Dưới ánh trăng, mái tóc đỏ rực của Phong Dật Hiên cực kỳ chói mắt. Trên môi hắn nở nụ cười tà mị sáng quắc.
“A a a a! Thần của ta! Cái tên tiểu tử biến thái này chẳng lẽ muốn thừa nước đục thả câu? Muốn tự báo thù? Không cho phép ngươi chết trong tay người khác. Biến thái đáng chết. Tuổi còn trẻ mà tâm đã biến thái như thế. Xong rồi, anh hùng khí đoản! Ta hôm nay xong rồi.” Ngõa Nhĩ Đa gào lên, trong lòng đầy đau buồn và phẫn nộ. Quả thật hắn sắp hỏng rồi. Sóng trước chưa xong sóng sau đã đến.
Khắc Lôi Nhã nhìn Phong Dật Hiên đột nhiên xuất hiện cứu mình. Nàng không hề hoảng hốt. Bởi vì trong con ngươi của hắn không có tia ác ý nào.
Khắc Lôi Nhã còn cảm thán thuật thích khách của Phong Dật Hiên quả thật rất cao. Hắn im hơi lặng tiếng xuất hiện, giải quyết tên Pháp Sư Vong Linh đó. Mà nàng chỉ một mực muốn thoát khỏi giam cầm, không chú ý đến động tĩnh rất nhỏ xung quanh nên cũng không phát hiện hắn đến.
Ngõa Nhĩ Đa cảm giác Khắc Lôi Nhã không có kinh hoảng, sốt ruột: “Ta nói này Khắc Lôi Nhã, ngươi hối hận rồi hả? Hối hận lúc ấy đã một cước mà giẫm lên lưng người ta. Hiện tại người ta đoán chừng thề sẽ đuổi giết ngươi tới chân trời góc biển. Báo ứng? Hả? Tới rồi đấy, quả nhiên tới rồi đấy.” Ngõa Nhĩ Đa xót xa gào lên.
Khắc Lôi Nhã nhìn gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên đang từ từ phóng đại. Phong Dật Hiên từ từ tới gần nàng. Trong lòng nàng chợt căng lên. Sao lại có cảm giác ánh mắt người này có điểm quái dị? Có chút lửa nóng? Ảo giác chăng?
Ngõa Nhĩ Đa vẫn nhảy lên nhảy xuống, kêu thảm.
Bạch Đế bò ra từ sau lưng Khắc Lôi Nhã. Từ khi vào giếng cạn nó liền trượt ra sau lưng nàng, nằm đó không nhúc nhích. Bây giờ nó bò lên đầu Khắc Lôi Nhã, nắm tóc nàng, con mắt láo liên nhìn Phong Dật Hiên.
“Ta đã trở lại, nữ nhân của ta.” Phong Dật Hiên đến gần Khắc Lôi Nhã, nhẹ nhàng cầm tóc nàng lên, đặt ở bên môi mềm mỏng hôn.
Khắc Lôi Nhã hóa đã, Ngõa Nhĩ Đa cũng hóa đá.
Ta đã trở lại, nữ nhân của ta.
Ta đã trở lại, nữ nhân của ta. Ta đã trở lại, nữ nhân của ta….
Tiếng vọng vô hạn, tiếng vọng vô hạn.
Tiếng vọng vô hạn vang vọng trong đầu Khắc Lôi Nhã và Ngõa Nhĩ Đa.
Ngõa Nhĩ Đa đột nhiên cảm thấy ngổn ngang trong gió.
Đột nhiên cảm thấy thế giới này thật không có chỗ nào đúng. Tất cả đều không chân thật.
Tất cả đều là giả đấy!!!
Đúng, tất cả đều là giả.
Phong Dật Hiên trầm ngâm nhìn Khắc Lôi Nhã. Sau đó cau mày, không thoải mái nói: “Chà mẹ nó, giam cầm này ta không giải được!!! Tiện nhân nào làm vậy?”
Khắc Lôi Nhã không cách nào nói chuyện cũng không thể nhúc nhích. Nàng cứ trừng mắt như thế nhìn Phong Dật Hiên. Trong lòng nàng nghi ngờ tại sao Phong Dật Hiên lại xuất hiện kịp thời mà cứu mình? Không phải hắn đã trở về nước sao? Tại sao có thể xuất hiện đúng lúc như thế? Còn nói ra lời nói oanh động như vậy.
“Thôi, chúng ta về thành đã.” Phong Dật Hiên nói xong, vươn tay ra định ôm ngang Khắc Lôi Nhã.
Con ngươi Khắc Lôi Nhã bỗng nhiên phóng đại.
Bởi vì có một người lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng Phong Dật Hiên. Người đó khoác một cái áo choàng thật lớn, nhưng Khắc Lôi Nhã lại thấy rõ ràng trên tay hắn không có thịt! Chỉ là da bao lấy xương đầu, khớp xương hiện rõ, móng tay dài nhỏ bén nhọn. Trong tròng mắt tĩnh mịch là tức giận. Ánh mắt hắn rơi vào cỗ thi thể sau lưng Phong Dật Hiên. Cỗ thi thể đã mất đi nhiệt độ, máu đầy trên đất cũng đã đọng lại.
Phong Dật Hiên cảm thấy Khắc Lôi Nhã khác thường, nhanh chóng xoay người, đối mặt với người đang trôi lơ lửng giữa không trung.
“Đáng chết! Khốn kiếp!” Ban Ni Mỗ lửa giận ngập trời. Thật vất vả hắn mới coi trọng một người, thu làm người hầu. Hôm nay lại bị giết! Nhất thời khinh thường mà đi xa, không phát hiện có người đến gần. Đệ tử duy nhất của hắn cứ như vậy mà bị một thích khách lặng yên không tiếng động giết chết!
Phong Dật Hiên khẽ nhíu mày, nhìn hình ảnh người đang trôi lơ lửng giữa không trung. Sắc mặt của hắn từ từ trở nên nặng nề. Hắn cảm nhận được tu vi của người này. Hắn tuyệt đối không phải đối thủ! Chính là người này đã giam cầm Khắc Lôi Nhã sao? Khó trách mình không giải được.
