Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 41

Tết âm lịch qua được mấy ngày, Nghê Vân Huyên lại lần nữa bắt đầu công việc. Kì thật cô là một người tương đối lười, những ngôi sao khác đã sớm làm việc trở lại, nhưng cô luôn cảm thấy con người dù sao vẫn nên kết hợp giữa làm việc với nghỉ ngơi, nếu chỉ sống vì công việc thì thật không có ý nghĩa. Cho nên dưới sự thúc đẩy đi n sự kiện được nhiều tiền đầy bất ngờ của Lương Bích, cô thà ở nhà ngủ còn hơn.

Nghê Vân Huyên tham gia lễ khai máy, cô và Tôn Điềm đều tham gia, mà giới truyền thông cũng quay xung quanh hai ngôi sao mới nổi này. Nhờ sức nóng của <Ẩn số. Thiên Thành>, nhân khí của Nghê Vân Huyên là không thể nghi ngờ, nhưng người mới Tôn Điềm này cũng không kém, có thể nhận được sự khen ngợi của một vài đạo diễn có tên tuổi, đây quả thực không giống với sự đãi ngộ dành cho một người mới.

Cho nên ánh hào quang từ hai diễn viên nữ này nhanh chóng che lấp đi cái tên của nam diễn viên mới đóng vai Mạc Tu Lăng.

Có nhà báo hỏi Tôn Điềm vì sao bằng lòng tiếp nhận vai diễn này, nhìn nhân khí và vị trí hiện tại của cô ta, hoàn toàn không cần nhận một vai phụ. Tôn Điềm trả lời rất khiêm tốn, cô ta chỉ là một người mới, truyền thông đã thổi phồng về cô ta quá rồi, cô ta chỉ muốn diễn cho thật hay, mà vai diễn này rất có tính thách thức, vì thế hấp dẫn cô ta.

Lương Bích ở bên ngoài lắc đầu, tuy rằng cô cảm thấy Tôn Điềm tất không cam lòng khi lúc này phải diễn vai diễn như vậy.

Tôn Điềm vốn lấy sự thanh thuần mà trở nên nổi tiếng trong giới giải trí, bộ phim tiếp theo đã phải vứt bỏ sự thanh thuần sang một bên, đây là con đường các nghệ sĩ không lựa chọn để đi; huống chi vốn tuổi của Tôn Điềm còn nhỏ, tạm thời không phải đối mặt với quá trình chuyển đổi, nhưng diễn xuất của Tôn Điềm cũng nổi bật, cho dù phải đối mặt với quá trình chuyển đổi này thì cũng sẽ có thị trường của riêng mình.

Cũng may hiện tại đánh giá của truyền thông về Nghê Vân Huyên là “người nổi tiếng nói ít”, cho nên tạm thời cô không lo lắng Nghê Vân Huyên có gì không ứng phó được, những vấn đề dành cho Nghê Vân Huyên đều phải được cô thông qua thì mới được phép hỏi, đây là do từ “nổi tiếng” kia quyết định.

chính thức khởi quay, bộ phim này nói về cuộc chiến ngấm ngầm và cũng công khai giữa một đôi chị em cùng cha khác mẹ. Nghê Vân Huyên diễn vai Giang Nhân Ly dám yêu dám hận, mà Tôn Điềm diễn vai Giang Nhân Đình từ một đóa hoa bách hợp nhỏ dần thay đổi. Đây là câu chuyện xảy ra trong một đại gia đình, Mạc Tu Lăng từ nhỏ đã cùng sống với Giang Nhân Đình trong một tiểu khu, mà Giang Nhân Đình cũng là cô bé duy nhất trong tiểu khu này, bởi vì bậc cha chú hai bên có quan hệ tốt nên Mạc Tu Lăng càng chiếu cố nhiều hơn đến Giang Nhân Đình, coi cô như em gái, cũng có lẽ là khi nhìn thấy Giang Nhân Đình bị Giang Nhân Mạn coi thường thì anh nghĩ tới bản thân mình, anh cũng là một người bị chị mình không đếm xỉa đến. Bất kể là nguyên nhân nào, anh là thật tâm đối tốt với Giang Nhân Đình.

Nhưng năm Mạc Tu Lăng mười bảy tuổi, Giang Nhân Ly dùng cảm giác tồn tại mãnh liệt trở lại nhà họ Giang, từ đó kéo theo một loạt sự kiện về sau. Giang Nhân Ly và Giang Nhân Đình là hai chị em có tính cách hoàn toàn khác nhau, Giang Nhân Ly vĩnh viễn mang theo sự kiêu ngạo, lúc nhìn người khác trong mắt cũng mang theo sự kiêu ngạo và xem thường, cho dù là với Mạc Tu Lăng cũng vậy. Nếu nói Mạc Tu Lăng là một cơn mưa, khi anh tưới nước cho đóa hoa bách hợp Giang Nhân Đình thì cũng đồng thời bị cơn gió lạ Giang Nhân Ly kia thổi cho lệch khỏi quỹ đạo. Mà, sau khi cơn mưa lệch khỏi quỹ đạo, anh cảm thấy từng bước so với trước kia tốt hơn nhiều.

