Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 56

Tấm vải trắng tinh trên giường đã bị nhuộm đầy những mảng hoa rực rỡ, chẳng còn mấy chỗ sạch sẽ. Lần này đến giặt cũng vô ích nên Thê Nam vo lại, bọc cả hộp màu bị đổ ném đi, thật sự chẳng dùng nổi nữa.

Màu trên người Triều Ngạn Ninh cũng đã lem sang khắp người Thê Nam. Hai người cùng nhau ở trong phòng tắm rửa cả nửa ngày. Nước loang màu mãi chẳng trôi, dưới ánh đèn nhà tắm càng trở nên chói lóa, rực rỡ.

Thu dọn xong, họ lại nằm trở về giường. Triều Ngạn Ninh nhắm mắt, trong đầu vẫn còn lởn vởn hình ảnh vừa rồi của Thê Nam. Toàn thân anh đều bị cậu phủ kín sắc màu.

Khóe mắt vệt lam như nước biển, cằm là một đường đen xẹt qua, nơi cổ họng có sắc đỏ đậm dán theo yết hầu trượt xuống. Những vết màu ấy di chuyển theo cơ thể Thê Nam, không ngừng k*ch th*ch thần kinh thị giác của cậu.

Khi nãy, Triều Ngạn Ninh chẳng nghĩ gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang dần chìm đắm của Thê Nam, đôi mắt khẽ híp lại.

Hàng mi của Thê Nam rất dài và dày, mỗi lần chớp xuống sẽ quét một mảng bóng mờ, trong mắt còn vương một làn sương xám nhạt.

Triều Ngạn Ninh rất muốn để lớp sương khói ấy đậm dần, rồi lại chậm rãi bóc mở nó ra.

Triều Ngạn Ninh trằn trọc không ngủ được, từ phía sau ôm lấy Thê Nam. Cậu vừa nghịch bàn tay anh vừa l**m nhẹ nơi khóe môi, vẫn còn vương chút dư vị.

"Anh, tối mai vẽ lại cho em một lần nữa nhé."

Điều Triều Ngạn Ninh chưa nói ra là cậu rất muốn làm lại lần nữa, một đêm thật sự chưa đủ.

Vừa rồi hai người đã quấn quýt rất lâu, trên người Thê Nam chẳng còn chút sức lực nào. Mà Triều Ngạn Ninh không biết lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, chỉ nghe giọng thôi cũng biết cậu còn rất hưng phấn.

Nhưng Thê Nam thật sự buồn ngủ không chịu nổi nữa, vừa ngáp vừa lẩm bẩm: "Màu bị em làm đổ hết rồi, không còn nữa, để sau đi."

Triều Ngạn Ninh ôm rất chặt, lại nói thêm vài câu. Trong tai Thê Nam chỉ nghe vo ve như muỗi bay, còn cậu nói gì thì anh buồn ngủ quá, chẳng nghe rõ.

Hôm sau Triều Ngạn Ninh kéo Thê Nam đi mua màu mới. Lần này cậu có kinh nghiệm, một loại màu mua luôn mấy hộp, cũng mua một loạt cọ vẽ.

Mua xong màu, hai người lại đi mua thêm một tấm thảm mới. Tấm trải trong phòng ngủ cũng đã bị bẩn.

Thê Nam lại vẽ cho Triều Ngạn Ninh liên tiếp hai đêm. Nhưng không có ngoại lệ, cả hai đêm đều chỉ vẽ được nửa chừng.

Những tấm vải trắng Thê Nam mang đến để trải giường đều đã dùng hết. Sau đó, Triều Ngạn Ninh không cho anh vẽ nữa, mà ngược lại cầm bút vẽ lên người Thê Nam. Cậu cũng chẳng quan tâm vẽ cái gì, hầu hết nét bút đều tập trung vào lưng và mông của Thê Nam.

Màu đậm từ đóa hoa hồng bắt đầu lan rộng ra ngoài, phô bày bao trùm toàn bộ.

Cuối cùng Thê Nam không chịu nổi nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, hai người đều sẽ kiệt quệ, sức cùng lực tận.

Buổi tối Triều Ngạn Ninh lại xách hộp màu vào phòng ngủ. Thê Nam vừa tắm xong, giơ chân đá tới: "Triều Ngạn Ninh, còn cầm hộp màu nữa hả. Em muốn hành hạ anh đến chết thật đấy à."

"Không có mà," Triều Ngạn Ninh đứng ở cạnh giường xách hộp màu, đôi tai chó sói to rũ xuống, chớp chớp mắt, tiếp tục nói, "Anh, em chỉ là nhịn không nổi thôi."

"Đêm nay ngủ cho ngon đi."

