Tam Liệt Chi Đế Tôn Huyễn Thiên

Chương 10

Bạch Thư Uyển phẫn nộ nhìn phu quân cùng một ả tiện nhân đang tằng tịu với nhau, hai nắm tay xiết chặt, ghen tức trong lòng mãnh liệt phun trào.

"Tư Đồ Tuấn, ngươi ra đây cho ta!" Bạch Thư Uyển giận đến phát run hét lên.

Tư Đồ Tuấn sợ đến mặt mày xanh mét luống cuống tay chân, hắn sửa sang quần áo chính mình sau đó vội vã chạy tới bên cạnh Bạch Thư Uyển, gấp gáp phân trần: "Phu nhân, là ả ta quyến rũ ta, ta nhất thời mềm lòng nên mới..."

Diệp Linh phẫn nộ trừng mắt nhìn Tư Đồ Tuấn. Quả nhiên vô sỉ, khi nãy còn hung hăn cưỡng đoạt nàng, hiện tại khen ngược nói nàng quyến rũ hắn?

Bạch Thư Uyển không nhiều lời hung hăng trừng mắt Tư Đồ Tuấn, Tư Đồ Tuấn như con chuột cúi đầu đứng sau lưng Bạch Thư Uyển, hắn biết chính mình nhất định sẽ không thoát bị phu thân giáo huấn một phen. Tất cả đều tại Diệp Linh, nếu không phải nàng ta đúng lúc đi qua để chính mình bắt gặp, bản thân mới nhịn không được làm bậy. Phải, chính nàng ta câu dẫn chính mình.


Tư Đồ Tuấn một hơi phủi sạch quan hệ, đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Diệp Linh. Còn hắn thì đứng một bên ung dung xem kịch vui.

Diệp Linh lúc này đã từ trên đất đứng lên, chậm rãi bước tới trước mặt Bạch Thư Uyển quỳ xuống: "Thiếu phu nhân, nô tì oan uổng. Là đại thiếu gia ép buộc nô tì."

Bạch Uyển Thư từ trên cao nhìn xuống Diệp Linh, nữ nhân này suốt đời đều thấp bé hơn nàng, thế nhưng luôn tơ tưởng cướp phu quân của nàng, nàng muốn ả ta chết không có chỗ chôn! Bạch Thư Uyển trong mắt loé ra tia oán độc.

"Chát...chát...chát..." Ba cái bạt tai như trời giáng liên tiếp đánh vào mặt Diệp Linh khiến khoé môi nàng rỉ máu, mắt cũng bắt đầu hoa lên.

"Diệp Linh, ta đã nhân từ cho ngươi ở trong phủ làm công, ngươi còn không biết đủ, dám câu dẫn phu quân nhà ta" Bạch Thư Uyển vừa dứt câu, lại tát thêm một cái lên mặt Diệp Linh.


Diệp Linh không chống đỡ nổi té ngã xuống đất, Bạch Thư Uyển mắt lạnh nhìn nàng té ngã, một tia thương hại cũng không có, đưa mắt nhìn một tên gia đinh, tên gia đinh hiểu ý chạy tới đem Diệp Linh đứng lên, sau đó giữ chặt hai tay nàng ở phía sau.

Bạch Thư Uyển ghen tuông ngút trời, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Diệp Linh như vậy, những cái tát dữ dội liên tục đánh vào mặt Diệp Linh.

Diệp Linh cũng không biết chính mình đã bị đánh bao nhiêu cái tát, chỉ biết hai bên má mình đã sưng phồng, bỏng rát, đau đớn gần như chết lặng, khoé môi liên tục chảy máu.

"A....." Đột nhiên Bạch Thư Uyển đạp mạnh vào bụng Diệp Linh, khiến nàng la lên, đau đớn truyền đến từng ngõ ngách trong cơ thể, nàng muốn ôm lấy bụng, nhưng hai tay bị kiềm chặt khiến nàng vô pháp làm điều đó. Bạch Thư Uyển nhìn bộ dạng vô cùng thê thảm của Diệp Linh hả dạ vô cùng, đạp thêm một cướp vào bụng Diệp Linh khiến nàng nôn ra mật xanh mật vàng.


Diệp Linh đau đớn ngất xỉu, Bạch Thư Uyển kêu người đem nước lạnh hất mạnh vào mặt nàng, khiến nàng tỉnh lại, Bạch Thư Uyển một lòng chỉ muốn hành hạ Diệp Linh đến chết.

Ở nơi khác, Dạ Nguyệt mang theo tiểu hắc xà không ngủ không nghỉ, tức tốc trở về, trong lòng nàng có một loại dự cảm bất tường.

