Bạch Tư Tư đi vào phòng gặp mặt, Hứa Nhận ngồi trước bàn, cúi đầu, hoàng hôn bao phủ, cả người anh chìm trong bóng tối. Thậm chí Bạch Tư Tư có thể ngửi thấy sự đau thương đến lặng người từ trong không khí, khi một người đàn ông tuyệt vọng nhất, thường sẽ trầm mặc.
"Vừa rồi ở bên ngoài, tôi gặp được cô ấy, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào, khóc đến mức đấy."
"Cô ấy tin chắc anh yêu cô ấy sâu đậm, gần như thành tín ngưỡng, anh như vậy sẽ huỷ hoại cô ấy."
Hứa Nhận hít sâu một hơi, ổn định lại đau đớn kịch liệt trong tim.
"Cô ấy sẽ không thế." Hứa Nhận nói.
Anh hiểu cô, cô có một trái tim kiên định và linh hồn dũng cảm.
Cô sẽ đứng lên.
Đấy mới là cô, người con gái anh yêu sâu đậm.
----
Mùa hè lặng lẽ tới, mang theo cái nóng oi ả bao trùm khắp cả nước.
Nửa đầu tháng bảy, Trình Trì ở tại nhà trọ của Hứa Nhận, mỗi ngày đều kiên trì chạy tới nhà tù, nhưng Hứa Nhận không hề gặp cô, một lần cũng không.
Rất nhiều lần cô ngồi trên ghế dài lạnh lẽo ngoài hành lang, trơ mắt nhìn Bạch Tư Tư được quản ngục dẫn vào, có đôi khi là nửa giờ, có đôi khi là bốn mươi phút, cô ta đi ra, cô chạy tới, giữ lấy hỏi cô ta, Hứa Nhận ở bên trong có ổn không, gầy không, buổi tối có ngủ ngon không, có cần gì không?
Thái độ của Bạch Tư Tư đối với cô, rất lạnh nhạt, gần như là khắc nghiệt, mà Trình Trì vô cùng hồn nhiên, cô đã không biết xấu hổ, cô chỉ cần Hứa Nhận.
Thậm chí còn hối lộ cả quản ngục, mười vạn, hai mươi vạn, chỉ mong anh ta có thể đưa Hứa Nhận ra cho cô gặp một lần, gặp một lần là được rồi.
Cuối cùng, Trình Chính Niên phải tự mình từ Lộc Châu chạy tới, trực tiếp nhốt Trình Trì trong biệt thự mà ông mua ở ngoại thành Thượng Hải, không để cô lại ra ngoài làm trò mất mặt xấu hổ.
Tính tình Trình Trì ương bướng, giờ phút này mới thật sự bộc lộ ra, cô bắt đầu tuyệt thực, ai cũng không gặp, ai nói cũng không nghe, ba ngày qua, không ăn một miếng cơm nào, cả người gầy rộc đi.
Trình Chính Niên đi vào phòng cô, cô cuộn tròn người nằm trên giường, tóc tai rối bù, vành mắt đỏ hoe, đường nét trên mặt hốc hác, để lộ đôi mắt to sưng đỏ, nhìn trông vô cùng tiều tụy.
Trình Chính Niên cũng vô cùng đau lòng.
"Bố, con xin bố." Cô khàn giọng nói, đã không phát ra được tiếng.
"Trình Trì, không phải bố không cho con đi gặp thằng bé, là Hứa Nhận không muốn gặp con." Trình Chính Niên ngồi xuống mép giường của cô.
Trình Trì vùi đầu vào trong gối, không nói một lời, cơ thể run rẩy, cô khóc, nhưng đã không còn nước mắt.
"Trình Trì." Trình Chính Niên kìm nén nỗi chua xót trong cổ họng, duỗi tay, vỗ vỗ bả vai Trình Trì: "Con cẩn thận nghe bố nói vài câu, sau khi nghe xong, bố cho phép con đi gặp Hứa Nhận."
Cơ thể Trình Trì khựng lại, cô ngồi dậy, ngồi quỳ bên người Trình Chính Niên, mái tóc dài che đi khuôn mặt sưng đỏ tiều tụy của cô.
"Trình Trì, con không thể ích kỷ."
"Bố." Cô khàn giọng gọi ông một tiếng.
