Lúc Tần Liệt Dương xuống tới nơi, ở đây đã đầy người bu quanh.
Miếng đất của cao ốc Tần thị là khi Tần Chấn vừa phất lên đã mua, địa điểm này là trung tâm thành thị, bên cạnh có rất nhiều văn phòng và khu thương mại, người lui tới rất đông.
Mặc dù đang giờ đi làm, nhưng vẫn tụ tập rất nhiều người ở khu vực cửa ra vào, Tần Liệt Dương thấy toàn thể nhân viên bảo an đã được điều động ra đây, nghe theo mệnh lệnh chỉ đứng khuyên giải chứ không hề ra tay, đứng chung quanh khuyên một người phụ nữ, lại bị những người đàn ông kế bên xô đẩy liên tục, thậm chí có người còn bị đánh mấy cái.
Mà ở gần đó, các phóng viên không biết là cắm chốt sẵn ở đây hay là nghe được tiếng gió nên đến sớm chờ có chuyện, cầm sẵn máy quay phim máy ảnh hướng về phía bảo an và người gây sự, hắn có thể tưởng tượng ra được, chỉ cần bọn họ đánh trả một cái thôi cũng sẽ bị chụp lại, ngày mai tiêu đề báo chí sẽ là tin tức QUEEN thẹn quá hóa giận đánh người tiêu dùng.
Cũng may các nhân viên bảo an đều thấy được điểm này, tất cả mọi người chỉ chịu đựng, không ai xảy ra xung đột trực tiếp với bọn họ.
Cũng có thể vì vậy nên mấy người kia cảm thấy Tần thị dễ bắt nạt, hai người phụ nữ kia càng chửi càng lớn, thậm chí còn lấy ra cái loa cầm tay chuẩn bị sẵn, vừa cắt đồ vừa la, “QUEEN là đồ bỏ đi, tôi!!!”
Bà vỗ ngực, “Tôi đã mặc đồ của QUEEN mười mấy năm nay, kết quả sức khỏe luôn không tốt, tốn nhiều tiền như vậy chỉ muốn đồ tốt nhất cho bản thân, một cái áo thun mùa hè đã hơn bốn ngàn, ai mà nghĩ đến mặc vào sẽ bệnh chứ.
Cái thứ này rõ ràng là hại người, QUEEN không biết xấu hổ, vì kiếm tiền mà không có nhân tính, lấy thứ hàng dỏm này mà dám nhận xa xỉ phẩm, hàng vỉa hè còn tốt hơn so với hàng của ngươi! Nhãn hàng vô đạo đức!”
Nói xong, bà ta chẳng những cắt hết quần áo trong tay, còn giẫm thêm mấy cái, rồi tiếp tục mắng chửi.
Với tư cách ông chủ một nhãn hiệu xa xỉ, tuy Tần Liệt Dương không giống như rất nhiều người khác, chỉ dùng hàng xa xỉ, nhưng nhiều năm hun đúc trong giới nên hắn có hiểu biết nhất định với chức nghiệp này.
Hắn chỉ cần liếc sơ đã nhìn ra được, người đàn bà này mà gọi là đã mặc quần áo của QUEEN mười mấy năm, cái đầm mặc trên người kiểu dáng phổ thông, tuyệt đối không phải là kiểu dáng mấy năm nay của các thương hiệu lớn sang chảnh, còn đôi giày kia, lập tức làm cho hắn xác định được mức độ tiêu dùng của người đàn bà này ―― Đối với rất nhiều quý bà giàu có, quần áo có thể phối nhiều phong cách, nhưng giày nhất định phải là hàng chất lượng, mà đôi giày bà ta mang cùng lắm năm trăm đồng.
Nhưng nghĩ cũng đúng, không phải hắn kỳ thị mà là có sao nói vậy, người có thể mặc quần áo của QUEEN mười mấy năm thì phải là quý bà nhà giàu có, làm gì có ai chịu xuất đầu lộ diện làm mấy chuyện này? Chắc chắn là được mời người tới giả mạo.
Hắn hỏi Ninh Trạch Huy, “Báo cảnh sát chưa?”
Đang nói thì có phóng viên mắt sắc nhìn thấy Tần Liệt Dương, hô lớn, “Kia là Tần Liệt Dương!”
