Tâm Nhận

Chương 57

Xe dừng lại trước cửa cục cảnh sát.

Dương Tĩnh dẫn Trình Trì vào cục cảnh sát, mọi thủ tục đều do Dương Tĩnh dẫn cô đi làm, bao gồm ký tên và đóng dấu.

Một chàng trai mặc cảnh phục dẫn đường cho cô, đi về phía phòng gặp mặt, khoảnh khắc bước vào phòng, bước chân Trình Trì khựng lại.

Cô nghĩ, vẫn nên trang điểm một chút.

Cô vội vàng đi vào phòng vệ sinh, lấy phấn nền trong túi ra, dặm từng chút từng chút lên mặt, khuôn mặt vốn tiều tụy, vì phấn nền mà trở nên trắng nõn và tươi tắn.

Như vậy thì tốt rồi, cô phải đi gặp tình yêu của mình.

Tình yêu cả đời.

----

Ánh sáng trong phòng gặp mặt rất sáng, ánh mặt trời từ mái nhà xuyên qua ô cửa sổ nho nhỏ trên tường, chiếu xuống đỉnh đầu anh, cùng với làn mi rũ xuống của anh tạo thành bóng râm, cô không thấy rõ mắt anh, tóc của anh cũng đã bị cắt thành húi cua, để lộ sợi tóc xanh rờn, rất ngắn, rất gai góc.

Anh mặc đồng phục tù nhân màu vàng, ngắn tay, cơ bắp trên cánh tay vẫn săn chắc như trước.

Anh cứ ngồi như vậy, không hề có tinh thần, thấy Trình Trì tiến vào, mới thoáng nâng mắt lên một chút.

Từ trong ánh mắt anh, thấy được hơi thở chết chóc.

"Đến rồi à."

Mặt anh không biểu cảm, cũng không mang theo cảm xúc, không có vui mừng, cũng không có ghét bỏ, giống như đối mặt với anh, là một người xa lạ.

Trình Trì đi tới, ngồi xuống bàn đối diện với anh, sau đó duỗi tay, nắm bàn tay đang đặt trên bàn của anh...

Tay khoá trong còng tay.


Đúng lúc này, Hứa Nhận vươn vai, lẳng lặng dời tay đi, để xuống dưới bàn.

Cảm xúc của Trình Trì, trải qua nhiều ngày lên xuống, đã bình tĩnh hơn không ít, cô không muốn để lộ biểu cảm điên cuồng nào, cũng không muốn lại làm hai người khó xử.

"Ở trong đấy, anh có ổn không?" Cô nén xuống cảm giác chua xót trong cổ họng, khàn giọng hỏi anh: "Có quen không?"

"Cũng tạm." Anh trả lời đơn giản.

"Dương Tĩnh đã nói qua tình huống với em, anh đừng lo lắng, em sẽ nghĩ cách, mời luật sư tốt nhất cho anh......"

"Trình Trì, nếu em không mất trí nhớ, vậy thì chúng ta đã chia tay rồi." Anh cắt ngang lời cô.

"Hứa Nhận, lần chia tay đó, không thể làm..." Trình Trì nói rất kiên quyết.

Anh nhìn cô, ánh mặt trời từ đỉnh đầu anh, chuyển sang cổ cô, anh đột nhiên cười khẽ một tiếng, giọng điệu mang vài phần trào phúng: "Trình Trì, đừng ầm ĩ nữa, đây là hai việc, không phải một việc."

Trình Trì ngơ ngẩn, không hiểu.

Anh chống tay lên bàn lần nữa, nhìn cô, gằn từng chữ một: "Ông đây giết người, chia tay với em, là hai việc, không có quan hệ nhân quả, đừng ầm ĩ nữa."

Trình Trì lắc đầu, cũng không tin.

Anh lại tiếp tục nói: "Nếu em hiểu rõ từ đầu đến cuối mọi chuyện, nên biết, anh vì... Đi cứu bạn gái của anh, mới giết người."

Nghe thấy hai chữ "Bạn gái", cô muốn cười, nhưng khoé miệng lại cứng đờ, có một giọt nước mắt chảy ra, lướt qua khóe miệng, trông cô lúc này, chắc chắn rất xấu.

Áp lực từ đáy lòng cô trào dâng thành nỗi tủi thân, nước mắt rơi xuống lã chã, nắm chặt tay anh, giọng run rẩy: "Em là bạn gái của anh..."

"Em mới là..."

Hứa Nhận ngồi yên bất động, thậm chí không hề nhìn cô, ánh mắt anh lẳng lặng tập trung trên mặt bàn, giống như đó là thứ thú vị nhất trên đời.

"Hứa Nhận, anh nhìn em đi." Giọng cô vốn đã khàn, lúc này hoàn toàn không thể phát ra tiếng hoàn chỉnh, chỉ có thể cố gắng làm anh nghe thấy.

Hứa Nhận ngước mắt nhìn cô lần nữa, trong đôi mắt sưng đỏ của cô chảy nước mắt, nước mắt quyện với phấn nền, từng giọt từng giọt rơi xuống, biến cô thành con hề.