“Ta muốn cắt thịt ngươi thành từng mảnh từng mảnh, đem ngâm xương ngươi trong a–xít đậm đặc. Ta sẽ không để cho ngươi chết. Ta muốn ngươi thấy chính mắt nhìn thấy mình bị hủy diệt từ từ. Cuối cùng ta sẽ vĩnh viễn nhốt linh hồn ngươi lại, để cho ngươi vĩnh viễn phải chịu khổ sở.” Ban Ni Mỗ ngoan độc, âm trầm, chậm rãi nói xong. Tay hắn nhấc lên nhè nhẹ. Phong Dật Hiên lập tức không cách nào nhúc nhích được.
Cảm giác giống Khắc Lôi Nhã. Phong Dật Hiên cảm thấy không khí xung quanh nặng nề khác thường. Cổ họng hắn giống như bị bóp chặt, không thể phát ra tiếng.
“Trước tiên giải quyết ngươi rồi sẽ chậm rãi hưởng thụ hắn.” Ban Ni Mỗ lành lạnh quay đầu nhìn Khắc Lôi Nhã, nói. Sau đó trên tay hắn tỏa ra tử khí màu đen.
Con ngươi Phong Dật Hiên phóng đại. Tử khí này có thể ngay lập tức khiến người ta hóa thành xương trắng!
Phong Dật Hiên muốn nói chuyện, muốn mắng lão đầu này chết đi. Nhưng hắn chỉ có thể bắn ra ánh mắt phẫn hận lại lo lắng mà không thể làm gì. Vào lúc này, Phong Dật Hiên căm hận bản thân mình sao lại kém như thế! Chẳng những không thể tự vệ mà còn không cứu được Khắc Lôi Nhã.
“A! Ta X cả nhà hắn. Ta còn chưa sống lại nha. Chẳng lẽ phải vĩnh viễn nói lời từ biệt với thế giới này sao? Hắn dùng ma pháp nào không dùng, lại dùng tử khí ăn mòn! Tiện nhân! Lần này thì xong rồi. Đến bụi cũng không có.” Ngõa Nhĩ Đa bi phẫn mắng, âm điệu chuyển một cái, nói tiếp “Khắc Lôi Nhã, thật ra thì…Thật ra thì…”
Phong Dật Hiên điên cuồng cố gắng phá vỡ giam cầm trên người nhưng vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào như cũ. Hắn trơ mắt nhìn hơi thở đen tối đang chậm rãi đến gần Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã cau mày không nói gì. Nàng cảm nhận được vị trí của chim nhỏ. Sư phụ sẽ đến rất nhanh.
Nếu là sư phụ, nhất định có thể thu thập nhân vật nguy hiểm, đáng sợ này.
Nhìn tử khí màu đen đến gần mặt mình, lòng Khắc Lôi Nhã trầm xuống.
Tới kịp không?
Hình như, không kịp rồi...
Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, than nhẹ trong lòng.
Tất cả đều kết thúc...
“Chiêm chiếp!” Lúc này, Bạch Đế nằm trên đầu Khắc Lôi Nhã chợt đứng lên, nhìn Ban Ni Mỗ đang trôi lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Sau một khắc, một chuyện không thể tưởng tượng được xảy ra.
“Hưu ~~” một tiếng, một đạo lực lượng vô hình, kinh khủng, cuồng bạo đánh úp về phía Ban Ni Mỗ, bao lấy toàn thân hắn.
Tử khí màu đen tụ tập bên mặt nàng tan biến trong nháy mắt.
Thân thể Ban Ni Mỗ đụng vào đại thụ sau lưng, thanh âm ma sát vang lên thanh thúy. Không ai biết được một kích này đã biến xương cốt toàn thân Ban Ni Mỗ thành mảnh vụn, lục phủ ngũ tạng toàn bộ bị chấn động thành thịt vụn. Ban Ni Mỗ phun ra máu tươi. Máu cứ phun không ngừng như thế.
Giống như muốn phun ra toàn bộ máu trong thân thể.
Vẫn phun....
Vẫn còn phun...
Phun không dừng lại...
Sau đó, dừng.
Thật đã dừng.
Bạch Đế đã giết Ban Ni Mỗ trong nháy mắt.
Đúng vậy, giết trong nháy mắt. Nhân vật nguy hiểm mang bài danh thứ hai trong danh sách đuổi giết của Công Hội Ma Pháp cứ như vậy bị giết. Giãy giụa cũng không có, kêu cũng không kêu. Nói tạm biệt với thế giới cũng không có. Cứ hoa lệ như vậy mà chết.
Khắc Lôi Nhã chậm rãi mở mắt ra, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
Trước mắt lơ lửng một bóng người.
Tóc như tuyết, mắt như nguyệt.
Một thân trắng như tuyết, không có tạp sắc hay bất cứ hoa văn nào. Tóc trắng như tuyết tung bay, trên dung nhan tinh xảo vô song hiện ra khí phách mơ hồ. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào Khắc Lôi Nhã.
Con ngươi xinh đẹp như dòng nước xoáy, hấp dẫn người ta thật sâu.
Khắc Lôi Nhã bình tĩnh nhìn nam tử yêu nghiệt, xinh đẹp đến mức không người nào có thể hô hấp. Đây chính là chân thân của Bạch Đế?
“Khế ước của ta và người, mau chút lớn lên thôi.” Thanh âm nghiêm túc và trang trọng lần thứ hai vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.
Một đạo ánh sáng trắng xẹt qua, nam tử tuyệt mỹ áo trắng biến mất. Một viên cầu thịt trôi lơ lửng giữa không trung. “Chiêm chiếp” Bạch Đế không còn sức, kêu hai tiếng thật thấp, rồi nhắm mắt lại, chậm rãi rơi xuống.