Tiêu điểm ngay lập tức thay đổi.
Không ít phóng viên nháo nhào vượt qua đám đông, chạy tới bao vây Tần Liệt Dương.
Tất nhiên vẫn có một bộ phận tiếp tục chụp ảnh quay phim quá trình xô xát bên kia.
Bảo an thấy tình hình không ổn, lập tức chia ra hai người chạy qua bảo vệ Tần Liệt Dương, gần đây chuyện này quả thật cực kỳ hot, Tần Liệt Dương chỉ ở trên báo tranh cãi, cho tới giờ chưa từng lộ diện tỏ thái độ lần nào, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện sau khi xảy ra chuyện, nếu như phỏng vấn được hắn tất nhiên là tin hot nhất rồi.
Gần như trong khoảnh khắc, rất nhiều microphone lướt qua bảo an để chen lấn đến trước mặt Tần Liệt Dương, câu hỏi của các phóng viên cũng nối gót nhau bắn tới, “Tổng giám đốc Tần, xin hỏi ngài có ý kiến gì về hành vi của XX Báo Đô Thị không?” “Tổng giám đốc Tần, ngài đã nói trên báo là bất cứ hàng hóa gì của QUEEN đều có thể kiểm tra miễn phí, nếu toàn bộ hàng hóa hiện có đều đúng tiêu chuẩn, ngài có cho rằng Báo Đô Thị đang lừa dối mọi người không?” “Tổng giám đốc Tần, nội dung trang đầu ngày mai là cái gì? Xin hỏi ngài sẽ kéo dài bao lâu?” Còn có người lớn tiếng hô, “Ngài tính xử lý tình huống bây giờ như thế nào?”
Tần Liệt Dương luôn rất ghét tiếp nhận phỏng vấn.
Chưa kể hắn tính cách tương đối ác liệt, hành vi người thường không đoán được, Ninh Trạch Huy cũng không tán thành để hắn tiếp nhận phỏng vấn.
Bởi vậy trong giới này, nếu ai có cơ hội phỏng vấn Tần Liệt Dương, người đó nên đi mua vé số thử vận, đây cũng là lý do Từ Mông Mông nói mình có quan hệ với Tần Liệt Dương nên mới có tư cách một mình viết chuyên đề.
Lúc này đứng ở giữa dàn phóng viên, Ninh Trạch Huy có chút căng thẳng đó.
Thật sự thì Báo Đô Thị rất đáng giận, gã sợ Tần Liệt Dương không kiềm được nổi cơn, trực tiếp trào phúng, tài ăn nói của hắn cả công ty đã lãnh giáo qua, không ai sánh bằng, gã rất sợ bọn phóng viên này quê độ rồi trở về chẳng biết sẽ viết thành cái dạng gì, thời điểm này không thích hợp xuất hiện nhiều tin tức trái chiều.
Ngược lại Tần Liệt Dương không hề lo lắng, liếc nhìn bên kia vẫn đang tiếp tục hành động xé đồ, Tần Liệt Dương lời ít ý nhiều, “Vấn đề đầu tiên XX Báo Đô Thị là đang khiêu khích giới hạn cuối cùng của con người, nếu để tôi nói thì chỉ có một câu, tự tìm chết.
Vấn đề thứ hai, tôi tuyệt không phủ nhận điểm này.
Vấn đề thứ ba, ngày mai tờ báo của mấy người in ra, trang đầu của tôi cũng cùng in, câu hỏi này không có ý nghĩa.
Vấn đề thứ tư, tôi đã báo cảnh sát, nghi ngờ đối phương phỉ báng, nếu tôi là các người nhất định sẽ đi nghe ngóng xem bối cảnh của người đàn bà kia, nhãn hiệu quần áo giày dép trên người bà ta, xin hỏi quý vị một chút, tại sao trân châu trên cài áo của bà ta là trân châu nước ngọt chứ không phải trân châu đại dương, tin tức đó mới khiến người đọc hào hứng.”
Đám phóng viên nhìn nhau, bọn hắn chưa từng tiếp xúc, nên cho rằng Tần Liệt Dương trưng bộ mặt người lạ chớ đến gần hẳn là bộ dạng đặc biệt nghiêm túc, tại sao trả lời vấn đề lại có tính chất kỳ bí vậy.
