Tam Khí Công Tử

Chương 37

Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa - end

Chương 37: Phiên ngoại của Diệp Dung Chi

Editor: Miklinh

Trên bàn là đầy rẫy những mộc điêu rực rỡ muôn màu, có cá bơi sống động, có chim bay, còn có hươu, ngựa nhưng Yên Chi ưng ý nhất vẫn là chiếc trâm gỗ đang được ông lão tỉ mỉ khắc tạo kiểu.

Ông lão đã bắt đầu công đoạn sửa chữa, làm bóng hoa văn. Yên Chi cảm thấy rất ngạc nhiên. Nàng đã thấy trâm ngọc, trâm vàng, trâm bạc nhưng hiếm khi thấy người ta cài trâm gỗ. Chiếc trâm người ông lão đang khắc trông rất đẹp, hoa văn lịch sự tao nhã, không làm mất đi hình dạng ban đầu của khối gỗ nhưng vẫn làm bật lên được nét tinh xảo.

Yên Chi ngồi bên cạnh, ngắm nhìn hồi lâu, cảm thấy cực kì kinh thán kĩ năng điêu khắc thần kì của ông lão, từ một khối gỗ thô mà biến thành một món trang sức đẹp đẽ như vậy, nàng nao nao: "Ngài khắc thật đẹp, trâm gỗ này có thể bán cho ta không?"

Ông lão ngẩng đầu, hiền lành nói: "Cô nương không phải người ở đây đúng không?". Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Yên Chi, ông lão hướng mắt đến nam tử mặc thanh sam đứng sau. Khí độ người này xuất chúng nhưng chưa chắc đã biết yêu thương ái nhân như nam tử Mộc thành. Ngữ khí của ông lão có vẻ tự hào: "Nữ nhi ở đây sau khi xuất giá đều được phu quân tự tay điêu khắc một chiếc trâm gỗ trao tặng làm tín vật, hàm ý bạch thủ giai lão, cho nên chưa bao giờ cần tìm mua trâm gỗ. Chiếc trâm này là ta khắc cho phu nhân của ta nhưng nếu cô nương thật sự thích, ta sẽ bán cho cô nương, coi như là quà cho khách phương xa"

Yên Chi nghe vậy không khỏi buồn bực, cuối cùng cũng không mua chiếc trâm gỗ kia. Ý nghĩa mộc trâm là như thế, nàng có mua về thì cũng có ích gì? Dù sao nàng cũng đến nhân gian để làm vú em, tốt nhất là nên biết thân biết phận.

Diệp Dung Chi thất thần nhìn chiếc trâm gỗ trong tay ông lão. Bạch thủ giao lão có nghĩa là bên nhau cả đời, chỉ có vợ chồng mới có thể như vậy. Nhưng nếu nàng trở thành nương tử của người khác...hắn không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn cười tự giễu, hắn chưa từng sợ điều gì nhưng bây giờ lại có điều khiến hắn sợ đến mức không dám nghĩ đến.

Yên Chi đi được vài bước mới nhận ra Diệp Dung Chi chưa kịp theo. Nàng quay đầu, gọi: "A Dung?"

Nàng đứng ở xa xa chờ hắn, xiêm y màu tím than phất phơ trong gió. Nàng ôm mộc điêu hình con thỏ, khuôn mặt tươi cười như hoa, nhìn hắn. Hắn không khỏi bị nụ cười ấy đả động, cũng cười theo.

Nếu như phu tử luôn luôn ở bên cạnh hắn, mỗi ngày hắn đều sẽ cảm tạ thần linh một lần, hắn sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để chuộc lại tội nghiệt.

Chỉ cần nàng chịu ở bên hắn...

...

Trên bàn, chồng chất các loại mộc điêu, bốn phía là vụn gỗ. Ông lão nhìn nam tử mặc thanh sam trước mắt, không khỏi cảm thán. Lão chưa bao giờ nghĩ vị nam tử này lại mời mình đến phủ chỉ để học điêu khắc gỗ.

Lão nhìn hắn cực kì dụng tâm, cực kì tỉ mỉ khắc trâm gỗ, không khỏi gật gật đầu, vừa lòng. Đây là người thông minh nhất mà lão từng dạy, điêu khắc ra hoa văn cực kì sống động, đẹp mắt.

Nhưng vui vẻ chẳng kéo dài, Diệp Dung Chi vốn đang khắc, không cẩn thận bị lưỡi dao cắt qua ngón tay, máu ứa ra, rỉ một giọt xuống chiếc trâm gỗ. Diệp Dung Chi vội dùng ngón tay lau đi nhưng không được, giọt máu ấy đã ngấm vào vân gỗ, đỏ tươi như phấn.

