Ở Bắc Hoa Sơn chờ vài ngày, Hứa Nhất Sơn lại dẫn các học sinh đi Quan Trấn.
Cả đám mỗi ngày phải leo núi cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Đại Hùng ngã phịch xuống giường của Lê Dạ không chịu đứng dậy nữa, nằm đó vừa kêu rên vừa than may mắn, “Lê Dạ à, vẫn là anh sướng nhất, anh không cần phải leo núi, anh nhìn em đi, anh nhìn em đi,” cậu vuốt cái bụng mỡ của mình, “Chân leo riết mà nhỏ xuống luôn, em thấy em gầy một vòng rồi đó, Lê Dạ anh nhìn thử xem, ngay cả eo em cũng nhỏ lại này.”
Kể từ khi Tiểu Châu biết cậu là GAY, hơn nữa còn là cái gayface không thể nào ham nổi, đối với Đại Hùng có chút đề phòng, từ sau khi Tần Liệt Dương tới khu nhà của Lê Dạ ở lại, chuyện này cậu không cần hỏi cũng xác định được, hiện tại cậu chăm sóc chính là bà chủ nhà bọn họ.
Mặc dù đối với một thẳng nam như cậu thì việc bà chủ là nam có hơi khó tiếp nhận một chút, nhưng cậu vẫn biết bảo vệ trinh tiết của bà chủ là việc quan trọng.
Lúc Đại Hùng vào nhà, cậu vốn đang ở bên ngoài nói chuyện phiếm với người ta, vừa nhìn thấy liền chấm dứt cuộc trò chuyện, đi theo vào trong, ai mà biết chỉ kém một bước chân, Đại Hùng đã nằm lên giường Lê Dạ rồi.
Cái này là giường của Lê Dạ, tương đương giường của ông chủ, bất kỳ ai cũng không thể trèo lên cái giường đó.
Tiểu Châu mặt xám xịt trừng cậu, tức giận nói, “Gầy chỗ nào gầy chỗ nào, rõ ràng vẫn còn phì nhiêu cường tráng, đứng lên đi, cậu không về phòng thay đồ hả? Gặp cái gì cũng cọ?”
Đại Hùng chịu không nổi kiểu người thích sạch sẽ như Tiểu Châu, quay đầu đi không thèm để ý tới, nằm đó hỏi Lê Dạ, “Lê Dạ, anh ta nói càn, anh nói xem có phải em gầy đi không, hôm nay em soi gương thấy mình gầy đi không ít đâu, anh tốt nhất.”
Lê Dạ dùng đôi mắt sáng rõ của mình cẩn thận quan sát cậu ba bốn lượt, đưa ra kết luận, “Không ốm.” Đại Hùng đang tính càm ràm, chợt nghe anh nói tiếp, “Cậu là đen hơn nên nhìn tưởng gầy đi.” Nói xong, Lê Dạ còn nhịn không được cười ha ha, Tiểu Châu còn khoa trương hơn, cười như ngỗng nuôi ngoài vườn, kaka.
Người thành thật công kích đúng là không chịu nổi.
Đại Hùng làm động tác ngã thẳng xuống đất, sau đó không cần Tiểu Châu đuổi, đừng dậy hừ hừ bỏ đi, vừa đi vừa lầm bầm, “Lê Dạ, anh vậy mà học hư, anh còn nhớ rõ lúc anh vừa đến không? Lúc đó anh thật tốt, mỗi ngày ôn hòa nhã nhặn hỏi em Đại Hùng cái này làm sao cái kia làm sao chuyện gì xảy ra, giờ cũng chê cười em.
Thói đời ngày nay, ông chú tốt cũng bị làm hư.”
Đại Hùng cười trách móc hai câu rồi đi, chỉ còn lại Tiểu Châu với Lê Dạ, lúc tới Tần Liệt Dương đã thông báo rồi, bọn họ chỉ cần ở đây một nửa thời gian thôi, sau đó trở về.
Ông cậu họ của Ninh Trạch Huy Ninh Thành Sơn đến lúc đó có thời gian rãnh, Lê Dạ sắp bái sư đó.
Tất nhiên công việc ở Bắc Kinh vẫn chưa xử lý xong, hôm đó Tiểu Châu đã hỏi ý của Tần Liệt Dương, nói Lê Dạ tạm thời cứ ở đây.
Ngôn Tình Hài
Cậu hỏi, “Hay chúng ta cũng đi Quan Trấn.”