Cảm thấy kỳ dị, nhưng lại rất nhiều vấn đề bùng nổ nha.
Câu nào cũng có thể trích dẫn đó.
Nhất là câu cuối cùng, không ít người bắt đầu quay lại săm soi người đàn bà kia, quần áo cũng tàm tạm, nhưng cái cài áo kia thật sự không bắt mắt, mọi người ở đây đều không để ý, Tần Liệt Dương vừa mở miệng, mọi người nhìn kỹ, quả nhiên viên trân châu kia không lừa được người khác, trân châu nước ngọt và trân châu đại dương độ sáng kém xa.
Không nói không chú ý, vừa nói lập tức khiến nhiều người bắt đầu hiểu ra.
Năm người bên kia vẫn đang tiếp tục, đột nhiên phát hiện các phóng viên quay lại chụp bọn hắn, tất nhiên càng ra sức.
Ngay sau đó cảnh sát tới nơi nhanh chóng nhìn thấy toàn cảnh, bắt hết về đồn.
Chẳng những như thế, Tần Liệt Dương còn kêu Ninh Trạch Huy lập tức dẫn các nhân viên bảo an đi kiểm tra vết thương, sẵn tiện phái hai chiếc xe buýt của công ty, các phóng viên muốn đi bệnh viện, muốn đi cục cảnh sát, miễn phí toàn bộ hành trình.
Tần Liệt Dương không nghĩ tới chính là hắn ở đây giải quyết vấn đề, trong văn phòng trên lầu có người đứng sau màn cửa sổ quan sát hắn.
Văn phòng Phương Hải Đông ở tầng hai mươi, nói thật thì ở đó nhìn xuống chỉ thấy người mà thôi, còn bên dưới thật sự xảy ra chuyện gì, xa thế này vốn không thấy rõ.
Có điều lão không sợ ai quấy rầy nên nhìn chằm chằm xuống dưới.
Thư ký của lão đang tiếp điện thoại, liên tục nói được được, tôi đã biết, chờ cúp điện thoại lập tức báo cáo cho Phương Hải Đông, “Cảnh sát đến, người đã bị dẫn đi.
Tần Liệt Dương còn cho xe buýt đưa tiễn phóng viên.”
Phương Hải Đông cũng nhìn thấy, lão cau mày, nghe xong cười lạnh, “Hắn thật sự không sợ làm lớn chuyện.”
Đích thật không sợ làm lớn chuyện, mấy hôm trước Báo Đô Thị chiếm ưu thế, QUEEN tự nhiên bị kìm hãm, hôm nay Tần Liệt Dương còn dám đem chuyện này biến thành phương thức quảng cáo, như thế nào chịu ngừng tay?
Thư ký không thể không thuật lại câu trả lời phỏng vấn của Tần Liệt Dương cho Phương Hải Đông biết, Phương Hải Đông mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, từ lúc Tần Liệt Dương nói ra cách ăn mặc của bà ta, lão biết rõ lần này lại biến thành cái cớ cho Tần Liệt Dương phản kích.
Lão tức giận liếc thư ký, “Không phải nói cậu tìm người thích hợp sao?”
Thư ký ngay cả thở mạnh cũng không dám, “Thật sự đã cố hết sức rồi, loại chuyện này mấy người nội trợ trong nhà bình thường không ai chịu làm, dù sao cũng là xuất đầu lộ diện.
Người này điều kiện trong nhà không tệ, thường xuyên mua sắm, trong nhà có rất nhiều quần áo của bà ta, gần đây làm ăn thất bát nên trong nhà khó khăn, muốn kiếm chút tiền trả nợ, mới chịu làm chuyện này.
Chỉ là tôi không ngờ tới…”
Chỉ một chi tiết nhỏ này mà để cho Tần Liệt Dương bắt được.
Trong mắt lão lúc này, sự tồn tại của Tần Liệt Dương như quái vật, đừng nói những thứ này đều là bịa đặt, nhưng rõ ràng các xí nghiệp khác khi đối mặt với bịa đặt thế này đều phải chịu thiệt, tại sao khi đến tên điên Tần Liệt Dương kia lại có thể dùng hành động bất ngờ đến thế để xoay chuyển tình thế, bây giờ bắt đầu cắn trả rồi.