Khắc Lôi Nhã vội vươn tay ra đón lấy, mới kinh ngạc phát hiện mình đã có thể động. Cảm giác áp bức làm cho người ta hít thở không thông đã biến mất.
“O o ~~” Bạch Đế ngáy o o, ngủ thiếp đi trên tay Khắc Lôi Nhã.
“Đây là vật gì vậy?” Phong Dật Hiên cũng đã động đậy được, xông tới, cau mày nhìn viên thịt nhỏ trên tay Khắc Lôi Nhã. Trong lòng hắn cực kỳ kinh ngạc.
Tiểu bạch kiểm bảnh bao mới vừa rồi là viên cầu thịt này sao? Cư nhiên dám giành danh tiếng của hắn như vậy. Đây là đồ chơi gì vậy? Ma thú? Yêu thú? Hay huyễn thú? Lại có thể biến thành hình người?! Còn có thể nháy mắt giết người đến mình cũng không thể đánh được?! Quá mất mặt!
Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng sờ sờ thân thể lông lá của Bạch Đế, cẩn thận bỏ nó vào trong túi xách. Sau đó nàng quay đầu nhìn Phong Dật Hiên nói: “Cám ơn ngươi đã cứu ta. Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Cứu nữ nhân của mình là chuyện ta nên làm. A ha ha ~~” Phong Dật Hiên nhếch môi, liều lĩnh cười lên. Tuy cười nhưng trong lòng hắn rất ấm ức. Mẹ nó! Cuối cùng lại thành cái thứ lông lá tròn vo đó giải cứu! Thật là khó chịu! Danh tiếng của hắn bị nó giành mất rồi!
Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày. Phong Dật Hiên đang hát tuồng gì vậy? Có ý tứ gì?
“Không phải tên này cuồng ngược đãi chứ?” thanh âm hoài nghi của Ngõa Nhĩ Đa vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã. Hắn vỗ ngực, thầm vui mừng vì mình mới tìm được đường sống trong chỗ chết, “Hắn bị ngươi đạp vậy mà lại si mê ngươi? Mặc dù ta có nghe nói trên thế giới này có người cổ quái như vậy, nhưng không nghĩ tới hôm này có thể gặp được. Như đã nói, Khắc Lôi Nhã, cái thứ tròn vo lông lá này là đồ chơi gì vậy? Lại có thể hóa thành hình người nữa? Hiện tại lại ngủ như chết. Chẳng lẽ mới vừa rồi dùng hết lực lượng rồi.” Ngõa Nhĩ Đa phát huy đặc điểm vô cùng nhiều nước miếng, thao thao bất tuyệt.
“Không phải ngươi đã trở về nước à?” Khắc Lôi Nhã không để ý đến Ngõa Nhĩ Đa mà cau mày nhìn Phong Dật Hiên trước mắt, nghi ngờ hỏi.
“Ha ha, lại tới chứ sao.” Phong Dật Hiên lập tức nói lảng sang chuyện khác, “Đúng rồi, Khắc Lôi Nhã, đây là ma thú gì? Lại có thể trong nháy mắt giết chết tên kiêu ngạo đó, còn hóa thành hình người. Giờ lại biến thành tròn vo đầy lông lá rồi. Nó không thể duy trì hình người à?” Phong Dật Hiên trợn trắng mắt trong lòng. Cũng không thể nói cho Khắc Lôi Nhã là mình leo tường bò ra ngoài gian khổ như thế nào. Mới vừa bay qua tường lại gặp Thủy Văn Mặc ngồi chờ chồm hỗm ở đó theo lệnh lão mẹ. Sau đó sao ~ dĩ nhiên báo thù rửa hận một phen rồi len lén rời khỏi nước. Vừa nghĩ tới Thủy Văn Mặc bị đông cứng thành một khối băng lớn ở đó Phong Dật Hiên lại cảm thấy dễ chịu. Thoải mái nhất là hắn thuận tiện dùng một băng nhũ bén nhọn ghim Thủy Văn Mặc đã đông thành một cục lơ lửng giữa không trung. Băng nhũ nhọn này ghim ngay cúc hoa của Thủy Văn Mặc! Khi băng tan, hừ hừ! Vậy thì cúc hoa của hắn đã nở thành một bông hoa rồi. Cho tới nay, thực lực hai người đều ngang nhau. Mỗi lần đánh nhau đều muốn nhìn xem ai giỏi hơn ai. Ngày đó là lần đối chiến thứ bảy trăm lẻ một, cũng là lần thắng thứ ba trăm năm mươi mốt của Phong Dật Hiên.
Khắc Lôi Nhã khẽ trầm mặc, một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Ta không biết nó là ma thú gì. Đây là lần đầu tiên nó hóa thành hình người. Ta cũng mới biết thôi. Chỉ là, ngươi có thể giữ bí mật cho ta không?”
“Dĩ nhiên. Hắc hắc!” Phong Dật Hiên sảng khoái nói xong, lắc lắc đầu nhìn người chết dưới tàng cây không xa một chút.
Hắn không thoải mái mà nói: “Người này là ai?”
“Là một Pháp Sư Vong Linh, Ma Đạo Sư Ban Ni Mỗ, là người cực kỳ nguy hiểm.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng nói, nhíu nhíu mày nhìn thi thể đã lạnh.
Chà mẹ nó hắn đại gia! Khó trách ta không giải được giam cầm, lại là Ma Đạo Sư Vong Linh. Phong Dật Hiên tức giận mắng thầm. Sao Khắc Lôi Nhã lại chọc phải nhân vật như thế?
Vừa lúc đó, trong chỗ tối có động tĩnh. Chim nhỏ của Khắc Lôi Nhã bay ra, ngay sau đó Khắc Lý Phu đẩy một nhánh cây, rầm một cái nhảy xuống trước mặt Khắc Lôi Nhã.
“Khắc Lôi Nhã!” Khắc Lý Phu vô cùng lo lắng vọt tới, sau đó quan sát cẩn thận toàn thân cao thấp của nàng. Cũng may, hoàn hảo, không có bất kỳ vết thương nào. Khắc Lý Phu thở phào nhẹ nhõm. Sau đó mới quay đầu nhìn Phong Dật Hiên đứng một bên.