Trình Chính Niên đau lòng nhìn cô, lẩm bẩm nói: "Hứa Nhận ra tay giết người, con có biết điều này có nghĩa là gì không? Thật vất vả thi đỗ đại học lại thành công dã tràng, tù ba năm hoặc lâu hơn, tiền đồ bị hủy, tất cả nỗ lực trước đây, đều bị uổng phí, cho dù được ra, vẫn mang tội danh giết người trên lưng, cả đời..."
Trong ánh mắt che kín tơ máu của Trình Trì, lần thứ hai trào ra nước mắt.
"Bây giờ con chỉ nghĩ mình bị tổn thương, con không thể chấp nhận việc thằng bé tránh mặt con, nhưng mà Trình Trì, con có từng nghĩ tới Hứa Nhận không? Nếu không, vậy thì lúc này con hãy suy nghĩ một chút, ngẫm lại xem thằng bé phải gánh vác những gì, mất đi những gì, chấp nhận những gì."
"Sau đó quay đầu lại, nhìn xem hành động hiện tại của... Con, ép buộc thằng bé, yêu cầu thằng bé đối xử với con như quá khứ đã từng yêu, có quá đáng hay không?"
"Bố..." Trình Trì cúi người, giữ chặt lấy ông, há to miệng, lẳng lặng nghẹn ngào, lẳng lặng khóc: "Bố, tim con thật đau..."
Trình Chính Niên ôm chặt bả vai Trình Trì, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng đang run rẩy của cô, hít sâu một hơi.
"Tất cả đều sẽ tốt lên, con gái, không có gì là không qua được."
----
Hai ngày sau, Trình Chính Niên hẹn Bạch Tư Tư ở quán cà phê.
Đi thẳng vào vấn đề, ông nói: "Chuyện của Hứa Nhận, tôi sẽ mời ê kíp luật sư tốt nhất, cố gắng giảm án phạt xuống thấp nhất, đấy là để công bằng với con gái của tôi, nhưng có một việc, tôi muốn biết rõ ràng, rốt cuộc Hứa Nhận có làm chuyện có lỗi với con gái của tôi không?"
Bạch Tư Tư chần chừ không biết có nên mở miệng hay không, ngay sau đó Trình Chính Niên bổ sung: "Đương nhiên, cuộc trò chuyện giữa chúng ta hôm nay, tôi sẽ không để con bé biết."
Cuối cùng Bạch Tư Tư hạ quyết tâm, nói: "Hứa Nhận rất yêu con gái của ông, yêu đến tận xương tủy."
Dĩ nhiên.
Hứa Nhận đã đưa ra lựa chọn chính xác, anh thà buông tay, cho cô một con đường sống, không uổng Trình Trì đã từng yêu anh sâu đậm.
Trình Chính Niên không nhìn lầm anh.
Ông gật đầu, sau đó lấy một tờ chi phiếu từ trong túi ra, đặt trước mặt Bạch Tư Tư.
"Tôi từng điều tra chuyện hôm đó, bọn chúng muốn tìm bạn gái Hứa Nhận, không biết trời xui đất khiến thế nào lại tìm tới cô, cô thay... Trình Trì chịu khổ, chút tiền ấy, có lẽ cũng không thể đền bù được gì, nhưng làm một người cha, nỗi áy náy và lòng biết ơn mà tôi giành cho cô, không thể nói bằng lời..."
Bạch Tư Tư bình tĩnh nhận tờ chi phiếu, con số trên đó, cô ta chưa từng gặp, cũng không dám nghĩ đến.
Cô ta cười, cất chi phiếu thu vào trong túi, nói: "Trình tiên sinh, tôi không quen biết gì với con gái ông, Hứa Nhận đã từng giúp tôi, tôi cũng giúp anh ấy, xem như thanh toán xong, chuyện này, là Hứa Nhận... Hoặc là con gái ông nợ tôi, cho nên tôi nhận tiền của ông, chuyện này coi như cho qua, ông không cần phải áy náy với tôi, trong chuyện này, người bị hại lớn nhất là Hứa Nhận, anh ấy cho rằng người trong phòng là con gái ông, cho nên mới động dao, tôi chỉ mong ông, nhất định phải giúp anh ấy!"
Trình Chính Niên nặng nề gật đầu: "Tôi sẽ."
----
Thời gian thi hành án của Hứa Nhận đã được phán quyết, vô ý giết người, ba năm tù giam.