Chuyện quan trọng nhất chính là, tuy Phương Mai hiện giờ còn nghe lời, nhưng Tần Phù trước kia nói gì nghe nấy bắt đầu có dấu hiệu không còn trong khống chế.
Ngày đó nó có thái độ gì chứ, mặc cho Đường Đỉnh Hân chuyển chủ đề mà kết thúc chất vấn với Tần Liệt Dương.
Hơn nữa, hai ngày này thằng nhóc kia còn chạy tới văn phòng của Tần Liệt Dương, nghe nói còn vào phòng họp nghe bọn họ thảo luận, tuy sau đó bị Tần Liệt Dương đuổi ra ngoài, vẫn có thể chăm chỉ đến, manh mối này không ổn chút nào.
Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*, nhưng nếu Tần Phù không muốn tranh phần sản nghiệp này nữa, lão phải dựa vào đâu để tranh đây.
Đường Đỉnh Hân, Đường Đỉnh Hân, Phương Hải Đông lẳng lặng niệm trong đầu, cảm thấy gần đầy mọi chuyện đều không như ý, chính là bắt đầu từ lúc đem người phụ nữ này vào nhà.
Vốn dĩ cho rằng đẩy được Tưởng Vũ Văn đi, vào một cô vợ nhỏ dễ dàng khống chế càng tốt, khi đó lão mới liên tiếp xuất chiêu khiến Tần Liệt Dương hồ đồ thấy như ý mà không đề phòng, không ngờ lại là dẫn sói vào nhà, người phụ nữ này thật sự là một nhân vật nham hiểm.
* Đại ý là dùng danh nghĩa của lãnh đạo để chỉ huy người khác theo ý của mình.
Thư ký vẫn yên lặng đứng đó, không dám phát ra chút tiếng động nào.
Mãi cho đến lúc Phương Hải Đông lên tiếng, “Cậu thấy chuyện này thế nào?”
Tất nhiên là chết chắc rồi.
Trong nội tâm của thư ký, Phương Hải Đông thật sự là người nhìn xa trông rộng, người bình thường sẽ không đấu lại lão, nhưng Tần Liệt Dương là tên thần kinh, luôn xuất chiêu không theo lẽ thường, như câu nói đánh bậy đánh bạ lại thắng sư phụ, Tần Liệt Dương nhìn tưởng điên khùng, lại hết lần này tới lần khác toàn đánh trúng chỗ hiểm, để cậu nói thì ván này cũng giống như lần trước Tần Phù cưới vợ, Phương Hải Đông thua là chắc rồi.
Không đúng, thư ký cẩn thận nghĩ lại, chuyện lần trước của Tần Phù thật ra ông chủ vẫn có ý thuận nước đẩy thuyền, bởi vì ý muốn cho cô Tưởng gả vào nhà chỉ là ý muốn của một mình Phương Mai, Phương Hải Đông chỉ đồng ý ngoài mặt, trong lòng không hề muốn cháu ngoại có trợ lực từ nhà vợ mạnh như vậy xuất hiện.
Nhưng lần này không giống, triệt để lật thuyền.
Cậu cân nhắc một chút rồi mới nói, “Chúng ta có thể nói đúng thật có người tiêu dùng tới cửa trách mắng QUEEN khiến sức khỏe của bà ta không tốt.” Chuyện này đã thương lượng trước, không nói bệnh ung thư, bởi vì bệnh đó dễ có chứng cứ để lần theo, còn sức khỏe không tốt có rất nhiều lý do.
“Có điều,” Cậu với tư cách là thư ký cũng nên nhắc nhở trước, “Sợ là có người đi lật gia thế của bà ta lên.
Có lẽ cũng dễ nói, bà ta từng mua hàng thật, làm ầm ĩ một hồi chắc cũng qua.” Cuối cùng cậu vẫn thuận theo ý của Phương Hải Đông mà nói.
