Tầm Lộ

Chương 48

Chú thích: Từ chương này “Thụ Thực Cốt” sẽ đổi thành “Thực Cốt Thụ”. Như vậy danh tự sẽ dễ nghe hơn, và chính xác hơn.

Tiểu Phàm thân hình lơ lửng trên không, tay phải cầm dao dựa bổ từ trên xuống. Hiện tại là tình cảnh sống chết, hắn một nhát chém này tất nhiên có sử dụng Thần Ma lực. Chỉ thấy một ánh bạc lóe lên cùng tiếng gió rít đáng sợ.

Chỉ là... Kịch!, một tiếng chắc nịch vang lên, con dao với tốc độ chém xuống cực nhanh cuối cùng lại không thể chém đứt lìa liên đằng kia!

Chết tiệt, Tiểu Phàm chửi thầm trong đầu. Hắn lập tức quyết định buông bỏ thanh dao đang cắm chắc trên thân liên đằng. Bản thân Tiểu Phàm hiểu rõ, một nhát chém vừa rồi đã không chém đứt được liên đằng lại còn khiến cho vũ khí của hắn cắm sâu vào đó, khó có thể rút ra được trong nhất thời.

- Bịch...

Hai chân vừa chạm đất, Tiểu Phàm lập tức búng người bật nhảy lùi về bên trái. Cùng với lực hỗ trợ từ dây kéo, một bước nhảy lùi của hắn không ngờ xa tới gần hai trượng!

Vụt..., liên đằng lướt ngang qua vị trí hắn vừa đứng. Nó lập tức cắm phập xuống lòng đất. Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Phàm thực không dám nghĩ nếu như nếu vừa rồi hắn né không kịp thì hậu quả sẽ ra sao. Chỉ sợ là bây giờ cơ thể hắn đã giống như một xiên thịt nướng, bị dải liên đằng kia xiên thẳng qua bụng rồi.

Có điều nguy hiểm vẫn còn đó. Mộc liên đằng chẳng khác nào một con quái xà, dắp tâm ngoạm hắn một miếng cho bằng được, nó lại lập tức vù vù bức tới.

Ba người ở phía sau nhìn thấy Tiểu Phàm đã mất đi vũ khí, vốn đã nguy hiểm, giờ lại càng như ngàn cân treo sợi tóc, lòng họ vô cùng lo lắng, lập tức vận sức càng mạnh...

Đến rồi!, liên đằng vồ tới với tốc độ đáng sợ, Tiểu Phàm lập tức phản ứng. Hắn thò tay vào trong áo, rút ra một cái bọc nhỏ, không chần chừ xé rách luôn tấm vải quấn ngoài.

Sát na liên đằng phóng tới trước người, Tiểu Phàm không ngờ nhắm mắt lại!

Món Cung Bảo Kê Đinh (gà xào Cung Bảo), chú trọng đến cách thái nguyên liệu, bất luận là cứng, mềm, sống, chín, cấu tạo phân bố dọc, ngang, đều phải xắt thành hơn ngàn miếng to nhỏ đều nhau, nhát dao nào không đều, miếng thịt đó sẽ dính vào nhau, sẽ không còn được xem là “Cung Bảo Kê Đinh” hảo hạng!, những dòng chữ hướng dẫn trong cuốn sách cũ kĩ lại đột nhiên rõ mồn một trong đầu hắn.

Hai mắt Tiểu Phàm bật mở.

Hắn đột nhiên hét lớn:

- Bất luận phân bố dọc, ngang, đều cắt thành ngàn miếng...

Trong mắt hắn, liên đằng kia dường như được người nào đó vẽ lên một loạt những đồ hình ô bàn cờ nhỏ. Chỉ thấy thái đao sáng loáng trong tay hắn vung lên, dày đặc loang loáng như ánh trăng trên mặt thủy kính hồ, lại mãnh liệt không khác nào vẫn tinh (sao băng) lao xuống.

Đôi mắt của hắn không chớp lấy một cái, đồng tử thì co lại, tập trung vô cùng. Hai chân vẫn tiếp tục lui lại, hữu thủ vẫn lũ lượt vung ra những đường đao ánh bạc lóa mắt. Đao nhanh nhưng tinh mĩ vô cùng, không hề có một đao chém ẩu, không một đao nào là không có sự tính toán kĩ lưỡng.

- Bịch...

Tiểu Phàm chân lại chạm đất lần nữa, lần này hắn đã cách Thực Cốt Thụ hơn bảy trượng.

