*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hi Tư còn chưa nói xong, ở cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Một bóng dáng xinh xắn xuất hiện ở cửa…..
Chân mày Lãnh Lăng Vân khẽ chau lại, mắt lạnh nhìn về phía cửa.
Khắc Lôi Nhã nhìn về phía cửa chính. Người tới mặc váy trắng như tuyết, hoa văn lộ ra ở mép váy cho thấy địa vị không hề thấp ở thần điện Quang Minh. Người đó chậm rãi đi vào. Tóc quăn màu nâu xinh đẹp, lông mi cong vút, bên dưới là đôi mắt màu đen rất đẹp, đôi môi mỏng nâng lên một nụ cười lẻ loi nho nhỏ. Nàng mỉm cười dịu dàng mà đầy cao nhã đi vào. Quả nhiên là mỹ nữ.
Nàng chính là đương kim Thánh nữ điện hạ của thần điện Quang Minh, tên là Liễu Tuyết. Nàng mang họ Cổ - một dòng họ tôn quý am hiểu ma pháp Quang Minh.
“Thánh nữ điện hạ, ngươi mạnh khỏe. Hoan nghênh tới thành Ni Á. Ta là thành chủ thành Ni Á này, Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Khắc Lôi Nhã tiến lên, chào hỏi một cách khách khí.
“Thành chủ đại nhân, ngươi mạnh khỏe. Ta phụ mệnh Giáo Hoàng đến hiệp trợ ngươi. Nhưng bây giờ xem ra đã không cần nữa.” Thánh nữ Liễu Tuyết mỉm cười, khách khí đáp trả.
“Đâu có. Lần này đã làm phiền Thánh tử điện hạ, làm phiền thần điện Quang Minh hiệp trợ mới có thể khống chế dịch bệnh nhanh như vậy.” Khắc Lôi Nhã cũng khách sáo mỉm cười.
Ngõa Nhĩ Đa trợn trắng mắt, nói một câu chua chát: “Khắc Lôi Nhã, ngươi có muốn ói không?”
Khi Khắc Lôi Nhã khen ngợi Thánh tử điện hạ thì trong đáy mắt Liễu Tuyết thoáng qua một tia thẹn thùng và kiêu ngạo. (Thánh tử vs Thánh nữ ~> ơ hờ). Mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng Khắc Lôi Nhã vẫn thấy được. Nàng lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Thánh nữ điện hạ này tới hiệp trợ là giả, theo đuổi người yêu mới là thật.
“Lăng Vân, ngươi thế nào rồi? Ta nghe nói ngươi tiến hành lễ rửa tội duy nhất cho tất cả mọi người, hao phí rất nhiều ma lực.” Liễu Tuyết nhìn Lãnh Lăng Vân đứng ở phía sau, ân cần hỏi han.
“Không sao.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt trả lời, “Dịch bệnh đã được giải trừ. Thánh nữ điện hạ nên sớm trở về đi thôi.”
Một người gọi Lăng Vân đầy thân mật, mội người lại lạnh lẽo mà gọi Thánh nữ. (hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a. Ta là ta voice cho Vân ca và Nhã tỷ ^_^)
Điển hình cho mặt nóng dán mông lạnh. A, không đúng, là mặt nóng dán mông băng.
“Ngươi xem ta đưa ai tới.” Liễu Tuyết không để ý chút nào đến thái độ lạnh lẽo của Lãnh Lăng Vân, mà vẫn mỉm cười dịu dàng nói.
Lãnh Lăng Vân ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính, thấy một bóng dáng nho nhỏ khiến hắn nhớ thương bấy lâu.
“Ca ca”, thanh âm ngọt ngào trong vắt truyền tới.
“Huyên Huyên?!” sắc mặt Lãnh Lăng Vân lập tức nhu hòa lại, ba bước thành hai bước vội vàng đi về phía cửa chính.
“Gần đây thân thể Huyên Huyên tốt lên rất nhiều. Nghe nói dịch bệnh ở đây đã được khống chế, Huyên Huyên lại rất muốn gặp ca ca. Cho nên ta thỉnh cầu dẫn nàng đi tìm ca ca.” Liễu Tuyết mỉm cười, xoay người nhìn bọn họ.
“Cám ơn ngươi.” Lãnh Lăng Vân ôm lấy thân hình nho nhỏ của Huyên Huyên, quay đầu lại nói cám ơn với Liễu Tuyết. Giọng nói lần này đầy chân thành.
Liễu Tuyết mềm mỏng cười đầy thỏa mãn.
Khắc Lôi Nhã nháy mắt với Hi Tư, Hi Tư lui xuống. Khắc Lôi Nhã cũng xoay người đi tới hậu viện. Phong Dật Hiên lập tức đứng dậy theo sát sau lưng nàng. Tẫn Diêm cũng lặng lẽ thối lui, để không gian lại cho họ.
“Khắc Lôi Nhã, trưa nay ăn cái gì? Trứng chưng sáng nay ăn rất ngon. Đầu bếp nói là ngươi dạy hắn làm. Trưa nay có món gì ngon nữa không?” Phong Dật Hiên đi sau Khắc Lôi Nhã, như trẻ con đánh trống reo hò mà hỏi.
Lúc này Khắc Lôi Nhã mới nhớ tới, hình như người này rất thích ăn. Lần đầu tiên tỷ thí với Lạp Tây Á cũng bởi vì ăn đến đau bụng mới đột nhiên phải đi nhà xí, tương đương với bỏ cuộc, sau đó thua.
