Tầm Lộ

Chương 49

Ba người Tôn Kinh, Tương Ngạn, Ái Thượng khuôn mặt sáng bừng lên.

Tiểu Phàm nói:

- Có điều muốn thực hiện cách này thì đúng là có phần đánh cược. Bởi vì cách này của ta dựa vào giả thiết vừa rồi. Nếu như suy tính của ta sai, chỉ sợ là...

Tương Ngạn cười nói:

- Nhị sư huynh nói gì vậy? Chúng ta đã đến đường cùng rồi. Cách gì cũng phải thử thôi.

Tiểu Phàm gật đầu, tiếp:

- Vậy được. Cách này của ta là sử dụng chính hai cách nhận biết con mồi của Thực Cốt Thụ để tạo ra đường thoát thân. Đầu tiên là đặc tính cảm nhận được xung động chấn. Theo suy đoán của chúng ta, Thực Cốt Thụ chỉ có thể cảm nhận được xung động trên mặt đất mà thôi. Cho nên, để vô hiệu hóa khả năng này của kì trùng thì chỉ có thể... di chuyển trên không!

Ái Thượng nhíu mày, hỏi:

- Thế nào là di chuyển trên không?

Tiểu Phàm đáp:

- Di chuyển trên không chính là căng dây mà đi. Chúng ta sẽ căng dây thừng từ đây tới một địa điểm xa khỏi vòng vây, rồi nhờ đó mà di chuyển. Như thế Thực Cốt Thụ không thể nào cảm nhận được vị trí của chúng ta. Nhưng chỉ như thế thì không đủ. Bởi vì khi chúng ta dùng dây thừng vượt sang đầu bên kia, chắc chắn rung động mà chúng ta tạo ra sẽ theo dây thừng mà truyền đi, khiến cho vị trí bị phát hiện. Cho nên, ta sẽ tiếp tục lợi dụng phương pháp nhận biết thứ hai của Thực Cốt Thụ: đánh dấu... Trước hết chúng ta sẽ làm một con người nộm để đánh lừa Thực Cốt Thụ. Tuy nhiên, để cho hình nộm giống thật, ta sẽ làm cho nó có những bước di chuyển thật linh hoạt. Chúng ta phải căng hai sợi dây song song với nhau, bốn người chia làm hai cặp đi trên hai sợi dây đó, mỗi bên cầm một đầu dây thừng nối với hìm nộm ở giữa. Từ đó, khi chúng ta tiến lên, con hình nộm cũng tiến lên, khi chúng ta hất dây lên không thì con hình nộm có thể nhảy lên được, kéo dây sang hai bên thì con hình nộm có thể di chuyển sang hai hướng tả hữu. Chỉ cần chúng ta cố tình cho Thực Cốt Thụ đánh dấu được con hình nộm đó, rồi cho nó di chuyển liên tục thì hẳn là sẽ lừa được Thực Cốt Thụ. Ngoài ra, Thực Cốt Thụ có tính “hiếu huyết” (thích máu), nên ta sẽ tưới máu của chúng ta lên con hình nộm đó để tăng thêm khả năng đánh lạc hướng, đảm bảo những rung động nhỏ mà chúng ta tạo ra trên dây không bị Thực Cốt Thụ để ý... Chỉ cần cẩn thận,chuẩn bị chu đáo và, suy đoán của ta không sai thì nhất định chúng ta sẽ thoát khỏi đây!

Ba người kia nghe xong kế hoạch của Tiểu Phàm đều hít sâu một hơi, trong mắt ánh lên niềm hân hoan và sự thán phục.

Tương Ngạn thầm nghĩ, Quả nhiên truyền kì về nhị sư huynh không phải chỉ là lời đồn.

Tôn Kinh chăm chú nhìn Tiểu Phàm, cảm thán:

- Khả năng phân tích và xử lí tình huống của đệ thật đáng sợ.

Ái Thượng hượng hào hứng nói:

- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Muội muốn ra khỏi đây lắm rồi. Mà sư phụ cũng thực là vô tâm, để chúng ta tự mình ở nơi đầy rẫy nguy hiểm này, không có lấy một sự trợ giúp nào.

Đoạn, nàng ta đứng dậy, dáng bộ chuẩn bị lao xuống khỏi trại.

Tiểu Phàm vội nói:

- Tam sư muội. Từ từ đã. Đâu thể nói làm là làm được ngay.

Ái Thượng nghi hoặc, hỏi:

- Hả? Còn vấn đề gì sao?

Tôn Kinh cười:

- Tam sư muội vội vàng quá rồi. Chúng ta đâu đã có hình nộm đâu, với lại còn phải chuẩn bị dây thừng nữa mà.