Thê Nam nói xong cũng chẳng để ý tới Triều Ngạn Ninh nữa, sấy khô tóc, tự quấn chặt chăn, nhắm mắt ngủ. Mấy hôm nay anh thiếu ngủ trầm trọng, ban ngày ngáp liên tục.

Theo lý thì Thê Nam thường xuyên đi khắp nơi, thể lực rất tốt, nhưng so với Triều Ngạn Ninh thì vẫn kém hơn chút.

Triều Ngạn Ninh cũng biết mấy ngày nay mình làm hơi nhiều lần. Nhưng nghĩ đến việc Thê Nam sắp phải đi, cậu lại không nhịn được.

Phương Ngôn sắp được nghỉ đông. Thê Nam sẽ theo bọn họ đi Nam Cực chụp ảnh, cả đi lần về phải mất một tháng. Tết năm nay cũng sẽ trôi qua trên con tàu ở Nam Cực.

Triều Ngạn Ninh cũng rất muốn đi, nhưng bên này cậu không thể bỏ được, vì thế chỉ muốn tranh thủ mọi khoảnh khắc có thể.

Nhưng nhìn gương mặt đã ngủ say của Thê Nam, cậu lại không nỡ. Đợi cho nhiệt trong người hạ xuống, cậu ngoan ngoãn ôm lấy anh mà ngủ.

-

Nhẫn cưới của họ đã được Đỗ Thần thiết kế xong. Đỗ Thần gửi cho Triều Ngạn Ninh mấy bản phác thảo, hỏi có cần chỉnh sửa chỗ nào không.

Thê Nam và Triều Ngạn Ninh ngồi xếp bằng trên giường, đầu kề đầu, phóng to bản thiết kế trong điện thoại ra xem rất lâu, từng chi tiết đều không bỏ qua. Cả hai đều vô cùng hài lòng.

Triều Ngạn Ninh đưa ngón cái và ngón trỏ kẹp hình chiếc nhẫn trên màn hình, làm động tác như lấy nó ra, rồi nâng lòng bàn tay Thê Nam lên, giả vờ như đang cầm nhẫn, chậm rãi lồng vào ngón áp út của anh.

Triều Ngạn Ninh cúi đầu, hôn một cái lên ngón áp út của Thê Nam, cực kỳ thành kính.

"Anh, em ước gì có thể đeo cho anh ngay lúc này."

Dù ngón tay vẫn trống rỗng, nhưng đầu ngón Triều Ngạn Ninh áp sát từ đầu ngón đến tận gốc, như thể thật sự có thứ gì đó được lồng vào.

Nhẫn làm xong còn phải chờ một thời gian, Đỗ Thần nói nhanh thì trước Tết, chậm thì sau Tết.

Thê Nam tính toán thời gian, lúc đó chắc anh đang ở Nam Cực chụp ảnh.

Anh nâng cằm Triều Ngạn Ninh lên, hôn vài cái để đáp lại: "Không vội, sớm muộn gì cũng là của em."

Ngày trước khi rời Cảng Thành, Thê Nam một mình thu dọn hành lý ở nhà. Quần áo màu vẽ gì đó anh đều không định mang theo.

Trong vali phần lớn đều là đồ Triều Ngạn Ninh chuẩn bị cho anh. Quà mua cho bố mẹ và ông bà ngoại, nhét đầy hẳn hai chiếc vali lớn.

Sắp xếp xong hành lý, buổi trưa Thê Nam về ăn cơm với chú Ba và chú Cảnh, cũng nói rõ lịch trình sau đó cho họ biết.

Hai ông rất muốn Thê Nam ở lại đón Tết, nhưng cũng hiểu anh có công việc quan trọng, chỉ dặn anh khi ra ngoài phải chú ý an toàn.

Chú Ba và chú Cảnh khi còn trẻ cũng thích đi khắp nơi trên thế giới. Họ cũng từng đến Nam Cực, biết ở đó trên tàu tín hiệu không tốt, muốn gọi điện nhắn tin thường xuyên thì không thể.

Chú Cảnh cười nói: "Có lẽ lần này Ngạn Ninh chẳng liên lạc được với cháu, lại phải sốt ruột vò đầu bứt tai rồi."

"Chứ còn gì," chú Ba tiếp lời, "thật ra mấy năm nay mỗi dịp Tết nó đều chạy về nhìn cháu, dù nó chỉ dám lén lút nhìn thôi."

Thê Nam ngẩng đầu, sững ra mấy giây rồi mới hỏi: "Em ấy Tết năm nào cũng quay về sao?"

"Đúng vậy, nhưng nó chẳng bao giờ nói với chúng ta, lần nào cũng đợi ăn xong bữa cơm tất niên với chúng ta rồi vội vã đi ngay."