“Có.” Khắc Lôi Nhã buồn bực nói.
“Có cái gì? Có cái gì?” Phong Dật Hiên truy vấn.
“Ngươi tới thư phòng xử lý cho ta một ít tài liệu về thương hội.” Khắc Lôi Nhã ném lại một câu rồi đi tới thư phòng. Tuyệt đối không thể phí của trời được. Phong Dật Hiên này xuất thân khác với nhiều gia đình quý tộc. Mẹ hắn là người rất được Hoàng đế trọng dụng và bách quan ngưỡng mộ. Tính tình nàng nóng nảy, kiêu ngạo. Phụ thân hắn là hội trưởng thương hội lớn nhất Lạp Cách Tạp thì lại nho nhã dịu dàng. Đơn giản mà nói, phụ thân hắn chính là cái máy in tiền. Phong Dật Hiên lại thừa kế ưu điểm của hai người này, cường hãn lại có đầu óc rất nhanh nhạy. Nếu có thể kiếm tiền tuyệt không bỏ qua. Đây là những điều Khắc Lôi Nhã điều tra được.
Trong thư phòng, Khắc Lôi Nhã ngồi trước thư án, lật xem đống văn thư cao như núi. Trên tay phải nàng đeo một cái bao tay viền tơ màu trắng bạc tinh mỹ. Đây là Phong Dật Hiên chuẩn bị cho nàng. Từ sáng sớm hắn đã đứng trước cửa phòng nàng, đưa ra cái túi cao đến nửa người. Bên trong là bao tay đủ kiểu dáng và màu sắc để cho nàng che cái dấu ấn màu đen kia lại. Cũng không biết được hắn làm thế nào trong một buổi tối có thể tìm được nhiều như vậy.
“Khắc Lôi Nhã, những thứ thuế thương nghiệp này có thể miễn giảm. Những thứ này không thể. Cái này có thể giảm hai lần. Như vậy chẳng những có thể phát huy tính tích cực của bọn họ, còn có thể thu về không ít tiền. Hơn nữa quan trọng nhất là bọn họ tuyệt đối còn cảm động đến rơi nước mắt.” Phong Dật Hiên cầm công văn trong tay, chỉ cho nàng một số chỗ.
Khắc Lôi Nhã nhìn kỹ một chút. Quả nhiên chỉ miễn giảm một phần thuế cực nhỏ nhưng lại rất dễ thấy kết quả.
“Ừ. Trưa nay sẽ cho ngươi ăn ngon.” Khắc Lôi Nhã cầm bút lông ngỗng, viết nhanh chóng trên tờ giấy một ít công thức nấu ăn, “Đưa cái này cho phòng bếp để họ chuẩn bị cho buổi trưa.”
“Được. Hắc hắc.” Phong Dật Hiên cầm lấy, hấp ta hấp tấp đi ra cửa. Trong lòng càng thêm vui mừng vì sau này nếu cưới Khắc Lôi Nhã về là có đồ ăn ngon mỗi ngày.
“Khắc Lôi Nhã, thật nhàm chán.” Ngõa Nhĩ Đa chán đến chết, rầm rì. Hắn không dám tùy tiện phiêu đãng ở ngoài. Phải biết rằng trong phủ đệ này không chỉ có tên đáng chết Thánh tử, còn có cả Thánh nữ. Nếu như bọn họ phát hiện hơi thở của mình vậy thì xong rồi.
Khắc Lôi Nhã nhanh chóng lật xem đống công văn như núi, nếu duyệt thì đóng con dấu lên, không thì ném qua một bên. Một hồi lâu sau, khi mắt nàng đã mỏi, mới đứng lên chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Trong hậu hoa viên của phủ thành chủ trồng đầy hoa hướng hương màu vàng. Không biết là vị thành chủ nào trước kia đặc biệt yêu thích. Nơi này không có những thứ hoa chóng tàn đầy màu sắc, mà trồng toàn bộ hoa hướng dương. Chúng đang nở rất đẹp. Trong tầm mắt đều là màu vàng rực rỡ.
Khắc Lôi Nhã giương mắt nhìn, phát hiện trong vườn hoa hướng dương cao lớn có một bóng dáng nho nhỏ, tóc bạch kim.
Bóng dáng nho nhỏ cũng cảm nhận được gì đó, xoay người lại đối mắt với Khắc Lôi Nhã. Con ngươi màu tím, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, đôi môi ướt át. Nhìn con ngươi trong suốt Khắc Lôi Nhã liền hiểu đây là một đứa bé thuần khiết, trong sáng, không dính chút bụi bặm nào. Xem ra được bảo hộ vô cùng tốt. Là muội muội của Lãnh Lăng Vân! Gương mặt hai người có mấy phần tương tự.
Tiểu cô nương kia nhìn Khắc Lôi Nhã ngây ngẩn cả người, cứ đứng đó nhìn nàng chằm chằm.
Khắc Lôi Nhã không nói gì, xoay người chuẩn bị rời đi. Nàng không am hiểu trong việc giap tiếp với người thuần khiết, vô hại như thế.
“Tỷ tỷ, đợi đã.” Nhưng một thanh âm trong vắt ngọt ngào đã gọi nàng lại.
