Những năm nay ở Cảng Thành, Triều Ngạn Ninh luôn sống cùng chú Ba và chú Cảnh. Cậu cũng có căn nhà riêng, chỉ là không thích ở một mình nên rất ít khi tới đó.
Cậu gần như quên cả địa chỉ bên ấy, mãi đến khi Thê Nam nói muốn chụp cho cậu một bộ ảnh vẽ nghệ thuật lên cơ thể. Phải vẽ trực tiếp lên người cậu bằng màu, mà cậu không thể mặc quần áo, lại cần không gian rộng và thời gian dài.
Nếu còn ở chung với chú Ba và chú Cảnh, rất có thể sẽ bị hai ông bắt gặp.
Triều Ngạn Ninh kéo Thê Nam đến căn nhà đó. Hai ông chú không biết bọn họ định làm gì, chỉ thấy Triều Ngạn Ninh kéo vali, dắt theo Thê Nam đến ở căn nhà khác thì chỉ dặn hai đứa phải tự chăm sóc cho mình, cuối cùng cũng không giữ lại.
Họ đều từng trải, tất nhiên hiểu rõ đôi tình nhân đang trong giai đoạn nồng nhiệt, chắc chắn muốn có thêm thời gian riêng. Tuy rằng bình thường họ rất ít khi lên tầng hai, nhưng dù sao vẫn là người lớn trong nhà, hai đứa nhỏ tất nhiên sẽ có lúc không thoải mái.
Phong cách trang trí trong nhà của Triều Ngạn Ninh khác hoàn toàn với nhà chú Ba và chú Cảnh, phong cách tối giản toàn là đen trắng xám, gam màu lạnh. Thê Nam vừa bước vào đã cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Trong nhà sạch sẽ ngăn nắp đến mức khác thường, hoàn toàn không có dấu vết sinh hoạt, nên cũng chẳng có hơi người.
Thê Nam kéo vali vào, nhìn quanh rồi hỏi: "Chỗ này em bỏ trống bao lâu rồi?"
Trước khi đến, Triều Ngạn Ninh đã nhờ người dọn dẹp kỹ càng, bật điều hòa sẵn, lúc này mới nói: "Bỏ trống mấy năm rồi, lúc mới mua em từng ở vài ngày, sau đó quay về ở cùng chú Ba."
Cửa vừa khép, chú Ba gọi video tới hỏi xem đã đến nơi chưa. Triều Ngạn Ninh gật đầu bảo đến rồi, Thê Nam cũng ghé vào màn hình chào một tiếng.
"Có cần gọi một bác giúp việc qua nấu cơm cho hai đứa không?" Trên màn hình là chú Ba, còn ngoài khung hình vang lên giọng của chú Cảnh.
"Không cần đâu chú Cảnh," Triều Ngạn Ninh quay đầu liếc nhìn gian bếp, trong tủ lạnh đã có sẵn đồ cậu nhờ người mua, "ở đây đồ khá đầy đủ, hai đứa con tự nấu cũng được."
Trong lòng cậu vừa háo hức vừa nôn nóng, cứ nghĩ mãi đến chuyện Thê Nam muốn vẽ lên người mình. Cuối cùng, cậu chỉ loay hoay làm vài món đơn giản trong bếp, ăn xong cùng Thê Nam mang đồ đạc vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của Triều Ngạn Ninh rất lớn, có cửa sổ kính sát đất khổ lớn hướng đông, mấy khung cửa đều mở thông gió. Đêm gió mạnh, rèm cửa bị thổi tung lên rồi lại rũ xuống.
Trước kia khi ở đây, cậu không thích cửa sổ sát đất ấy. Mỗi lần một mình bước vào, đứng nhìn ra ngoài, trước mắt là muôn vạn ánh đèn, mà trong lòng lại trống rỗng, nên tất cả cảnh sắc đều hóa thành nỗi hiu quạnh.
Cho dù chú Ba và chú Cảnh đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu vẫn cảm thấy thế giới này quá lớn, mà mình lại không tìm được chỗ dừng chân. Tất cả những hơi ấm quanh người đều như đang nhắc nhở rằng ngoài việc có thể hít thở, bản thân cậu chẳng khác nào một cái xác biết đi.
