Tâm Sinh

Chương 2

Editor: Sakura Trang

“Ngươi ngươi ngươi... Ngươi nói là...”

Lạc Huỳnh Tâm cười híp mắt nhìn cặp mắt tiểu Mạc lần nữa ngẩng đầu nhìn y, gật đầu một cái. “Huỳnh Tâm...” Tin tức này quá mức đột nhiên, làm cho tiểu Mạc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

“Tiểu Mạc, chúng ta có hài tử!” Lạc Huỳnh Tâm lần nữa kéo tiểu Mạc vào trong ngực, nhẹ nhàng cười. Tiểu Mạc ở trong ngực Lạc Huỳnh Tâm, thậm chí cũng có thể cảm nhận được ngực chấn động của Lạc Huỳnh Tâm.

Huỳnh Tâm... Đang cười!

Y nhìn qua rất vui vẻ, nhưng mà tiểu Mạc nhưng cảm thấy mình một chút cũng không vui, trong lòng trừ có một chút điểm bất ngờ vui sướng do sắp làm phụ thân, còn lại là nồng nặc lo lắng.

Hắn không quên được trong bệnh nhân của Lạc Huỳnh Tâm, có mấy cái sinh phu, là mạo hiểm cực lớn nguy hiểm tánh mạng cùng thống khổ, chỉ vì sinh hạ một hài tử. Nếu không phải gặp phải thầy thuốc y thuật cao siêu như Huỳnh Tâm, sợ rằng khó bảo toàn tánh mạng nữa.

Giống như là biết người trong ngực lo âu, Lạc Huỳnh Tâm nhẹ nhàng từng chút từng chút vuốt ve sau lưng của tiểu Mạc, giống như là trấn an một nai con bất an.

“Tiểu Mạc, đừng lo lắng, ta chính là một thầy thuốc, từ vừa mới bắt đầu, ta liền đối với thân thể mình như lòng bàn tay, làm kế hoạch chu toàn. Cho nên, không cần lo lắng, thật, không cần lo lắng!” Nói xong, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán của tiểu Mạc, lướt xuống dưới, rồi đến ánh mắt. Sau cùng ngậm vào môi của tiểu Mạc.

Dưới sự trấn an của Lạc Huỳnh Tâm, tiểu Mạc cuối cùng dần dần yên lòng, suy nghĩ một chút cũng phải, mấy sinh phu kia, chính là gặp phải Huỳnh Tâm mới có thể phụ tử bình an, vì mình cùng hài tử, Huỳnh Tâm nhất định sẽ đem thân thể mình điều chỉnh đến tốt nhất.

Nhưng mà người định không bằng trời định, theo bụng của Lạc Huỳnh Tâm một ngày một ngày trở nên lớn, bụng lớn đã xấp xỉ chín tháng, khó khăn lắm treo ở trên vóc người cao gầy Lạc Huỳnh Tâm tỏ ra vô cùng cồng kềnh. Mọi cử động đã lực bất tòng tâm như y, nhưng bất ngờ lại nhận được một bức thư dán kín của nhà. Trong thu nói, phụ thân của Lạc Huỳnh Tâm bệnh tình nguy kịch, nếu như bây giờ nhanh chóng trở về nhà, có lẽ còn có thể gặp được lần cuối cùng.

Đêm đó, tiểu Mạc đứng ở nơi cửa phòng, thấy Huỳnh Tâm đứng ở trong sân, nhìn trăng tròn trên trời, không nhúc nhích. Bóng lưng cho người thương tâm như vậy.

Lạc Huỳnh Tâm một người ở trong sân đứng bao lâu, tiểu Mạc liền ở sau người y lo lắng đứng bấy lâu, thẳng đến thân thể Lạc Huỳnh Tâm đột nhiên run lên, chớp mắt cứng ở đó.

“Huỳnh Tâm!” Tiểu Mạc chớp mắt vọt tới chỗ Lạc Huỳnh Tâm, thấy Lạc Huỳnh Tâm khóa chặc hai hàng lông mày, nhắm mắt lại, tay phải đặt trên bụng, tay trái chống bên trên cây to, nắm chặt thành nắm đấm, giống như là ở chịu đựng thống khổ cực lớn.

“Huỳnh Tâm, ngươi như thế nào?” Lúc này tiểu Mạc không dám đụng vào Lạc Huỳnh Tâm, không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh y sốt ruột. Cho đến hơn nửa ngày, Huỳnh Tâm giống như là mới tỉnh lại vậy, thả lỏng bàn tay nắm chặc, sờ một cái đầu của tiểu Mạc, tay phải an ủi bụng, cười một tiếng: “Không có việc gì, chính là hài tử đá đạp lung tung một chút, tiểu Mạc không cần lo lắng.”

Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm, cảm giác trái tim nhỏ của mình như cũ phốc thông phốc thông nhảy không ngừng. Hắn thuận thuận ngực mình, cười một tiếng: “Huỳnh Tâm, ngươi hù chết ta, ngươi sờ tim ta vẫn còn ở nhảy không ngừng đâu!”