Tư Đồ Tuấn đứng một bên xem kịch vui thiếu điều muốn vỗ tai khen hay, tiểu mỹ nhân bị đánh đến vậy hắn trong lòng mặc dù cũng có chút không nỡ. Dù sao cũng xinh đẹp như vậy a, bị con cọp cái kia đánh thành đầu heo thật khiến hắn yêu thương mà, nhưng mà hắn cũng không còn cách nào, ai bảo phụ thân hắn bênh vực con cọp cái này a.

Bạch Thư Uyển cầm lấy tay Diệp Linh, từng chút, từng chút một rút đi móng tay nàng, mặt kệ Diệp Linh giãy dụa khóc thét, hai tay tràn đầy máu tươi, van xin nàng tha thứ, nhưng Bạch Thư Uyển vẫn mắt điếc tai ngơ tiếp tục khiến cho Diệp Linh từ từ cảm nhận nỗi đau thể xác.
Sau khi Diệp Linh ngất xỉu lần nữa, hạ nhân theo lời dặn của Bạch Thư Uyển đem hình cụ kẹp ngón tay ra, sau đó một tên cầm tay Diệp Linh đặt vào trong hình cụ, tiếp đó là hai tên nam nhân đứng hai kéo hình hình cụ, khiến nó từ từ xiết chặt hai tay đẫm máu của Diệp Linh.

"Ah..............................." Diệp Linh đau đớn thét lên, tiếng thét tựa như tiếng kêu gào giận dữ thượng thiên sao mà tàn nhẫn.

Trời đột nhiên gầm lên dữ dội, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống màn đêm tối tăm, tựa như đáp lại lời oán trách của nữ nhân tội nghiệp cả người đầy máu đang quỳ phía dưới.

"Phu nhân, trời mưa rồi, hay chúng ta vào trong đi." Tư Đồ Tuấn chớp lấy cơ hội, niềm nở lấy lòng Bạch Thư Uyển, ánh mắt hơi liếc nhìn Diệp Linh, trong lòng có chút run sợ, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn, hắn hôm nay xem như đã mở rộng tầm mắt.
Bạch Thư Uyển liếc nhìn Tư Đồ Tuấn một chút, sau đó quay sang hạ nhân ra lệnh: "Các ngươi treo nàng lên cột, bất kỳ ai cũng không được cứu nàng, nếu vi phạm hình phạt tự hiểu lấy."

Dứt lời, Bạch Thư Uyển phất tay đi vào, Tư Đồ Tuấn lẽo đẽo theo sau, bỏ mặc Diệp Linh đau đớn quằn quại ngoài kia.

Mấy tên gia đinh nghe lệnh, cũng không dám làm trái ý thiếu phu nhân, gấp rút cột hai tay hai chân Diệp Linh lên cột, mặc kệ trời đang mưa như trút nước hay vết thương của nàng, bọn hắn không có lấy một tia thương tiếc, chỉ muốn nhanh chóng làm xong mệnh lệnh mà thiếu phu nhân giao, rồi nhanh chóng vào nhà.

Dưới cơn mưa lạnh lẽo, Diệp Linh bị cột chặt, cả người tràn đầy là máu, hứng chịu từng giọt mưa lạnh đến thấu tâm.

Mọi người ai cũng thấy, nhưng tất cả hoặc là ngoảnh mặt làm ngơ, hoặc làm như không thấy, hoặc là sợ hãi không dám đến, thậm chí có kẻ còn hả hê mắng chửi nàng.
Thế gian ấm lạnh, nhân tâm tuyệt tình. Rốt cuộc thì lạnh nhất cũng chỉ có lòng người.

Diệp Linh hiện tại khí lực nói chuyện cũng không có, cả người nàng đều đang lạnh dần, nàng biết chính mình đã không còn nhiều thời gian. Diệp Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực nơi phương xa nghìn trùng. Trong lòng khao khát chính mình có thể nhìn thấy nữ nhi vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình.

Mưa vẫn tiếp tục lạnh lùng rơi, hai hàng lệ chảy xuôi theo gò má Diệp Linh, hoàn toàn không cách nào phân biệt rõ đâu là mưa, đâu là nước mắt của nàng. Tiếng mưa tựa như tiếng nhạc trầm buồn vang lên kết thúc cho một số phận nghiệt ngã.

Thế nhưng thời điểm Diệp Linh từ từ nhắm mắt lại chờ đợi tử thần đón chính mình rời đi nhân thế, thì một tiếng kêu nàng mong đợi nhất vang lên: "Mẫu thân!!!!"
Dạ Nguyệt từ xa đã nhìn thấy Diệp Linh, trái tim không độ ấm đột nhiên có chút nhói, nàng vội vã gấp gáp chạy đến, tính cách lạnh lùng, bình tĩnh thường ngày đã bị phá vỡ.

