Tâm Sinh

Chương 1

Editor: Sakura Trang

“Ngươi chưa đầy đủ mười sáu tuổi, thân thể chưa phát triển đầy đủ, như vậy, liền để ta đi!”

Lúc đó Tiểu Mạc, một mực không biết ý nghĩa lời nói này của Lạc Huỳnh Tâm là gì, hắn chỉ biết, trong mắt Lạc Huỳnh Tâm.

Một vẻ kiên định như vậy!

Xe ngựa lộc cộc đi ở trên đường, mặc dù trên mặt đường coi là bằng phẳng, đối với người bình thường mà nói, gần nửa tháng ngày đêm đi đường, cũng sẽ cho người mỏi eo đau lưng, thống khổ không chịu nổi, huống chi người ở trên xe ngựa kia.

Tiểu Mạc ngồi dựa vào đệm mềm ở sau lưng, để cho người kia nằm nghiêng ở trên bắp đùi của mình, đưa lưng về mình, ôm y vào ngực mình. Tay nhỏ bé một chút một chút chậm rãi vuốt ve bụng tròn nhô lên của y.

Cho dù đang ngủ mê man, tựa như người trong ngực cũng có thể cảm nhận được khó chịu trong bụng, ngủ cũng không yên ổn, nhíu chặc mày, luôn luôn vô ý thức năm chặt tay. Cho dù bào thai trong bụng không tính là làm ầm ĩ, nhưng dưới tay tiểu Mạc cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thai nhi đá đánh lên bụng.

Mỗi lần cảm nhận được nơi nào đó dưới tay tùy mềm mại từ từ trở nên cứng rắn, tiểu Mạc cũng có thể cảm thấy người trong ngực dần dần kéo căng thân thể. Hắn chỉ có vội vàng dùng tay xoa nhẹ vuốt ve, mong đợi thai nhi trog bụng ngừng nhúc nhích, chỉ mong người trong ngực mình có thể thoải mái một ít.

Ban đầu, khi nhìn đến bụng một ngày một ngày chậm chạp trở nên lớn của Huỳnh Tâm, tiểu Mạc cuối cùng cũng biết ý nghĩa câu nói ban đầu y nói kia.

Lúc hắn vừa cửa nát nhà tan, toàn bộ trước mắt cũng tàn khốc như vậy, nếu không phải được Huỳnh Tâm cứu, hắn sợ rằng phải bị người lừa gạt bán được nơi nào đều không Biết. Hắn đối với hoàn cảnh vị trí xa lạ cùng sợ hãi. Không biết gì cả, Huỳnh Tâm chưa bao giờ chê bai hắn. Một năm sống chung với Huỳnh Tâm, hắn dần dần cảm nhận được Huỳnh Tâm là một người tốt như vậy.

Y thân là thầy thuốc, chưa bao giờ lo đến thân thể của mình, hễ có người mắc bệnh, bất kỳ tình huống gì cũng sẽ khám bệnh, không lãng phí thời gian cứu người. Ánh mắt kiên định, tấm lòng mềm mại, phẩm chất cao quý của y, để cho lòng hắn u mê, dần dần bị người thầy thuốc này thu phục.

Tình sau khi khẳng định, mỗi lần hoan ái, rõ ràng hắn đều là người ở dưới, nhưng mà, mỗi lần Huỳnh Tâm lại có thể Chậm rãi ngồi vào trên người hắn, để cho hắn cảm nhận được Huỳnh Tâm nuốt lấy chiếm lấy bản thân. Bên trong mềm mại ấm áp như vậy, để cho trong lòng tiểu Mạc sinh ra khoái cảm cực lớn cùng an tâm.

Ban đầu thấy Huỳnh Tâm không ngừng nôn mửa, ăn uống cũng không ngon miệng, thân thể vốn là gầy gò, lại là nhanh chóng gầy đi xuống.

Tiểu Mạc không biết Huỳnh Tâm là làm sao, chỉ đành phải ở trên cuộc sống thường ngày càng chăm chỉ chăm sóc, lại không thể giảm tốc độ thân thể người này từng chút từng chút gầy đi xuống, mỗi lần hắn hỏi tới Huỳnh Tâm, y luôn là lấy tay xoa xoa tóc của hắn, ôn nhu cười một cái với hắn, trong mắt tràn đầy ấm áp, nói không có việc gì, liền chuyên tâm tiếp tục đi xem bệnh nhân của y.

Mỗi lần sau khi bị nụ cười của Huỳnh Tâm đầu độc đến ngốc lăng, luôn là ở sau chuyện này hối tiếc lại bị Lạc Huỳnh Tâm dùng sắc đẹp tránh thoát.

Chẳng qua vạn hạnh, loại trạng huống này này của Huỳnh Tâm kéo dài ước chừng ba tháng cuối cùng có chuyển biến tốt, lượng cơm tựa như cũng lớn một chút, dần dần khôi phục dáng vẻ hắn mới quen. Tiểu Mạc thoáng yên tâm một ít, nhưng mà những hành động khác thường của Huỳnh Tâm trong mấy tháng này, lại để cho trong lòng hắn trận trận bất an, mỗi ngày luôn là dùng một loại ánh mắt lo lắng nhìn Lạc Huỳnh Tâm, thẳng đến trong lòng Lạc Huỳnh Tâm than thở.