Khắc Lôi Nhã dừng chân, chậm rãi xoay người lại nhìn cô gái nhỏ đang vội vàng chạy tới, bước chân có chút lảo đảo.
“Chậm thôi!” Khắc Lôi Nhã biết cô bé trước mắt này yếu ớt nhiều bệnh, chạy nhanh như vậy không tốt cho thân thể. Khắc Lôi Nhã khẽ khom người xuống, tiếp được cô gái nhỏ.
“Tỷ tỷ, ta tên là Lãnh Huyên Huyên ~” cô gái mắt tím, tóc bạch kim mở to mắt nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã, nghiêm túc tự giới thiệu mình, “Ta đã năm tuổi rồi. Hân hạnh được gặp tỷ tỷ.”
Khắc Lôi Nhã quýnh rồi. Sao nàng lại có cảm giác cô bé này trưởng thành sớm nhỉ?
“A, Huyên Huyên ngươi mạnh khỏe. Ta là Khắc Lôi Nhã.” Khắc Lôi Nhã không biết phải làm sao. Nàng thật sự chưa từng ở chung với đứa bé mong manh dễ vỡ như thủy tinh bao giờ.
“Tỷ tỷ, muội thích tỷ. Tỷ là người tốt.” Lãnh Huyên Huyên nói một câu không thể giải thích được như thế, rồi nở nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt xinh đẹp.
Khắc Lôi Nhã càng quýnh hơn, đứng trước mặt Lãnh Huyên Huyên không biết nói gì.
Ngõa Nhĩ Đa liều lĩnh cười ha ha. Người tốt? Tiểu ác ma là người tốt? Chuyện cười này thật là lạnh. Trời ạ! Có người nói tiểu ác ma là người tốt. Thật là con mẹ nó khôi hài!
“Huyên Huyên?” Lúc này, một thanh âm lo lắng truyền tới. Đây là thanh âm của Lãnh Lăng Vân.
“Ca ca, muội ở đây.” Lãnh Huyên Huyên xoay người về phía sau, nói.
Khắc Lôi Nhã vừa nghe tiếng bước chân của hai người liền biết Thánh nữ dịu dàng cao nhã cũng ở đây. Vậy mình cũng nên rời đi thôi. Nàng không muốn kẹp giữa mặt nóng và cái mông lạnh.
Khắc Lôi Nhã đứng dậy muốn đi, nhưng vạt áo lại truyền tới một lực lượng giữ nàng lại. Khắc Lôi Nhã cúi đầu xem xét, thấy tay nhỏ bé của Lãnh Huyên Huyên đang sống chết giữ chặt lấy vạt áo mình.
“Huyên Huyên, tỷ không quấy rầy mọi người nữa, ngoan nào, tỷ đi đây.” Khắc Lôi Nhã rối rắm.
“Tỷ tỷ, đừng đi. Bồi Huyên Huyên chơi một lát được không?” Đôi mắt thật to của Lãnh Huyên Huyên lấp lánh ánh nước trong veo, nhìn Khắc Lôi Nhã đầy van xin. Bộ dáng vừa đáng yêu vừa đáng thương như thế làm cho không ai cự tuyệt được.
Người bình thường thì không cách nào cự tuyệt, nhưng Khắc Lôi Nhã biết đụng đến người của thần điện Quang Minh tuyệt đối không có chỗ tốt. Nàng nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lãnh Huyên Huyên, nói: “Huyên Huyên ngoan. Có Thánh nữ điện hạ chơi với muội…”
Lời còn chưa nói hết, Lãnh Lăng Vân và Liễu Tuyết đã xuất hiện trước mặt họ.
Khi hai người thấy Lãnh Huyên Huyên đang níu chặt lấy vạt áo của Khắc Lôi Nhã khiến y phục nàng có chút nhăn nhúm đều hết sức kinh ngạc. Huyên Huyên không bao giờ thân cận, cũng chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với người ngoài. Nhưng bây giờ lại ỷ lại vào Khắc Lôi Nhã như thế làm sao không khiến họ kinh ngạc cho được.
“Thánh tử điện hạ, Thánh nữ điện hạ.” Khắc Lôi Nhã cười có chút gượng ép.
“Thành chủ đại nhân…” Liễu Tuyết nhìn Lãnh Huyên Huyên đang níu vạt áo của Khắc Lôi Nhã, hơi đổi sắc mặt.
“Huyên Huyên, muội ở đây làm gì? Muội không thể chờ chúng ta một lát sao?” Lãnh Lăng Vân tiến lên, đưa tay muốn ôm Lãnh Huyên Huyên.
Lãnh Huyên Huyên lại làm một động tác khiến Lãnh Lăng Vân không ngờ được. Nàng ôm lấy chân Khắc Lôi Nhã, trừng mắt với hắn: “Ca ca, muội muốn chơi cùng tỷ tỷ này.”
Khắc Lôi Nhã há to miệng, cúi đầu nhìn Lãnh Huyên Huyên ôm chặt đùi mình không buông, hết ý kiến.
Sắc mặt Lãnh Lăng Vân có chút xấu hổ. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy muội muội khéo léo của mình làm chuyện quá quắt.