“A, tiểu tử lông đỏ.” Khắc Lý Phu vẫn có ấn tượng với Phong Dật Hiên, bật thốt lên, “Ngươi không phải là tiểu tử lông đỏ bị đồ đệ của ta giẫm dưới chân sao? Tới đây làm gì? Báo thù? Ta đánh với ngươi trước!” Khắc Lý Phu nói xong liền muốn động thủ.
“Sư phụ!” Khắc Lôi Nhã ngăn cản, “Không phải vậy đâu, sư phụ. Phong Dật Hiên vừa mới cứu ta.”. “À?” Khắc Lý Phu trợn to hai mắt, nghi ngờ nhìn Phong Dật Hiên, trong đáy mắt đều là sự không tin tưởng.
“Là thật, sư phụ. Đây là đồ đệ Ban Ni Mỗ, muốn gây bất lợi cho ta nhưng bị Phong Dật Hiên giết. Bên kia là thi thể của Ban Ni Mỗ.” Khắc Lôi Nhã chỉ vào thi thể trên đất, nói với Khắc Lý Phu.
“Cái gì? Ban Ni Mỗ?” Khắc Lý Phu cau mày, sắc mặt khẽ biến đổi. Hắn đương nhiên biết Ban Ni Mỗ là ai. Hắn chưa từng gặp Ban Ni Mỗ giảo hoạt âm hiểm. Mũi của hắn còn thính hơn chó. Trước giờ đều núp thật xa. Bây giờ đã chết? Người nào giết? Thực lực Khắc Lôi Nhã bây giờ còn chưa giết được Ban Ni Mỗ.
“Người nào giết? Ngươi?” Khắc Lý Phu quay đầu nhìn Phong Dật Hiên, rồi vội vàng lắc đầu nói, “Không thể nào. Khắc Lôi Nhã, là ai đã giết Ban Ni Mỗ?” Khắc Lý Phu lập tức hỏi thăm Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã do dự một chút, suy nghĩ xem có nên kể hết đầu đuôi chuyện vừa xảy ra hay không.
Vậy mà, vào lúc này, một quang cảnh ngoài ý muốn xảy ra trong nháy mắt.
“Hắc ám hơn bóng tối, tồn tại hỗn độn hơn, thần của ta, ta trịnh trọng xin...” Một thanh âm tà ác quen thuộc chợt vang lên trong trời đêm. Thanh âm của Ban Ni Mỗ! Hắn đang dồn dập niệm thần chú.
“Mau!Mau ngăn cản thanh âm này!” Ngõa Nhĩ Đa sợ hãi kêu to lên. Thân là Pháp Sư Hắc Ám hắn rõ ràng ý nghĩa của câu thần chú này hơn bất kỳ ai.
Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng ở đó có gì đâu? Giữa không trung trống rỗng, hoàn toàn yên tĩnh.
Sắc mặt Khắc Lý Phu thay đổi. Hắn biết đây là một nghi thức. Nghi thức triệu hồi! Mặc dù Ban Ni Mỗ chết rồi nhưng hắn đã dùng một phương pháp để gọi linh hồn không kịp thở dốc của mình về báo thù người mới vừa rồi giết chết hắn.
Phong Dật Hiên cảnh giới nhìn xung quanh, vận sức chờ phát động. Một cỗ cảm giác lo lắng mãnh liệt đánh tới. Đây chính là trực giác bẩm sinh của thích khách, một loại trực giác chuẩn đến đáng sợ. Phong Dật Hiên kinh hãi bởi vì hắn chưa bao giờ có cảm giác này. Nó khiến hắn rợn cả tóc gáy.
Khắc Lý Phu móc ra ma trượng, giơ lên, nhắm ngay nơi nào đó của bầu trời niệm thần chú, một đạo ánh sáng trực tiếp đánh úp vào giữa không trung.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Nhưng kế tiếp có một tiếng cười to đầy điên cuồng: “Đã chậm rồi, ha ha. Các ngươi chỉ là con kiến hôi. Ta muốn các ngươi phải trả giá thật lớn. Cho dù tan thành mây khói ta cũng phải khiến các ngươi trả giá thật lớn. Ha ha ha ha....” Tiếng cuồng tiếu dần dần nhỏ xuống, rồi biến mất không thấy gì nữa. Hiển nhiên linh hồn của Ban Ni Mỗ đã bị Khắc Lý Phu phá hủy. Nhưng lời nói điên cuồng của hắn đã truyền vào tai của mọi người rất rõ ràng.
Linh hồn Ban Ni Mỗ bị Khắc Lý Phu phá hủy nhưng vẻ mặt hắn vẫn nặng nề khác thường. Thậm chí chỗ sâu trong đáy mắt còn có lo lắng và sợ hãi.
“Khắc Lôi Nhã, đi mau. Mau rời đi thôi...” Khắc Lý Phu lập tức ra quyết định sáng suốt nhất.
Nhưng tất cả đều đã chậm.
Xung quanh tối đi trong nháy mắt. Trăng sáng trên trời biến mất. Bóng tối đánh tới, tất cả đều bị nó cắn nuốt. Đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay.
Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên tuy tinh thông thuật thích khách, đã huấn luyện được một đôi mắt có thể nhìn rõ trong bóng đêm, nhưng giờ phút này cũng không thể nhìn được gì.
Cảm giác không thể nào nhúc nhích lần nữa đánh tới, so với vừa rồi còn kinh khủng hơn, càng khiến cho người ta sụp đổ.
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Khắc Lý Phu, tim của hắn dần dần trầm xuống, trầm xuống.
Ngõa Nhĩ Đa lúc này cực kỳ trầm mặc, một câu cũng không nói được.
Nhưng Khắc Lôi Nhã có thể cảm nhận rõ ràng sóng tinh thần của Ngõa Nhĩ Đa dao động mãnh liệt mạnh hơn cả lần trước.