Phương Hải Đông hiển nhiên cũng nghĩ vậy, nghe xong thì phất tay ý bảo cậu đi ra, chờ thư ký ra khỏi cửa, cậu nghe thấy tiếng Phương Hải Đông gọi điện thoại, “Không coi vào đâu, cứ làm như cũ là được, anh là có sao nói vậy, hắn bây giờ vẫn là không bằng chứng nói suông hứa hẹn, anh lo cái gì, tối đa chỉ là sơ suất, tôi đã sớm chuẩn bị vị trí mới cho anh, không phải anh vẫn luôn muốn vào xí nghiệp quản lý sao? Không cần lo lắng, chúng ta là bạn cũ, tôi làm sao có thể bạc đãi anh?”
Hiện tại ở Á Uy, Lê Diệu trợn mắt há mồm nhìn hoàn cảnh trước mặt, cảnh sát này là muốn bắt gã sao?
Gã không dám tin mà nhìn ông chủ của mình Cung Vĩ Minh, ông vẫn phong thái nhàn nhã ngồi sau bàn làm việc của mình.
Thật ra gã chưa gặp người này bao giờ, khi gã nhận thông báo tuyển dụng vào đây làm ông chủ đã đi công tác nước ngoài, là Giám đốc nhân sự phỏng vấn, Giám đốc vỗ tay quyết định, nếu không phải trên sổ tay nhân viên có hình chụp của ông chủ, gã còn không biết tới người tóc hoa râm có vẻ ngoài rất hiền hậu này là ai đâu? Bên cạnh còn một người, là Tống Vĩ người tiếp nhận sản phẩm của QUEEN, vẻ mặt tức giận nhìn chăm chăm gã.
Gã rất không cam tâm, dựa vào cái gì chứ? Gã không có phạm tội, chưa kể Tần Liệt Dương đã tha thứ cho bọn họ, những ngày sau này cuộc sống sẽ rất tốt, nói không chừng anh gã lại che chở cho gã, muốn đem gã bắt đi, dựa vào cái gì chứ?
Phản ứng đầu tiên của gã là lùi ra sau một bước, không phải muốn chạy, mà chất vấn mọi người, “Các người dựa vào cái gì bắt tôi? Tôi phạm vào tội gì?”
Loại chuyện này gặp nhiều rồi, có những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không bị người ta chỉ mặt gọi tên nói rõ ràng ra, bọn họ sẽ không thừa nhận bất cứ lỗi lầm nào.
Hai cảnh sát nhìn thoáng nhau, một người trẻ tuổi trong đó lên tiếng, “Lê Diệu, trong lúc làm kiểm trắc cho sản phẩm của QUEEN, anh lấy tư làm công, thông qua việc phun dung dịch Aldehyde hay còn gọi là dung dịch Formalin, khiến hàng mẫu nhiễm Aldehyde, dẫn đến việc kết quả đo lường kiểm tra xuất hiện kết quả sai lệch, việc này là thật, mời anh đi theo chúng tôi.”
Lê Diệu ban đầu vẫn là bộ dạng không quan tâm, nhưng theo lời nói của cảnh sát, sắc mặt ngày càng trắng.
Lúc gã làm việc đó đã chọn thời điểm mọi người tan làm về hết, bởi trước giờ gã không có qua lại với nhân viên cùng công ty, lại hay tan làm trễ, vì vậy không ai quan tâm gã, cũng không ai nghi ngờ gã.
Có điều phòng làm việc vẫn có camera giám sát, chỉ duy nhất một nơi không có máy quay là nhà vệ sinh.
Lưu trữ hàng mẫu là có quy định, ngày đó gã lấy danh nghĩa kiểm tra hàng mẫu mà để sản phẩm trên bàn.
Sau đó gã vào nhà vệ sinh nam, lấy dung dịch Aldehyde chuẩn bị sẵn xịt ra tay, sau đó lập tức trở về phòng thì nghiệm, lén bôi vào mặt trong của sản phẩm.
Gã làm vậy là có nguyên nhân, như vậy hàm lượng Aldehyde khẳng định vượt quá quy định, nhưng lại không đặc biệt cao, đây là cách đơn giản nhất sau khi ở nhà gã đã thử nghiệm qua.
Quan trọng nhất là, gã chỉ lấy tay tiếp xúc quần áo, không có tiếp xúc những món khác, không ai có thể bắt thóp gã được, tối đa hỏi hắn một câu sao không đeo bao tay.
Thế nhưng cái này tuyệt đối không ảnh hưởng kết quả đo lường kiểm tra, cho nên không hề lo lắng.