Thanh mai trúc mã, từ trước đến nay đều là để hình dung về hai người, nếu là ba người thì nhất định sẽ có một người bị nốc-ao.

Mà hai chị em Giang Nhân Ly và Giang Nhân Đình cũng tìm được phương thức tranh đấu của mình, Giang Nhân Ly dùng ưu thế của mình càng ngày càng nổi bật trước mọi người, mà sau khi Giang Nhân Đình biết mình không thể che được ánh sáng của Giang Nhân Ly thì lựa chọn một con đường khác, cô làm mình được người khác thương tiếc, cố gắng thiện lương, cố gắng nhận được sự yêu thương của mọi người; đây là cách sống tự hai người lựa chọn.

Nhưng bất luận là loại nào, Mạc Tu Lăng cũng chỉ có một.

Sau khi bạn trai rời đi thì Giang Nhân Ly lựa chọn thỏa hiệp với cha mẹ, kết hôn với Mạc Tu Lăng, mà Giang Nhân Đình cũng giả chết rồi thay hình đổi dạng, câu chuyện ở chỗ này mới thật sự phát triển.

Nghê Vân Huyên và Tôn Điềm chính thức gia nhập đoàn phim, vốn đạo diễn muốn tìm mấy học sinh trung học diễn cảnh thời niên thiếu của họ, nhưng thấy các diễn viên tuổi cũng không lớn, hóa trang xong thì hẳn là có thể diễn được nên lại thôi.

Nghê Vân Huyên ngồi một bên xem lời thoại, Tôn Điềm cầm kịch bản đi qua: “Bộ phim này dường như nhìn qua chỉ là câu chuyện về hai chị em cùng tranh một người đàn ông mà thôi, không có gì đặc biệt.”

Nghê Vân Huyên nâng mày: “Vậy à? Sao tôi lại cảm thấy rất đặc biệt nhỉ. Cô ngẫm lại mà xem, một cô gái luôn ra vẻ mình dịu dàng đơn thuần trước mặt mọi người thế mà lại là một người ác độc đáy lòng u ám, diễn tốt như vậy, đương nhiên phải biểu diễn ra cho người khác xem chứ. Để khán giả mở to mắt mà nhìn xem bên cạnh mình có người nào như vậy hay không, để họ còn biết đường mà nâng cao cảnh giác. Tiểu sư muội, cô cảm thấy thế nào?”

Tôn Điềm thản nhiên cười: “Thì ra cái nhìn của sư tỉ cũng không khác người bình thường là bao, đều cảm thấy Giang Nhân Ly dám yêu dám hận, mà Giang Nhân Đình thì tội ác tày trời. Chị ngẫm lại xem, Giang Nhân Đình vốn trong sáng thuần khiết, vốn lương thiện, là bởi vì sự xuất hiện của Giang Nhân Ly đã che lấp mất ánh hào quang của cô ấy. Cho nên cô ấy mới tìm cách thiết kế ra những thứ đó, chẳng qua là đấu tranh cho tình yêu của mình, đấu tranh cho ước nguyện của mình mà thôi. Mà vận khí của Giang Nhân Ly không phải là tương đối tốt hay sao, đúng lúc gặp được Mạc Tu Lăng, nếu không cuối cùng ai thắng ai vẫn chưa kết luận được đâu.”

“Con người sau khi thay đổi trong hoàn cảnh nào đó nhưng không nghĩ lại xem hành vi của mình có gì không ổn hay không mà lại oán trách hoàn cảnh đó quá tồi tệ, cái kiểu suy nghĩ đó chẳng lẽ không phải là nông cạn thiếu hiểu biết hay sao?” Nghê Vân Huyên vẫn ngồi, còn xoay chiếc ghế dựa mềm mại, dường như cực kì thoải mái.

“Thế giới này vốn không có tốt xấu, chẳng qua là do mức độ hảo cảm quyết định mà thôi.” Tôn Điềm nắm chặt tay.