Xung quanh toàn bộ bị bóng tối cắn nuốt. Phía trước ba người đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy tựa như trời đêm đang vỡ ra, rộng mở dần dần.
Ánh sáng đỏ như máu nhàn nhạt phát ra từ vòng xoáy.
Một cỗ uy áp chưa bao giờ cảm thụ qua cứ như vậy đánh tới, làm cho người ta không thể nào hô hấp được. Nó áp bức người ta đến muốn nhũn ra.
Mồ hôi lạnh trên trán Khắc Lý Phu đã chảy thành dòng. Lưng hắn cũng bị mồ hôi thấm ướt. Trên đời này có thể địch lại hắn không nhiều. Chỉ cần những thứ đó không liên thủ chống lại thì hắn có thể đánh bại.
Nhưng...
Con người không thể chống lại thần linh!
“Là ai? Là ai đã quấy rầy giấc ngủ của ta? Vật tế ở đâu?” Một thanh âm ngột ngạt tà ác chậm rãi truyền ra từ vòng xoáy đỏ như máu. Sau đó một cỗ uy áp kinh khủng không thể diễn tả thành lời đánh tới lần nữa. Thanh âm này tà ác khiến cho linh hồn người ta run lên. Một cỗ lực lượng khổng lồ, cường đại vô cùng đang lộ ra.
“Phốc ~~” Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên không chịu được uy áp bá đạo như vậy trong lồng ngực, liền phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt Khắc Lý Phu tái nhợt.
Ban Ni Mỗ gọi về chi thần Hắc Ám!!!
Nhưng không chuẩn bị vật tế!
Ban Ni Mỗ hiểm ác hèn hạ lại hãm hại bọn họ. Hắn gọi chi thần Hắc Ám nhưng không có bất kỳ vật tế nào. Như vậy chi thần Hắc Ám sẽ giận dữ mà nghiền nát bọn họ đến hạt bụi cũng không tha. Không chỉ bọn họ mà còn cả thành Ni Á trở thành vật hy sinh
Uy áp của thần! Đây chính là uy áp của thần!
Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã cũng đứng không vững nữa, phịch một tiếng liền té xuống. Khắc Lý Phu cũng không thể chịu đựng uy áp kinh khủng như vậy, hai chân run lên, cứ như vậy quỳ gối trên đất.
Đây là đồ chơi gì? Phong Dật Hiên phẫn hận nằm trên mặt đất nhìn ánh sáng đỏ như máu. Mạnh mẽ như vậy căn bản không phải là loài người!
Khắc Lôi Nhã cau mày, thân thể không thể nhúc nhích.
“Khắc Lôi Nhã, vĩnh biệt. Đây là chi thần Hắc Ám chúng ta tín ngưỡng. Ban Ni Mỗ triệu hoán hắn mà không có bất kỳ vật tế nào. Chúng ta sẽ bị giận chó đánh mèo, sẽ bị phá hủy đến cặn bã cũng không còn.” Thanh âm Ngõa Nhĩ Đa lúc này rất bình tĩnh. Chi thần Hắc Ám bạo ngược, hỉ nộ vô thường hơn nữa còn cực kỳ tham lam. Mỗi một lần gọi đều phải tốn rất nhiều thời gian và tinh lực chuẩn bị một lượng vật tế lớn. Nếu khiến chi thần Hắc Ám không hài lòng, người triệu hồi phải nghênh đón đả kích mang tính hủy diệt. Cho nên ghi chép gọi chi thần Hắc Ám chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngõa Nhĩ Đa biết, mấy ngàn năm nay mới có được mấy lần. Lần thứ nhất là một vị Quốc vương cho gọi, vật tế chính là linh hồn của 3000 xử nữ.
Là thần?! Cái thế giới này là thần?
Khắc Lôi Nhã kinh ngạc nhìn một đôi mắt dài nhỏ đen nhánh trong ánh sáng đỏ như máu. Đó chính là chi thần Hắc Ám? Khắc Lý Phu nhớ tới ít nhất lúc này phải giúp Khắc Lôi Nhã chạy trốn an toàn. Nhưng không thể nào thoát ra khỏi uy áp này. “Là ai gọi ta? Vật tế đâu?” thanh âm trầm thấp tà ác vang lên một lần nữa. “Không có cách nào chạy trốn sao?” Khắc Lôi Nhã hỏi Ngõa Nhĩ Đa. “Con người không thể chống lại thần linh.” Thanh âm Ngõa Nhĩ Đa bình tĩnh dị thường. Hiện tại ở trong tay thần, tuyệt không oan. Tiếp theo, hắn không nói thêm gì, trầm mặc lại, bình tĩnh nghênh đón tử vong sắp sửa phủ xuống.
“A, vật tế ở đây sao?” Vậy mà thanh âm trầm thấp tà ác lại toát ra một câu.
Khắc Lý Phu kinh ngạc. Hắn nhìn thấy một đoàn khói đỏ thẫm vòng quanh Khắc Lôi Nhã, di chuyển trên dưới giống như đang quan sát nàng.
“Vô cùng tốt.” Trong thanh âm trầm thấp tà ác đều là hài lòng, “Vật tế này ta nhận. Nhưng người nào gọi ta ra ngoài? Là ngươi sao?”
Ngay sau đó, Khắc Lý Phu có thể cử động cũng có thể nói chuyện. Chi thần Hắc Ám giải trừ uy áp với bọn họ. Phong Dật Hiên hoạt động tay chân, cảnh giác nhìn khói đỏ vây quanh Khắc Lôi Nhã.
“Chớ hành động thiếu suy nghĩ. Đây là chi thần Hắc Ám.” Thanh âm cảnh cáo của Khắc Lý Phu vang lên trong đầu Phong Dật Hiên. Hắn cực kỳ kinh ngạc, nhìn đoàn khói không nói ra lời. Là chi thần Hắc Ám! Quả nhiên không phải là người. Khó trách cường đại thái quá như vậy.
