Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa
Chương 36:
Editor: Miklinh
Diệp Dung Chi cụp mắt, tóc trước trán che đi vẻ mặt của hắn. Hắn thật bình tĩnh, một lát sau, hắn bỗng dưng cười: " Mười sáu năm...ta đợi phu tử mười sáu năm, hóa ra kết quả lại như vậy...chỉ có ta vẫn sống ở mười sáu năm trước"
Yên Chi bỗng cảm thấy ngực thắt lại, nàng không dám nhìn Diệp Dung Chi, chỉ chăm chú nhìn lưỡi dao, khàn khàn nói: "Trả lời câu hỏi của ta"
Mặt mày của Diệp Dung Chi bị nhiễm màu ảm đạm của nụ cười, khóe mắt hắn hơi ướt át. Hắn nghiêm cẩn nhìn Yên Chi, ánh mắt lưu luyến. Thanh âm hắn sủng nịnh: "Bình bạch ngọc là giải dược, lọ còn lại là mê dược, một giọt cũng đủ mê mười tráng hán"
Yên Chi nắm chặt hai bình dược, đứng dậy. Nàng tựa như đang trốn chạy điều gì, một mạch đi thẳng, không hề quay đầu lại.
Nếu như chỉ có thể lựa chọn một trong hai, vậy thì người đó chỉ có thể là Lý Ngôn Tông, đây là điều kiện nàng phải dùng mọi giá để hoàn thành cho địa phủ.
Yên Chi mở bình giải dược, hít một hơi thật sâu. Nàng đợi đến khi khí lực khôi phục thì chạy vội ra khỏi cánh rừng, theo dấu vết của xe ngựa để lại mà tìm kiếm Lý Ngôn Tông.
Nàng nương nhờ ánh mặt trời mới ló, mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa ở phía xa, chung quanh có vài hắc y nhân. Yên Chi hoảng hốt, chẳng lẽ là đã muộn?
Thập Nhất ở xa xa chém hắc y nhân cuối cùng. Giọng nói hắn vọng lại: "Lo gì? Yên Chi cô nương ở bên cạnh Diệp tiên sinh, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm. Ngươi muốn lo thì nên lo cho Nam Cương Thập Quỷ, dù sao cũng có danh vọng trên giang hồ, nếu chết quá khó coi cũng khiến người ta thổn thức!"
Thẩm Uyển ở bên cạnh tức giận mắng: "Cứt chó, Diệp Dung Chi chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, có thể làm trò trống gì? Ngươi nghĩ rằng Nam Cương Thập Quỷ là người giấy, động động ngón tay là sẽ bay chắc? Mau giải huyệt cho ta, đồ ngu xuẩn nhà ngươi!"
Thập Nhất đã sớm bị Diệp Dung Chi luyện thành tường đồng vách sắt, chút nhục mạ cỏn con ấy sao so được với độ biến thái của Diệp Dung Chi? Hắn thở dài: "Chẳng hiểu sao Diệp tiên sinh lại muốn ta che chở mấy kẻ vướng víu các ngươi, thật lãng phí nhân tài!"
Yên Chi nghe được vậy, cả người như bị sét đánh trúng. Bàn tay đang cầm bình dược run lên. Nàng...hiểu nhầm Diệp Dung Chi!
Nàng còn cầm mê dược của hắn, thế thì hắn lấy gì để đối phó với Nam Cương Thập Quỷ?
Yên Chi quay đầu, chạy hết tốc lực. Nàng biết, nàng đoán được Diệp Dung Chi thế nào cũng còn hậu chiêu, nhưng trong lòng nàng vẫn có một dự cảm xấu khiến nàng cực kì bất an.
Trời vẫn còn tối, bốn phía mờ mịt, ở trong rừng lại càng khó xác định phương hướng. Yên Chi vừa chạy vừa thở hổn hển, rừng cây bạt ngàn, nàng hoảng loạn, kích động nên đã lạc đường.
Yên Chi sót ruột, đành cố nén cơn đau ở lưỡi, hô lớn: "A Dung!"
Không có ai đáp lại, bốn phía yên tĩnh đãng sợ. Đột nhiên từ xa xa truyền đến tiếng kêu quỷ dị thảm thiết, tiếng kêu trong rừng tối càng thêm dọa người.
Yên Chi vội vàng chạy đến chỗ tiếng kêu phát ra. Nghe tiếng nghĩ gần nhưng hóa ra nàng mất một lúc mới chạy đến nơi.
Ở đó, khung cảnh đập vào mắt nàng là một màu đỏ, máu đầy đất, cách đó không xa còn có một người đang sõng soài. Không! Không phải một người, là thân trên của một người. Thân dưới của hắn đều đã huyết nhục bất phân, thân trên cũng đang dần tan chảy. Yên Chi dù ở bãi tha ma lâu ngày cũng chưa từng thấy kiểu chết thê thảm thế, nàng không tự chủ mà ngớ người ra.
Mùi tanh nồng của máu phả khắp không khí. Yên Chi vội lấy lại tinh thần, nhìn bốn phía mới thấy Diệp Dung Chi đang ngồi dựa lưng vào một gốc cây đại thụ. Thanh sam của hắn đã nhuộm máu, cơ hồ là nhúng trong máu. Hắn cúi đầu, đang nhìn chăm chú vật nắm trong tay.
