh vẫn còn nằm đó:
"Dậy đi, kẻo cảm lạnh."
Triều Ngạn Ninh giơ tay, khẽ lắc trước mặt anh. Thê Nam nắm lấy bàn tay ấy, kéo cậu dậy.
Triều Ngạn Ninh lái xe đưa Thê Nam về căn hộ. Lúc vào thang máy, bên trong đã có người đứng sẵn, là hàng xóm dưới tầng.
Thấy Thê Nam, hàng xóm chủ động chào, ánh mắt lại lướt qua hai người với vẻ đầy hàm ý.
Thê Nam cũng không để ý, chỉ mỉm cười gật đầu với hàng xóm, rồi nắm tay Triều Ngạn Ninh bước vào thang máy.
Khoảnh khắc vào nhà, Thê Nam không bật đèn. Anh cởi áo khoác vứt xuống, kéo Triều Ngạn Ninh đi thẳng vào phòng ngủ.
Những mảnh quần áo vốn đã chẳng thể mặc được nữa bị xé rách, vương vãi khắp nơi. Trong phòng ngủ, đèn vẫn tắt, rèm cửa chưa kéo, ánh sáng bên ngoài hắt vào, phác họa bóng dáng hai người quấn lấy nhau.
"Tiểu Ninh, anh chưa từng thấy tờ giấy em để lại."
"Anh không biết trước đây em từng tìm đến anh."
"Lúc đó anh..."
Những lời sau Thê Nam không thể nói tiếp. Triều Ngạn Ninh cũng không để anh nói nốt, bàn tay cậu che lên môi, rồi kéo anh xuống, hôn đi hơi ấm nơi khóe mắt.
"Anh, từ giờ chúng ta đừng nói về quá khứ nữa..."
Triều Ngạn Ninh đặt nhẹ môi lên hình xăm sau lưng Thê Nam, những ngón tay chậm rãi lần theo từng cánh hồng:
"Anh, lúc em xăm con rắn này, trong đầu chỉ toàn là anh, là những đóa hồng nơi tấm lưng anh."
"Em vẫn luôn nghĩ, nếu con rắn ấy có thể trườn vào giữa vườn hồng này thì sẽ ra sao? Là bị những chiếc gai đâm xuyên, hay sẽ mọc lại máu thịt?"
"Giờ thì em hiểu rồi... nó sẽ bị đâm xuyên, nhưng xuyên qua rồi sẽ ổn thôi, máu thịt sẽ lại dần dần tái sinh."
Ngón tay Thê Nam đặt lên con rắn xương, siết chặt đáp lại, bất kể là dịu dàng hay dữ dội đến mức nghiền nát, anh đều chấp nhận.
Triều Ngạn Ninh kề bên tai thì thầm:
"Anh, bây giờ em đã có tất cả rồi."
Vết thương sau khi rách sẽ lành lại, rồi lại bị chính cậu xé toạc.
Những cơn đau rõ rệt ấy như đang nhắc họ rằng, giữa hai người dường như chưa từng bị ngăn cách bởi năm tháng dài và mọi khoảng trống, đứt gãy giờ đây đều đã được lấp đầy.