“Thần tôn kính, cho gọi ngài ra ngoài không phải chúng ta, hắn đã chết. Hơn nữa nàng cũng không phải vật tế.” Khắc Lý Phu thận trọng đáp trả.
“A, không sao. Quan trọng là ta cực kỳ hài lòng với vật tế này. Thời cơ tới, ta sẽ đến lấy.” Thanh âm trầm thấp tà ác nói ra một câu như thế, hoàn toàn không để ý đến câu nói sau cùng của Khắc Lý Phu.
Khắc Lý Phu kinh ngạc, không rõ lời này là có ý gì. Chỉ thấy đoàn khói đỏ thẫm bay vào tay Khắc Lôi Nhã, biến mất trong nháy mắt. Tiếp theo đó, vòng xoáy hỗn độn màu đen kia cũng dần dần biến mất, bóng tối xung quanh dần thối lui. Rừng cây và ánh trăng trên bầu trời lộ ra lần nữa.
Chi thần Hắc Ám đã rời đi.
Cứ như vậy rời đi?
Ngõa Nhĩ Đa quên mất suy tư như thế nào. Một loạt chuyện xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn khiến hắn trở nên ngớ ngẩn. Mấy lần sắp chết lại có thể bình yên vượt qua.
“Ngươi không sao chứ?” Phong Dật Hiên không nói lời nào, bắt lấy tay Khắc Lôi Nhã quan sát. Đoàn khói quỷ dị đỏ thẫm chính là biến mất trên tay nàng.
Khắc Lôi Nhã nhìn mu bàn tay, không nói gì.
Khắc Lý Phu vội vàng vọt tới, nhìn mu bàn tay của Khắc Lôi Nhã xong cũng ngây ngẩn.
“Đây là đồ chơi quỷ gì?” Phong Dật Hiên nhìn mu bàn tay của Khắc Lôi Nhã, gầm ra tiếng.
Trên mu bàn tay nàng là một hoa văn sáu ngôi sao màu đen! Nó giống như sinh ra trên da của nàng, như có sẵn ở đó.
“Chi thần Hắc Ám, in dấu, dấu ấn…” Ngõa Nhĩ Đa thấy hoa văn này, run lẩy bẩy mà nói ra một câu như vậy, “Ta, ta chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp! Bởi vì đây là truyền thuyết lâu đời.”
“Có ý gì?” Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn hoa văn trên mu bàn tay, hỏi.
“Chi thần Hắc Ám sẽ đánh ấn ký lên bảo bối trân quý thuộc về mình. Chính là hoa văn sáu ngôi sao màu đen.” Đầu lưỡi Ngõa Nhĩ Đa vẫn còn đang dính lại. Ma Pháp Trận bình thường đều là mũi nhọn năm ngôi sao, hoặc là màu vàng kim, hoặc là màu bạc. Ma Pháp Hắc Ám là mũi nhọn năm ngôi sao màu đen. Không có sáu ngôi sao. Nhưng hôm nay trên tay Khắc Lôi Nhã lại thấy được ấn ký trong truyền thuyết này.
Ngõa Nhĩ Đa không hiểu tại sao chi thần Hắc Ám lại cực kỳ hài lòng Khắc Lôi Nhã? Nàng chính là tiểu ác ma. Người tà ác hơn nàng còn nhiều mà. Tại sao chi thần Hắc Ám lại coi trọng nàng? Thật là nghĩ không ra.
Thật lâu về sau Ngõa Nhĩ Đa mới hiểu được.
Dấu ấn Phụ Chúc (lệ thuộc)? Đầu Khắc Lôi Nhã to ra. Câu nói kia của chi thần Hắc Ám là có ý gì? Vẫn chưa tới thời cơ, thời cơ tới sẽ đến lấy đi vật tế? Lấy đi tính mạng của mình ư?
“Đây là đồ vật quỷ gì!” Phong Dật Hiên giận dữ. Không cần nghĩ cũng biết cái thứ này không phải đồ tốt. Hắn dùng ngón tay xoa xoa ấn ký màu đen trên mu bàn tay nàng. Đương nhiên là không cách nào lau sạch được.
Sắc mặt Khắc Lý Phu giống như tro tàn.
Hắn cũng rõ ràng đây là gì. Khắc Lôi Nhã lại bị chi thần Hắc Ám nhìn trúng, trở thành vật tế! Bây giờ tạm thời không uy hiếp đến sinh mạng của nàng, nhưng… Nhưng sau này thì sao?!
Cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày chi thần Hắc Ám sẽ đến lấy đi sinh mạng của nàng. Hắn không bảo vệ tốt Khắc Lôi Nhã, không bảo vệ tốt đồ đệ bảo bối này.
Hận! Lần đầu tiên Khắc Lý Phu hận mình còn chưa đủ lớn mạnh. Thánh Ma Đạo Sư. Hắn trở thành Thánh Ma Đạo Sư đã nhiều năm rồi, nhưng lại một mực đứng yên, không thể đột phá trở thành Pháp Thần. Có lẽ đột phá thành Pháp Thần có thể đấu với chi thần Hắc Ám một trận. Cũng chỉ là có thể!
“Sư phụ, không cần lo lắng. Mọi chuyện có lẽ cũng không xấu đến như thế.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng nói, rút tay mình khỏi bàn tay đang quấy rối của Phong Dật Hiên. Vừa nhìn sắc mặt của Khắc Lý Phu nàng đã rõ sư phụ mình xem ra cũng rất rõ ràng cái ấn ký này là tượng trưng cho cái gì.
“Khắc Lôi Nhã…” ánh mắt của Khắc Lý Phu tràn đầy mâu thuẫn.
“Sư phụ, vận mệnh của ta chính ta nắm giữ trong tay mình.” Khắc Lôi Nhã nở nụ cười tự tin.
Khắc Lý Phu kinh ngạc nhìn nụ cười của Khắc Lôi Nhã, đáy lòng dâng lên một lực lượng kiên định. Đúng vậy! Chuyện còn chưa đến nỗi nào, sao mình lại có thể bi quan? Mình nhất định phải cố gắng đột phá trở thành Pháp Thần. Nhất định phải bảo vệ Khắc Lôi Nhã.