Lê Diệu lên kế hoạch trù tính mọi việc chu toàn, cảm giác mình làm việc không chút sơ hở, căn bản không tin lại phát sinh chuyện này.
Gã lập tức phủ nhận, “Chứng cứ đâu? Tôi không có làm, các người đừng hòng vu oan người tốt.” Gã vẻ mặt phẫn nộ, hệt như bản thân đang chịu oan ức lớn vậy.
Vẻ mặt này gã dùng rất thuần thục, từ nhỏ đến lớn gã luôn dùng vẻ mặt này để lừa dối Lê Dạ toàn tâm toàn ý với gã, cũng dùng vẻ mặt này để nhận được sự yêu mến của bạn bè và thầy cô, bộ dáng đó quả thật dễ khiến người ta phải hoài nghi chính mình, có phải thật sự nghi oan cho đối phương hay không.
Nhưng bộ dạng này lại không thể nào lừa được người bị hại.
Ví dụ như mười lăm năm trước Tần Liệt Dương chưa bao giờ tin gã, mỗi lần lén lút trả đũa đều chỉnh gã đầy đủ đấy.
Còn hôm nay người không hề tin tưởng gã, chính là người bị gã biến thành người chết thay, Tống Vĩ.
Tống Vĩ bị gã làm cho buồn nôn vô cùng, nhịn không nổi nữa mà châm chọc, “Cậu không có làm, là muốn vu khống tôi làm, con người cậu thật là độc ác, cậu đến đây hai tháng rồi, tôi với cậu không thù không oán, ngày thường cũng chưa từng làm gì đắc tội cậu, sao cậu lại hãm hại tôi như vậy.
Đừng tưởng rằng chuyện cậu làm thần không biết quỷ không hay, e là cậu không biết, trong nhà vệ sinh thật sự không có camera, nhưng mà chỗ cửa vào thì có đấy, cậu đứng ngay trước bồn rửa tay phun dung dịch lên tay, kết quả camera thu được hình ảnh phản chiếu qua tấm gương trước mặt.
Nếu không phải nhờ vậy, tôi còn không biết phải làm sao để rửa oan này.”
Lê Diệu trợn mắt há mồm, giờ gã mới biết, không ngờ… bị lần ra rồi.
Ngày hôm đó cũng không nhất định phải đứng ngay đó mới làm được, chẳng qua buổi tối gã và Từ Mông Mông có hẹn ăn cơm, nên sẵn tiện soi gương, Từ Mông Mông muốn giới thiệu gã với mấy người bạn gái mới quen, kêu gã chú ý bề ngoài một chút.
Nên lười vài bước, chỉ vài bước.
Cứ vậy để bị bắt sao? Gã thế nhưng là tiến sĩ, từ nông thôn học đến tiến sĩ, vì có cuộc sống tốt hơn, bao nhiêu nỗ lực gã bỏ ra người ngoài không thể nào tưởng tượng được, vào kỳ nghỉ người khác đều đi chơi, chỉ có hắn mỗi ngày đều lao đầu vào học, người khác lên đại học liền nói chuyện yêu đương, gã lại không dám, tập trung tinh thần vào chuyện học và hoạt động trong trường, nhưng tất cả phải đánh dấu chấm hết tại đây sao?
Lê Diệu thật sự không cam tâm, những người kia gia thế tốt thuận buồm xui gió, giống như Tống Vĩ trước mặt, từ nhỏ không lo cơm áo, rõ ràng mỗi tháng cũng cầm một khoản tiền lương giống gã, lại có thể ở căn nhà lớn ba phòng ngủ hai phòng khách* chỉ cách công ty mười phút đi bộ, mỗi ngày tan làm toàn mặc hàng hiệu, dựa vào cái gì?
* Tam thất lưỡng thính: kiểu nhà 3 gian phòng 2 không gian mở hoặc một phòng khách lớn một phòng khách nhỏ.
Gã lùi ra sau một bước gần như theo bản năng.
Hai cảnh sát đều là người có kinh nghiệm, lập tức phát giác gã muốn chạy, vội vàng tiến tới chụp gã lại, Lê Diệu từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, lên đại học từng là kiện tướng thể dục thể thao, tố chất thân thể hơn xa so với người bình thường.