Liễu Tuyết mỉm cười, đáy mắt lại thoáng qua một tia thâm trầm. Nàng bước đầy ưu nhã tới trước, dịu dàng nói: “Thành chủ đại nhân, nếu như ngài không vội, có thể chơi với Huyên Huyên một lúc được không? Đứa nhỏ này quá cô độc. Hôm nay thật vất vả mới tìm được người nàng chịu thân cận…”
Khi Liễu Tuyết nói đến những chuyện này thì đáy mắt Lãnh Lăng Vân thoáng qua một tia ngại ngùng và đau lòng. Hắn không thể bồi bên người Huyên Huyên mới có thể khiến cho cô bé cảm thấy cô độc.
“Lăng Vân, chỉ cần Huyên Huyên vui là được, không phải sao?” Liễu Tuyết dịu dàng săn sóc nói.
Lãnh Lăng Vân ngẩng đầu nhìn Khắc Lôi Nhã, có chút xấu hổ nhưng trong giọng nói lại mang theo thỉnh cầu: “Thành chủ đại nhân, ta biết ngươi rất bận. Chỉ là ngươi có thể chăm sóc Huyên Huyên giúp ta một lúc được không?” Lãnh Lăng Vân cũng cảm thấy kỳ quái. Tại sao Huyên Huyên luôn luôn không nói chuyện với người xa lại lại thân cận với Khắc Lôi Nhã vừa mới gặp như thế. Nhưng đúng như Liễu Tuyết nói. Chỉ cần Huyên Huyên vui vẻ, cái gì cũng không quan trọng.
“Này…” Khắc Lôi Nhã rối rắm. Nàng biết dỗ trẻ con mới lạ!
“Ôi mẹ nó, Thánh nữ này không đơn giản. Không đơn giản!” Ngõa Nhĩ Đa sợ hãi than trong đầu Khắc Lôi Nhã, “ Biết đâm vào xương sườn mềm của nam nhân này. Lợi hại. Bội phục.”
Ai cũng không chú ý tới, khi Ngõa Nhĩ Đa nói những lời này, ánh mắt Lãnh Huyên Huyên lướt qua túi áo của Khắc Lôi Nhã. Đáy mắt nàng thoáng qua một tia kinh ngạc rồi biến mất.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ ~” Lãnh Huyên Huyên kéo kéo y phục của Khắc Lôi Nhã, khéo léo nói: “Tỷ tỷ, muội sẽ không gây phiền phức cho tỷ. Muội sẽ thật biết điều.”
“Phiền toái thành chủ đại nhân rồi.” Lãnh Lăng Vân nói xin lỗi với Khắc Lôi Nhã xong, cưng chiều nhìn Lãnh Huyên Huyên, nói: “Huyên Huyên phải ngoan, không cho phép làm khó thành chủ đại nhân, biết không?”
Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng, thầm giận trong lòng. Hiện tại ngươi chính là làm khó ta!
“Tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia đi.” Lãnh Huyên Huyên hào hứng bừng bừng kéo tay Khắc Lôi Nhã.
Lãnh Lăng Vân vẫn đứng đó, nghi hoặc nhìn bóng lưng hai người đã đi xa.
Liễu Tuyết vẫn dịu dàng mỉm cười như cũ, tiến lên nói: “Lăng Vân, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi. Huyên Huyên có thành chủ đại nhân chăm sóc rồi.”
“Ừ.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt đáp một tiếng, xoay người vào nhà với Liễu Tuyết.
Lãnh Huyên Huyên kéo tay Khắc Lôi Nhã đi tới chỗ sâu nhất trong hậu hoa viên, mặt đầy tươi cười, hào hứng bừng bừng nhìn vườn hoa hướng dương.
Khắc Lôi Nhã máy móc đi theo Huyên Huyên.
Không khí trong lành, gió nhẹ thổi qua khiến tâm thần sảng khoái.
Sau đó, Lãnh Lăng Vân và Liễu Tuyết kinh ngạc nhìn Lãnh Huyên Huyên cứ dính chặt lấy Khắc Lôi Nhã, ăn cơm cũng muốn ngồi chung một chỗ. Khắc Lôi Nhã làm việc nàng liền ngoan ngoãn đọc sách, chờ một bên. Khắc Lôi Nhã ra ngoài tuần tra nàng cũng muốn đi theo, khó khăn lắm mới thuyết phục được nàng ở lại.
Khắc Lôi Nhã lên xe ngựa, cực kỳ rối rắm. Rốt cuộc cũng thoát khỏi Lãnh Huyên Huyên. Khắc Lý Phu vừa nghe ra cửa tuần tra liền nhảy lên xen ngựa. Hắn có thể ra phố nhìn mỹ nữ rồi.
“Khắc Lôi Nhã, que thịt nướng trưa nay ăn ngon thật.” Phong Dật Hiên ngồi phía sau nói.
Khắc Lôi Nhã đưa tay lên dùng sức day huyệt thái dương. Gần đây vận mạng nàng làm sao vậy. Bị người này quấn lấy không nói, đến ngay cả cô bé Lãnh Huyên Huyên cũng quấn lấy nàng là sao?
Đang khi Khắc Lôi Nhã cảm thấy nhức đầu, trần xe ngựa “phịch” một cái. Hình như có vật nặng rơi trên mui xe.
Xe ngựa lay động kịch liệt. Có người ở bên cạnh la hoảng lên.
Ngay sau đó, hưu một tiếng, một thanh trường kiếm sắc bén xuyên qua mui xe. Ánh sáng lạnh lẽo của kiếm sát qua gương mặt của Phong Dật Hiên.
Có thích khách?!