Thân hình vừa bật lùi lại, Tiểu Phàm đột nhiên phá lên một tràng cười sảng khoái, xem chừng vô cùng đắc ý, đắc ý tới nỗi quên đi cả hoàn cảnh hiểm nghèo hiện tại:

- Đáng. Đáng lắm...

Ba người phía sau chỉ thấy thân hình Tiểu Phàm vừa bay lên, để lộ ra dải liên đằng kia. Nguyên lai, dưới đất hiện tại đã có gần trăm mảnh Thực Cốt Thụ bị sắt hạt lựu chất thành đống, liên đằng thì bị cụt tới gần hai xích (gần 70 centimet)!

Nhưng...

Dải liên đằng cũng chỉ là vật vô chi vô giác, căn bản là không biết đau đớn là gì, hơn nữa lại chẳng sợ bị tổn thương. Dù bị Tiểu Phàm cắt đi một đoạn, nó vẫn giống như một mũi lao rời tay vận động viên vô địch Olympic, xé gió lao tới.

Đang ở giữa không trung Tiểu Phàm liền hô lớn:

- Đinh gia Thái kĩ!

Huyết mạch toàn thân như sôi sục lên, Thần Ma lực từ trái tim hắn lưu chuyển càng nhanh tới cánh tay phải. Hắn nhớ lại hình ảnh cây cột trong tâm tưởng thế giới khi thực hiện Tâm tưởng thao luyện. Những đồ hình bàn cờ dường như đi từ tâm chí hắn ra, bám lên trên thân liên đằng. Trong mắt Tiểu Phàm, liên đằng chẳng khác nào một miếng thịt Tử Vân Kê cỡ bự, chờ đợi hắn thái ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

Ta thái. Ta thái. Ta thái..., lòng Tiểu Phàm vừa căng thẳng, vừa kích động, không ngừng tự gào thét. Ngang bảy đường, dọc bảy đường, bảy bảy bốn mươi chín miếng... Trên bảy đường, dưới bảy đường,... càng lúc tốc độ tính toán cùng độ chính xác trong kĩ thuật của hắn càng được nâng cao.

Cách xuất đao, và thứ tự vị trí xuất đao của hắn rất kì lạ, dường như không hề theo một quy tắc nào cả, lúc xẻ chỗ này, lúc lại chém chỗ kia. Thế nhưng, lưỡi thái đao lướt qua thân liên đằng lại vừa mau, vừa ngọt, dường như mỗi một nhát chém của hắn đều chém vào điểm yếu trên đó vậy.

Một lần nhảy nữa, Tiểu Phàm đã tới phạm vi mười trượng cách xa cái cây.

Bỗng nhiên, từ một vị trí vô cùng bình thường của liên đằng, một dải liên đằng nhỏ bé nhưng đầy gai nhọn đột ngột trồi lên, tấn công đến động mạch cổ của Tiểu Phàm!

Cái gì?, Tiểu Phàm cả kinh, chỉ kịp nghiêng đầu sang một hòng né tránh. Hắn chợt cảm thấy đau rát như lửa thiêu ở vùng cổ bên phải! Không kịp để ý xem mình bị gì, hắn đâm một đao lên, chênh chếch vẽ ra một đường sáng bạc như viên đạn rẽ đêm, xiên qua nhánh cây nhỏ kia. Khoảnh khắc đó, trái tim ba người phía sau đã đập lệch một nhịp.

- Bịch...

Hắn lại hạ thân xuống đất lần nữa, bây giờ đã là mười hai trượng khoảng cách với Thực Cốt Thụ.

Không dám chần chừ, hắn tiếp tục nhảy lùi lại. Nhưng chẳng ngờ, liên đằng kia không truy đuổi theo nữa, mà từ từ thu lại. Nhìn qua có phần giống với một con mộc xà đang lẩn về tổ.

Tiểu Phàm vẩy cây thái đao, hất văng đi một phần nhánh cây nhỏ còn lưu lại trên thái đao của hắn.

Dù liên đằng kia rút đi, nhưng Tiểu Phàm vẫn còn rất khẩn trương. Tâm thần một chút cũng không dám buông lỏng, tốc độ một phần cũng không giảm. Ba người còn lại cũng cùng một bộ dạng như thế.

...

Về đến nơi cắm trại. Tiểu Phàm liền ngồi phịch xuống đất, thở mạnh từng hơi. Ba người còn lại liền chạy tới xem tình hình của hắn.

Ái Thượng xem đến vết thương trên cổ Tiểu Phàm, lo lắng nói:

- Đại sư huynh, xem này.

Tôn Kinh tiến đến, nói:

- Cũng may chỉ là một vết rách ngoài da, không có độc... Nếu Tiểu Phàm né không kịp, chỉ sợ bây giờ đã có một lỗ trên cổ rồi. Lúc đó...