Để được thế này Trình Chính Niên đã phải chạy đi chạy lại khắp nơi, sử dụng nhiều nhân mạch và quan hệ, mời ê kíp luật sư tốt nhất, có khả năng kết thúc nhanh nhất, dù sao... Đó cũng là mạng người, một dao cắt cổ họng, chết rất thê thảm.
Cuối tháng bảy, Bạch Tư Tư gặp được Trình Trì ở hành lang nhà giam lần nữa.
Cách lần đầu tiên gặp cô, đã hơn nửa tháng.
Cô mặc một cái áo thun đơn giản và quần jean, trên mặt có một lớp trang điểm nhẹ, sắc mặt so với lần đầu tiên nhìn thấy, tốt lên rất nhiều.
Xem ra... Thời gian quả thật là liều thuốc tốt nhất.
Bạch Tư Tư không để ý tới cô, lập tức đi vào bên trong, Trình Trì đứng dậy cuống quít đuổi theo cô ta.
"Bạch tiểu thư, cô có thể mang cái này vào cho anh ấy được không?" Trình Trì đi theo sau, ra sức cầu xin cô ta: "Mang vào cho anh ấy, xin cô đấy!"
Bạch Tư Tư liếc cô một cái, ánh mắt dời xuống, thoáng nhìn qua quyển sách cứng mà cô cầm đến khớp xương trắng bệch.
"Tôi nghe nói cuộc sống bên trong rất tẻ nhạt, tôi mang tiểu thuyết vào cho anh ấy, nhưng anh ấy không chịu gặp tôi, chỉ có cô mới có thể gặp anh ấy, cô mang cho anh ấy được không?" Trình Trì gần như cầu xin.
"Trình tiểu thư, có phải cô có chút... Quá phận hay không?" Bạch Tư Tư được Hứa Nhận giao phó, không thể để cô nhìn ra chút sơ hở nào: "Anh ấy cần gì, tôi sẽ mang cho anh ấy, không cần cô phải quan tâm."
Trình Trì cúi đầu, nhìn quyển sách kia, cô lẩm bẩm nói: "Tôi sẽ không đến nữa."
Ánh mắt Bạch Tư Tư lóe lên, có phần kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Không tới nữa?"
Trình Trì nhẹ nhàng gật đầu: "Anh ấy không muốn gặp tôi, tôi sẽ không tới, trước đây tôi quá phận, khiến hai người... Thêm phiền phức, thật sự xin lỗi..."
Bạch Tư Tư nhìn Trình Trì với ánh mắt phức tạp, thật lâu sau, cô ta nhận lấy quyển sách trong tay cô, nói: "Tôi giúp cô đưa cho anh ấy, hy vọng cô nhớ lời mình nói, không tiếp tục tới quấy rầy chúng tôi."
Cô ta dứt lời, xoay người bước theo quản ngục đi về phía cuối hành lang.
Đến khi quay đầu lại, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trên mái nhà, bao phủ lấy Trình Trì, cô cứ như thế, đứng dưới vầng sáng, dựa vào tường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bạch Tư Tư đột nhiên cảm thấy khó tin.
Không ngờ anh thật sự hiểu cô như vậy.
Bạch Tư Tư đưa sách cho Hứa Nhận, nói: "Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy."
So với những cô gái khác, cô còn dũng cảm hơn rất nhiều.
"Trình Trì... Lại tới à?" Giọng nói của Hứa Nhận so với trước đây, càng thêm trầm thấp, giống như hũ rượu được ủ trong lòng đất, rất khàn, rất thô ráp.
Bạch Tư Tư nhìn về phía Hứa Nhận, đường nét của anh lại càng thêm sắc sảo, cằm lún phún râu, ánh mắt tràn ngập sương mù, trông càng già nua.
"Cô ấy nói, đây là lần cuối cùng, nhờ tôi đưa quyển sách này cho anh."
Hứa Nhận duỗi tay, phủ lên quyển sách kia, tên sách là 《 Đồi gió hú 》.
"Cô ấy... Nói gì."
Bạch Tư Tư nhìn anh, thở dài một tiếng: "Cái gì cũng không nói."
Anh hoảng hốt lặp lại lời cô ta nói: "Cái gì... Cũng không nói."
Giọng điệu buồn bã, nỗi chua xót dâng lên, anh nhẹ nhàng mở sách ra, từng trang từng trang, trang sách rất sạch sẽ, tuy hơi cũ, có thể thấy, cô đã từng đọc rất nhiều lần.