Xe ngựa dừng lại ngay lập tức, con ngựa hí dài lên.
Vẻ mặt Phong Dật Hiên lại hả hê, vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ thân kiếm, cười hi hi ha ha: “Văn Mặc, cúc hoa của ngươi tốt không?” (ôi Chúa tôi, đây là từ gốc, iem nó thề!!) Hắn nhận ra thanh kiếm này. Đây là kiếm của Thủy Văn Mặc.
Câu hỏi không được trả lời. Thân kiếm chấn động mạnh rồi được rút ra. Ngay sau đó, oanh một tiếng, một đạo Đấu Khí sắc bén chém qua. Toàn bộ mui xe tan tành, người trong xe lộ ra trước mắt người đi đường.
Một thiếu niên tuấn mỹ khuôn mặt tức giận vác kiếm đứng trước xe ngựa. Tóc hắn chải ngược thật tỉ mỉ, căm tức nhìn bọn họ. Không phải Thủy Văn Mặc còn là ai?
“Ha, đúng là ngươi đuổi tới.” Phong Dật Hiên hi hi ha ha, không coi trọng việc này.
“Ngươi là đồ cầm thú. Dám làm vậy với ta!” Thủy Văn Mặc giơ kiếm chỉ Phong Dật Hiên, rống giận cuồng bạo.
“Ta làm gì?” Phong Dật Hiên nhìn trời, vẻ mặt vô tội.
“Ta làm thịt ngươi!” Thủy Văn Mặc vung kiếm xông lên. Khắc Lôi Nhã phát hiện tư thế đi bộ của hắn có chút không được tự nhiên. Cái mông sao lại uốn qua uốn lại như thế? (edit mấy đoạn này ta không dám ăn uống =))
Ngay lúc đó, một trận cuồng phong thổi tới. Gió thổi loạn quần áo, tóc tai của Thủy Văn Mặc. Một khắc trước hắn còn hung hăng huy kiếm xông lại đầy khí thế, một khắc sau đã dứt khoát cắm kiếm trên mặt đất. Sau đó hắn rất bình tĩnh mà đưa tay lên vuốt lại tóc vừa bị thổi loạn, vừa khôi phục lại kiểu tóc, vừa sửa sang lại y phục thật cẩn thận. (đỏm ớn &.&) Sau đó hắn bình tĩnh rút kiếm, biến sắc ngay lập tức, liều mạng gầm lên: “Phong Dật Hiên, hôm nay ta phải làm thịt ngươi!”
Vở kịch này khiến khóe miệng Khắc Lôi Nhã và Khắc Lý Phu co quắp.
“Quả nhiên biến thái chỉ có thể làm bạn với biến thái.” Ngõa Nhĩ Đa cảm thán.
“Ta sợ ngươi sao?! Mẹ nó, tới đây. Xem ta đánh ngươi thành đầu heo!” Phong Dật Hiên nhảy khỏi xe ngựa muốn đánh nhau.
“Bồi thường xe ngựa của ta trước. Nếu không hôm nay ta kêu sư phụ ta làm thịt các ngươi, cắt thành từng mảnh.” Ngay lúc tình hình hết sức căng thẳng, thanh âm âm trầm của Khắc Lôi Nhã truyền đến.
Mặt trời chói chang chiếu vào xe ngựa. Thời điểm giữa trưa chính là lúc ánh nắng mặt trời gay gắt nhất. Khắc Lôi Nhã nheo mắt lại. Hơn nữa quan trọng nhất là thành chủ đại nhân ngay giữa ban ngày ban mặt ngồi trong xe ngựa bị người ta xốc lên đỉnh xe. Mặt mũi nào mà sống tiếp?!
Người đi đường rối rít tránh đi, đường phố ngay lập tức an tĩnh lại.
Khắc Lý Phu đứng lên, lấy ma trượng ra, mặt nghiêm chỉnh, nhẹ nhàng ho hai tiếng, hung hăng nhìn Thủy Văn Mặc, nói: “Tiểu tử, giao tiền ra nhanh một chút, nếu không hôm nay ta cạo sạch tóc của ngươi! Ngươi tin ta tuyệt đối có thể làm được ngay lập tức không?” Khắc Lý Phu lúc này mới đứng ra nói chuyện. Hắn cũng cảm thấy người tới dù khí thế hung hăng nhảy lên xe ngựa nhưng không có một chút sát khí nào.
“Đừng!” Thủy Văn Mặc hét thảm một tiếng, đưa tay che tóc của mình. Hắn biết lão đầu này. Chính là Thánh Ma Đạo Sư của An Mạt Cách Lan. Tính tình hắn quái dị, làm việc biến thái không theo lẽ thường. Hắn có thể cạo sạch đầu tóc mềm mại vô cùng, siêu cấp đẹp đẽ của mình thật.
“Vậy thì đưa tiền đây.” Khắc Lý Phu nhảy xuống xe ngựa, đến gần Thủy Văn Mặc, đưa tay ra.
Thủy Văn Mặc giựt giựt khóe miệng, lấy ra túi tiền chuẩn bị bỏ tiền ra.
Khắc Lý Phu giựt lấy túi tiền, ước lượng một chút, sau đó mặt mày hớn hở, xoay người trở về xe ngựa. Vừa đi vừa nói thầm tiền của người khác nên xài thật thoải mái.
