Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 42

Phải chờ đến ngày hôm sau, Nghê Vân Huyên mới phát hiện ra mình đã gặp phải sấm sét giữa trời quang lần đầu tiên kể từ khi bước vào cái vòng luẩn quẩn này, cho dù người ta soi mói diễn xuất của cô thì cũng không làm cô hoảng hốt lo sợ như vậy, trong giới giải trí, cái gọi là tin tức tiêu cực bất luận là thật hay giả, đều sẽ làm con người ta dính vào vũng nước bẩn.

Khi Lương Bích nhận được tin tức, trên mạng đã ồn ào huyên náo cả rồi.

Một chùm ảnh thực thực hư hư của nữ diễn viên đóng <Ẩn số. Thiên Thành> được lan truyền trên mạng, chỉ mấy giờ ngắn ngủi, lượt chuyển phát và bình luận đã tăng lên không ngừng. Mà nhấp vào, là một chùm ảnh có độ phân giải hơi thấp, trên các bức ảnh là hình ảnh một đôi nam nữ hôn nhau đến mức dính chặt như keo sơn. Hơn nữa, từ bức ảnh có thể nhìn ra, hai người “chơi” rất nhập tâm, có lẽ là quá vắng vẻ, ở trên xe đỗ trong bãi đậu xe liền “động xe”, cảnh “động xe” này làm đông đảo cư dân mạng chấn động mãnh liệt.

Từ khi Nghê Vân Huyên ra mắt đến nay, hình tượng của cô luôn tốt đẹp, giờ lại xảy ra chuyện này. Tuy đối phương dùng cụm từ “thực thực hư hư”, nhưng mũi nhọn đều chỉ về phía Nghê Vân Huyên.

Vì thế, trên mạng lại xuất hiện một cuộc chiến, cuộc chiến này được người ta gọi đùa là “cuộc chiến thế kỉ”, bởi vì số lượng cư dân mạng tham gia cuộc chiến cao đến hai mươi vạn, đôi bên chửi nhau điên cuồng. Fan của Nghê Vân Huyên vì bảo vệ thần tượng của mình đã nhấn mạnh rằng chuyện này là do ngôi sao nhỏ nào đó có địa vị và danh tiếng không vượt qua được Nghê Vân Huyên cố ý hãm hại, nghĩ rằng làm như vậy là có thể giẫm được lên Nghê Vân Huyên. Mà fan của ngôi sao bị nhắc đến này căm phẫn không thôi, đều ra mặt chiến đấu, nói Nghê Vân Huyên chẳng qua là cái bình hoa vỡ mà thôi, không có quy tắc ngầm cô có thể đi được đến như bây giờ sao? Vì thế tất cả các tác phẩm của Nghê Vân Huyên từ khi ra mắt đến nay đều được lục lại, thậm chí còn có người cắt những cảnh không tốt nhất trong phim của Nghê Vân Huyên ghép lại thành một video và đăng lên để người ta xem và giám định, điều đó khơi dậy sự bất mãn mãnh liệt của fan Nghê Vân Huyên, lại làm cuộc chiến trở nên căng thẳng hơn.

Vì thế, trên các diễn đàn, hễ là chủ đề nhắc tới ba chữ “Nghê Vân Huyên”, lượt xem nhất định sẽ đứng đầu, bên trong nhắn lại về sự đổi mới lượt xem làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Mà một vài người rảnh rỗi hóng thị phi lúc nào cũng canh giữ trước máy tính để xem những diễn biến mới nhất.

Trên mạng có một phiên bản được truyền ra, một người chuẩn bị lấy xe ở bãi đỗ xe đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng kia, vì thế liền dùng điện thoại của mình chụp lại, cũng vẫn lưu trong di động của mình. Mà khi nhìn thấy bộ phim <Ẩn số. Thiên Thành> đang hot nhất trên mạng trong thời gian gần đây, người này mới phát hiện người nữ trong bức ảnh hình như hơi giống nữ diễn viên trong <Ẩn số. Thiên Thành>, vì thế đăng hình ảnh lên mạng, sau khi người khác phát hiện ra thì nhanh chóng chuyển phát đi, một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng.

