Tâm Chi Sở Hướng

Chương 31

0o0——–0o0

Một nam một nữ  nhất định sẽ được mọi người chúc phúc sao? Romeo cùng Juliet cũng yêu nhau, bọn họ thậm chí đều là quý tộc,không phải cũng bị hai gia tộc ngăn trở sao. Chúng ta như vậy không có gì là không tốt.

————–



Cal mặt không đổi sắc dưới vòi hoa sen rửa sạch sẽ chất dịch trắng trong tay, sau đó nhanh chóng lau khô thân thể rồi bước ra khỏi phòng tắm. Hắn cẩn thận đến mức rửa sạch cả bồn tắm, mới vươn tay đỡ Jack lúc này thân thể vẫn đang suy yếu chậm rãi ngồi vào. Jack không nhớ được chính mình bao lâu không có hưởng thụ cảm giác được người khác cẩn thận săn sóc chiếu cố như vậy ,y xấu hổ vươn tay muốn tự mình tắm rửa, Cal đè lại cánh tay y, nhướng mi.

“Bệnh của em còn chưa khỏi hẳn, nghe lời, ngoan một chút.”

Jack thực cảm động, nhưng cái giọng điệu dỗ dành con nít này y thật sự phi thường không thích ứng. Jack cầm bàn tay Cal dùng chất giọng khàn khàn của người vừa khỏi bệnh  nói: “Tôi không phải phụ nữ, đừng đối đãi tôi như thế, không quen.”

Cal nghe được thì khóe miệng lộ ra nụ cười, hắn cầm vòi hoa sen chủ động gội đầu cho Jack, không chút chần chờ nói: “Tôi cũng không thể xem em là phụ nữ. Em lúc ấy sốt mê man, có lẽ không  nghe lời cầu nguyện của tôi với Thượng Đế, chỉ cần em hạ nhiệt độ, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu trước đây của em, đối xử với em thật tốt — tôi muốn đem em trở thành gia đình để yêu thương.”

Cal đem giọng của mình ép xuống thật trầm thấp, chất giọng Anh nồng đậm uyển chuyển, vốn vô tình, ngạo mạn, hiện tại nghe tới rõ ràng cảm động như là tiếng đàn violon vậy. Cal từ phía sau thăm dò hôn hai má  Jack: “Tôi cũng không dùng phương thức yêu chiều một cô gái bé nhỏ để đối đãi em, nếu không tôi đã cho em thật nhiều đôla, cho em thỏa sức tiêu xài, sau đó quản giáo cách ăn nói hành động của em, hơn nữa cũng không chấp thuận em đi khỏi nơi ở của tôi.”

Jack mang theo ánh mắt mê hoặc quay đầu, Cal cười xoa xoa mái tóc vàng của Jack, thanh thanh cổ họng nói: “Em tự do, cũng không bị tôi ép suốt ngày ở nhà chờ đợi đàn ông âu yếm.”

Những lời phủ định của Cal khiến Jack cười tươi, y phi thường vui vẻ đón nhận sự thân mật hiện tại của Cal, thái độ của Cal là sự mong đợi của Jack — tại thời điểm vô luận như thế nào y cũng đều không thể tiếp cận Cal. Bởi vậy Jack lập tức biểu lộ thái độ của mình: “Đương nhiên. Cal, chúng ta thử thân mật ở chung, xem chúng ta có hay không thích hợp ở bên nhau.”

Động tác trên tay Cal tạm dừng, hắn nghĩ tới thân phận bản thân, làm một thương nhân tốt nhất là cả đời hắn cũng không nên  bại lộ  tính hướng của mình. Người làm kinh doanh dù sao cũng rất khác biệt với người làm nghệ thuật, mọi người có thể chấp nhận một nghệ nhân có tính cách đam mê cổ quái, thậm chí điên cuồng dõi theo người đó, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận một người như thế cùng mình bàn chuyện làm ăn.

Cal suy xét một lượt, hắn rốt cục vẫn lựa chọn thành thực với Jack: “Jack,  thân phận của tôi buộc tôi phải làm việc phù hợp với quy tắc quý tộc. Đối với điều này tôi không thể không nói cho em một hiện thực — em nếu xác định ở bên tôi, như vậy cả đời em rất có thể sẽ không thể cùng tôi quang minh chính đại mà nhận lời chúc phúc. Đây là mối quan hệ trong bong tối .”

Cal không nghĩ tới việc hắn lo lắng thoạt nhìn căn bản không là vấn đề gì, y khẽ cười một tiếng, ngón tay chôn dưới làn nước trong bồn tắm cử động, giọng nói  không chút âm trầm: “Tôi nói rồi từ năm mười lăm tuổi tôi đã bắt đầu cuộc sống tự lập, tôi đã trải qua cuộc sống dưới tầng thấp kém nhất trong xã hội và những giao dịch dơ bẩn nhất của hiện thực. Tôi và anh, không, tôi thậm chí so với anh còn rõ ràng hơn việc hai người đàn ông ở bên nhau có bao nhiêu khó khăn. Dù  anh không phải là một kẻ quý tộc lắm tiền, khi tôi đưa ra quyết định này thật sự không nghĩ tới việc được người người chúc phúc — huống chi một nam một nữ nhất định sẽ được mọi người chúc phúc sao? Romeo cùng Juliet cũng yêu nhau, bọn họ thậm chí đều là quý tộc,không phải cũng bị hai gia tộc ngăn trở. Chúng ta như vậy không có gì là không tốt.”