Lạc Huỳnh Tâm cười một tiếng, vỗ một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Mạc, xoay người đi vào trong phòng, “Tim ngươi nếu là không nhảy, vậy ta theo sát cũng đã không nhảy.”

“Ta không phải nói ý đó!” Tiểu Mạc dẩu dẩu môi, theo sát một bước, đỡ Lạc Huỳnh Tâm, từ từ đi vào trong phòng ngủ.

“Huỳnh Tâm, chúng ta muốn... Trở về nhìn phụ thân ngươi sao?” Hắn do dự, lo lắng hỏi.

Lạc Huỳnh Tâm dừng bước lại, cúi đầu nhìn tiểu Mạc, nghĩ cấp cho hắn một cái mặt mày vui vẻ, thấy trong mắt tiểu Mạc, nhưng là vẻ khổ sở.

“Dĩ nhiên muốn về, phụ than ta mặc dù...” Y mím môi, giống như là ở cân nhắc dùng từ, “Đối với ta không thân, nhưng mà tóm lại là người cho ta sinh mệnh, ta không thể ở thời điểm này, liền hắn một lần cuối đều không đi nhìn.”

“Nhưng mà, ngươi bây giờ...” Tiểu Mạc không nói ra miệng, cho dù ai cũng có thể nhìn ra, bây giờ thân thể Lạc Huỳnh Tâm thực khó chịu được đường xá xa xôi, y sắp đến ngày sinh, không biết lúc nào hài tử sẽ ra đời, nếu như đợi đến nhà của y thì tốt, nếu là ở trên đường, vậy phải như thế nào mới tốt đây! Hơn nữa một đường lắc lư, gián tiếp nhất định sẽ làm cho y sinh sản thống khổ vạn phần. Huống chi, từ lúc hắn biết Lạc Huỳnh Tâm, tiểu Mạc chưa từng nghe qua y nói qua về phụ thân và cha của mình, phụ thân hoặc cha của y, có thể đối với y cũng không tốt. Khiến cho Lạc Huỳnh Tâm lúc vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi, liền tự mình rời nhàm vân du các nơi, làm một thầy thuốc vân du bốn phương.

“Không sao, tiểu Mạc không cần lo lắng, hơn nủa tháng đường xe mà thôi, ta tính toán sản kỳ của ta đại khái cũng là vào lúc đó, trên đường nếu như trước thời hạn, ta sẽ làm xong tính toán cho mình.” Giọng Lạc Huỳnh Tâm chậm rãi, giống như là toàn bộ đều nằm trong tay y, cũng phảng phất phù hao vừa hiện, không có bất kỳ chuyện có thể làm y sụp đổ.

“Nhưng mà, sẽ rất khó chịu đi...” Tiểu Mạc lo lắng nhìn y.

“Không sao!” Lạc Huỳnh Tâm cười cười.

“Ngươi luôn nói không sao!” Tiểu Mạc nhanh muốn khóc, ánh mắt hồng hồng, đôi môi mím chặc, dậm chân một cái, nhìn Lạc Huỳnh Tâm.

Lạc Huỳnh Tâm than thở, hơi khom kéo tiểu Mạc vào trong ngực.

“Tiểu Mạc ngoan, ta thật không có chuyện gì, yên tâm, yên tâm!”

*

“Mạc công tử.” Đánh xe trước mặt Tôn Thắng đột nhiên phát ra âm thanh, kéo về suy nghĩ hồi ức của tiểu Mạc. Xe ngựa đi chậm rãi cũng từ từ dừng lại.

“Làm sao vậy?” Tiểu Mạc hỏi. Dọc theo đường đi, Tôn Thắng cùng phụ thân Tôn lão bá, đối với Lạc Huỳnh Tâm cùng tiểu Mạc chăm sóc nhiều hơn. Hai phụ tử là hai người Lạc Huỳnh Tâm lúc ấy tìm ở trấn, trong nhà đặc biệt có một chiếc xe ngựa, làm việc cho thuê. Chạy xa như vậy, vẫn là rất hiếm thấy. Bởi vì thời gian cấp bách, hai phụ tử phiên đánh xe, rất ít nghỉ ngơi.

“Trước mặt mặt đường không phải rất bằng phẳng đâu, chúng ta có cần thả chậm tốc độ xe không?”

“Vô ngại, cứ đi như vậy là được?” Người trong ngực đột nhiên mở miệng nói chuyện, hiển nhiên là đã tỉnh lại. “Tiểu Mạc, đỡ ta một chút.” Bình thường Lạc Huỳnh Tâm là tuyệt đối sẽ không nhờ người khác trợ giúp, cho dù là đối với tiểu Mạc. Hiển nhiên chặng đường mấy ngày, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, hài tử trong bụng cũng thường xuyên không ngừng làm ầm ĩ.
Bình Luận (0)
Comment