“Cho nên, cái này cũng phải dựa vào vận may, người có được vận may như vậy nhận được mức độ hảo cảm ấy, sau đó sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng.” Nghê Vân Huyên nhìn thẳng vào Tôn Điềm, cô từng tận mắt nhìn thấy Tôn Điềm đi bồi một nhà đầu tư, vẻ mặt cần quyến rũ bao nhiêu thì có quyến rũ bấy nhiêu, cơ thể thì thiếu chút nữa là ngồi hẳn vào lòng người ta. Lúc ấy Lương Bích còn chụp trộm vài bức ảnh, nắm được nhược điểm của người khác có lẽ về sau cũng có thể lợi dụng được.

Tôn Điềm lắc đầu: “Kì thật cũng không có người chiến thắng.” Cô ta bỏ kịch bản xuống, tiến đến bên tai Nghê Vân Huyên: “Giang Nhân Ly có được Mạc Tu Lăng, Giang Nhân Đình thua, đó là câu chuyện này. Ở đâu có người chiến thắng? Cô diễn vai Giang Nhân Ly liền trở thành người chiến thắng? Nếu như có thể, tôi rất muốn có một ngày cho cô nhìn xem thế nào mới thật sự là người chiến thắng.”

Nghê Vân Huyên nháy mắt, cô có thể biến Tôn Điềm thành Giang Nhân Đình, bản thân mình diễn vai Giang Nhân Ly, đây là người chiến thắng.

Mức độ được kì vọng của bộ phim này rất cao, bởi vì những diễn viên có nhân khí tương đối cao hiện giờ là Nghê Vân Huyên và Tôn Điềm cùng diễn, cho nên cũng rất được chú ý, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến thăm đoàn phim. Cũng có đơn vị truyền thông ở trường quay không chịu đi, nhất định phải nhờ đến bảo vệ mới ngăn lại được, cho nên có thể nói chưa quảng bá đã nổi.

Mà sau nửa tháng kể từ khi bộ phim được khởi quay, Lục Tử Chiếu đến thăm.

Nghê Vân Huyên và Tôn Điềm đều được Lục Tử Chiếu nâng lên, cho nên anh đến thăm đoàn phim dường như cũng không có gì không đúng, đoàn phim cũng khá thức thời, ngày hôm đó cũng ngừng làm việc, mọi người ra ngoài ăn cơm.

Nghê Vân Huyên và Tôn Điềm ngồi hai bên Lục Tử Chiếu, Nghê Vân Huyên nổi tiếng là không thích nói chuyện chốn đông người, mà Tôn Điềm và Lục Tử Chiếu trò chuyện với nhau hết câu này đến câu khác, Tôn Điềm nói chuyện có chừng mực, không làm người khác cảm thấy phiền với những câu hỏi không dễ trả lời của cô ta.

Mà Nghê Vân Huyên thì tự mình ăn cơm, cũng không quản việc người khác thấy thế nào, dù sao cô cũng chẳng quan tâm.

Từ đầu đến cuối Lục Tử Chiếu cũng không nói với Nghê Vân Huyên câu nào.

Mà sau khi bữa tiệc kết thúc, có người đề nghị đi tắm suối nước nóng, Lục Tử Chiếu lấy cớ có việc liền từ chối, nhưng anh kêu gọi mọi người đi, anh có thể “tài trợ”, sự hấp dẫn này làm không ít người quyết tâm phải đi hưởng thụ một phen.

Nghê Vân Huyên quay về lấy áo khoác của mình, bị Lục Tử Chiếu ôm lấy từ phía sau: “Vừa rồi giả bộ như không quen anh vậy.”

“Vừa rồi không phải anh cũng không quen em sao? Chúng ta hòa nhau.”

Lục Tử Chiếu cong khóe miệng, uống một ngụm đồ uống, sau đó đổ đồ uống từ trong miệng mình vào miệng cô.

Cô đẩy anh ra: “Anh thật đáng ghét.”

Anh chỉ cười.

Mà Tôn Điềm đứng bên kia, nhìn thấy cảnh này.

Chung quy thì chỉ là một câu chuyện, không có người chiến thắng, chẳng qua là ai có thể diễn vai Giang Nhân Ly, quả thật cần vận may.

Tay Tôn Điềm nắm lấy cánh cửa, móng tay để lại vài dấu vết.

Nghê Vân Huyên ném áo khoác cho Lục Tử Chiếu: “Quý ông phong độ, cầm đồ đi.”

Lần đầu tiên Lục Tử Chiếu trợn trắng mắt, lại không sao cự tuyệt được.

Đột nhiên, Nghê Vân Huyên nghĩ đến điều gì đó: “Cái đó, anh có thanh mai trúc mã không?”

Đôi mắt Lục Tử Chiếu u ám, anh gật đầu: “Có.”

Thì ra, Mạnh Tư Nghiên không nói dối.
Bình Luận (0)
Comment