Có cư dân mạng trêu đùa, sớm biết vị huynh đài này gặp được cảnh đó thì đã tặng anh ta một chiếc máy ảnh độ phân giải cao rồi, miễn cho mọi người thấy hình ảnh mờ mờ kia mà buồn bực.

Lúc Lương Bích được tin thì tin tức đã lan truyền rộng rãi rồi, thậm chí một đơn vị truyền thông còn đi tìm người chụp ảnh, lặp lại câu hỏi về quá trình sự việc, đương nhiên, lượng tiêu thụ tạp chí của đơn vị truyền thông này cũng tăng lên không ít.

Vì tin tức tiêu cực của Nghê Vân Huyên bay đầy trời nên cô cũng không có tâm tình quay phim, đoàn phim rất thấu tình đạt lý, cho cô nghỉ ngơi hai ngày.

Lương Bích đưa cô rời đi, ở trên xe, Lương Bích thản nhiên mở miệng: “Em thành thật nói cho chị biết, bức ảnh kia có phải thật không?”

Nghê Vân Huyên cắn chặt răng, có phần khó mà mở miệng, nhưng vẫn gật đầu: “Phải.”

Lương Bích tức đến bật cười: “Lục Tử Chiếu không biết có chừng có mực và tiết chế, chẳng lẽ em cũng không biết? Em ngẫm lại xem em có thân phận gì, bị bọn chó săn phát hiện ra một tí teo thì sự tình cũng sẽ bị phóng đại lên không biết bao nhiêu lần. Em xem không lâu trước đây cũng có tin tức kiểu vậy, không phải che miệng ho khan à, đều bị người ta nói ở nơi công cộng mà còn thế được thì cũng chịu rồi. Em còn dám làm chuyện như vậy, em thật sự là không biết trời cao đất dày là gì, em có biết hình tượng xây dựng rất khó nhưng sụp đổ chỉ dễ dàng trong một giây hay không?”

Nghê Vân Huyên không nói lại nữa, nếu Lương Bích mà biết là Nghê Vân Huyên chủ động thì có lẽ sẽ tức giận mà nhảy dựng lên mất.

Nghê Vân Huyên nắm chặt lấy tay Lương Bích: “Hiện tại nên làm gì bây giờ? Truyền thông hỏi em, em nên trả lời thế nào?”

Lương Bích đảo trắng mắt, hiện tại chị cũng rất loạn, tin tức này đến quá mức bất ngờ.

Nghê Vân Huyên nhìn Lương Bích vài lần: “Em có cần nhận lỗi không? Nhận lỗi với công chúng, hẳn là họ sẽ tha thứ chứ?”

Lương Bích chỉ thiếu mỗi nước cho Nghê Vân Huyên một bạt tai: “Em muốn tự hủy diệt mình hoàn toàn sao? Cho dù là thật, gặp ai em cũng phải phủ nhận cho chị, phủ nhận đó không phải là em, quả quyết em không làm chuyện như vậy, chuyện đó không liên quan đến em, chỉ cần như vậy, không cần nhiều lời gì hết. Em là thần tượng có nhiều fan, em phải biết rằng, cho dù có người sẽ thất vọng về em,  nhưng đó chỉ là một bộ phận thôi. Chỉ cần em không thừa nhận, ắt sẽ có người tin tưởng em, ăt sẽ có người tiếp tục yêu mến em; một khi em nhận lỗi, hình tượng của em trong lòng họ liền sụp đổ, em sẽ không thể trở thành thần tượng trong lòng họ nữa. Biết không? Chỉ cần không trái với lợi ích công cộng hay pháp luật, em có nhìn thấy ngôi sao nào đi nhận lỗi không, đừng ở thời điểm này mà có suy nghĩ ngớ ngẩn đó.”

“Em nên làm gì bây giờ?” Vẫn xuôi chèo mát mái, cũng chưa từng biết, một tin tức tiêu cực sẽ mang đến thương tổn lớn như vậy.