Cal cảm thấy hốc mắt hắn lên men, hắn đem Jack đặt trong bồn tắm lớn dùng sức hôn môi cậu nhóc, khi hai người thở hồng hộc tách ra, Cal nói: “Cám ơn em, Jack.”

Jack chẳng để ý, gật đầu tiếp nhận lời cảm tạ của Cal, sau đó Cal không nói tới đề tài khác, bọn họ hai người đều có ý xem nhẹ việc Cal lấy hai đứa bé làm lợi thế để được lên thuyền trước  hoặc là những hoài nghi lúc trước. Kỳ thật cũng không có gì phải so đo, Jack biết, nếu đến bước cuối cùng, bản năng sinh tồn của y cũng sẽ che khuất lương tâm, trừ bỏ người mình yêu nhất, ai mà không đem cơ hộ sống sót  lưu lại cho chính mình chứ ? Con người chỉ ở thời điểm an toàn, mới có thể không ốm mà rên.

Tắm rửa xong thân thể Jack càng thêm thoát lực, y đã hai mươi bốn giờ không ăn cơm, huống chi còn bị rét lạnh và sốt cao tra tấn. Cal đem Jack đặt trên giường, ôn nhu trên trán Jack hôn hôn vài cái, săn sóc thông báo mình đi ra ngoài làm chút chuyện phòng ngừa cậu nhóc một mình nằm trong phòng miên man suy nghĩ: “Trước nằm một hồi, tôi đi phân phó người hầu lấy một ít thức ăn dễ tiêu hóa lại đây, còn có, mặc áo ngủ vào, tôi đi mời bác sĩ Anthony đến xem tình trạng thân thể của em.”

Jack buồn cười gật gật đầu, y đã dần dần bắt đầu tiếp nhận Cal cẩn thận chiếu cố, Cal vừa lòng nhìn sắc mặt Jack khôi phục huyết sắc, mỉm cười rời khỏi phòng. Cal ra khỏi phòng đương nhiên không chỉ đơn giản là muốn đi chuẩn bị thức ăn và tìm bác sĩ, hắn hiện tại chuẩn bị đi gặp nhóm quý tộc đã bị chôn vùi vô số tiền bạc theo con tàu Titanic ‘giống như’ hắn vậy, bọn họ lúc này đây nhất định đang vội vàng tìm vài chiến hữu giúp công ty mình chống đỡ chấn động cổ phiếu.

Cal đầu tiên tìm được là quý ngài phong lưu – Guggenheim . Ngài Guggenheim vốn từ lão cha — trùm kinh doanh Meyer,  kế thừa gia sản, nhưng không kế thừa đầu óc kinh doanh khôn khéo của ông. Cal vừa biết Guggenheim đầu tư hơn trăm vạn đôla đều trôi theo dòng nước, tài sản của gã có lẽ chỉ còn lại bốn vạn đôla.

Nhưng hắn ta lại là ông trùm ống dẫn, ngay cả công ty dầu mỏ nổi danh Rockefeller, đại bộ phận ống dẫn sử dụng cũng là do xí nghiệp gia tộc Guggenheim sản xuất. Việc Cal cần làm là khi bọn họ chưa có ý thức được vấn đề, nhanh chóng nắm giữ cổ phần trong tay bọn họ, cơ hội này là ngàn năm có một.

“Xin chào, xin hỏi nơi nào có máy điện báo công cộng có thể sử dụng được, tôi có chút việc làm ăn cần xử lý.” Cal lại một lần dùng hình tượng ngụy ôn hòa nói với nhân viên phục vụ, tuyệt không thể thiếu đô la kèm theo.

“Thưa ngài, xin hỏi ngài ở phòng nào? Tôi sẽ lập tức hỏi thuyền trưởng chuyện này, sau đó sẽ mang qua cho ngài.” Bộ dạng nhân viên phục vụ nhìn đô la khiến cho Cal biết hắn thành công.

Cal bước lên phía trước một bước, kề sát vào tai tên phục vụ nói: “Đừng nói cho những người khác chuyện này, tốt nhất cả thuyền trưởng cũng không nên biết, tôi ở phòng E29, như vậy, vất vả cho cậu.”

Cal nói xong câu đó không chút đau lòng đem đôla nhét vào túi tên phục vụ, sau đó hắn thản nhiên tiếp tục dặn dò: “Vui lòng chuẩn bị cho tôi một ít soup dễ tiêu hóa và bánh mỳ nướng, trong phòng của tôi có một vị bệnh nhân.”

Sau đó Cal đi vào phòng ngài Guggenheim, mặc dù  trước khi tai nạn trên biển diễn ra, gã luôn biểu hiện mình là một quý tộc chính thống cao quý, nhưng Cal biết, vị quý tộc hắn muốn đi  ‘bòn’  tài sản này — căn bản cũng không có bao nhiêu tài sản. Một nụ cười tự tin xuất hiện trên khóe môi Cal, hắn cảm nhận rõ được vương quốc kinh doanh của hắn sắp được thành lập.

*******
Bình Luận (0)
Comment