Gã quay đầu vô thức tung một đấm, hai cảnh sát lập tức tấn công lại, lúc đó ông chủ gã hô lên một câu, “Lê Diệu, cậu muốn thành đào phạm sao? Tội tăng một bậc cậu biết không?”
Lê Diệu bấy giờ mới phản ứng kịp, không động đậy nữa, lập tức bị đè mạnh nằm xuống đất, hai tay bị còng ra sau.
Hai cảnh sát nhanh nhẹn chào hỏi rồi áp giải Lê Diệu đi.
Lê Diệu vẫn không cam tâm, quay lại hét to với Cung Vĩ Minh, “Tôi quen biết Tần Liệt Dương, tôi quen biết Tần Liệt Dương, hắn và anh trai của tôi là bạn tốt.”
Cung Vĩ Minh không thèm quan tâm, QUEEN là Tần Liệt Dương đó, gã nếu quan hệ tốt với Tần Liệt Dương sao lại đi hại hắn, dựa theo tin đồn về tính tình của Tần Liệt Dương trong giới, cùng với việc liên lạc hai ngày nay, ông cho rằng gặp được Tần Liệt Dương sẽ cho gã chết càng thảm hơn mà thôi.
Lê Diệu nhanh chóng bị tạm giam tại đồn cảnh sát, còng tay lạnh buốt làm gã hiểu ra, chuyện này là thật rồi.
Gã đương nhiên không cam tâm, ồn ào muốn gọi điện thoại, nói vẫn còn chỗ nhờ cậy, vào thời điểm này gã đột nhiên phát hiện, Tần Liệt Dương không còn là kẻ thủ của gã nữa, mà là cọng cỏ cứu mạng của gã ―― “Biết Tần Liệt Dương là ai không? Là ông chủ của QUEEN, chủ Chủ tịch Tập đoàn Tần thị, khi còn nhỏ hắn ở nhà của tôi hai năm, quan hệ với anh hai tôi vô cùng tốt, hắn nhất định sẽ bảo vệ tôi, các người không thể giam giữ tôi, các người gọi điện cho hắn, hắn nhất định sẽ cứu tôi, hắn vì anh trai tôi nhất định sẽ cứu tôi.”
Trong lòng cảnh sát cũng nghĩ giống Cung Vĩ Minh: Các người quan hệ tốt còn đi chơi người ta? Chỉ là lời như vậy không thể nói ra, đành làm như không nghe thấy, chỉ giải quyết theo quy định, “Không thể gọi điện thoại, có điều tạm giam trong hai mươi bốn giờ sẽ thông báo cho người nhà của anh, đưa số điện thoại của vợ anh đây, chúng tôi sẽ báo cho cô ấy.”
Lê Diệu nghe xong ỉu xìu.
Lê Diệu vừa bị bắt, Cung Vĩ Minh liền gọi điện thông báo cho Tần Liệt Dương ―― Xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên ông thấy có lỗi.
Huống chi, Tần Liệt Dương đã đem sản phẩm cho mười ba công ty làm kiểm trắc đó, nếu như ông cãi cùn, lỡ lúc sau điều tra rõ ràng, đối phương vì danh dự của mình, nhất định sẽ khiến cho ông không thể tiếp tục lăn lộn trong ngành này nữa.
Giọng điệu của ông hết sức áy náy, “Thật là xin lỗi, không ngờ trong công ty lại xuất hiện thiếu sót như vậy, tạo thành rắc rối lớn cho cậu.”
Chuyện này rất lớn, Tần Liệt Dương vừa gửi tin nhắn cho ông, nhất là sau khi nghe xong đoạn ghi âm kia, ông lập tức đoán được chỗ của ông có vấn đề.
Vội vàng kêu mấy người thân tín, đi kiểm tra video an ninh xem Tống Vĩ làm việc thế nào, cảm thấy chuyện lần trước có lẽ đã dọa cho hắn sợ vỡ mật, từ đầu đến cuối hắn làm việc rất đúng quy trình, không chút sai sót nào để người khác chỉ trích.
Từ lúc hắn tiếp nhận hàng mẫu, cho đến khi chấm dứt, chưa từng rời khỏi phạm vi thu hình, khả năng hắn làm gì không lớn.
