Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 54

Hai chữ "nửa đời sau" nghe thật nặng nề, trực tiếp nện thẳng vào lồng ngực Thê Nam, rồi đâm vào tim anh, máu me đầm đìa, nhỏ thành từng giọt.

Đã đâm sâu như thế, Thê Nam chỉ có thể đón lấy, ôm giữ trong tay thật chặt.

Thê Nam đau, nhưng anh biết Triều Ngạn Ninh còn đau hơn anh.

Những năm tháng mất đi, từ góc độ của anh mới là khoảng trống. Thật ra mười năm này, Triều Ngạn Ninh chưa bao giờ rời xa.

Thê Nam biết, anh không phải 'nửa đời sau' của Triều Ngạn Ninh. Anh chính là cả đời của cậu, bắt đầu từ khoảnh khắc đầu tiên cậu gặp anh khi mới bốn tuổi.

Số phận từng giáng xuống họ một cú đánh chí mạng, sau khi trêu đùa đủ rồi lại nhét cho họ một quả táo ngọt, về sau hai người sẽ từ từ mà nhấm nháp.

Từ nay về sau anh sẽ không để Triều Ngạn Ninh phải đau nữa, em trai anh sẽ do anh che chở, Tiểu Ninh của anh cũng sẽ do anh cưng chiều.

Nghĩ lại lúc trước khi Triều Ngạn Ninh chịu gặp anh, Thê Nam vẫn còn xem cậu là em trai. Cho dù đã biết Triều Ngạn Ninh có tình cảm khác, anh cũng chỉ muốn đối xử với cậu như em ruột.

Khi ấy anh từng nghĩ, làm anh em thì tốt biết bao, hai người có thể yên ổn sống bên nhau cả đời.

Những mối quan hệ khác đều quá nguy hiểm.

Về sau tâm trạng của Thê Nam cũng dần thay đổi, anh cũng nghĩ thông suốt rồi, thật ra chỉ cần là điều Triều Ngạn Ninh muốn, anh đều sẽ cho, bất kể cậu muốn gì.

Sáng sớm hôm sau, Triều Ngạn Ninh nói chuyện muốn kết hôn với Thê Nam cho chú Ba và chú Cảnh biết. Hai người nghe tin này cũng chẳng hề ngạc nhiên.

Đường Cát dạo này chuẩn bị đính hôn, dáng vẻ hâm mộ của Triều Ngạn Ninh bọn họ đều thấy rõ.

Chú Ba vốn là người nóng tính, đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột. Ở nhà thì nắm tay xắn áo, chỉ muốn đẩy một tay, thúc cho tiến độ của hai đứa nhanh hơn.

Nhưng chú Ba còn chưa kịp ra tay đã bị chú Cảnh ngăn lại.

Chú Cảnh nói, chuyện của hai đứa nhỏ, cứ để chúng tự ở bên nhau, tự bàn bạc. Bọn họ ở bên cạnh dù có gấp gáp cũng vô ích, người ngoài không thể xen vào.

Cho dù bây giờ có xen vào, thì bọn họ cũng không thể quản cả đời. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày họ đi trước, về sau cuộc sống vẫn là do hai đứa nhỏ tự sống.

Cho nên tốc độ bây giờ, hai ông chú đều thấy đã nhanh hơn dự tính của họ rồi.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, họ cũng không thấy bất ngờ.

Cho dù không có chuyện Đường Cát đính hôn k*ch th*ch Triều Ngạn Ninh, chỉ cần nhìn cảnh Triều Ngạn Ninh và Thê Nam ngày thường quấn quýt lấy nhau, hai ông chú cũng biết chuyện vui của họ sớm muộn gì cũng tới.

Một người là lén lút nhớ nhung nhiều năm như vậy, một người là vừa thương vừa muốn bù đắp, không dốc sức cưng chiều thì còn thế nào nữa.