"Hứa Nhận, anh không còn thương em ư?"

Cô nghẹn ngào, dùng sức bắt lấy tay anh, chỉ có da kề da, khoảng cách mới không xa xôi như vậy.

"Hứa Nhận, anh đừng nói những lời đó, thật sự... Em nghe xong sẽ rất đau lòng."

Cô kéo tay anh lên, để bên gò má mình, sau đó nhắm mắt lại, cảm nhận độ ấm lòng bàn tay anh, cô há miệng nức nở: "Anh không nỡ làm em đau lòng, đúng không?"

Hứa Nhận vỗ về gương mặt nóng bỏng của cô, yết hầu giật giật, gian nan rút bàn tay trong tay cô ra, để xuống dưới bàn lần nữa, lòng bàn tay còn ướt nước mắt của cô.

"Tiểu thiên kim, tỉnh lại đi, đừng lừa mình dối người nữa." Giọng anh rất lạnh nhạt, cũng rất bình tĩnh: "Khi chúng ta còn tốt, anh thương em, yêu em, cưng chiều em, nhưng thời gian dài, anh cũng chán."

"Người như anh, thích ai, sẽ thích hết mình, nhưng nếu không thích nữa, sẽ không nhìn nhiều hơn một lần, hiểu chưa?"

"Vì sao anh lại phải nói như vậy, rõ ràng không phải!" Tay cô siết thật chặt, để lộ khớp xương trắng bệch, cất cao giọng nói: "Lần thi đại học đó, anh đã lừa em, em sẽ không để bị lừa lần nữa đâu!"

"Những gì nên nói, buổi tối hôm đó anh đã nói hết." Hứa Nhận đứng lên, nhìn cô từ trên cao: "Tốt nhất em nên mau rời đi, bạn gái anh sắp đến rồi."

Nói xong anh xoay người quyết tuyệt rời đi, Trình Trì sửng sốt vài giây, chợt nhổm dậy bắt lấy tay áo anh, kéo lại thật mạnh, cô khóc lóc cầu xin anh: "Hứa Nhận, anh đừng lừa em, không có quá khứ ngăn trở, bất kể anh ngồi tù bao lâu em cũng chờ anh, chờ anh ra, em muốn ở bên anh, anh không thể vứt bỏ em như vậy, anh không thể bỏ mặc em một mình!"

Không có yêu thích nào mãi mãi không đổi, không có tình yêu nào tồn tại mãi mãi.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại.

Nước mắt đã hoàn toàn nhạt nhòa, Trình Trì chưa từng tuyệt vọng cầu xin ai như vậy, cũng chưa từng yêu ai sâu sắc đến thế, giờ này phút này, kiêu ngạo gì chứ, tự trọng gì chứ, mặt mũi gì chứ, đâu bằng nỗi khủng hoảng sắp mất anh, cô đành phải vậy, hoá ra biểu hiện cố tình lảng tránh và ra vẻ nhẹ nhàng của mấy ngày trước đây, chẳng qua là do không thể tin bọn họ sẽ thật sự chia tay, không thể tin Hứa Nhận yêu cô như vậy sẽ thật sự đẩy cô ra.

Lúc này, cô tin, cô cảm thấy sợ hãi, sợ hãi.

Cảnh sát mặc cảnh phục đi tới, kéo tay Trình Trì đang nắm chặt góc áo của Hứa Nhận ra, nhưng cô túm chặt như thế, khớp xương cũng trắng bệch, cơ thể run rẩy bám lấy anh, gần như quỳ trước mặt anh, cầu xin anh đừng đi.

Hứa Nhận nhắm mắt lại, quay người đi không hề nhìn cô, Trình Trì bị người quản ngục kéo ra, cô lại hoảng hốt ôm lấy cánh tay Hứa Nhận, ôm thật chặt, tính cách cô vốn thiên hướng cực đoan, yêu cái gì, hận cái gì, cũng vô cùng quyết liệt.

Giây phút này, hai người quản ngục đi đến, cũng không thể kéo Trình Trì từ trên người Hứa Nhận ra.

Cô không muốn ầm ĩ như vậy, cô không hề muốn, cô trang điểm, cô muốn giữ thể diện khi đến đây, cô muốn nói chuyện với anh như những người trưởng thành, trao đổi, nói chuyện, giải quyết vấn đề, cô muốn cho Hứa Nhận nhìn thấy quyết tâm của cô, cô cũng đã suy nghĩ cẩn thận, bất kể anh nói gì, cô cũng không tin, bất kể anh muốn tuyệt tình đẩy cô ra như thế nào, cô cũng sẽ ôm chặt lấy anh không buông tay.

Nhưng mà, khi anh dịu dàng nói, bạn gái của anh sắp tới.

Rốt cuộc cô vẫn sụp đổ, đó là Hứa Nhận của cô, là của cô mà! Tại sao có thể có người khác, tại sao anh có thể đối xử với người khác như đã từng đối xử với cô.