Y định nói “Lúc đó có khi đã vong mạng rồi”, nhưng thấy là lời không may nên không nói nữa. Nhưng mọi người đều hiểu rõ y muốn nói gì. Đoạn, y lấy ra một ít thuốc cầm máu từ không gian giới chỉ, bôi lên vết thương cho Tiểu Phàm.

Sau khi trèo lên trại, mọi người liền ngồi xuống quanh đống lửa đã tàn...

Tiểu Phàm nói:

- Vậy là đã xác định rõ. Mười hai cái cây kia chính là Thực Cốt Thụ rồi.

Ba người còn lại sa sầm nét mặt, khẽ ừm tiếng. Không ngờ điều họ lo sợ nhất đã thành sự thật rồi.

Tiểu Phàm hỏi:

- Mọi người có biết cách nào để đánh bại Thực Cốt Thụ không vậy?

Tôn Kinh đáp:

- Phương pháp thì không phải là không có. Nhưng mà với tu vi của chúng ta căn bản là không thực hiện được...

Y dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Muốn giết chết Thực Cốt Thụ thì phải giết chết Thực Cốt Thụ Trùng. Nhưng, một là vốn rất khó nhận biết vị trí trú ngụ của trùng trong thân cây, hai là dù biết được thì cũng cực khó ra tay được. Bởi lẽ càng đến gần Thực Cốt Thụ thì càng nguy hiểm, thực ra chẳng khác nào dâng cừu vào miệng sói. Việc này so với việc lấy vàng trong dầu sôi thì cũng có cùng đạo lí đó...

Mọi người nghe y nói tới đây thì càng lo lắng hơn.

Ái Thượng đột nhiên vui mừng nói:

- Vậy dùng lửa thì sao? Đốt cả cái cây đó thì không phải là giết chết được kì trùng rồi hay sao?

Tương Ngạn lắc đầu:

- Sư tỷ à. Thực Cốt Thụ có thể di chuyển được đó.

Ái Thượng khuôn mặt vừa hiện lên sắc thái vui mừng lại tắt ngấm, ủ rũ nói:

- Phải rồi. Ta quên mất.

Mọi người lại rơi vào trầm mặc....

...

Ánh bình minh bắt đầu ló rạng nơi chân trời, không ngờ một đêm đã nhanh chóng trôi qua.

Tiểu Phàm trong lúc trầm tư, bắt đầu nhớ lại toàn bộ từ đầu tới cuối cuộc chiến đêm qua. Hắn muốn tìm ra manh mối gì đó, dù chỉ là một chút, nhưng biết đâu có thể giúp họ vượt qua lần này.

Lúc lâu sau, Tiểu Phàm lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt:

- Mọi người, ta có một chuyện không hiểu.

Tương Ngạn hỏi:

- Chuyện gì vậy nhị sư huynh?

Tiểu Phàm nói:

- Thụ Thực Cốt bản thân là một loại trùng, cũng tức là nói nó không thể có đủ ngũ quan được. Đúng không?

Tôn Kinh đáp:

- Theo như một tài liệu ta từng xem qua thì loài này hình dạng không khác gì một cái kén tằm, chẳng có mắt mũi gì cả.

Tiểu Phàm hỏi tiếp:

- Vậy làm sao nó nhận biết con mồi được?

Tôn Kinh liền ngẩn ra, gật gù, nói mà tựa như tự hỏi:

- Phải ha. Làm sao mà nhận biết được?

Tiểu Phàm tiếp:

- Ta có ba giả thiết cho việc này.

Mọi người liền chăm chú, chờ xem hắn định nói gì tiếp theo.

Tiểu Phàm nói:

- Giả thiết đầu tiên là dựa vào đánh dấu. Mọi người còn nhớ không? Lúc đầu đòn tấn công của nó không phải là dùng luôn dải liên đằng to mà lại sử dụng một dải liên đằng nhỏ, phá đất chui lên để quấn lấy chân ta. Câu hỏi đặt ra là vì sao nó lại làm thế? Tại sao nó không dùng dải liên đằng to để kết liễu ta luôn? Với sức mạnh của dải liên đằng thứ hai kia, lại thêm việc tấn công bất ngờ, chắc chắn nó có thể làm được. Lại nói, nếu nó muốn bắt sống con mồi thì nó cũng có thể sử dụng liên đằng to để quấn lấy ta. Như vậy ta không thể nào thoát được, chứ không như cái liên đằng nhỏ kia, chặt cái là đứt rồi. Sau cùng, ta cho rằng, dải liên đằng đầu tiên là để đánh dấu!