Đây là lần đầu tiên Dạ Nguyệt gọi một người là "mẹ", nhưng đáng tiếc rất có thể sẽ là lần cuối cùng.

Dạ Nguyệt bối rối chạy đến bên người Diệp Linh, nàng cũng không biết cảm xúc trong lòng là cái gì. Kẻ luôn nổi danh là "máu lạnh" như nàng lần đầu tiên biết thế nào nhói đau, thế nào là khủng hoảng.

Thời điểm Dạ Nguyệt chạy đến bên người Diệp Linh, Dạ Nguyệt trong lòng như thắt lại, kẻ không máu không nước mắt như nàng, kẻ gϊếŧ vô số người, kẻ mắt lạnh nhìn người khác chết dần chết mòn trong tuyệt vọng, hôm nay đã biết thế nào gọi là đau lòng.

Nhìn nữ nhân đã từng vì chính mình mà khóc, vì chính mình mà cười, từng vì chính mình lo âu, vì chính mình vui vẻ, hôm nay bị người đánh thành một huyết nhân nhìn không rõ hình dạng, tay chân bị người trói vào cột như phạm nhân, đứng dưới cơn mưa lạnh buốt.
Dạ Nguyệt trong lòng hoàn toàn bị xáo trộn, phẫn nộ, căm giận, hoang mang, còn có đau lòng. Những cảm xúc trước nay chưa từng có, hôm nay tất cả đều hiện đủ.

Nàng trầm mặc cởi trói cho Diệp Linh, động tác vô cùng nhẹ nhàng, rất sợ chính mình mạnh tay một chút sẽ khiến nàng bị đau.

Trói vừa mở xong, Diệp Linh trực tiếp ngã vào lòng Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù bị mưa làm ướt của Diệp Linh sang một bên, Dạ Nguyệt nhìn huyết nhục mơ hồ trên thân thể gầy yếu của nàng, tay lặng lẽ xiết chặt, nàng muốn những kẻ kia phải trả giá đắt!

Thời điểm Diệp Linh nhìn thấy Dạ Nguyệt, nỗi đau thể xác đã không sánh kịp vui vẻ trong lòng, nàng run rẩy vươn đôi tay đầy huyết nhục vuốt mặt Dạ Nguyệt, suy yếu phát ra từng chữ: "Tiểu...Vũ...ngươi...về....rồi...."
Dạ Nguyệt gật đầu, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Diệp Linh, cắn răng nói: "Ngươi sẽ không sao."

Diệp Linh nở nụ cười, gương mặt nàng sưng phồng tái nhợt, đôi môi tím tái vì lạnh nhưng ánh mắt yêu thương chưa từng thay đổi, Diệp Linh thiết tha muốn nói cùng Dạ Nguyệt nói rất rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng chỉ có thể lẳng lặng thốt lên bốn chữ: "Tiểu...Vũ...bảo trọng....."

Dạ Nguyện hai mắt tối sầm, nàng siết chặt lấy Diệp Linh gào lên: "Ta không cho phép ngươi có chuyện!"

Diệp Linh mỉm cười, nụ cười yêu thương, cưng chìu hệt như thời điểm cùng nàng tạm biệt, khi đó nàng cũng nói với nàng hai tiếng "bảo trọng" thế nhưng sao ý nghĩa khác quá.

Hai tiếng "bảo trọng" khi đó mang ý nghĩ chờ mong nàng trở về, mà hiện tại chính là vĩnh viễn rời xa.

Diệp Linh từ từ khép lại đôi nhãn thần, nàng đã chính thức từ giã thế giới đau lòng này, chính thức buông bỏ mọi đau đớn, thế gian này người để nàng luyến tiếc rời đi, chỉ có nữ nhi nàng. Nhưng nàng biết, nữ nhi của nàng sẽ sống tốt.
Dạ Nguyệt lặng người ôm lấy thi thể Diệp Linh, vô thức sờ lên mặt chính mình, a....thì ra cảm giác khô lạnh, đắng chát này chính là lệ, chính mình thì ra cũng biết rơi lệ.

"Ha....haha..." Dạ Nguyệt đột nhiên cười khẽ, sau đó là ngẩng đầu lên trời cười điên cuồng, mà lệ...vẫn chưa từng dừng lại, hai tay nàng vẫn xiết chặt lấy thi thể đang lạnh dần của Diệp Linh.

"Ám Dạ Tu La" Quân Dạ Nguyệt cuối cùng cũng vì một người mà rơi lệ, người đầu tiên trên cõi đời này cho nàng biết thế nào là ấm áp của tình thân, cũng đã cách nàng mà đi. Ấm áp nho nhỏ cuối cùng cũng vụt tắt, nàng lại trở về với cái thế giới lạnh như băng của mình.

Bình Luận (0)
Comment