Phong Dật Hiên nghi hoặc nhìn lão đầu trước mắt. Nét mặt hắn giống như bản vẽ biến đổi thần kỳ. Mới vừa rồi còn có bộ dạng muốn chết muốn sống, hiện tại thần thái đã sáng láng rồi.
“Sư phụ, Cốt Tháp của Ban Ni Mỗ ở đằng kia.” Khắc Lôi Nhã đưa tay chỉ nơi lộ ra đỉnh tháp màu trắng, nói.
“Đúng rồi, Ban Ni Mỗ là do ai giết?” Khắc Lý Phu chợt nhớ tới vấn đề này.
Khắc Lôi Nhã không giấu giếm nữa mà một năm một mười nói rõ ngọn ngành.
“Cái gì? Là Tiểu Mao Cầu?” Khắc Lý Phu kinh hô, “Cho ta nhìn, cho ta nhìn.”
Khắc Lôi Nhã móc Bạch Đế còn ngủ say trong túi xách ra, thận trọng nâng trong lòng bàn tay cho Khắc Lý Phu quan sát.
Khắc Lý Phu vuốt cằm. Dưới ánh trăng, Bạch Đế ngủ nhìn rất ngây thơ, ngốc nghếch. Hai cái móng vuốt đầy lông ôm lấy đầu, ngủ say.
Khắc Lý Phu nhẹ nhàng lắc đầu. Vẫn không cách nào biết được tên tiểu tử kia là gì. Nhưng có thể xác định vật nhỏ này tuyệt đối không đơn giản! Có thể hóa thành hình người, tuyệt đối không phải là ma thú. Chỉ có thể là yêu thú cao cấp hoặc huyễn thú! Nhưng nó rốt cuộc là yêu thú hay huyễn thú gì thì không biết.
“Tên tiểu tử này, hiện tại không có dao động chút ma lực nào. Chỉ có thể thỉnh thoảng bộc phát một lần, sau đó phải nghỉ ngơi. Cũng không thể duy trì hình người.”
“Phải.” Khắc Lôi Nhã gật đầu.
“Tiểu tử lông đỏ, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Suy nghĩ của Khắc Lý Phu thay đổi thật nhanh, quay đầu lại hỏi Phong Dật Hiên.
“Trở lại tìm nữ nhân của ta. Không thể à?” Phong Dật Hiên ưỡn ngực một cái, đúng lý hợp tình nói.
“Hả? Tán gái à?” Khắc Lý Phu vừa nghe, ánh mắt lại bỉ ổi, vươn tay ôm bả vai Phong Dật Hiên, “Đến đây, tiểu huynh đệ. Chúng ta qua bên này tán gẫu.”
Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng, nhìn Khắc Lý Phu bỉ ổi kề vai sát cánh với Phong Dật Hiên, vừa đi tới Cốt Tháp vừa trò chuyện, hoàn toàn không nói được gì.
“Chậc chậc, đúng khẩu vị của lão háo sắc.” Ngõa Nhĩ Đa khinh thường nói. Sau đó giọng điệu lại chuyển thành lo lắng, “Khắc Lôi Nhã, về sau chúng ta làm thế nào?”
Khắc Lôi Nhã cười nhạt. Hai chữ chúng ta của hắn giúp nàng cảm nhận được một chút xíu ấm áp. Nàng nhẹ nhàng nói: “Xe tới trước núi ắt có đường. Không phải lo lắng, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết. Trước khi chi thần Hắc Ám tìm ta, ta muốn mình cường đại lên. Ta giống người chờ người ta tới làm thịt sao?”
“Đúng. Ngươi tuyệt đối không phải là người như vậy.” Ngõa Nhĩ Đa lập tức gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Đối phương là thần, không phải người, cũng không phải nhân vật bình thường.
Khắc Lôi Nhã sờ sờ Bạch Đế đang ngủ say trong lòng bàn tay, thận trọng thả vào trong túi xách.
Khắc Lý Phu và Phong Dật Hiên vơ vét không còn gì trong tháp xong, thuận tay phá hủy nó. Khi hai người lần nữa xuất hiện trước mặt nàng, tình cảm có vẻ tương đối tốt. Ngõa Nhĩ Đa nhìn thấy liền thẳng thừng phỉ nhổ.
Chuyện cứ giải quyết như vậy.
Dịch bệnh ở thành Ni Á là do Pháp Sư Vong Linh Ban Ni Mỗ làm. Nhưng trước mặt đại sư Khắc Lý Phu anh minh thần võ, pháp lực cao cường thì không đáng nói. Hắn bị đại sư Khắc Lý Phu đánh gục. Đồ đệ của đại sư Khắc Lý Phu – tiểu thư Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã, cũng là thành chủ đại nhân của thành Ni Á, nhạy bén phát giác tung tích của Ban Ni Mỗ tà ác, hiệp trợ đại sư Khắc Lý Phu tiêu diệt bọn chúng. Dịch bệnh được giải trừ.
Có rất nhiều phiên bản truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành Ni Á. Người người ca tụng thành chủ đại nhân và đại sư Khắc Lý Phu. Dĩ nhiên còn có cả Thánh tử điện hạ đã hao phí ma lực tiến hành lễ rửa tội cho họ.
Trong hậu hoa viên, Khắc Lôi Nhã nhìn Khắc Lý Phu nhã nhã uống trà, hi hi ha ha nói chuyện phiếm với Phong Dật Hiên, khẽ giựt giựt khóe miệng. Nàng hỏi thẳng: “Ngươi định làm gì?”
“Đi theo bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi, bồi dưỡng tình cảm. Sau đó lấy ngươi về nhà.” Hắn trực tiếp nói liền được Khắc Lý Phu mặt mày hớn hở, ý vị sâu xa vỗ vai, khen ngợi liên tiếp.