Tôn Kinh nghe vậy gật gù, nói:

- Đệ phân tích rất đúng.

Tiểu Phàm lại nói:

- Nhưng nghĩ kĩ thì vẫn không đủ. Vì thế ta đưa ra giả thiết thứ hai. Đó là, nó sử dụng rung động chấn (tạm hiểu là sóng rung động). Khi nghĩ ra giả thiết đầu tiên, ta liền nghĩ tới một việc, đó là nếu nó sử dụng tới đánh dấu, thì làm sao nó nhận biết được vị trí của ta trong lần đầu tiên? Làm sao nó có thể biết được ta ở đâu để đánh dấu? Cho nên ta nghĩ tới một khả năng đó là nó có thể cảm nhận được rung động chấn ta tạo ra khi đi trên mặt đất, chứ không phải sử dụng liên đằng đánh dấu. Chẳng qua nó sử dụng liên đằng nhỏ đầu tiên là vì nó muốn thăm dò con mồi mà thôi. Nếu thấy không ổn, nó sẽ rời đi ngay để tránh gặp họa bị hủy diệt.

Ba người kia lại gật gù.

Tiểu Phàm tiếp tục nói:

- Nhưng ta lại nghĩ, nếu nó chỉ sử dụng cách cảm nhận xung động chấn thì làm sao nó có thể tấn công ta một cách chính xác khi ta ở trên không? Mọi người còn nhớ rõ chứ? Rõ ràng mỗi lần ta ở trên không rồi, nó vẫn tấn công vô cùng nhanh. Nếu cho là nó chỉ tấn công thẳng một đường từ dưới lên từ vị trí đứng cũ của ta thì càng không phải, bởi vì lúc đó ta có dây kéo của mọi người, dù ở trên không, nhưng tốc độ lùi lại vẫn nhanh vô cùng. Cho nên dù là sát na ta rời khỏi mặt đất thì chỉ một nháy mắt đã rời đi một khoảng lớn rồi. Thế là ta đi đến giả định cuối cùng. Đó là nó phải dùng cả hai kiểu đó! Nghĩ lại thì càng thấy đúng hơn. Khi con mồi ở dưới mặt đất nó dùng cách cảm nhận rung động, khi con mồi không còn chuyền rung động trên mặt đất nữa thì nó dùng tới cách đánh dấu. Hai cách này bổ sung cho nhau, vừa hay bù đắp cho việc thiếu ngũ quan của Thực Cốt Thụ. Sau đó ta lại phát hiện ra mấy điều. Có lẽ là khả năng cảm nhận rung động của nó không được tốt cho lắm, tức là chỉ có thể cảm nhận trong phạm vi gần, mà cụ thể, ta cho là khoảng ba trượng đổ lại. Bởi vì lúc ta tiến vào khoảng cách ba trượng nó mới bắt đầu tấn công ta. Hơn nữa có lẽ vì khả năng cảm nhận rung động của nó không tốt lắm, cho nên nó mới phải dùng tới cách đánh dấu kia. Thứ hai là giới hạn phạm vi tấn công của nó rơi vào khoảng mười hai, mười ba trượng. Lúc ta rời khỏi phạm vi đó, nó liền không tấn công được nữa mà còn cho liên đằng lui lại. Thứ ba, điều này ta không chắc lắm, chỉ là đoán mò mà thôi. Đó là nó có tính thích máu. Vì lần tấn công cuối cùng của nó là tấn công vào động mạch ở cổ ta. khi ta xiên đứt một phần dải liên đằng cuối cùng kia thì thấy một chuyện. Trên thân liên đằng lúc đó có một chút máu của ta còn vương lại, nhưng chỉ chốc lát liền bị cái nhánh cây đó hấp thụ mất!

Ái Thượng hỏi:

- Nhị sư huynh thật tỉ mỉ. Nhưng muội không hiểu biết được mấy điều này thì có lợi ích gì?

Tiểu Phàm cười:

- Ta chỉ là đoán thôi, chứ không phải biết được chắc chắn. Hơn nữa, trong giả thiết của ta còn một lỗ hổng. Đó là nếu nó chỉ có thể sử dụng hai phương pháp đó thì sao nó có thể tìm chúng ta mà bao vây được? Đó là điều mà ta không sao nghĩ ra... Còn về việc đoán ra mấy việc này có tác dụng gì? Ta chính là đã có kế hoạch thoát thân cho chúng ta rồi!

- HẾT CHƯƠNG 48 -
Bình Luận (0)
Comment