Giới truyền thông theo đuổi vụ này không từ bỏ, thậm chí fan của cô cũng nhảy vào trang web chính thức yêu cầu Nghê Vân Huyên cho họ một lời giải thích hợp lý để làm sáng tỏ tin tức này.

“Em đừng quá lo lắng, cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của em đâu.”

Nghê Vân Huyên vẫn sợ: “Em sợ, em nhớ mẹ em.”

Đây là chuyện cô đã làm, nhưng mà, ảnh hưởng đến ai? Vì sao cô phải bị người khác phê phán, cô không trộm cắp thứ gì của ai, cũng không bắt nạt người ta, vì sao cô phải giải thích?

Dựa vào cái gì cô phải đưa ra lý do, dựa vào cái gì phải đưa ra lời giải thích với bộ dạng hèn mọn đó?

Lương Bích thấy cô như vậy thì thực sự tức giận: “Đừng nhắc đến mẹ em với chị, cô là người thế nào chị cũng không rõ lắm, nhưng nếu cô thấy em như vậy thì hẳn là sẽ còn tức giận hơn chị nhiều.”

“Không đâu.” Cô thấp giọng phản bác: “Mẹ em không mắng em, càng đừng nói đến chuyện đánh em, tuy rằng sẽ đen mặt với em.”

Lương Bích câm nín: “Vậy em tiếp tục nhớ mẹ em đi!”

“Nhưng mà, em nên làm gì bây giờ? Em không biết.”

Lương Bích đỡ trán.

“Em làm gì bây giờ?”

“Làm gì?”

Lương Bích trực tiếp không để ý tới một Nghê Vân Huyên như thế, làm gì bây giờ làm gì bây giờ, không có chuyện như vậy có phải tốt không, còn có người trong giới truyền thông nói Nghê Vân Huyên là nghệ sĩ ít ỏi nổi tiếng mà không bị bôi đen, lời này của người dẫn chương trình đó nói ra không đến nửa ngày, chuyện “động xe” xuất hiện, người dẫn chương trình kia nên tự tặng cho mình một bạt tai mới phải.

Lương Bích mở mắt: “Người kia là Lục Tử Chiếu hả?”

Nghê Vân Huyên gật đầu.

Lương Bích thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy có vẻ tốt hơn rồi, nhưng từ khi nào lá gan của nha đầu này lại lớn như vậy?

Lương Bích bảo Nghê Vân Huyên gọi cho Lục Tử Chiếu một cuộc điện thoại trước, thử xem ý của Lục Tử Chiếu thế nào, nếu Lục Tử Chiếu âm thầm xuất lực, vậy chuyện này dễ xử lý hơn rồi.

Mà Lương Bích cũng tìm được căn nguyên của chuyện này, trước tiên bị một đơn vị truyền thông trong nước đưa tin sau đó mới được lan truyền trên mạng.

Sau khi nghĩ tốt đối sách, Lương Bích kéo Nghê Vân Huyên mở một cuộc họp báo.

Trong buổi họp báo, Lương Bích mạnh mẽ kiên định, đầu tiên là không đồng tình và phê phán đơn vị truyền thông đưa tin về chuyện của Nghê Vân Huyên, sau đó thái độ cương quyết bày tỏ rằng người đó nhất định không phải Nghê Vân Huyên, bởi vì theo như thời gian trong bài báo, cô và Nghê Vân Huyên đang tham sự buổi casting của bộ phim truyền hình nào đó, trọng điểm là Lương Bích còn nói nếu đơn vị truyền thông kia không giải thích rõ ràng thì sẽ kiện họ ra tòa.

Mấu chốt nhất chính là, Lương Bích còn tỏ vẻ nghi ngờ về những bức ảnh đó, bởi vì rõ ràng biển số xe bị mất, giống như có người cố ý làm ra hành vi đó để truyền thông chụp được vậy, sau đó đổ lên đầu Nghê Vân Huyên; giới truyền thông luôn nhạy cảm, đương nhiên sẽ hoài nghi đó là Nghê Vân Huyên.