Khắc Lôi Nhã nhìn vẻ mặt đúng lý hợp tình của Phong Dật Hiên và Khắc Lý Phu bỉ ổi cười gian, đột nhiên cảm thấy sau ót đổ mồ hôi lạnh.
Hai người này đều là người không theo lẽ thường. Hiện tại lại thông đồng với nhau thì càng không thể giải thích được. Quan hệ giữa An Mạt Cách Lan và Lạp Cách Tạp vô cùng phức tạp. Phong Dật Hiên lại ở đây. Thế nào cũng không thể thích hợp được. Gia tộc của hắn sẽ cho phép hắn mạo hiểm ở lại đây sao?
“Vô cùng cảm tạ ngươi đã cứu ta, Phong Dật Hiên. Nếu ngươi cần ta trợ giúp, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Nhưng ngươi ở đây, hình như cũng không thỏa đáng.” Khắc Lôi Nhã nói thật.
“Ngươi sẽ báo đáp ta?” Phong Dật Hiên nhíu mày.
“Trừ những điều ta không muốn.” Khắc Lôi Nhã hiểu người này muốn nói cái gì, lập tức ngăn cản ý định của hắn.
“Vậy thì được rồi. Cứ thiếu ta trước đã.” Phong Dật Hiên gãi gãi mái tóc đỏ của mình, con ngươi xoay vòng vòng, “Ta phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái như vậy hình như quá rêu rao.”
“Cái này hay. Đến đây, tiểu tử, ta làm cho ngươi. Ta có thể nhuộm lại tóc, thay đổi màu mắt. Như vậy sẽ không ai nhận ra ngươi nữa. Màu gì thì tùy ngươi chọn.” Khắc Lý Phu nhếch môi cười ha ha, nói.
Hai người kề vai sát cánh, vô sỉ rời đi.
Khắc Lôi Nhã im lặng. Rốt cuộc là sư phụ của ai vậy? Đã không giúp nàng thì thôi còn bày cho tên Phong Dật Hiên đó nữa?
Tóc đỏ của Phong Dật Hiên được nhuộm thành màu đen. Con ngươi màu đen lại biến thành đỏ nhạt. Hắn như vậy không ai có thể nhận ra nữa. Điều khiến Khắc Lôi Nhã rất vô lực sau đó là Phong Dật Hiên luôn đi theo một tấc không rời. Nói cho oai là bảo vệ cận thân, bảo vệ vợ đại nhân tương lai của mình.
Ban ngày, đám người hầu bận rộn trong đại sảnh.
Khắc Lôi Nhã ngồi trên ghế nhìn đại sảnh chất đầy quà tặng cảm tạ mà nhức đầu. Nên xử lý chúng sao đây?
Còn nữa, thiếu niên tuyệt mỹ tóc đen ngồi bên cạnh nên xử lý thế nào? Người này cứ theo bên cạnh nàng, còn luôn nhìn thẳng vào nàng.
Lúc này, Thánh tử Lãnh Lăng Vân đi vào, Tẫn Diêm vẫn mặt không chút thay đổi đi sau. Hắn quả là đi theo bên cạnh Lãnh Lăng Vân một tấc không rời để bảo vệ hắn.
“Thân thể của Thánh tử điện hạ hiện tại như thế nào?” Khắc Lôi Nhã nhìn thấy Lãnh Lăng Vân đến, đứng dậy hỏi thăm.
“Đã tốt hơn nhiều. Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, thật là chúc mừng. Dịch bệnh đã được giải trừ rồi.” Lãnh Lăng Vân mỉm cười, nhàn nhạt nói.
“Đều là nhờ phúc của Thánh tử điện hạ và sư phụ ta. Nếu không có các ngươi, dịch bệnh làm sao có thể khống chế và giải trừ nhanh nhất được?” Khắc Lôi Nhã khiêm tốn nói cảm ơn.
“Không, đây đều là do tiểu thư Khắc Lôi Nhã cố gắng.” Lãnh Lăng Vân cũng khách khí đáp trả.
Có mệt không vậy? Dừng lại! Tiểu bạch kiểm đáng chết. Ngõa Nhĩ Đa phiền não cắt ngang. Thật là cười quá giả dối. Tiểu ác ma cũng thật là. Một nhân vật kiêu ngạo lấp lánh như vậy lại còn có thể nói cười giả lả như thế.
Phong Dật Hiên vẫn không chút để ý ngồi đó,, mắt lạnh nhìn Thánh tử điện hạ.
Khi ánh mắt Lãnh Lăng Vân rơi vào người Phong Dật Hiên thì đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc. Ngay sau đó hắn khôi phục vẻ mặt thường ngày.
Ánh mắt hai người lần lượt thay đổi, khí thế có chút phức tạp. Sau đó lại biến mất, bình tĩnh như thường.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, phải khôi phục lại kinh tế của thành Ni Á. Khắc Lôi Nhã rơi vào trầm tư, nghĩ tới còn rất nhiều việc phải làm.
Lúc này, Hi Tư thay mặt thành chủ nhanh nhẹn đi vào, nhìn thấy Khắc Lôi Nhã thì hành lễ rồi nói: “Bẩm báo thành chủ đại nhân, Thánh nữ điện hạ giá lâm…”
Thánh nữ điện hạ của thần điện Quang Minh? Chính là người xinh đẹp như thiên sứ và nhân từ trong truyền thuyết sao? Nàng ở dân gian có sức ảnh hưởng rất lớn. Đây là đối tượng được rất nhiều bình dân sùng bái trong suy nghĩ. Lại là người tình trong mộng của rất nhiều con em quý tộc. Nhưng họ chỉ có thể để trong lòng. Thánh nữ điện hạ cao quý thuần khiết, không thể khinh nhờn.
Người cao quý như vậy tới thành Ni Á nhỏ bé này làm gì?
Giáo Hoàng không phải chỉ phái mình Thánh tử điện hạ tới hiệp trợ khống chế ôn dịch sao?
Hi Tư còn chưa nói xong, ở cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Một bóng dáng xinh xắn xuất hiện ở cửa….
_________________