Thủy Văn Mặc trơ mắt nhìn túi tiền, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thể nói ra. Phải bảo vệ tóc của hắn.
“Khắc Lôi Nhã, chừng này đủ tiền xe ngựa chứ?” Khắc Lý Phu moi kim phiếu ra, cười hì hì nhìn túi tiền, nói thầm, “Ngươi đi tuần tra đi. Ta đến nhà thợ cắt may ở phố đông. Nghe nói nơi đó chẳng những may khéo tay, còn rất dịu dàng săn sóc. Ta phải đi làm mấy bộ y phục.” Rất rõ ràng lão đầu háo sắc này đi làm y phục là giả, giở trò bỉ ổi với mỹ nữ mới là thật. Có mỹ nữ lấy thước may đo tấc trên người hắn, so tới so lui thật là hưởng thụ.
“Ha ha ha ha ~~” Phong Dật Hiên cười thật to ra tiếng, cười đến nỗi đau cả bụng.
“Đừng đánh nhau trong thành của ta. Nếu không ta đánh các ngươi thành đầu heo.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng bỏ lại một câu, vẻ mặt lạnh nhạt bước xuống xe ngựa đã tan hoang, đi về phía trước. Có Khắc Lý Phu hậu thuẫn, nàng còn sợ gì!
Phong Dật Hiên vội vàng đi theo. Thủy Văn Mặc ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi. Người không còn đồng nào, lại không thể dọn dẹp Phong Dật Hiên ở đây, phải làm sao đây?
Thủy Văn Mặc do dự hai giây, cắm kiếm lên lưng, tư thế có chút quái dị theo sau.
“Ta cho ngươi biết, đừng nghĩ ta sẽ theo ngươi trở về. Có phải mẹ ta sai ngươi đến không?” Phong Dật Hiên nhìn Thủy Văn Mặc, hừ lạnh.
“Không phải. Mẹ ngươi không cho ta đuổi theo ngươi.” Thủy Văn Mặc thành thực trả lời.
“Vậy ngươi tới làm gì?” Phong Dật Hiên nghi ngờ, hỏi: “Mẹ ta không thể nào bỏ qua dễ dàng như thế.”
“Mẹ ngươi nói cứ để ngươi ở đây. Khi chiến tranh nổ ra ngươi phải tự dùng bản lãnh của mình mà an toàn cút về. Chết ở đây cũng đáng đời. Bà nói không có con trai ngu xuẩn như ngươi. Còn nói có bản lãnh thì ngươi mang lão bà về.” Thủy Văn Mặc buông tay, nói lại lời của bà mẹ hung dữ của hắn.
“Oh, mẹ thật tốt.” Phong Dật Hiên lại vui mừng hoan hô.
Khóe miệng của Khắc Lôi Nhã co giật. Đây là mẹ kiểu gì? Còn là người mẹ tài năng như thế. Khó trách lại dạy ra Phong Dật Hiên còn nhỏ như vậy mà đã biến thái.
“Tiểu thư xinh đẹp.” Thủy Văn Mặc mặt dày lên tiếng với Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã suy nghĩ một chút, nhìn Thủy Văn Mặc, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì?”
“Hiện tại trên người ta không còn đồng nào, vậy, ngươi xem, có thể thu ta làm thủ hạ của ngươi không?” Thủy Văn Mặc cười nịnh nọt. Dĩ nhiên đây không phải là nguyên nhân duy nhất hắn ở lại bên cạnh nàng. Còn có nguyên nhân khác không nói được.
“Có thể. Một tháng một đồng tiền vàng. Bao ăn ở.” Khắc Lôi Nhã lạnh lùng nói, “Việc ngươi cần làm chính là nghe theo điều khiển của ta.” Thủy Văn Mặc thực lực không tầm thường này vì sao muốn lưu lại, nàng không rõ. Nhưng nếu tự hắn đưa tới cửa, không nhận thật uổng phí. Hắn tới rất đúng lúc.
“À?” Thủy Văn Mặc kêu lên, “Tiện nghi như vậy?”
“Ngươi ghét bỏ cái lông. Ta còn miễn phí đấy.” Phong Dật Hiên miệng thối, khó chịu khinh miệt Thủy Văn Mặc lòng tham không đáy.
“Đó là ngươi làm màu, ngươi phạm X, tự tìm, ta…” Thủy Văn Mặc lải nhải.
“Ta xé nát cái miệng chó của ngươi giờ. Ngươi vĩnh viễn đều không thể nhả ra răng ngà.” Phong Dật Hiên tức giận mắng.
“Người có thể khạc ra răng ngà? Ói ra cho ta xem!” Thủy Văn Mặc phấn khởi phản kích.
Khắc Lôi Nhã mắt điếc tai ngơ hai thiếu niên đánh nhau sau lưng, vừa đi vừa nghĩ.
Quý tộc của thành Ni Á hợp lại đưa thiếp mời, hy vọng Khắc Lôi Nhã đến dự bữa tiệc họ cố ý chuẩn bị.
Chiêu đãi tẩy trần là giả. Thử dò xét, thị uy mới là thật.
Thành chủ nào cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy. Các quý tộc bản địa muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình. Khó trách có thành chủ ra chính sách mới thương hại đến lợi ích của bọn họ. Họ muốn sớm đề phòng. Dịch bệnh lần này đã khiến thành Ni Á bị thương tổn nặng nề. Mặc dù có vật liệu cứu tế của đế đô nhưng chỉ có thể giải quyết một phần của vấn đề. Những quý tộc này khống chế rất nhiều thương hội và cửa hàng. Khắc Lôi Nhã sợ họ sẽ nhân cơ hội mà buôn bán vật liệu giá cao.