Lương Bích nói bừa, nếu đơn vị truyền thông kia đưa tin tất cả đều là thật, có bản lĩnh thì công bố biển số xe đó ra, sau đó tìm được chủ nhân chiếc xe đó, mọi người sẽ gặp mặt đối chất.

Lương Bích phát ngôn một phen, làm công chúng cảm thấy hình như Nghê Vân Huyên thật sự bị ai đó hãm hại, còn đoán xem rốt cuộc là ai hãm hại Nghê Vân Huyên. Vì thế, trên mạng một danh sách tên dài được liệt kê ra, đều đoán là những người này muốn hại Nghê Vân Huyên, chung quy thì sự tồn tại của Nghê Vân Huyên làm tổn hại đến họ, mà trong đó, tên của Tôn Điềm đứng đầu tiên.

Nghê Vân Huyên cũng bị những nhà báo này truy hỏi, nhưng cô đều tỏ vẻ giống như lời Lương Bích nói, hiện tại cô mệt muốn chết, không muốn nói gì cả. Buổi họp báo kết thúc, Lương Bích và Nghê Vân Huyên đều thở dài một hơi.

“Thật sự có thể như vậy sao?” Nghê Vân Huyên vẫn còn lo lắng, giờ lại càng  thêm lo lắng, nếu công chúng biết được chân tướng, kẻ lừa gạt như cô vĩnh viễn cũng không thể vực dậy được.

“Em quá xem nhẹ năng lực của Lục Tử Chiếu rồi, lúc đưa tin chắc đơn vị truyền thông kia nghĩ là sẽ kiếm được một món kếch sù, cũng không để ý xem chiếc xe đó là của ai. Sau những phát ngôn của chị hôm nay, bọn họ nhất định muốn chỉnh chúng ta, sau đó sẽ càng được chú ý hơn. Nhưng khi họ phát hiện ra chiếc xe đó là của Lục Tử Chiếu, cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu. Đương nhiên, có thể bọn họ sẽ phơi bày mọi chuyện, mà kết quả là họ sẽ chết thật sự thảm. Tin chị đi, tuy rằng lợi ích rất quan trọng, nhưng so với mạng sống của bản thân mình, người bình thường chắc chắn sẽ chọn cái sau.”

Tảng đá trong lòng Nghê Vân Huyên rơi xuống, nhưng cô vẫn lo lắng.

Nỗi lo lắng đó vẫn theo cô đến tận ban đêm khi cô về nhà trọ, không bao lâu, bên cạnh có người nằm xuống. Cô hình như không lo lắng nữa, thậm chí còn rất chờ mong. Lục Tử Chiếu có chìa khóa nơi này của cô, đôi khi sẽ xuất quỷ nhập thần xuất hiện, sau đó lại rời đi.

Cô nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của anh, cảm thấy vững lòng không ít, ít nhất, anh còn chưa vứt bỏ cô.

Cô xoay người ôm lấy anh, giống như nắm lấy một cọng rơm cứu mạng.

“Sợ?” Trong bóng đêm anh vuốt vuốt mặt cô.

“Ừ.”

“Em…”

“Sao?”

“Có nghĩ tới không, kì thật cái vòng luẩn quẩn này cũng không hợp với em. Một lần trượt chân, có lẽ vĩnh viễn cũng không đứng dậy được.”

Cô mạnh mẽ ngồi dậy: “Em nhất định phải ở trong cái vòng luẩn quẩn này.”

Ánh mắt anh mở to trong bóng đêm, cuối cùng anh thản nhiên đáp lại: “Vậy em không cần lo lắng nữa, ngày mai đơn vị truyền thông kia sẽ công khai giải thích về em, bày tỏ rằng người trong ảnh không phải là em.”

Cô thở một hơi, lại ôm chặt anh: “Anh thật tốt.”

Anh không dấu vết cười trào phúng, chỉ có lúc này mới tốt nhỉ, một khi mất đi tác dụng như vậy, đối với cô mà nói, anh cũng chẳng là cái gì hết.
Bình Luận (0)
Comment