Bây giờ thì khác rồi, Triều Ngạn Ninh cảm thấy ngay cả cơn gió thổi vào phòng cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
-
Thê Nam vừa bước vào đã để ý ngay đến chiếc giường đôi to đùng giữa phòng ngủ. Lát nữa anh sẽ vẽ trên người Triều Ngạn Ninh, mà làm trên giường là tiện nhất, giường càng to càng tốt.
Trước khi tới, Thê Nam đã mang theo một thùng đồ, bên trong chuẩn bị rất đầy đủ. Đủ loại cọ lớn nhỏ, bút vẽ khác nhau, màu vẽ chuyên dùng cho vẽ nghệ thuật cơ thể, hộp màu rất lớn, còn mang thêm vài tấm vải trắng trải trên giường để tránh màu dính vào ga.
Anh đặt thùng ở cạnh giường, ngồi xếp bằng ngay trên thảm, mở thùng lấy từng món bên trong ra.
Triều Ngạn Ninh đóng hết cửa sổ kéo kín rèm, điều chỉnh điều hòa tới nhiệt độ thích hợp nhất, rồi xoay người ngồi xổm bên cạnh nhìn Thê Nam bận rộn.
"Anh mang theo máy tính rồi, bản vẽ đã phác hoạ xong từ lâu, lát nữa vẽ trực tiếp trên người em là được."
"Ảnh vẽ nghệ thuật cơ thể anh từng chụp khá nhiều, nhưng tự tay vẽ thì chưa bao giờ. Trước khi tới anh còn học với bạn một thời gian đó, hôm nay coi như luyện tập trước."
"Đây là bút vẽ, đây là hộp màu, còn đây là khăn lau màu......"
Thê Nam lấy ra một món dụng cụ là lại giới thiệu cho Triều Ngạn Ninh một câu.
Bút vẽ trong thùng đều là đồ mới, Triều Ngạn Ninh cầm một cây trông có vẻ rất mềm, xắn tay áo vẽ vài nét lên cánh tay mình.
Lông cọ mảnh và mềm, quét lên da ngưa ngứa, cậu vừa vẽ vài đường trên tay đã bỏ bút xuống.
Thê Nam mỉm cười quay đầu nhìn cậu: "Thế nào, thú vị không?"
Nhìn khóe môi cong cong của Thê Nam, trong đầu Triều Ngạn Ninh không kìm được mà tưởng tượng cảnh Thê Nam cầm cọ dính màu, vẽ từng nét trên da mình. Cả người cậu bỗng khô khốc, đầu lưỡi l**m nhẹ đôi môi khát bỏng.
"Thú vị lắm." Triều Ngạn Ninh cúi đầu, ghé tới hôn lên môi Thê Nam một cái, "Anh, bao giờ chúng ta bắt đầu?"
Cậu đã có chút không chờ nổi, chỉ muốn nhanh chóng thử xem.
Thê Nam cúi đầu tiếp tục bận rộn: "Đợi anh sắp xếp xong đồ thì bắt đầu vẽ."
Triều Ngạn Ninh đổi tư thế, dịch ra phía sau Thê Nam cũng ngồi xuống thảm, cánh tay vòng qua người anh, lòng bàn tay áp trên bụng.
Lưng Thê Nam tựa vào lồng ngực ấm nóng của Triều Ngạn Ninh. Cả người lười nhác dựa vào, tư thế này thật thoải mái, tốc độ sắp xếp đồ trong tay cũng nhanh hơn hẳn.
Chỉ cần Triều Ngạn Ninh không nghịch ngợm, không bóp loạn anh.
Nhưng đồ vừa sắp xếp gọn gàng lại bị làm loạn. Thê Nam bị cậu cù đến ngứa cả người, đá mấy cái vào chân cậu cũng chẳng ăn thua.
Thê Nam gạt phắt bàn tay đang quậy phá, kéo trong thùng ra một tấm vải trắng, cùng Triều Ngạn Ninh mỗi người cầm một đầu trải lên giường.
Tấm vải rất lớn, phủ kín cả chiếc giường, thừa ra còn rủ xuống đất, che lấp một mảng lớn thảm. Trước mắt là một khoảng trắng sạch sẽ.