"Hứa Nhận, Trình Trì rất thích anh, anh đừng tổn thương cô ấy như vậy." Cô ôm chặt lấy anh, cọ hết nước mắt nước mũi vào, cô hôn cánh tay trái của anh: "Sau này sẽ không còn ai yêu Hứa Nhận hơn cô ấy, cầu xin anh đừng như vậy."

Hứa Nhận cậy từng ngón tay cô đang bám trên cánh tay mình ra, cô gắng sức như thế, sau khi cậy ra, lại bám chặt vào da thịt anh lần nữa, Hứa Nhận bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Bạn gái anh sắp tới rồi, anh không muốn làm cô ấy hiểu lầm, em như vậy, thật sự không tốt."

"Em cho rằng vì anh không muốn chậm trễ em, nên mới cố ý nói những lời này đúng không." Hứa Nhận nắm bả vai cô, nhìn cô, trầm giọng nói: "Bạn gái của anh, vì anh, mà bị bọn họ làm vậy, anh không thể vứt bỏ cô ấy, hiểu không?"

Anh vừa nói, đã rút cạn sức lực toàn thân Trình Trì, tay cô vô lực, từ trên người anh trượt xuống.

"Em đứng vững đi, anh sẽ buông lỏng ra." Hứa Nhận dứt lời, buông cô ra: "Sau này, đừng tới nữa, anh sẽ không gặp lại em."

Trình Trì ngẩn ngơ, không hề nhúc nhích, giống như đã chết.

Thật sự đã chết.

Cô không biết bản thân đi ra khỏi phòng gặp mặt như thế nào, trong đầu trống rỗng, linh hồn như bị rút đi, nước mắt đã ngừng chảy.

Dương Tĩnh đứng bên hành lang chờ cô, thấy cô đi ra, tâm trạng có vẻ vô cùng không ổn, cậu cất bước đi tới, muốn đỡ lấy cánh tay của cô, Trình Trì lại xua tay, dựa lưng vào tường.

"Dương Tĩnh, châm cho tớ điếu thuốc."


Dương Tĩnh châm điếu thuốc, chính mình hút một ngụm, sau đó đưa tới bên miệng Trình Trì.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu một ngụm, mùi thuốc lá quanh quẩn trong cô, mang theo đau đớn kịch liệt như bị xé rách trong lồng ngực, phả ra ngoài.

Mới ra khỏi cổng, cô chợt nhìn thấy người phụ nữ kia.

Bạch Tư Tư.

Cô ta mặc một chiếc váy dài giản dị, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp, đi ngang qua cô.

Trình Trì đột nhiên xoay người, cầm chặt khuỷu tay Bạch Tư Tư.

"Anh ấy cho cô bao nhiêu tiền?" Cô đẩy cô ta lên tường, trừng mắt nhìn vào mắt cô ta: "Bao nhiêu tiền để cô diễn kịch với anh ấy? Tôi trả cô gấp đôi, không, gấp mười lần, gấp trăm lần, cô nói cho tôi đây đều là giả, cô cũng là giả!"

Dương Tĩnh đi tới kéo Trình Trì: "Cậu bình tĩnh một chút."

Bạch Tư Tư thoát khỏi Trình Trì, lùi ra phía sau vài bước, sửa sang lại đầu tóc của mình, đề phòng nhìn cô.

"Xin lỗi." Dương Tĩnh nói với Bạch Tư Tư, dùng sức túm Trình Trì, kéo cô đi, cuối cùng trực tiếp khiêng cô lên, mang ra khỏi cửa.

"Hứa Nhận rất yêu tôi!" Cô hướng về phía bóng dáng Bạch Tư Tư, tuyệt vọng gào khóc:" Anh ấy yêu tôi!"

Dương Tĩnh ném Trình Trì vào trong xe, đóng sầm cửa xe lại.

"Cậu đừng tự mình làm khó xử nữa." Cậu châm điếu thuốc: "Trước đây cậu không như vậy, cậu bây giờ, rất yếu ớt, biết không."

"Dương Tĩnh, Hứa Nhận nói với tớ người phụ nữ kia là bạn gái anh ấy!" Trình Trì khóc lóc cười lạnh: "Anh ấy nghĩ tớ là đồ ngốc à?"

"Cậu là đồ ngốc, ngốc chết đi được!" Dương Tĩnh ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, nhìn Trình Trì, cười lạnh một tiếng: "Diễn kịch? Người phụ nữ kia bị cưỡng hiếp, Trình Trì, diễn kịch kiểu gì mới làm được như thế?"

Trình Trì không nói chuyện nữa, đặt cẳng chân lên chỗ ngồi, đầu vùi vào đầu gối, mới hu hu khóc nấc lên, âm thanh nhỏ nhẹ, giống như một con mèo nhỏ, từng chút từng chút đâm vào tim cậu.

Lục phủ ngũ tạng của Dương Tĩnh vô cùng đau đớn, cậu duỗi tay, vỗ về bả vai Trình Trì: "Được rồi, bước qua giai đoạn này, tất cả đều sẽ tốt lên."

Hết chương 57


Bình Luận (0)
Comment