Lê Dạ lo lắng cho Tần Liệt Dương cũng không chỉ một ngày, biết rõ hiện giờ tình thế đã lật ngược, hồi xưa mỗi lần gặp chuyện đều là anh giấu hắn, sợ Tần Liệt Dương biết chuyện nổi giận đi kiếm chuyện với người ta.
Mà hôm nay gặp chuyện, ngược lại thành Tần Liệt Dương giấu anh, anh không phải là người muốn xảy ra xích mích với người khác, chủ yếu là không muốn anh lo lắng thôi.
Lê Dạ lắc đầu, “Không đi Quan Trấn, về Nam Trang đi.”
Thật ra khả năng của anh có hạn, sức khỏe lại không tốt, ráng theo hoạt động lần này một tuần đã đuối sức rồi, may là đã bớt đi rất nhiều hoạt động, không để anh leo núi.
Nếu như đi Quan Trấn, anh phải cùng hành động với mọi người, Lê Dạ nhất định không chịu nổi.
Lần này anh đã học hỏi được khá nhiều thứ, tựa như nuốt trọng một quả táo vào bụng vậy, cần có thời gian để thẩm thấu, anh cần yên tĩnh một thời gian.
Tiểu Châu trước giờ luôn là anh nói gì nghe nấy, nhưng nhà cũ hiện giờ không thể ở được, “E là nhà cũ có chút nguy hiểm.” Tần Liệt Dương ở một ngày, nhìn kỹ một vòng, đặc biệt dặn dò không cho Lê Dạ ở một mình.
Lê Dạ cười nói, “Ở chỗ Tam Đại Gia là được.”
Chờ Hứa Nhất Sơn dẫn cả đám đi Quan Trấn, Lê Dạ an vị trên xe do Tiểu Châu quay về Nam Trang.
Đại Hùng đúng là tên dở hơi, sau khi biết Lê Dạ không tham gia hoạt động nữa, nhạt nhẽo tru tréo kêu gào, nói cái gì mà hôm nay anh em phải tách ra, trong lòng em nước mắt tràn bờ các loại, làm cho Tiểu Châu lập tức đẩy tay cậu ra, “Cậu nói thì nói, nắm gì mà nắm, xương tay Lê Dạ vừa mới khép, sức mạnh như gấu kia của cậu ai chịu được.”
Lúc đó Đại Hùng mới không nháo nữa, có điều vẫn muốn địa chỉ của Lê Dạ ở Nam Trang, nói có rãnh sẽ đến thăm anh.
Theo ý của Tiểu Châu, rõ ràng Đại Hùng là muốn trốn học.
Bắc Hoa Sơn cách Nam Trang không xa, chạy đến nơi mới 10 giờ sáng.
Cửa lớn nhà Tam Đại Gia đang mở, Lê Dạ xuống xe, đang tính gõ cửa thì nghe thấy tiếng của chú Lục bên trong, “Ông nói coi sao ông suốt ngày cứ ngớ ngẩn như thế hả, nghĩ kỹ lại coi, ông cất chỗ nào rồi?”
Tam Đại Gia vô cùng phiền muộn, “Thật sự nhớ không ra, có mấy chỗ tôi đi tìm hết rồi.”
Chú Lục trách cứ lão, “Kêu ông đem tiền gửi ngân hàng ông không chịu, nhất định muốn tự mình giữ, giờ thì hay rồi tìm không ra.”
Tam Đại Gia cũng không giận, còn vui vẻ nói, “Đừng có gấp đừng có gấp, ông không cần lo, để tôi tự tìm, bảo đảm có thể tìm được.” Sau đó Tam Đại Gia còn rất biết dỗ người, “Ông đó lúc còn trẻ luôn nóng nảy, mọi việc vụn vặt trong nhà dù tốt hay xấu đều lười lo, sao bây giờ cái gì cũng muốn quản lý, ông thật sự là già rồi, lão ngoan đồng.”
Chú Lục bị lão nói cho dở khóc dở cười, nhìn lão nói, “Không phải vì gấp đi chữa chân cho ông, tôi gấp cái gì chứ?”
Lê Dạ sau khi hai lão ngoan đồng nói chuyện xong mới gõ cửa, quả nhiên, vẫn là Tam Đại Gia vui tươi hớn hở đi ra, nhìn thấy anh đến cả mày đều cong lên, vui vẻ nói, “Lê Dạ, mau vào đi, gần vậy mà không tới chơi, hai ngày trước ông và chú Lục mới nhắc tới cháu đó.”