Hắn không nhúc nhích, yên lặng giống như một người đã chết.
Nghe thấy có tiếng động, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn, tròng mắt hắn nao nao rồi lại tràn đầy ao ước, tựa như trước đây, hắn đợi nàng rất nhiều ngày, cuối cùng cũng đợi được nàng từ bãi tha ma trở về.
Nàng vội vã chạy tới, ngồi xụp trước mặt hắn. Nàng nhìn vết thương trên người hắn mà luống cuống tay chân. Nàng vươn tay, nhưng lại không dám chạm vào, chỉ nức nở: "A Dung...phu tử đưa ngươi đi tìm đại phu"
Diệp Dung Chi chỉ nhìn nàng, không nói. Môi mỏng vốn liễm diễm nay tái nhợt. Hắn giật giật môi, như muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại không nói gì.
Yên Chi nhẹ nhàng nâng hắn dậy rồi xoay người, dừng sức đưa hắn lên lưng nhưng dù gì hắn cũng là nam nhân, dù suy yếu nhưng cân nặng vẫn còn đó, Yên Chi kham không nổi, huống chi nàng chạy đi chạy lại, hao rất nhiều thể lực. Cuối cùng, nàng cắn răng, dùng hết sức mới cõng được Diệp Dung Chi, đưa hắn đi về phía trước.
Mới đi được một hai bước, nàng đã cảm giác được máu của Diệp Dung Chi vẫn còn chảy. Mới thoáng chốc, lưng áo của nàng đã ướt đẫm. Máu theo xiêm y của nàng rỉ xuống, nện xuống đất rừng âm u tĩnh lặng.
Diệp Dung Chi tựa đầu vào vai nàng, im lặng. Sắc trời hơi ửng, trời đã sắp sáng. Yên Chi nhìn cổ áo mình đã không ra màu sắc ban đầu, chỉ có màu máu đỏ tươi. Nàng như đang cõng một huyết nhân vậy, kì thực nàng đã biết nhưng lại cố chấp tự lừa chính mình. Nàng cắn răng, sống chết cõng hắn đi tiếp.
Đột nhiên, Diệp Dung Chi mở miệng, thanh âm suy yếu đến mức khó lòng nghe được: "Từ bỏ thôi, phu tử."
Tròng mắt Yên Chi ứa lệ, nàng cố cười: "Nói bậy bạ gì đấy, tìm được đại phu thì ngươi sẽ không sao."
Diệp Dung Chi biết bản thân không gắng gượng được bao lâu nhưng trong lòng vẫn còn vướng bận: "Đèn hoa phu tử tặng, ta vẫn còn giữ, ta cất ở cánh rừng sau Bách Trúc thôn. Người rảnh thì đốt đèn cho ta nha, đừng để ta...trên đường hoàng tuyền quá quạnh quẽ...". Hắn nói xong, thở hổn hển, thanh âm như tan vào trong gió.
Lời nói của hắn như giọt nước tràn ly. Yên Chi bật khóc, hắn là người xấu, nhưng mà hắn chưa từng một lần làm hại nàng.
Hắn nợ người trong thiên hạ thì thế nào? Hắn chưa từng có lỗi với nàng a!
Trước đây hắn nói khi hắn lớn lên, hắn sẽ cùng nàng đi xem hí khắp nam bắc, nhưng đến khi hắn lớn rồi, nàng lại thay đổi!
Mà bây giờ hắn sắp chết rồi. Tim nàng như bị xé rách, lại chỉ biết khóc gọi: "Là phu tử không tốt, là ta sai, ta không nên nói vậy! A Dung, ngươi chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ tìm được đại phu!"
Yên Chi cảm nhận được hắn nâng tay, khẽ vuốt tóc nàng. Mặt mày hắn đậm ý cười, như là hồi quang phản chiếu: "Phu tử, A Dung rất vui!"
Đây là chuyện vui duy nhất của hắn trong mấy năm nay...
Phu tử của hắn không bỏ lại hắn, về sau nàng cũng không thể lại bỏ rơi hắn...
Tay hắn vô lực, buông xuống. Đầu khẽ tựa vào vai Yên Chi, như đang ngủ.
"A Dung..." Bốn phía im ắng. Yên Chi nhẹ nhàng gọi nhưng cũng không có lời nào đáp lại nàng.
Yên Chi khóc, không ngừng gọi: "A Dung... A Dung..."
Thế nhưng sẽ không bao giờ có một người, với khuôn mặt tươi cười, nhẹ giọng trả lời nàng: "Phu tử"
Thiên địa rộng lớn vậy, nàng vĩnh viễn sẽ không gặp lại Diệp Dung Chi...
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đan Thanh Thủ: "Ai, đừng khóc, ta bị ngươi não đến rồi, cùng lắm ta để hắn nếm tư vị kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh là được"
Yên Chi: "Ngươi đang khuyên ta chết sớm một chút sao?"
Đan Thanh Thủ: "Không không không, ta giúp ngươi ngược ngược hắn."
Yên Chi: "Không... Rất đau lòng."
Đan Thanh Thủ: "Không ngược, thế thì còn có cái p xem đâu!"
Yên Chi: "..."