Ban đêm, Khắc Lý Phu tìm được Khắc Lôi Nhã ở thư phòng.
Khắc Lý Phu bày ra bọc ma pháp, ngăn chặn tất cả cảm ứng của ma pháp, xác định không ai có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ, mới mang khuôn mặt nặng nề, ngồi xuống.
“Sư phụ? Có chuyện gì sao?” Khắc Lôi Nhã nhìn gương mặt Khắc Lý Phu nặng nề liền biết chuyện không đơn giản.
“Khắc Lôi Nhã, hoa văn trên tay ngươi có biện pháp cởi bỏ.” Khắc Lý Phu phun ra một câu như thế.
Lôi Nhã ngơ ngẩn. Có thể cởi bỏ dấu ấn của chi thần Hắc Ám?! Người nào có thể làm được?
“Thần Tinh Linh.” Khắc Lý Phu khốn đốn, khó khăn nói, “Dấu ấn này chỉ có chi thần Hắc Ám và chi thần Tinh Linh mới có thể cởi bỏ.”
Khắc Lôi Nhã sửng sốt. Cũng là thần?
“Tinh linh ẩn cư xưa nay, không thích loài người. Nhưng tinh linh đều thuần khiết, thiện lương. Nếu như có thể khiến họ thần phục mà cởi bỏ dấu ấn cho người trước khi lời nói kia linh nghiệm…” Khắc Lý Phu cau mày, không nói tiếp. Hiển nhiên hắn cũng thấy chuyện này là không có khả năng. Đừng nói là không vào được rừng Tinh Linh. Coi như có thể vào, các tinh linh cũng không cho loài người tiến gần thần điện của họ một bước. Càng không gọi ra thần Tinh Linh.
“Sư phụ.” Khắc Lôi Nhã cười mềm mỏng, “Con biết rõ tâm ý của người. Chuyện này không thể cưỡng cầu được. Con sẽ nỗ lực trong thời gian này, khiến mình mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu có một ngày con không chống lại được lời nói kia, cũng xin người không nên khổ sở. Người còn phải sống tốt hơn nữa.”
“Khắc Lôi Nhã ~~” thanh âm Khắc Lý Phu có chút nghẹn ngào, “Đừng nói những thứ này. Lúc ta còn trẻ từng cứu một tinh linh. Chờ con xử lý xong chuyện thành Ni Á, chúng ta đi rừng Tinh Linh tìm hắn, thử vận khí một chút.”
“Vâng, sư phụ.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười, gật đầu. Mặc dù hi vọng rất nhỏ, nhưng tâm ý này của Khắc Lý Phu làm nàng cảm động không thôi.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để mình mệt mỏi.” Khắc Lý Phu dặn dò.
“Dạ, sư phụ, con sẽ xử lý mọi chuyện nhanh nhất. Sau khi giải quyết những quý tộc kia con liền giao lại mọi chuyện cho Hi Tư. Sau đó chúng ta lên đường.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, mỉm cười.
“Ừ, ta đi ngủ. Già rồi, không chịu được giằng co.” Khắc Lý Phu ngáp dài.
“Sư phụ, người lau dấu son môi trên mặt rồi hãy ngủ.” Khi Khắc Lý Phu đi ra thì nghe được tiếng cười khẽ của Khắc Lôi Nhã truyền đến từ phía sau. Khắc Lý Phu đại quýnh, vội vươn tay lau mặt. Đây là của cô gái xinh đẹp may y phục lưu lại trước khi hắn rời đi.
Dịch bệnh đã được khống chế. Thánh tử và Thánh nữ điện hạ liền cáo từ. Lãnh Huyên Huyên lưu luyến không rời, níu chặt vạt áo của Khắc Lôi Nhã không thả.
“Huyên Huyên, ngoan nào, ca ca và Thánh nữ tỷ tỷ đang chờ muội đấy.” Khắc Lôi Nhã bất đắc dĩ ôm Huyên Huyên nho nhỏ lên xe ngựa.
“Tỷ tỷ phải đến thăm muội đấy. Tỷ không đến thăm muội, muội sẽ để ca ca dẫn muội tới gặp tỷ.” Lãnh Huyên Huyên ôm cổ Khắc Lôi Nhã thật chặt, nói.
“Ừ ừ, được.” Khắc Lôi Nhã gật đầu lấy lệ.
“Không thể qua loa với muội, nhất định phải tới thăm muội.” Lãnh Huyên Huyên ôm chặt cổ Khắc Lôi Nhã nghiêm túc nói. Chợt nàng nhỏ giọng, chỉ đủ cho hai người nghe: “Tỷ tỷ, về sau, tỷ nhớ chăm sóc thật tốt cho ca ca nha.” Không ai thấy được trong chỗ sâu trong con ngươi của Lãnh Huyên Huyên thoáng qua một tia sáng. (ấu giè, Vân ca và Nhã tỷ, ấu giè. Ta thích Huyên Huyên quá ^_^)
Cái gì? Khắc Lôi Nhã kinh ngạc đồng thời cũng nổi lên nghi ngờ. Lời này là có ý gì?