Ái Thượng ngại ngùng vén tóc mai, oh... một tiếng, cười hì hì rồi lại ngồi xuống.

Tiểu Phàm nói:

- Về dây thừng thì không lo. Chúng ta đã có rồi. Về hình nộm thì có thể dùng lá khô, y phục, cành cây,... Nhưng có một chuyện khá khó khăn, đó là làm sao để cố định một đầu dây thừng ra bên ngoài vòng phong tỏa của đám Thực Cốt Thụ mà không gặp nguy hiểm hay phải tiếp cận chúng.

Tương Ngạn cười, hãnh diện nói:

- Chuyện khác thì đệ không dám nói, nhưng việc này cứ để đệ lo!

Tiểu Phàm ngạc nhiên:

- Hử? Đệ có cách?

Tương Ngạn vừa cười vừa lấy ra từ trong túi áo ngực một sợi dây. Nhưng sợi dây này không phải dây thừng, cũng không phải vải, cước thì cũng không giống. Nó có màu trắng ngà, to cỡ nửa ngón tay trỏ, trên lại có mấy đường vân đỏ vằn vện, nhìn qua giống như là mạch máu vậy. Đặc biệt xung quánh sợi dây còn thấp thoáng ánh sáng huyết bích (hồng ngọc) lưu động, trông là đã biết bất phàm. Tương Ngạn yêu mến nhìn sợi dây trong tay. Tròng mắt y sáng lên sự yêu thích. Để sợi dây sang một bên, y lại lấy từ trong ngực ra một khúc gỗ hình hộp chữ nhật. Miếng gỗ được chạm khắc rất tinh xảo, phần nổi phần chìm tinh vi hết sức, đặc biệt, ở giữa mặt trên miếng gỗ còn có một cái lỗ nhỏ, sâu xuống năm thốn (khoảng hai centimet) được khảm ngọc hổ phách tuyệt đẹp. Tương Ngạn nhẹ nhàng lướt tay trên tấm gỗ, nghe xoạch, xoạch mấy tiếng. Y vừa gõ, vừa bấm lên các vị trí khác nhau của tấm gỗ hình hộp, cứ mỗi lần y ấn, gõ một cái xuống, cái hộp gỗ chữ nhật lại thay đổi hình dạng. Lúc chiếc hộp mở ra, lúc thì đóng lại. Sau vài lần biến đổi, không ngờ trong tay y đã xuất hiện một... cây cung!

Tiểu Phàm trợn mắt há mồm, nói:

- Đây là...

Tôn Kinh cũng ngạc nhiên, nhưng tất nhiên y biết đây là gì nên hỏi:

- Tương Ngạn, đệ... Đây là cơ quan khí?

Tương Ngạn gật đầu, nói:

- Không sai. Đây chính là một cơ quan khí. Đây là quà của phụ mẫu đệ dành tặng khi đệ đỗ Học viện đó. Sáng sớm hôm qua mới gửi tới Học viện.

Tiểu Phàm hỏi:

- Cơ quan khí là gì vậy?

Tương Ngạn giải thích:

- Cơ quan khí là các loại khí cụ sử dụng cơ quan thuật để tạo thành. Thường chúng có khả năng thay đổi hình dạng, hoặc ẩn tàng rất tốt. Hơn nữa chúng cũng có thể có những công dụng đặc biệt kì lạ. Cơ quan khí được các Cơ quan sư chế tạo ra. Mỗi một cơ quan khí đều được thiết kế vô cùng tỉ mỉ. Cơ quan khí ban đầu được chế tạo ra chính là để phục vụ cho đời sống thường ngày được thuận tiện hơn. Nhưng sau này,chúng được phát triển để phục vụ cho chiến đấu là chủ yếu. Cơ quan khí thực ra có nguồn gốc mục đích là một kiểu vũ khí dùng để đối địch với linh cụ. Người đầu tiên tạo ra cơ quan khí không phải là một tu đạo giả, mà là một phàm nhân, tên là Lỗ Ban! Người này, theo như dân gian kể lại, thì có thù oán đặc biệt sâu với một tu đạo giả. Nếu đệ nhớ không nhầm, hình như là vì tu đạo giả kia khi chiến đấu đã vô tình giết hết cả nhà Lỗ Ban thì phải. Nhưng nguyên do không quan trọng, quan trọng là người phàm nhân này không có một chút tu vi nào nhưng lại luôn mang trong mình khát khao báo thù. Y vốn là người làm nghề thợ rèn. Sau này, y tự mày mò, nghiên cứu, tìm hiểu thêm đủ loại ngành nghề khác nữa, và sáng tạo ra cách cải biến cơ quan khí thành vũ khí chiến đấu. Sau khi sáng tạo ra bốn cơ quan khí đặc biệt cường đại là Bạch Hổ, Kim Quy, Hỏa Phụng, Thanh Long, y liền đi tìm tu đạo giả kia để trả mối huyết hải thâm thù. Truyện kể về trận chiến đó đến nay đã có rất nhiều dị bản khác nhau, nhưng kết cục chung quy vẫn là Lỗ Ban đã nghiễm nhiên giết chết được kẻ thù mà không mất một cọng tóc! Từ đó, Lỗ Ban được coi là ông tổ của cơ quan khí. Tuy rằng không phải ông là người sáng tạo ra cơ quan khí đầu tiên, nhưng ông lại là người tạo ra cách mạng trong ngành cơ quan thuật...