Hứa Nhận cầm quyển sách kia lên, để gần chóp mũi, chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tìm kiếm một chút hơi thở thuộc về cô, đúng lúc này, giữa trang sách, có một tấm bookmark trắng tinh nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn, Hứa Nhận nhặt tấm bookmark kia lên.
Khi anh nhìn thấy dòng chữ trên đó, trong lòng đột nhiên run lên.
Dòng chữ viết trên bookmark chính là -
"Anh nhất định phải kiên cường."
Đồng tử Hứa Nhận run rẩy dữ dội, hít thở cũng run rẩy, khiến cơ bắp toàn thân, cũng đau đớn dữ dội.
Bờ môi mỏng khô nứt hơi mở ra, há miệng thở dốc, lần sau so với lần trước, càng thêm nặng nề.
Ánh đèn sắc lạnh yên lặn chiếu xuống bookmark, từ trước đến nay chữ viết của cô luôn rất xinh đẹp, tựa như cô gái nhỏ đang cầm làn váy khiêu vũ.
Nhưng mấy chữ này, lại hoàn toàn không giống chữ viết trước đây của cô, đầu bút viết sắc bén như dao nhọn, từng nét bút, giống như dùng hết toàn bộ tính mạng cô viết ra.
Cô nói, anh nhất định phải kiên cường.
Chữ được viết bằng bút máy, nhìn kỹ, hơi loang lổ, lại nhìn kỹ...
Đó là nước mắt, làm nhòe nét mực màu đen.
Anh có thể tưởng tượng ra, trong đêm tối, một mình cô ngồi cô đơn trước cửa sổ, người run bần bật, nước mắt chảy xuống tí tách, lại kiên định mà quyết tuyệt cầm bút, viết xuống dòng chữ mạnh mẽ hữu lực này.
Tim Hứa Nhận, giống như bị con dao nhỏ sắc bén cắm mạnh vào, sau đó lại rút ra, mang theo máu tươi tí tách tí tách.
Ngón tay anh run rẩy cầm chiếc bookmark kia lên, chậm rãi để bên môi, đặt xuống một nụ hôn khẽ khàng mà lại vô cùng thâm tình.
Cho dù tất cả cố gắng đều đổ xuống sông xuống biển, con đường phía trước bị phá hủy, tràn đầy chông gai.
Nhưng, anh nhất định phải kiên cường.
Trên thế giới này, không có gì là không qua được.
Anh nhất định phải kiên cường.
Có lẽ em không thể cùng anh đi hết chặng đường còn lại, nhưng anh,
Nhất định phải kiên cường.
----
Một cái tát kia, vững vàng rơi xuống mặt Trình Lệ Minh.
Trong vườn hoa biệt thự ở Lộc Châu, ngày đó gió rất lớn, thổi mạnh đến mức cành khô lá úa bay tán loạn.
Trình Lệ Minh nhận một cái tát của Trình Trì, không nói một lời, để mặc cô trút giận lên người gã.
Cô túm hai cái bao đập xuống đầu gã.
Vốn nghĩ rằng hai tháng nay đã lắng đọng, trái tim cô đã chết, lại không ngờ vừa mới nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia của gã, tức giận kìm nén trong lòng Trình Trì nháy mắt dâng lên.
Cảm xúc như mưa rền gió dữ, điên cuồng trút xuống người đàn ông yêu thương cô này.
"Do anh làm!" Cô vừa đánh vừa đá, từ đầu đến cuối, Trình Lệ Minh không hề đánh trả, không nói một chữ.
"Do anh tìm đến mấy người kia! Đều do anh!"
Trình Trì đánh đến mệt mỏi, dựa vào rào tre ngồi xuống, vừa ngồi xổm vừa há miệng thở dốc, khóc thút thít.
"Nếu không muốn em sống tốt, anh có thể hướng vào em!" Cô đấm đấm ngực mình, điên cuồng gào vào mặt gã: "Tại sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy!"
Trình Lệ Minh châm điếu thuốc, tay không nhịn được mà run rẩy, hút sâu một ngụm, đi đến bên cạnh Trình Trì, cũng ngồi xuống.
"Anh nhằm vào nó, không liên quan gì đến em." Trình Lệ Minh nói: "Trước đây chính nó là người gửi bưu phẩm giấu tên, làm lão già đuổi anh ra khỏi nhà, em có biết mấy năm nay anh sống như thế nào không?"