“Được rồi, Huyên Huyên, đi nha.” Lãnh Lăng Vân đi lên trước, ôm Lãnh Huyên Huyên, cưng chiều nói.
“Tỷ tỷ, hẹn gặp lại.” Lãnh Huyên Huyên vùi trong ngực Lãnh Lăng Vân, lộ ra cái đầu nhỏ, cười nói.
Lãnh Lăng Vân ôm Huyên Huyên lên, rồi xoay người, có chút áy náy nhìn Khắc Lôi Nhã, nói: “Thật ngượng ngùng. Mấy ngày này khiến ngươi phiền toái rồi. Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ này nữa. Nó chưa bao giờ nói chuyện với người lạ, lại có thể thân cận với ngươi như vậy.” Đây là câu nói dài nhất của Lãnh Lăng Vân với Khắc Lôi Nhã từ khi nàng biết hắn tới nay.
Khắc Lôi Nhã khẽ nhíu mi, cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng lại không nghĩ ra được kỳ quái chỗ nào.
Thánh nữ điện hạ cũng đi tới, nói lời cáo biệt.
Xe ngựa chậm rãi rời phủ thành chủ, biến mất trong tầm mắt mọi người. Tẫn Diêm lại lặng yên không tiếng động đứng trở về sau lưng Khắc Lôi Nhã. Hắn co giật nhìn vị trí vốn thuộc về mình bị chen lấn. Có hai người nữa cũng một tấc không rời sau lưng nàng.
Xe ngựa dần dần đi xa. Lãnh Lăng Vân ôm Lãnh Huyên Huyên. Nàng rúc vào trong ngực hắn, dần dần ngủ thiếp đi.
Liễu Tuyết nhìn vẻ mặt cưng chiều, dịu dàng của Lãnh Lăng Vân, trong lòng cực kỳ phức tạp. Nàng suy nghĩ khi nào thì hắn có thể lộ vẻ mặt như thế với mình. Chỉ trước mặt muội muội hắn mới tình cảm như vậy. Trước mặt người khác thì không bao giờ. Tuy rằng hắn sẽ mỉm cười với mỗi người nhưng Liễu Tuyết biết, đó không phải là nụ cười chân thành. Thật hâm mộ cô bé Huyên Huyên này, có thể được hắn giành sự yêu thương cho nàng.
Lãnh Huyên Huyên từ từ nhắm hai mắt, khóe miệng mỉm cười thản nhiên. Hình như nó mơ thấy chuyện tốt gì đó.
Lãnh Lăng Vân cúi đầu nhìn khóe miệng hiện ra nụ cười mỉm thản nhiên của Lãnh Huyên Huyên. Hắn cũng nở nụ cười như vậy khiến Liễu Tuyết mất hồn.
Không ai biết Huyên Huyên mơ thấy gì, cũng không biết tin đồn nửa thật nửa giả đó. Đôi mắt màu tím có năng lực nhìn rõ tương lai. Nhưng không phải đôi mắt của Thánh tử điện hạ, mà là của Lãnh Huyên Huyên!
Lãnh Huyên Huyên có thể nhìn thấy tương lai!
Có năng lực nhìn rõ tương lai nên Lãnh Huyên Huyên phải trả giá bằng thân thể yếu ớt nhiều bệnh. Lần đầu tiên Huyên Huyên nhìn thấy Khắc Lôi Nhã đã biết mệnh bàn của nàng thích hợp nhất với mệnh bàn của ca ca. Hai người sẽ ở chung một chỗ!!! (ye ye, thế là chính xoác oa oa oa ha ha
)
Hôm sau, Khắc Lôi Nhã mang Hi Tư và Tẫn Diêm, Phong Dật Hiên, Thủy Văn Mặc cùng đi tới bữa tiệc các quý tộc tổ chức vì nàng.
Bữa tiệc tổ chức tại nhà của một quý tộc trong thành Ni Á.
Khi xe ngựa của Khắc Lôi Nhã tới cửa, thanh âm kéo dài của người hầu kêu lên thành chủ đại nhân đến, thông báo cho các quý tộc rằng nhân vật chính cuối cùng cũng tới.
Khắc Lôi Nhã mặc váy lễ phục màu xanh nhạt, chói lọi xuất hiện ở cửa. Khiến người ta phải liếc nhìn một lần nữa chính là ba mỹ nam sau lưng nàng. Mỗi người đều có phong cách riêng. Lập tức có không ít ánh mắt ghen tỵ của quý phụ và thiếu nữ hâm hộ bắn sang. Có người ác độc suy đoán đây là nam nô mà Khắc Lôi Nhã bỏ tiền ra mua. Mặc dù danh tiếng của nàng đã vang rất xa rồi nhưng vẫn đánh chết không chừa tính hoa si.
Khắc Lôi Nhã cảm thấy những ánh mắt không tốt trong đại sảnh, cười lạnh trong lòng. Bầy sâu bọ này sợ là đã chuẩn bị biến nàng thành quả hồng mềm mà nắn bóp.
Đáng tiếc, thật không đúng lúc. Mình mặc dù không phải người xấu nhưng tuyệt đối cũng không thể nhận là người tốt gì.
Nếu những người này đã chuẩn bị “đại lễ”, vậy thì mình không nên khách khí. Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Khắc Lôi Nhã một lần nữa nở nụ cười tuyệt mỹ, mê hoặc lòng người.