“Tiểu Mạc, tới đây một chút.” Nghe được Lạc Huỳnh Tâm trong nhà kêu lên, tiểu Mạc chạy vào nhà, lại thấy là Lạc Huỳnh Tâm đang thay y phục, áo khoác bên ngoài đã cởi xuống, áo trong cũng bị cởi ra. Tiểu Mạc có chút kỳ quái, Lạc Huỳnh Tâm rất ít ở trước mặt hắn cởi y phục, cho dù hai người đã là quan hệ nhất thể.

“Tiểu Mạc.” Lạc Huỳnh Tâm hướng tiểu Mạc giang hai cánh tay ra, chậm rãi đem tiểu Mạc ôm vào trong ngực. Người thiếu niền này lần đầu cảm nhận được thế gian thờ ơ, hài tử giống như một thú nhỏ bị thương vậy sợ hãi nhìn mọi thứ chung quanh, lại cũng muốn làm phụ thân đâu, hắn còn nhỏ như vậy! Lạc Huỳnh Tâm cười cười, trong mắt là tràn đầy hạnh phúc.

“Huỳnh Tâm?” Tiểu Mạc rất kỳ quái, bất an lại là không ngừng mở rộng, mấy tháng tới nay lo lắng, hành động khác thường của Huỳnh Tâm cũng để cho trong lòng hắn tràn đầy khẩn trương, vì vậy không ngừng gia tăng sức lực cánh tay, ôm chặt lấy Huỳnh Tâm.

“A a ~ tiểu Mạc, chớ muốn ôm chặt ta như vậy!” Cảm nhận được sức lực ôm eo mình dần dần trở nên lớn, Lạc Huỳnh Tâm hơi mỉm cười một cái, “Ngươi nhìn.” Dứt lời buông tay đang ôm xuống, cũng để cho người ôm eo mình từ ngực mình buông tay ra, đẩy hắn lùi lại một bước, từ từ cởi trung y của mình, lộ ra thân thể gầy gò.

Tiểu Mạc ngẩn người, không hiểu hành động của Huỳnh Tâm có ý gì, cũng không hiểu y để cho hắn nhìn cái gì, nhưng khi nhìn đến bụng hơi nhô ra của Lạc Huỳnh Tâm ngây ngẩn. Hắn không hiểu, Huỳnh Tâm là biết võ, dáng đẹp, eo bụng gầy, thẳng tắp đều là nơi tiểu Mạc thích nhất, không hiểu từ bao giờ, bụng của Huỳnh Tâm làm sao có chút… mập ra?

“Cái đó... Huỳnh Tâm, ngươi ngươi, có phải mập có phải hay không?” Tiểu Mạc châm chước dùng từ, hy vọng lời mình sẽ không để cho Lạc Huỳnh Tâm thương tâm, lại không nghĩ rằng sau khi Huỳnh Tâm nghe xong nhưng lại cười, rất vui vẻ. Cho tới bây giờ Tiểu Mạc chưa thấy qua Huỳnh Tâm cười thật tâm như vậy, y là người thiên tính lãnh đạm, luôn là tiểu Mạc ở bên người y líu ríu đùa bỡn.

Lạc Huỳnh Tâm đem tay của tiểu Mạc đặt vào trên bụng của mình, cười híp mắt, “Ngươi cảm thấy, ta đây là mập?”

Tiểu Mạc thật ra thì cũng kỳ quái, ai mập, cũng không đến mức, toàn thân gầy, chỉ có bụng có thịt? Vì vậy kỳ quái nhìn một chút Huỳnh Tâm, vẫn không hiểu.

Nhìn tiểu Mạc trước mặt mắt to ướt át đơn thuần như nai con vô tội, nháy nháy nghi hoặc nhìn y, Lạc Huỳnh Tâm Sờ một cái trán, cảm thấy nhức đầu, đứa nhỏ này vốn là đơn thuần, như thế nào sau khi cùng mình định tình, lúc hai người có cử chỉ phiên vân phúc vũ, lại có thể như cũ cái gì cũng không hiểu, duy trì tánh tình trẻ con chứ?

Chẳng qua... Lạc Huỳnh Tâm khẽ mỉm cười, cái này không phải cũng chính là chỗ y thích hắn sao?

“Tiểu Mạc, còn nhớ mấy tháng trước ta nói gì sao? Thân thể người chưa phát triển hoàn toàn, như vậy liền để ta đi!”

“Để ngươi?” Tiểu Mạc rất không hiểu, tay của y thậm chí tới còn sờ ở trên bụng của Huỳnh Tâm, cảm nhận được trong đó hơi nhô ra, làm sao y lại đột nhiên cùng mình nói như vậy?

Đột nhiên, giống như là nghĩ tới điều gì, hắn nhất thời trợn to cặp mắt, nhìn Huỳnh Tâm mặt đầy vui vẻ, ánh mắt trượt xuống dưới bụng mình đang sờ.
Bình Luận (0)
Comment