Mưa vẫn nặng nề rơi, đôi mắt khép hờ của Dạ Nguyệt từ từ hé mở, nàng chậm rãi đứng dậy hai tay bế xốc thi thể của Diệp Linh lên, đôi chân chầm chậm bước đi trong mưa đêm lạnh lẽo, dưới màn đêm dung mạo của nàng đã hoàn toàn bị che khuất, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Tiểu hắc xà vẫn luôn ở một bên yên tĩnh nhìn nàng, thông qua khế ước nó cảm nhận được của chủ nhân nó thống khổ, đôi mắt to đen láy dõi theo từng bước chân nặng nề của Dạ Nguyệt, cái đuôi khẽ lắc tiểu hắc xà đuổi theo phía sau Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt theo trí nhớ của Tư Đồ Vũ đem thi thể Diệp Linh đến nơi nàng thích đến nhất, nơi này nằm ở sau núi, rất an tĩnh, ánh sáng đom đóm bay khắp không gian, mang đến cho màn đêm tĩnh mịch một chút ánh sáng le lói.
Nàng nhẹ nhàng đặt Diệp Linh nằm xuống đất, cởϊ áσ khoác ngoài của chính mình ra đắp cho nàng, sau đó từ từ đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Canh giữ nàng!", lời này tất nhiên là dành cho tiểu hắc xà.
Tiểu hắc xà ngoan ngoãn bò đến bên cạnh Diệp Linh nằm xuống, hắc đồng to tròn đảo quanh tựa như đang suy nghĩ cái gì.
Dạ Nguyệt cũng không để ý đến nó, đi đến một phần đất trống, cầm kiếm trong tay cắm xuống mặt đất, sau đó liên tục đào xuống. Không gian càng lúc tĩnh lặng ngoại trừ tiếng mưa cùng tiếng đào đất của Dạ Nguyệt, hoàn toàn không có chút âm thanh nào.
Không lâu sau, Dạ Nguyệt leo lên từ phần đất nàng đào, sau đó liền đi đến chỗ Diệp Linh đang nằm, quỳ xuống ôm lấy thi thể nàng. Dạ Nguyệt cái gì cũng không nói chỉ lặng lẽ ôm lấy thi thể lạnh lẽo, không chút độ ấm.
Tiểu hắc xà vẫn yên lặng nằm đó không hề nhúc nhích. Cơn mưa vẫn ào ạt chưa từng giảm bớt, tựa như đang khóc than cho lòng người.
Ôm lấy Diệp Linh trong lòng, Dạ Nguyệt dùng kiếm cứa vào tay trái, huyết dịch từ tay trái chảy xuống trên người Diệp Linh.
Trong giới sát thủ, hành động này gọi là nghi thức tiễn hồn. Nếu như sát thủ quý trọng một người đã chết, thì sẽ dùng máu tươi làm vật tế đưa tiễn người đã khuất. Thứ quan trọng nhất cũng vô dụng nhất với một sát thủ chính là sinh mệnh. Máu chính là nguồn gốc của sinh mệnh cho nên sát thủ dùng máu làm đồ tế, tựa như đem một phần sinh mệnh của chính mình đưa tiễn người nàng yêu thương.
Máu hoà vào nước mưa lạnh lẽo, chảy lên người Diệp Linh, tựa như vỗ về, đưa tiễn linh hồn nàng an nghỉ.
Rồi đột nhiên Dạ Nguyệt đứng lên, hai tay bế thi thể Diệp Linh đi đến phần đất nàng đã đào, nhẹ nhàng đặt Diệp Linh nằm vào trong đó, tay vuốt ve gò má lạnh lẽo của nàng, miệng nhẹ nhàng thốt ra hai từ: "Bảo trọng."
Dạ Nguyệt dùng tay, từng chút từng chút một đem nắm đất trong tay thả xuống trên người Diệp Linh. Ánh mắt nàng bình thản giống như người nàng đang từng chút vùi lấp vào trong lòng đất không phải là người vừa nãy khiến nàng thống khổ vậy.
Thân mình Diệp Linh dần dần bị chôn vùi trong đất, cuối cùng trước mặt Dạ Nguyệt biến thành một nấm mồ, tay trái nàng chậm rãi đặt lên trên đó, hai chân lặng lẽ quỳ xuống, Dạ Nguyệt trầm mặc.