Tiểu Phàm nghe tới đây, miệng khô lưỡi đắng, nuốt khan cái ực. Phải biết rằng, phàm nhân so với tu đạo giả khác nào châu chấu với mộc xa, khoảng cách không khác gì trời và đất. Nếu nói một phàm nhân có thể làm tổn thương tới một tu đạo giả thì đã là chuyện vô cùng khó tin rồi, còn chuyện phàm nhân giết được tu đạo giả thì lại càng là gần như không thể. Đằng này, người tên Lỗ Ban kia lại còn giết được tu đạo giả mà không tốn một chút sức lực. Chuyện này thực là không tưởng.

Tiểu Phàm nói:

- Nếu nói như vậy thì cơ quan khí quả thực là đáng sợ. Chắc là vô cùng quý giá rồi.

Tôn Kinh gật đầu, xác nhận:

- Không sai. Thậm chí một cơ quan khí tốt còn có giá trị hơn cả một linh cụ có tác dụng tương tự nữa kìa. Bởi lẽ cơ quan khí không kể người sử dụng tu vi cao thấp thế nào, chỉ cần biết cách khởi động là có thể sử dụng được.Đặc biệt, đối với những tu đạo giả cấp thấp thì cơ quan khi chính là vô cùng hữu dụng. Phàm nhân thì không phải nói, cơ quan khí càng có tầm quan trọng, càng có giá trị hơn nhiều.

Tương Ngạn nói:

- Chờ đệ một chút, đệ hoàn thành khởi động cơ quan khí này là chúng ta có thể bắn được đầu dây ra ngoài vòng vây.

Y cầm sợi dây bên cạnh lên, đặt một đầu sợi dây vào cái lỗ nhỏ ở đầu cây cung, đầu dây còn lại cũng đặt vào cái lỗ tương ứng ở đầu kia. Lúc đầu sợi dây còn chùng chùng, nhưng khi cây cung bắt đầu vang lên mấy tiếng cạch, cạch của bánh răng thì sợi dây liền được kéo căng ra một cách nhanh chóng, tạo thành một dây cung. Tương Ngạn dùng ngón tay búng nhẹ vào dây cung một cái bưng rõ ràng. Chứng tỏ dây cung đã căng tới cực độ.

Tiểu Phàm hiếu kì hỏi:

- Tương Ngạn. Cái dây đó là loại gì vậy?

Tương Ngạn vui vẻ đáp:

- Đây là một cái xà cân (gân rắn), mà cụ thể là của một con Huyết Lân Xà.

Tiểu Phàm nhíu mày, đang định hỏi tiếp, thì Ái Thượng đã chen vào:

- Là gân của ma thú sao? Quý giá thật đó.

Tôn Kinh lại hỏi:

- Con Huyết Lân Xà đó tu vi thế nào vậy?

Tương Ngạn hứng chí, trả lời đầy kiêu hãnh:

- Trúc cơ trung giai! Chính phụ mẫu đệ liệp sát nó để lấy cho đệ làm quà đó.

Ba người kia nhìn nhau, ánh mắt đều chứa một tia hâm mộ. Vốn ma thú nếu so với tu đạo giả bình thường cùng đẳng cấp thì đa phần đều mạnh hơn, cho nên muốn liệp sát một con ma thú thì tu đạo giả bao giờ cũng chọn mục tiêu có tu vi thấp hơn mình ít nhất một tiểu cảnh giới. Còn muốn chắc chắn hơn thì họ đều chọn con mồi có tu vi thấp hơn hẳn một đại cảnh giới! Con Huyết Lân Xà mà Tương Ngạn nói thuộc hạng Trúc Cơ trung giai, vậy phụ mẫu của y ít nhất cũng là Trúc cơ đỉnh phong, hoặc thậm chí là Kim Đan cao thủ. Có phụ mẫu như thế, trên con đường tu luyện, nhi tử sẽ có được vô vàn điều có lợi mà người khác phải mơ ước. Chỉ nhìn cái cơ quan khí của Tương Ngạn là có thể thấy được điều đó.