Gã ghé sát vào nhìn cô, lẩm bẩm nói: "Bạn bè anh, con mẹ nó không hề nhận điện thoại của anh, lúc thê thảm nhất, một ngày anh chỉ ăn một bữa cơm, từng ngủ dưới tầng hầm, thậm chí từng làm việc ở công trường, suýt chút nữa bị gạch ở tầng mười lăm rơi xuống đè chết... Những việc này, đều do nó ban tặng, em nói xem anh có nên hận nó hay không? Nó thay thế anh, vào cái nhà này, làm lão già vui vẻ, nó cướp mất bố của anh, em gái của anh, tất cả của anh, anh có nên hận nó không?"
Trình Trì hung hăng trừng gã: "Những việc đó đều do chính anh làm, liên quan gì đến anh ấy? Anh cấu kết với Giang Y Lạc, chẳng lẽ cũng do Hứa Nhận bảo anh làm như vậy? Trình Lệ Minh, anh năm nay 26 tuổi rồi nhỉ, anh mẹ nó..." Trình Trì cười lạnh: "... Vẫn trẻ con như vậy."
"Trình Trì, mẹ nó đừng nhắc đến mấy chuyện này với anh." Trình Lệ Minh hung hăng dí tàn thuốc xuống mặt đất: "Em có biết nó là loại người nào, em có hiểu nó không, nó nói gì với em thì em cũng tin? Em thật sự nghĩ nó là thỏ trắng trong sáng lương thiện ư?"
Gã lấy chân di đá lên tàn thuốc, châm chọc nói với cô: "Những chuyện nó đã làm, em biết được bao nhiêu?"
"Anh nói gì?" Trình Trì kinh ngạc nhìn gã.
"Chuyện xấu trước đây của Hứa Nhận, không phải anh tra, mà là một người khác, một người hận nó đến tận xương tủy."
"Ai?"
"Vương Khôn."
"Vương Khôn..." Cô lẩm bẩm đọc tên này, giật mình nhớ ra, là bạn học cấp ba của cô.
"Lúc các em chuẩn bị thi đại học, nó tìm đến một con kỹ nữ có bệnh, làm Vương Khôn nhiễm bệnh, nửa năm cũng không xuống được giường, nơi đó suýt nữa bỏ đi, phải đưa ra nước ngoài điều trị, bây giờ phương diện kia vẫn có chướng ngại, huỷ hoại cả đời, con mẹ nó đoạn tử tuyệt tôn."
Trình Lệ Minh cười lạnh một tiếng: "Thủ đoạn cũng tàn nhẫn đấy, ông đây phải chịu thua."
Trình Trì mở to hai mắt, đồng tử run rẩy...
Gió lạnh thấu xương thổi qua mặt cô, giống như dao nhọn, nhưng cô không hề thây đau đớn, chỉ khẽ rùng mình, gió muộn tháng chín, cô cảm thấy lạnh.
Trình Trì đột nhiên nghĩ đến tượng Phổ Hiền Bồ Tát trên núi Nga Mi, ngài thương xót quan sát vô vàn chúng sinh, vạn điều khổ nạn, ai cũng không trốn khỏi.
Trình Trì chưa bao giờ tin tưởng vào số phận, cô không có gì kiêng kỵ, thoải mái phá phách.
Bây giờ cô nhớ lại, trước mắt Bồ Tát, chàng thiếu niên tuấn tú ấy, anh chắp tay trước ngực, thành kính vái lạy.
Giống như thời gian bên người anh đã trôi đi hàng nghìn hàng vạn năm, mà cô giữa hàng nghìn hàng vạn người, khó khăn lắm mới gặp được anh.
Rồi sau đó, anh đi vào sinh mạng của cô, gặp những người xung quanh cô, Vương Khôn, Trình Lệ Minh, Giang Y Lạc, Trình Gia... Tất cả mọi thứ, tựa như một bàn tay to vô hình, khiến số phận của anh, đẩy về phía bờ vực sâu thẳm.
Từ trước đến nay, lần đầu tiên Trình Trì cảm nhận được số phận to lớn với con người nhỏ bé bất lực đến nhường nào.
Ai cũng không trốn thoát, không có người vô tội.
Bao gồm chính cô.
Hết chương 58