Chú Ba còn ở phía sau khen Triều Ngạn Ninh đúng là giỏi, có dáng dấp hệt như ông hồi xưa khi theo đuổi người mình thích.

Vừa dứt lời, chú Cảnh đá ông một cước vào chân, thẳng thừng vạch trần: "Năm đó ông cũng có lúc nhát gan, trốn ở góc tường khóc thì ông lại chẳng nhớ à."

Chú Ba nghển cổ, không chịu nhận: "Ai... ai khóc chứ?"

Chú Cảnh "chậc" một tiếng, liếc xéo: "Ừ, thiên hạ ai cũng có thể khóc, chỉ riêng Triều Tam thì không thể khóc."

Chú Ba xấu hổ rít một hơi, lấy khớp ngón tay cọ lên sống mũi, sau đó lại mặt dày cười hề hề, ôm lấy người nói: "Trong những tháng năm vinh quang, thì cũng phải lẫn chút mảnh vụn thủy tinh chứ."

Triều Ngạn Ninh nhanh chóng hẹn một nhà thiết kế trang sức. Từ sau khi Đường Cát nói muốn đính hôn, cậu đã ngứa ngáy trong lòng, nằm mơ cũng nghĩ đến ngày này.

Nhà thiết kế Đỗ Thần là được chú Ba giới thiệu cho Triều Ngạn Ninh, nhẫn cưới năm đó của chú Ba và chú Cảnh chính là Đỗ Thần thiết kế. Hai ông đeo trên tay suốt mấy chục năm không đổi.

Trước đó chú Ba bị bệnh, gầy đi thấy rõ, nhẫn trên tay trở nên lỏng lẻo, lúc nằm viện còn từng rơi xuống một lần.

Sợ làm mất thật, chú Ba muốn tháo nhẫn đem đi sửa nhỏ lại.

Chú Cảnh không cho sửa, chú Cảnh nói: "Đợi ông xuất viện, tôi nhất định sẽ bồi bổ cho ông béo lại, một cân cũng không được thiếu, đến lúc đó lại phải sửa nhẫn lớn ra, phiền phức lắm."

"Vậy làm thế nào?" chú Ba sốt ruột, giơ tay lắc lắc, "Tôi thật sự sợ mất."

Nhẫn tất nhiên là không mất, ngày hôm sau chú Cảnh đến chùa xin một lá bùa bình an, tháo sợi dây đỏ trên bùa quấn một vòng lên nhẫn của chú Ba, như vậy đeo vào không còn rộng nữa.

Từ trước đến nay, Triều Ngạn Ninh đã rất ngưỡng mộ hai ông. Tình cảm ấy quá đẹp, thật sự là "nắm tay nhau đến bạc đầu".

Còn bản thân cậu, từ rất lâu trước đây đã chuẩn bị sẵn tâm lý sống cô độc suốt đời, một mình đi hết quãng đời còn lại.

Không ngờ ông trời thương xót, lại đem Thê Nam trả về cho cậu.

Đêm hẹn với Đỗ Thần, Triều Ngạn Ninh lôi kéo Thê Nam vội vàng ra khỏi cửa.

Đỗ Thần là nhà thiết kế trang sức hàng đầu trong giới, từ khi còn rất trẻ đã sáng lập thương hiệu riêng. Nhiều tác phẩm của ông đều ở tầm sưu tầm, đã nhiều năm không còn thiết kế nhẫn cho ai nữa.

Nhưng bởi có mối thân tình sâu đậm với chú Ba và chú Cảnh, nên khi nghe tin Triều Ngạn Ninh muốn cưới, ông vui vẻ nhận lời đích thân thiết kế nhẫn cưới cho cậu.

Ông trò chuyện với họ rất nhiều, nói rằng khi thiết kế ông thích lấy cảm hứng từ câu chuyện, như vậy sản phẩm tạo ra mới càng có ý nghĩa, cũng càng hoàn mỹ.