Tương Ngạn lại lấy ra từ trong ngực áo ra ba cái que nhỏ, nói là que nhưng chúng nhìn vô cùng tinh mĩ, mặt ngoài chạm khắc tinh vi, phân biệt được có mười đồ hình mặt trời dường như đang cùng nhau thiêu đốt tất cả. Tương Ngạn gõ gõ mấy cái lên ba cái que. Xoát, ba cái que liền cùng một cách với chiếc hộp cơ quan khí vừa rồi, mở ra, hợp lại mấy cái, hóa thành ba mũi tên với đầu tên sáng bóng.

Ba người Tiểu Phàm lại được thêm một phen kinh ngạc. Không ngờ rằng Tương Ngạn không chỉ có một cơ quan khí mà hắn có cả một bộ!

Tương Ngạn cầm một đầu dây thừng lên, buộc thật chặt vào thân tên. Y lắp tên lên cung.

Y đang định kéo dây, thì Tiểu Phàm liền ngăn lại, nói:

- Khoan. Chúng ta phải luyện tập trước đã. Kế hoạch này chỉ có thành công, không được phép thất bại.

Tương Ngạn nghe thế, thì hơi khựng lại, nói:

- Huynh yên tâm. Đệ không bắn trượt được đâu.

Tiểu Phàm cười, lắc đầu:

- Không phải ta lo đệ bắn trượt. Mà ý ta là luyện tập leo dây và điều khiển hình nộm kìa.

Tương Ngạn À một tiếng, rồi hạ cung xuống. Y hỏi:

- Vậy bây giờ chúng ta làm gì?

Tiểu Phàm đáp:

- Tạo hiện trường và tập luyện.

Đoạn, hắn đứng dậy nói:

- Được rồi. Chúng ta bắt đầu thôi. Lấy từ vị trí này đến cái cây ngoài kia làm thao trường mô phỏng trước.

Vừa nói hắn vừa chỉ vào một cái cây cách bọn họ tầm mười trượng.

...

Trong một nửa ngày thời gian, bốn người liên tục tập luyện không ngừng nghỉ trên hai sợi dây căng song song. Hết bò trên dây lại tới lôi kéo, điều khiển hình nộm. Ban đầu họ bò rất chậm, thậm chí Tiểu Phàm còn có lần thiếu chút nữa thì bị rơi xuống khỏi dây. Nhưng sau đó, tốc độ bò từ từ được nâng cao, khả năng điều khiển con rối và phối hợp của bốn người cũng đã được cải thiện đáng kể. Điều đặc biệt là, trong bốn người, không ngờ Ái Thượng lại là người giỏi món này nhất. Nàng ta có khả năng giữ thăng bằng rất đáng nể. Không giống như bọn ba người Tiểu Phàm, nàng ta không bò trên dây, mà là ĐI trên dây. Hơn nữa tốc độ di chuyển so với ba người kia cũng nhanh hơn nhiều. Ba người nam tử mới bò được một lượt từ đầu dây này tới bên kia thì nàng ta đã đi được một vòng rồi. Vì khả năng nổi bật này, Ái Thượng được giao cho nhiệm vụ làm người chịu trách nhiệm chủ yếu điều khiển hình nộm. Sau mấy lần tập dượt, bọn họ đột nhiên nghĩ ra thêm một cách để giữ an toàn, đó là thòng một sợ dây quanh eo của mỗi người để nối với dây thừng. Việc bổ sung thòng lọng này không những giúp họ giữ an toàn mà còn khiến cho bọn họ trở nên tự tin hơn, nhờ đó mà tốc độ cũng được cải thiện theo...

Dần dần ánh hoàng hôn đã bắt đầu phủ xuống dãy núi Vô Cực.

...

- Nhị sư huynh, chúng ta có nên hành động ngay trong đêm nay không?

Tương Ngạn vừa gặm một miếng lương khô vừa hỏi.

Tôn Kinh lắc đầu, nói:

- Theo ta thì không nên. Hôm nay chúng ta đã tập mệt rồi, nếu hành động ngay chỉ sợ xảy ra điều gì bất chắc.

Tiểu Phàm gật đầu tỏ ý ủng hộ, nói:

- Đại sư huynh nói đúng. Một là hôm nay chúng ta đã mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi. Hai là, ta nghĩ đám Thực Cốt Thụ kia cũng không làm gì chúng ta đêm nay đâu. Tốt nhất là nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục sức khỏe đã. Sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu.

- HẾT CHƯƠNG 49 -
Bình Luận (0)
Comment