Lão giả chép miệng. Trâm gỗ dính máu là tối kị. Lão biết lời này không xuôi tai, không may mắn nhưng vẫn nói, với giọng dè dặt cẩn trọng: "Trâm gỗ dích máu là không tốt, ngài và vị cô nương kia chỉ sợ là..." Ông lão nhìn bộ dáng của hắn, không dám nói hết. Rõ ràng vốn là một vị công tử hiền lành nhã nhặn, giờ lại hệt như một vị sát tinh.

Diệp Dung Chi hoàn thành công đoạn cuối cùng, tinh tế vuốt ve cây trâm hồi lâu, lâu đến mức ông lão nghĩ rằng hắn sẽ cứ mãi như thế thì đột nhiên hắn bỗng lên tiếng, khuôn mặt không biểu cảm: "Không tốt cũng đừng hỏng thoát ra khỏi bàn tay ta"

Ông lão bị dọa, không dám tiếp tục mở miệng.

...

Phu tử đi rồi, nàng muốn nhìn thấy Lý Ngôn Tông, đồ đệ nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, người nàng làm bạn mười sáu năm.

Diệp Dung Chi nhìn chiếc trâm gỗ bị nàng tùy tay ném đi. Hắn khom lưng nhặt lên, đôi mắt cụp xuống, nhìn chăm chú chiếc trâm hắn tự tay làm. Hắn lưu luyến, ve vuốt. Một giọt long lanh, rơi xuống chiếc trâm. Trong rừng vắng, âm thanh tí tách.

Giọt nước đọng trên trâm gỗ, óng ánh, trong suốt. Hắn lau đi, lại một giọt nữa rơi xuống, rơi xuống ngón tay rồi chảy xuống trâm gỗ. Hắn cố lau nhưng không sạch, bây giờ, hắn mới nhận ra...hắn đang khóc.

Hắn cười tự giễu, tâm địa hắn cứng rắn vậy nhưng vẫn rơi lệ, thật sự là buồn cười đến cực điểm.

Trong ký ức của hắn, hắn chỉ rơi lệ hai lần, một lần là mười sáu năm trước, lần nữa là hiện tại.

Hắn không khỏi nhắm chặt mắt lại, nhưng ngăn không được nước mắt nhòe mi. Không phải mọi người đều nói rằng, khổ tận cam lai sao?

Khổ tận cam lai, khổ tận cam lai, chịu đắng cay một chút rồi sẽ đến vị ngọt...nhưng sao chỉ mình hắn là không như vậy?

Đều là gạt người, phía sau rõ ràng là càng đắng cay, giống như thuốc độc, ngấm vào phế phủ, sống không bằng chết...

Âm thanh vụn vặt truyền đến bên tai, hắn chậm rãi mở mắt, bàn tay lấy ra một lọ dược từ bên hông. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của nàng, rằng hắn không xứng làm đệ tử.

Đúng vậy, người như hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không có ai thương hắn, sẽ không ai muốn có gì liên quan với hắn, hắn chỉ có một mình.

Quyền thế danh lợi, hắn cần để làm gì?

Tính mạng của hắn...có tác dụng chi?

Phảng phất bóng người đến gần, nguy hiểm gần trong gang tấc. Hắn buông lỏng lọ thuốc, nhẹ tay phẩy ra xung quanh rồi lẳng lặng chờ người động thủ. 

Nếu hắn chết, liệu phu tử sẽ khó chịu sao?

Không thể nào, nàng còn hận hắn sao không chết sớm một chút đây...

Nam Cương Thập Quỷ từ trên cây nhảy xuống, giữ khoảng cách với hắn chừng bảy tám bước. Một đám, ai nấy đều cảnh giác, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ trúng bẫy.

Nam Cương Thập Quỷ vốn có mười người nhưng giờ chỉ còn lại bảy người, ba người kia đến trung nguyên từ vài năm trước, tình cờ đụng mặt Diệp Dung Chi. Trong đó, có hai kẻ, một nam một nữ vốn thích luyện dâm công, trông thấy dung mạo của Diệp Dung Chi, muốn bắt về phát tiết, không ngờ lại đụng phải một kẻ gian ác.

Diệp Dung Chi là loại người nào? Không làm gì hắn ngươi cũng bị trúng đòn liên lụy, huống chi tự đưa mình đến cửa, kết cục có thể nói là...không thể miêu tả nối...

Nam Cương Thập Quỷ nhìn đồng bọn chết thảm thương như thế, không khỏi run sợ, mà bây giờ hắn lại bình tĩnh như thế, mắt nhắm lại, bộ dáng muốn giết thì giết, lông tơ của bọn chúng đều dựng ngược cả lên.