Sau đó, Lê Diệu bị vào diện điều tra.
Cùng ngày lúc Lê Diệu nói muốn tiếp nhận hàng mẫu có rất nhiều người nghe thấy.
Hơn nữa, hàng mẫu trong tay gã cả buổi chiều, vì thời gian eo hẹp nên gã tan làm về nhà, hôm sau lại xin nghỉ, thời gian hàng mẫu trong tay gã không hề ngắn.
Mà lần này sau khi xem video an ninh phát hiện được một sai sót của gã ―― Trong thời gian đó gã có đi nhà vệ sinh một lần, sau khi trở về không mang bao tay mà sờ soạng hàng mẫu.
Đây thực sự là làm sai quy định thao tác, có điều muốn dựa vào đó thay đổi kết quả đo lường kiểm tra là không đủ, bọn họ kiểm tra vài lần không có kết quả tính từ bỏ, cho đến một lần, có người mắt tinh nói, “Sau khi bị gã sờ qua thì quần áo bị ẩm.”
Lúc này mọi người mới bắt đầu coi trọng, sau khi gã đi nhà vệ sinh, rửa tay xong không lau sao? Loại sai lầm này khả năng quá thấp, sau đó qua video phát hiện một bình dung dịch không rõ là cái gì, sau khi gã dùng xong thì bỏ lại vào túi quần, e là cầm đi mất rồi.
Có điều cái này đã đủ chứng minh gã có động tay vào.
Hơn nữa không bao lâu sau đó cảnh sát tra ra được, trước đó một ngày Lê Diệu có đi chợ cá mua một lọ dung dịch Aldehyde, cái đó dùng để khử trùng.
Tại sao Lê Diệu phải làm vậy? Có người sai khiến? Mua chuộc gã? Hàng mẫu là ai đưa tới? Đây đều là vấn đề.
Nhưng bây giờ nghe gã tuyên bố quen biết Tần Liệt Dương, Cung Vĩ Minh bắt đầu thấy khó hiểu, “Ngoài ra, Lê Diệu nói anh trai gã có quan hệ rất tốt với cậu, nói các người rất thân nhau, vậy cậu xem…”
Tần Liệt Dương cúi đầu nhìn xuống đường, người gây chuyện đã đi rồi, khôi phục bộ dạng vốn có, “Quen thì có quen nhưng có hiềm khích.
Có điều ngài không nên nghĩ gã tự biên tự diễn, gã không có sự quyết đoán, bản lĩnh và tài lực đó đâu.
Ngài tốt nhất nên điều tra thêm người nào đã tuyển gã.
Ngài không cảm thấy có người cố tình lựa chọn một người có thù hằn với tôi để làm kiểm tra rất kỳ lạ sao? Thời gian Lê Diệu vào làm cũng không có thông báo tuyển dụng, nghiệp vụ cá nhân cũng không phải loại các người nói nhận là nhận, như vậy tồn tại một người có quyền lại lòng dạ khó lường, đó mới là trọng điểm.”
Cung Vĩ Minh phát lạnh trong lòng, lập tức gọi điện thoại.
Nhà họ Tưởng.
Cha Tưởng nhìn Tưởng Vũ Văn đối diện, cô nàng vừa mới vận động xong, mặc bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, tuy không đặc biệt xinh đẹp nhưng cũng thanh xuân bức người, chỉ là đường tình duyên quá gập ghềnh.
Ông rất thận trọng nói, “Con thật sự coi trọng Tần Liệt Dương? Tên đó không phải là người mà người bình thường có thể khống chế.”
“Con gái của ba không phải người bình thường.” Tưởng Vũ Văn tràn đầy tự tin nói, “Trước kia con nghĩ bản thân quá mạnh mẽ, không bằng tìm một tên vô dụng, như vậy trung hòa, sau này hắn không dám có lỗi với con.
Về sau phát hiện, đàn ông đều như nhau, không bằng tìm người con tán thưởng.
Con cảm thấy con ở cùng với Tần Liệt Dương, nhất định có thể tạo ra lửa.”
Cha Tưởng gật đầu, “Thật ra hắn là đối tượng rất tốt, nếu có thể thành công, ba cũng thấy vui.”.