Đỗ Thần lại hỏi họ có mong muốn riêng hay yếu tố đặc biệt nào mình thích không.

Triều Ngạn Ninh không chút do dự nói: "Bên trong vòng nhẫn, khắc một con rắn xương nhỏ màu đen ngậm bông hồng đỏ, kèm theo chữ viết tắt tên của hai người."

Đỗ Thần quay đầu hỏi Thê Nam: "Ngài Thê, còn cậu thì sao, có yêu cầu gì không?"

Thê Nam nhìn Triều Ngạn Ninh, nói: "Cậu ấy muốn thế nào thì tôi muốn thế ấy."

Không phải Thê Nam không có ý tưởng riêng, mà những gì Triều Ngạn Ninh vừa nói đã quá nhiều rồi, cậu hận không thể đem tất cả ký ức của hai người khắc vào nhẫn mới vừa lòng.

Nhưng nhiều kỷ niệm như thế, một chiếc nhẫn làm sao gánh nổi?

Những gì nhẫn không gánh nổi, vậy thì hai người sẽ tự mình giữ thật kỹ...

Từ ngày đính hôn, Đường Cát ngày nào cũng vui vẻ, gặp ai cũng cười tươi. Túi lúc nào cũng đầy kẹo cưới, hễ rảnh là dúi cho Triều Ngạn Ninh mấy viên, bảo để cậu cũng nếm chút ngọt ngào, rồi lại nhe răng cười khoe khoang.

Tuy hắn nhỏ tuổi hơn Triều Ngạn Ninh, nhưng hắn cưới vợ sớm hơn, còn nói sau này con của hắn phải gọi Triều Ngạn Ninh là cha đỡ đầu, gọi Thê Nam là ba nuôi.

"Chỉ mới đính hôn thôi, đừng có khoe mẽ trước mặt tôi." Triều Ngạn Ninh ngậm kẹo trong miệng, nhai rôm rốp, cuối cùng nuốt trọn cả vị ngọt vụn vỡ vào bụng.

Cậu không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục xem tài liệu trong tay, hừ lạnh một tiếng: "Sau này chưa biết ai cưới trước ai đâu, giờ cậu đắc ý cũng vô ích."

Đường Cát không phải thật sự muốn khoe, hắn là muốn k*ch th*ch Triều Ngạn Ninh, để cậu cũng mau mau hành động.

Mấy năm nay hắn nhìn Triều Ngạn Ninh trốn trong góc lén lút mà sống, muốn gặp Thê Nam cũng chỉ dám nhìn từ xa, hắn còn gấp gáp hơn ai hết.

Nghe cậu nói vậy, mắt Đường Cát sáng lên, vội ghé tới hỏi: "Anh Triều, ý anh là anh cũng sắp cưới anh Nam rồi, đúng không?"

Triều Ngạn Ninh ngẩng đầu, cười, quạt tay lên đầu Đường Cát một cái, nói: "Đúng vậy."

"Bao giờ cưới?" Đường Cát truy hỏi.

"Còn chưa định ngày." Triều Ngạn Ninh vẫn cười.

Cậu nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, nên tan làm về nhà. Thu dọn bàn làm việc xong, lại tiện tay hốt luôn đống kẹo cưới Đường Cát để trên bàn nhét vào túi.

Miệng thì nói là chướng mắt cái kiểu Đường Cát ngày nào cũng vênh váo trước mặt mình, nhưng cậu vẫn muốn dính lấy chút hỉ khí từ hắn. Cho nên kẹo cưới Đường Cát đưa, cậu không bỏ sót viên nào nhét hết vào túi.

Ngoài tự mình ăn, còn mang về cho Thê Nam ăn.

Thêm chút hỉ khí, chắc chắn chẳng bao giờ là thừa.

Chữ "nghiện" bây giờ đặt trên người Triều Ngạn Ninh có lẽ là chính xác nhất.