Triều Ngạn Ninh đi tắm trước, sau đó nghe lời Thê Nam, ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Cảm giác đúng như trong tưởng tượng của Triều Ngạn Ninh, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Cọ trong tay Thê Nam thấm đầy màu, đầu cọ mềm, màu lại ướt. Thê Nam vẽ một nét trên lưng Triều Ngạn Ninh, cả cơ thể cậu lập tức căng chặt, cơ bắp nổi rõ cả đường nét.
Thê Nam dừng cọ tìm một chủ đề, muốn phân tán sự chú ý của cậu.
"Hôm nay anh chỉ vẽ thử trên người em thôi, chưa chụp đâu. Đây cũng là lần đầu tiên anh tự vẽ, trước kia hợp tác vẽ nghệ thuật đều có họa sĩ riêng."
Triều Ngạn Ninh nghiêng mặt gối lên gối, thở ra một hơi rồi hỏi: "Họa sĩ đó tên gì?"
"Tên là Lật Tử, là một cô gái rất ngầu," Thê Nam từ tốn nói cho cậu nghe, "bọn anh quen nhau nhiều năm rồi. Chỉ cần là hợp tác chụp vẽ tranh nghệ thuật trên cơ thể, cô ấy đều tới giúp anh vẽ hình lên người mẫu. Mùa đông năm ngoái, Thư Thừa tìm Phương Ngôn làm người mẫu chụp một loạt ảnh. Bọn anh cùng nhau đi Nội Mông, trong rừng bạch dương chụp một bộ vẽ nghệ thuật, khi ấy cũng là Lật Tử vẽ cho Phương Ngôn."
Thê Nam lại bắt đầu hạ bút, anh vẽ rất tập trung, cổ tay cầm bút vững vàng, động tác lưu loát.
Chiếc cọ thấm màu đỏ đậm lướt trên bả vai trái của Triều Ngạn Ninh, phác ra một đường nét từ hẹp đến rộng, hình dáng đẹp, vút cao lên, chỉ một nét đã kéo dài đến tận vai.
Nhưng khi vẽ sang bả vai phải, hơi thở của Triều Ngạn Ninh nặng hơn một chút, miệng vô thức phát ra tiếng "ưm", lưng cũng co rụt lại.
Nét bút của Thê Nam hơi lệch so với dự định, tuy chưa vẽ xong nhưng anh đã cảm nhận được. Bởi vì cậu vừa động một cái, hình dáng ở hai bên bả vai chắc chắn không còn đối xứng.
Vẽ xong nét đó, Thê Nam nhìn trái nhìn phải, không hài lòng mấy, dùng cán bút chọc vào hõm eo của Triều Ngạn Ninh, khẽ cười nói: "Đừng động, em vừa động là anh vẽ lệch ngay."
Mặt Triều Ngạn Ninh vùi trong gối, hừ hừ hai tiếng. Thê Nam cũng chẳng nghe rõ cậu nói gì, bèn bò tới gần hơn: "Em vừa hừ cái gì thế? Anh không nghe rõ, nói lại một lần nữa đi."
Triều Ngạn Ninh không nhúc nhích, cũng không hừ thêm, chỉ tiếp tục úp mặt vào gối.
Thê Nam lại dùng cán bút chọc chọc lên người Triều Ngạn Ninh, lần này vị trí hơi thấp, cán bút chạm vào con rắn xương quấn bên hông cậu.
Triều Ngạn Ninh lần này hoàn toàn không chịu nổi nữa, bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng kìm nén nhìn Thê Nam: "Anh, đây không phải anh đang vẽ, anh đang hành hạ em thì có."
"Anh hành hạ em chỗ nào?" Thê Nam cố ý hỏi, "Nói anh nghe xem nào."
"Anh vẽ trên người em thế này, sao em có thể không phản ứng gì chứ."
Cổ họng Triều Ngạn Ninh căng cứng, giọng nói khô khốc, nghe như đang thiếu nước. Thê Nam xuống giường, rót cho cậu một cốc nước.
Triều Ngạn Ninh ngửa cổ uống hai ngụm đã hết, nhiệt độ trong phòng có hạ xuống đôi chút, nhưng chẳng ích gì.