Nói đến đây, chú Ba thở dài trong lòng. Tuy thường ngày vẫn mắng Triều Ngạn Ninh là nhát gan, không có dũng khí, nhưng nhìn đứa nhỏ ngày ngày khổ sở như vậy, trong lòng họ nhiều hơn cả vẫn là thương xót.

Chuyện Triều Ngạn Ninh thường xuyên lén đi tìm Thê Nam, mấy năm đầu chú Ba và chú Cảnh đều không biết vì cậu che giấu rất khéo, mỗi lần đi đều lấy lý do công việc.

Nhưng năm nào ăn xong bữa tất niên lại vội vã chạy ra ngoài thì quá kỳ lạ, chú Ba đã nhiều lần hỏi Triều Ngạn Ninh, lần nào cậu cũng nói là hẹn bạn chơi bài.

Thanh niên thích náo nhiệt, nên lúc đầu hai ông cũng không để ý, nhưng sau này vẫn thấy không đúng. Họ hỏi Đường Cát mới biết, bao năm nay Triều Ngạn Ninh vẫn luôn lén lút về thăm Thê Nam, không chỉ vào dịp Tết.

Nhưng mỗi lần về, cậu chẳng bao giờ dám gặp trực tiếp, chỉ dám nhìn lén một cái rồi đi.

Hai ông có sốt ruột cũng vô ích, chú Ba từng khuyên nhủ nhiều lần. Thê Nam tuy đã kết hôn, nhưng vẫn là người anh từ nhỏ cùng lớn lên. Em trai về thăm anh trai thì có gì bất thường, sao lại không dám nhìn thẳng lấy một lần.

Triều Ngạn Ninh đáp: "Bởi vì trong lòng con, anh ấy đâu phải chỉ là anh."

Những năm đầu mới trở về, tâm trạng của cậu rất bất ổn. Cậu thường xuyên tự nhốt mình, ngoài ăn uống ra, có khi cả tháng trời không ra khỏi phòng.

Chú Cảnh tìm cho cậu mấy bác sĩ tâm lý giỏi. Triều Ngạn Ninh ngoài mặt tỏ ra hợp tác rất tốt để họ yên lòng, nhưng thuốc mà bác sĩ kê thì cậu hầu như không uống, toàn lén vứt vào thùng rác.

Chú Ba biết trong lòng Triều Ngạn Ninh vẫn luôn nhớ đến Thê Nam, nhiều lần định đi tìm Thê Nam để nói chuyện, nhưng đều bị Triều Ngạn Ninh ngăn lại.

Cậu quỳ trên đất cầu xin họ, nước mắt chảy đầy mặt, cầu xin chú Ba và chú Cảnh tuyệt đối đừng đi tìm anh Nam.

Triều Ngạn Ninh không phải không muốn gặp Thê Nam, mà là cậu không dám. Cậu cảm nhận được bạo ngược trong cơ thể mình ngày một phình to, sắp nổ tung rồi.

Cậu cũng biết, một khi gặp Thê Nam, chắc chắn mình sẽ không kiềm chế nổi, những h*m m**n bị dồn nén đến cực điểm ấy nhất định sẽ bùng phát.

Những đêm mất ngủ, cậu thường tưởng tượng cảnh gặp lại Thê Nam.

Cậu sẽ trói Thê Nam lại, nhốt vào một nơi không ai biết, chỉ có hai người, để Thê Nam chỉ thuộc về một mình cậu.

Những tưởng tượng méo mó, đáng sợ đó ngày càng nặng nề, nên cậu không dám, không dám gặp Thê Nam.

Triều Ngạn Ninh thường đi chân trần trong phòng ngủ, nắm chặt nắm đấm, liên tục đấm vào khoảng không.

Vì ám ảnh những năm tháng tăm tối trong sàn đấu ngầm, chú Ba rất ít khi nhắc đến hai chữ 'quyền anh' trước mặt Triều Ngạn Ninh. Bình thường xem ti vi, nếu lỡ bấm trúng vào tin tức hoặc trận đấu quyền anh, ông cũng vội vàng đổi kênh.

Sau này, bác sĩ tâm lý đã khuyên họ nên chuẩn bị riêng cho Triều Ngạn Ninh một phòng tập.

Từ đó, Triều Ngạn Ninh thường xuyên đeo găng, một mình đánh bao cát.

Những cảm xúc bạo liệt cũng có nơi để trút bỏ, còn hơn là nhốt mình trong phòng, chẳng chịu ra ngoài.

Lâu dần, tình trạng của cậu dần dần khá hơn, cả về thể chất lẫn tinh thần. Chú Ba và chú Cảnh đều tưởng rằng cậu đã thoát ra khỏi quá khứ, nhưng thật ra Triều Ngạn Ninh chỉ cất giấu những cảm xúc tăm tối ấy thật sâu, không để ai nhìn thấy.