"Sinh cùng tử" Quân Dạ Nguyệt trước nay đều dùng một loại lạnh nhạt mà đối đãi, khiến người khác "tử", bản thân nàng cũng chưa từng vì chính mình mà cầu "sinh". Nhưng hôm nay Diệp Linh chết, Dạ Nguyệt trong thâm tâm lại vì nàng mà cầu "sinh", hy vọng nàng có thể sống lại.
Từ "Mẹ" này, đời trước nàng chưa từng gọi, đời này lần đầu tiên gọi, nhưng lại là lần cuối cùng. Thời điểm nàng có được một chút ấm áp, ông trời lại tàn nhẫn cướp đi.
Dạ Nguyệt khẽ cười, nàng không trách trời, cũng không oán đất, có trách thì trách chính mình không đủ năng lực bảo vệ thứ mình quý trọng.
Dạ Nguyệt trầm mặc quỳ gối trước mộ Diệp Linh, tiểu hắc xà bên cạnh nhìn nàng, cái gì cũng không nói im lặng bồi tiếp nàng. Một người một thú bên cạnh mộ Diệp Linh đến tận hừng đông.
Mưa thưa dần rồi dừng hẳn, mặt trời từ phương Đông dần hé lộ xoá tan màn đêm cô quạnh, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống từng tán cây, trên chiếc lá đọng lại từng giọt nước long lanh.
Khác với khung cảnh bừng sáng tươi vui của cảnh vật xung quanh. Ngôi mộ đơn sơ bên dưới tán cây là một quanh cảnh tiêu điều.
Tiểu hắc xà bò lên người Dạ Nguyệt, cái đầu nhỏ dụi vào gò má lạnh của nàng, một đêm này chủ nhân nó vẫn luôn quỳ trước mộ chưa từng di động.
Ánh nắng chiếu lên người Dạ Nguyệt, chẳng những không mang lại chút ấm áp nào, ngược lại còn bị cảm giác hàn lạnh quanh người nàng đông cứng.
Hai mắt đang khép hờ của Dạ Nguyệt đột nhiên mở ra, nàng từ trên nền đất ẩm ướt đứng dậy, cho dù đã quỳ suốt một đêm nhưng động tác của nàng vẫn hết sức lưu loát.
Tiểu hắc xà bám lên vai Dạ Nguyệt, chủ nhân của nó lại trở về với dáng vẻ ban đầu, không có bi thương, không còn thống khổ, chỉ còn lại lãnh khốc, vô tình.
Dạ Nguyệt cầm kiếm trong tay, mũi kiếm chỉa xuống đất, ánh rạng đông chiếu rọi trên người nàng, thanh kiếm phản chiếu dung nhan của Dạ Nguyệt, lãnh khốc không lộ ra bất kỳ tình cảm dư thừa nào, tựa như lần đầu tiên nàng bước vào thế giới này.
Quần áo Dạ Nguyệt lấm lem bùn đất, có chút xốc xếch, thế nhưng nếu người khác nhìn thấy nàng nhất định cũng không dám khinh thường, bởi vì quanh thân nàng vờn quanh một loại sát khí gần như biến thành thực chất. Rốt cuộc phải gϊếŧ bao nhiêu người mới có được loại sát khí mạnh mẽ như vậy? Không ai biết, cũng không ai dám trả lời câu hỏi này. "Ám Dạ Tu La" Quân Dạ Nguyệt, đi đến nơi nào, nơi đó tức khắc sẽ biến thành huyết ngục ải trần gian.
Tiểu hắc xà hai tròng mắt nhanh chóng biến thành màu đỏ, ngọn lửa màu tím bên trong đôi mắt đang hừng hực cháy, đây là hình dạng đang ở trong trạng thái chiến đấu của nó.
Dạ Nguyệt cùng tiểu hắc xà từng bước tiến vào Tư Đồ gia, thái dương rực rỡ, bỗng nhiên bị vần vũ quay quanh, sắc trời lập tức ảm đạm, tựa như dấu hiệu của một loạt chết chóc kinh hoàng.
Bên trong Tư Đồ gia vẫn là một mảnh an vui, tựa như cái chết của Diệp Linh hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bọn họ.
Tư Đồ Thiên hôm nay trong lòng không hiểu có chút nôn nóng bất an, đi đi lại quanh, tựa như sẽ có chuyện gì bất tường xảy đến.
"Gia chủ, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta phải đến Thương Hội." Quản gia bước vào cung kính nói.
Tư Đồ Thiên hơi hơi nhíu mày, tuy rằng có chút bất an, nhưng Thương Hội hội họp hằng năm, tứ đại gia tộc bắt buộc phải có mặt, cho nên chuyến này hắn không thể không đi.