Tình cảm cậu giấu kín trong vùng ẩm thấp tăm tối bao nhiêu năm, nay cuối cùng cũng thấy ánh sáng, cuối cùng cũng có thể hít thở từng ngụm lớn. Không cần nữa phải gắng gượng hút lấy chút dưỡng khí ít ỏi qua kẽ hở chật hẹp. Giờ đây, đó là sự ấm áp tràn ngập bao phủ, là sự thoải mái đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể lăn lộn trên mặt đất.

Triều Ngạn Ninh làm sao có thể kìm nén được?

Cơn nghiện của cậu đều đặt trên người Thê Nam, mà Thê Nam cũng chiều cậu, muốn gì cho nấy, Triều Ngạn Ninh muốn thế nào cũng được.

Mỗi khi Thê Nam châm thuốc, chỉ cần đầu thuốc vừa rời khỏi môi, Triều Ngạn Ninh sẽ lập tức ghé tới tham lam hít một hơi.

Cậu ngậm lấy đầu thuốc còn ướt, rồi cắn mạnh xuống, đợi đến khi Thê Nam đưa điếu thuốc sắp bị cắn nát ấy lên miệng, trên đó nhất định sẽ có dấu răng rõ ràng, đầu lưỡi chạm vào còn cảm nhận được vết lõm trên đầu thuốc.

Từ khi hai người hoàn toàn vén lên lớp màng mỏng bí mật kia, kh*** c*m trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, từng ngày tim đều đập dồn dập.

Triều Ngạn Ninh cảm thấy cả người mình như ngâm trong nước nóng hổi, cũng khiến Thê Nam run rẩy tê dại khắp thân thể.

Buổi tối Thê Nam vừa tắm xong, Triều Ngạn Ninh lại kéo lấy anh không cho đi.

Triều Ngạn Ninh giống như một chú cún con, hết ngửi chỗ này lại ngửi chỗ kia, chẳng chịu yên một lúc nào.

Có khi cậu nổi hứng, chóp mũi dán vào chỗ nhột trên người Thê Nam mà trêu chọc anh.

Thê Nam bị cậu làm cho cười không ngừng, thật sự cười đến không chịu nổi, bàn tay áp lên mặt Triều Ngạn Ninh, muốn đẩy cậu ra xa một chút.

"Ngày nào em cũng ngửi, rốt cuộc là ngửi cái gì vậy?"

"Anh, trên người anh có một mùi rất đặc biệt." Triều Ngạn Ninh nhắm mắt, dụi vào cổ anh, hít sâu một hơi. "Em chỉ là thích thôi."

Thê Nam cũng đưa tay lên ngửi thử. Anh vừa tắm xong, người vẫn còn ẩm, lại bị cậu trêu đến toát chút mồ hôi, nên mùi sữa tắm càng nồng hơn, chứ chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng Triều Ngạn Ninh cứ nói trên người Thê Nam có một mùi đặc biệt. Cậu rất thích ngửi, mà Thê Nam cũng không biết rốt cuộc Triều Ngạn Ninh nói là mùi gì.

"Anh vừa tắm xong, chắc không có mùi lạ chứ?" Thê Nam lại theo cánh tay mình cố ngửi lên tận vai.

"Không phải mùi lạ."

Triều Ngạn Ninh cười nhẹ hai tiếng, hai tay chống trên giường, lại áp sát người hít bên người Thê Nam. Trong cổ họng còn khe khẽ rên, giống hệt chú cún con đòi ăn.

"Đó là mùi hương anh đã gieo vào trong hơi thở em suốt bao năm qua. Em thích nó, càng ngửi càng thấy chẳng đủ." Giọng cậu mềm dính, chậm rãi ghé sát bên tai:

"Anh, chỉ cần thiếu một hơi thôi, cũng không chịu nổi."

Bình Luận (0)
Comment