Thê Nam ở Cảng Thành lâu như vậy mà chưa từng thấy Triều Ngạn Ninh đánh quyền anh, nên không hề biết cậu có một phòng tập bí mật.

Ở căn nhà cũ bên Lan Đình, tầng hầm cũng từng được cải tạo thành phòng tập. Nhưng từ sau lần tha cho Lăng Hách, Triều Ngạn Ninh chưa bao giờ xuống đó nữa.

Sau bữa cơm, Thê Nam nói muốn xem. Chú Ba dẫn anh xuống tầng hầm, đứng trước cửa lấy chìa khóa đưa cho Thê Nam.

Tầng hầm rất lớn, ban đầu là kho chứa, sau này được cải tạo thành một phòng tập quyền anh cực rộng.

Chú Ba nói: "Đây là chỗ của Ngạn Ninh, bọn ta rất ít khi vào. Chìa khóa đây, công tắc đèn ở trên tường bên phải cửa."

Thê Nam đứng ở cửa một lúc, cầm chìa khóa mở cửa. Anh đưa tay lần theo tường tìm công tắc bật đèn, không gian tối om lập tức sáng bừng.

Phòng tập quyền anh rất lớn, dường như đã lâu không có người vào. Cửa thông gió đóng nên Thê Nam vừa bước vào đã cảm thấy ngột ngạt.

Anh mở cửa cho thoáng khí, đứng ngay cửa nhìn quanh một vòng.

Giữa phòng treo hai bao cát khổng lồ mang lại cảm giác áp lực, sát tường là một tủ chứa đồ cực lớn, trong các ngăn để rất nhiều thứ.

Có sách, có đĩa, và rất nhiều đôi găng quyền anh.

Một chiếc bàn trà vuông đặt cạnh tường, bên cạnh còn ngăn riêng ra một phòng nghỉ, sau lớp kính trong là một chiếc giường có thể nằm ngủ.

Thê Nam bước tới bên bao cát, đưa tay chạm thử, cảm giác rất nặng. Trên đó lưu lại vô số vết nện, có chỗ đã rách.

Trong lòng anh bắt đầu hình dung cảnh Triều Ngạn Ninh tập luyện ở đây. Nắm đấm mang sức mạnh và tính hủy diệt cực lớn, tốc độ ra đòn cực nhanh, mồ hôi từ tóc chảy dọc theo gò má, quần áo ướt sũng, đôi mắt đỏ rực, hơi thở dồn dập, ánh mắt tập trung không rời vào bao cát trước mặt.

Trong đầu Triều Ngạn Ninh chỉ có một ý nghĩ ––

Đập nát nó, đập nát tất cả.

Nghĩ đến đây, nhịp thở của Thê Nam cũng theo cảm xúc của Triều Ngạn Ninh mà rối loạn.

Anh đứng cạnh bao cát mười mấy phút, sau đó thử vung vài cú đấm trống rồi mới dần điều chỉnh lại hơi thở của mình. Hít sâu một hơi, anh nhấc chân bước về phía tủ đồ.

Thê Nam đưa tay phủi lớp bụi trên những đôi găng quyền anh, lại rút ra mấy cuốn sách lật xem, đa số đều là sách tâm lý học.

Triều Ngạn Ninh từng cố gắng tự cứu mình. Thê Nam lật vài trang mà xót đến không chịu nổi. Anh không dám tưởng tượng quãng thời gian đó Triều Ngạn Ninh đã sống thế nào.

Cậu bé của anh, những năm ấy chỉ toàn là đau đớn...

Phía dưới ngăn kéo toàn là hộc tủ, Thê Nam cúi người mở một cái ra xem, bên trong xếp chồng mấy cuốn album ảnh.

Anh lấy cuốn trên cùng, xoay người kéo ghế lại bằng mũi chân, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh tủ.

Trước khi mở album, trong lòng Thê Nam còn nghĩ, có lẽ trong này là ảnh chụp của Triều Ngạn Ninh mấy năm gần đây. Không biết là do chú Ba chụp hay chú Cảnh chụp.

Chỉ là khi mở bìa album, nhìn rõ người trong tấm ảnh đầu tiên, ngón tay anh đột nhiên siết chặt mép album, góc cứng đâm vào lòng bàn tay cũng chẳng hay biết.

Thê Nam ngây người nhìn tấm ảnh mấy phút liền, ngón tay tê dại mới hơi cử động, tiếp tục lật thêm vài trang, mãi đến tận trang cuối cùng mới xác định.

Cả cuốn album chỉ có một người duy nhất.

Là anh.

Là Thê Nam.

Bình Luận (0)
Comment