Thực ra tối nay Thê Nam cũng không định chụp gì, chỉ muốn thử vẽ vài nét trên người Triều Ngạn Ninh, coi như luyện tập.
Nhưng với tình hình này, mới vẽ được hai nét đã chẳng thể tiếp tục vì Triều Ngạn Ninh hoàn toàn không phối hợp.
Thực ra cậu cũng muốn phối hợp, nhưng cơ thể lại không nghe lời.
Triều Ngạn Ninh đặt chiếc cốc rỗng xuống tủ đầu giường. Lúc này trên người chẳng mặc gì, xoay người một cái cũng không có gì che chắn, mọi phản ứng đều bày ra hết trước mắt Thê Nam, tr*n tr** đến nỗi chẳng thể giấu đi đâu.
Cậu nhìn đôi môi đỏ của Thê Nam, ngọn lửa vừa được nước dập tắt trong thoáng chốc lại bùng lên, còn bốc cao hơn cả lúc trước.
Thê Nam đã quá quen thuộc với phản ứng của Triều Ngạn Ninh. Anh còn định vẽ thêm vài nét nữa, nhưng lập tức ngừng lại, nói: "Hay để anh vẽ thêm mấy nét thử thôi, em cũng muốn sớm có ảnh hoàn chỉnh mà đúng không?"
Quả nhiên, nghe xong câu đó, ngọn lửa trong lòng Triều Ngạn Ninh bị đè nén xuống, cậu lại ngoan ngoãn nằm yên.
"Anh, cứ tiếp tục vẽ đi. Lần này em sẽ cố không động đậy nữa."
Thê Nam nghiêm túc hơn, từng nét vẽ dần tạo thành hình dáng sơ bộ trên lưng Triều Ngạn Ninh. Cọ trong tay anh hết đổi cái này lại đến cái khác.
Cọ to, cọ nhỏ, cọ dài, cọ dẹt... cùng những gam màu rực rỡ lần lượt trải lên làn da cậu. Nét vẽ ngày càng dứt khoát, mạnh mẽ, khiến Thê Nam có cảm giác mình đang tiến hành một nghi lễ thần bí, mong chờ giây phút hoàn tất.
Nhưng khi vừa hạ xong nét cuối cùng ở sau eo, Triều Ngạn Ninh đang nằm yên ngoan ngoãn bỗng lật người, bất ngờ giật lấy cây cọ trong tay anh, kéo cả anh ngã xuống theo.
Một loạt cọ văng tán loạn, vệt màu loang lổ khắp tấm vải trắng phủ giường, đan xen, chạm nối, hòa quyện. Màu từ cơ thể Triều Ngạn Ninh cũng vương sang khắp người Thê Nam.
Hộp màu trên giường đổ tung, những ô màu rực rỡ tràn lan, va vào nhau thành một bức tranh hỗn độn lấp lánh.
Thê Nam "shhh" một tiếng, đưa tay định nhặt hộp màu bị lật: "Em đá đổ hộp màu rồi, anh chỉ mang có một hộp này thôi đó."
Hộp màu rơi xuống đất, kéo theo tấm vải trắng bị bẩn một mảng lớn, hộp màu lại lăn thêm mấy vòng, cả thảm cũng loang đầy màu.
Triều Ngạn Ninh phản ứng dữ dội, lúc này đã hoàn toàn không còn lý trí. Chỉ là một hộp màu bị đổ thôi, thì có sao chứ.
Cậu nắm lấy bàn tay Thê Nam vừa đưa ra, chóp mũi không ngừng cọ vào má anh: "Anh, đổ rồi thì thôi, mai chúng ta đi mua hộp mới. Giờ chúng ta làm chuyện khác đi."
Chỉ trong chốc lát.
Tấm vải trắng trên giường tựa như từng đợt sóng biển cuộn trào. Trong sóng là muôn màu pha trộn, dâng lên rồi lại chìm xuống, cuốn lấy hai người, kéo họ vào sâu trong làn sóng trắng loang lổ sắc màu.
Giữa vòng xoáy trắng ấy, là sự trầm luân không cách nào kiềm nén của hai người...