Bọn chúng hoảng sợ, nuốt nuốt nước miếng, lại ào ào lui ra sau mấy bước, nhất định phải cẩn thận, phải cẩn thận, lại cẩn thận!

Phải đối diện với loại nhã nhặn mà bại hoại này, thật là một ngày biến thái!

Diệp Dung Chi không còn nhẫn nại, nghe động tĩnh xung quanh như vậy thì không khỏi nhíu mày. Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn bọn chúng, trào phúng: "Nam Cương Thập Quỷ hóa ra cũng chỉ có thế, Quý phó thật là càng già càng vô dụng, chỉ bằng mấy tên phế vật cũngmuốn đoạt mạng ta"

Nam Cương Thập Quỷ là nhân vật gì? Hung danh vang vọng chốn giang hồ, vậy mà trong mắt người này lại chỉ là một đám phế vật? Thật không thể nuốt trôi cục tức này. Trong đám người, một tráng hán vạm vỡ như trâu, thân cao hai thước vọt đến, mạnh mẽ chém một đao vào vai của Diệp Dung Chi.

Diệp Dung Chi không tránh không né, chịu một đao. Lực đạo quá lớn, hắn hơi khuỵu xuống. Thế rồi, hắn đột ngột ngẩng đầu, ngước mắt nhìn tráng hán, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị, tròng mắt tràn đầy ý cười.

Tráng hán thầm nghĩ không ổn, định quát bảo những người khác đừng vọng động. Nhưng không còn kịp nữa, những người còn lại vọt lên, như ong vỡ tổ bổ nhào về phía Diệp Dung Chi. Vốn là người đang sống sờ sờ, bỗng chốc trở thành huyết nhân.

Bọn chúng làm nghề chém giết, vốn hưởng thụ lạc thú cắt chém mạng người, không ngờ quả báo đến sớm vậy. Một cơn đau mãnh liệt từ lòng bàn chân truyền đến, đau đến tận xương cốt, sống không bằng chết. Bọn chúng vừa cúi đầu, đã thấy cơ thể mình dần dần tan ra, hóa thành máu loãng, ấy thế mà ý thức lại cực kì thanh tỉnh. Tra tấn...chỉ vừa mới bắt đầu.

Bọn chúng đang hốt hoảng thì nghe được người nọ lên tiếng, với giọng điệu vân đạm phong khinh, tựa như đang thông báo tình hình thời tiết: "Các ngươi may mắn đấy, có thể đưa ta một đoạn đường". Đáng tiếc, đáp lại người nọ cũng chỉ là những tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Hắn hơi tiếc nuối, đám người này đúng là không có sức chịu đựng.

Hắn ghét bỏ những người này, thật bẩn. Hắn không muốn chết trong máu của của bọn chúng. Hắn dùng hết sức bình sinh, lết đến một gốc cây đại thụ. Hắn muốn đi xa hơn nhưng không con sức nữa, chỉ đành tựa vào gốc cây rồi từ từ trượt xuống. Hắn nắm chặt chiếc trâm cài, máu chảy, dính lên chiếc mộc trâm. Hắn vô lực cười, đúng thật là không tốt...

Máu ứa ra, chảy xuôi dọc theo cơ thể. Miệng vết thương đau đến mức khó thở, ý thức của hắn dần mơ màng lại đột ngột thanh tỉnh bởi tiếng gọi to. Hắn chậm rãi mở mắt, bỗng nhìn thấy một người từ xa chạy lại. Hắn nhìn người đứng cách xa hắn mươi bước rồi bỗng nở một nụ cười.

Thật tốt, không ngờ trước khi chết, hắn lại có thể nhìn thấy được hư ảnh mà bản thân muốn nhìn.

Nàng thấy hắn rồi, đang chạy nhanh đến đây. Xiêm y màu tím than, vạt áo phi vũ. Nàng quỳ xụp xuống trước mặt hắn, tựa như đang ngã nhào vào trái tim của hắn.

"A Dung... Phu tử đưa ngươi đi tìm đại phu..."

Được, đều nghe phu tử.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Diệp Dung Chi: "..."

Nam Cương Thập Quỷ: "Diệp biến thái, xin nhờ ngươi có chút nghề nghiệp đạo đức được không?! Bản thân muốn chết còn muốn tìm người bồi táng, ta rủa mười tám đời tổ tông nhà ngươi!"

Đan Thanh Thủ: "Ôi u, Diệp ma tinh lão nhân gia chết rồi, ôi u ông trời của ta, oan a, kiếp sau ta để ngài thu thập Yên Chi"

Yên Chi: "Chương trước ngươi không nói như thế!"

Đan Thanh Thủ: "Chương trước ta có nói gì sao?"
Bình Luận (0)
Comment