"A Nguyên, gần đây bên ngoài có động tĩnh gì không?" A Nguyên là tên của quản gia, hắn tên thật là Lâm Nguyên, nhưng bởi vì ở Tư Đồ gia có nhiều cống hiến, cho nên Tư Đồ Thiên cho phép hắn lấy họ Tư Đồ. Hắn là một trong những cánh tay đắc lực của Tư Đồ Thiên.
"Hồi gia chủ, bên ngoài vẫn sóng yên biển lặng, ngoại trừ việc hôm qua Diệp Linh bị đại thiếu phu nhân tra tấn, sau đó trói vào cột, nhưng hôm sau lại biến mất không rõ sống chết." Tư Đồ Nguyên thành thật khai báo tất cả.
Tư Đồ Thiên nghe xong mày hơi nhíu sau đó nhìn quản gia: "Tư Đồ Vũ đâu?"
"Hồi gia chủ, đã ra ngoài vài ngày trước, hiện tại vẫn chưa trở về."
"Ra ngoài? Đi nơi nào?" Nhắc đến Tư Đồ Vũ, Tư Đồ Thiên cảm giác bất an trong lòng càng lớn.
"Hồi gia chủ, bởi vì thuộc hạ nghĩ không cần thiết nên không cho người đi theo, hiện tại không rõ nàng đi đâu."
Tư Đồ Thiên nghe xong hai mắt biến thành sắc lạnh nhìn hắn, Tư Đồ Nguyên bên cạnh Tư Đồ Thiên nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu rõ tính tình của hắn.
"Gia chủ, là thuộc hạ thất trách" Quản gia quỳ xuống nhận tội trước mặt Tư Đồ Thiên, tuy rằng không biết vì sao gia chủ lại đột nhiên quan tâm Tư Đồ Vũ, nhưng lần này quả thật là do hắn sơ suất.
Tư Đồ Thiên phất tay: "Mà thôi, mau chóng cho người tìm nàng trở về". Sau khi dứt lời, Tư Đồ Thiên đi thẳng một mạch ra ngoài.
Quản gia nhận được mệnh lệnh không dám chậm trễ lập tức cho người đi tìm Tư Đồ Vũ.
"Phu nhân, thuộc hạ đã tìm khắp ngõ ngách trong phủ, hoàn toàn không có dấu vết của Diệp Linh cùng Tư Đồ Vũ." Người nói là một gia đinh trong phủ.
Bạch Thư Uyển, xiết chặt ly trà trong tay, tức giận đến nghiến răng: "Lũ vô dụng!"
Ả tiện nhân kia đột nhiên biến mất đã khiến nàng tức giận lắm rồi, không nghĩ tới dã loại kia cũng biến mất. Không phải là quá trùng hợp sao?
"Mau tìm cho ta! Ta không tin một nha đầu đó cùng ả ta lại vô duyên vô cớ biến mất." Bạch Thư Uyển, nghiến răng nghiến lợi nói, nàng nhất định phải khiến cho nghiệt chủng sống không bằng chết nàng mới cam lòng.
Gia đinh trong lòng bất đắc dĩ, nhưng chỉ đành: "Dạ" một tiếng rồi đi ra ngoài, trong phòng Bạch Thư Uyển lúc này chỉ duy nhất một mình nàng ta.
"Tìm ta?" Bạch Thư Uyển bên tai đột nhiên xuất hiện một giọng nói lạnh lẽo, tựa như tử thần đang kêu gọi nàng.
Hai tròng mắt Bạch Thư Uyển co rút, sợ hãi đến mức từ trên ghế té xuống, nhìn thấy Dạ Nguyệt, cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng nàng, Bạch Thư Uyển bất tri bất giác mà lùi lại đằng sau.
"Tư Đồ Vũ, ngươi...." Bạch Thư Uyển trợn mắt, có chút không tin mà nhìn Dạ Nguyệt, chính mình cho nhiều người tìm nàng như vậy một chút manh mối cũng không có. Mà nàng, lại không một tiếng động đứng bên cạnh mình. Đổi lại là người khác, có thể không sợ sao?
Dạ Nguyệt nhìn nàng, rõ ràng chỉ là một ánh nhìn, nhưng lại khiến người khác rợn tóc gáy, tay chân trở nên run rẩy vì sợ. Bởi vì ánh mắt của nàng quá mức bình thản, quá mức lạnh lẽo hoàn toàn không giống một người đang sống.