Lê Dạ đi vào, Tam Đại Gia lén lút lôi kéo anh, “Cháu vào dỗ chú Lục của cháu đi, lại tức giận, ông nói không lại ổng, ông đi mua đậu hũ.”
Nói xong, lão vào nhà bếp lấy cái giỏ, nhanh chóng đi khỏi.
Có điều dễ nhìn thấy được chân phải ông không được tốt, đi nhanh có chút khập khiễng, có lẽ là đầu gối có vấn đề.
Lê Dạ ngẩn ra một chút, chú Lục ở trong vọng ra, “Lê Dạ hả, đến rồi sao không vô, mau vào đây.”
Lê Dạ nhanh chóng cùng Tiểu Châu vào nhà.
Trong nhà chú Lục đang xếp tờ rơi, Lê Dạ biết việc này, anh đã từng làm qua, đây là tờ rơi của mấy siêu thị gần đây, mẫu in ấn đều là một tờ, có thể dùng để chiết khấu 30% hay 50%, một tờ cũng có thể giảm được một phần tiền.
Bây giờ giá thế nào anh không rành nữa.
Lê Dạ cũng không khách sáo, ngồi xuống kế bên, thò tay cầm một tờ làm phụ, chú Lục mới hỏi anh, “Tam Đại Gia lại đi ra ngoài rồi?”
“Dạ, nói đi mua đậu hũ.
Chân của lão bị gì vậy? Cảm giác đi đường không có sức lắm.” Lần trước Tam Đại Gia kéo anh về nhà đi cũng chậm nên anh không chú ý thấy.
Chú Lục mới nói, “Thoái hóa khớp.” Chú Lục hôm nay đã không còn là hán tử đen bóng uy vũ hùng tráng như trong ký ức của Lê Dạ nữa, mười mấy năm trước lúc Nam Trang vẫn còn làm nông, mỗi khi đến mùa hè, đàn ông trong thôn xắn tay áo ra đồng làm việc, chú Lục là người có cơ bắp nhất, cũng là người làm việc nhanh nhẹn giỏi giang nhất.
Lúc đó thím Lý còn nói với anh, người đã hơn bốn mươi tuổi, vậy mà khỏe như trâu.
Còn hôm nay, chú Lục gầy đi rất nhiều, trên tay xếp tờ rơi chiết khấu đã nổi lên vài vết đồi mồi của người già, cả người dường như nhỏ đi một vòng, dáng người gầy guộc, là một ông lão gầy ốm.
“Năm năm trước, ông kiểm tra có một khối u, là u tuyến giáp ác tính, ông đã nói không trị rồi, Tam Đại Gia cháu nghe người ta nói có thể trị nên không đồng ý, lôi kéo ông lên tỉnh thành làm hóa trị.
Đời này của hai ông tuy đều làm lao động, lại không có văn hóa, kiếm tiền rất cực khổ, đều là tiền mồ hôi xương máu, dành dụm cả đời mới được một trăm ngàn, lần đó đều xài hết.
Trở về rồi ông cũng không làm việc được nữa, trong nhà vẫn phải xài tiền, cũng may lúc đó trong thôn bắt đầu quy hoạch hóa đô thị, cần nhiều đất làm móng xây nhà, bên cạnh nhà ông không phải có một khoảnh đất núi sao? Buôn bán không vốn, một xe ba gác chở đất, chở qua nhà cho người ta được sáu mươi đồng.
Tam Đại Gia của cháu coi trọng kế sinh nhai này, lão đã sáu mươi rồi, cũng bắt chước người ta làm.”
Nói tới đây giọng của ông cũng có chút chua chát, người già rồi, có thể thấy nhiều hơn, trãi qua nhiều rồi, nhiều khi cảm xúc có thể khống chế được mà không để lộ ra.
Ví dụ như thút thít, chỉ có con nít mới không cố kỵ gì khóc thành tiếng, sau dần lớn lên hiểu chuyện hơn, chúng ta học được khóc thầm, khóc nhỏ tiếng, an ủi người ta khóc, đến lúc già rồi, bọn họ đã sớm học được đem nước mắt nuốt ngược vào trong.
Lê Dạ nghe tiếng của ông mà nghe ra được, ông đang rất đau lòng.
“Trước tiên lái xe tới chân núi, sau đó cầm xẻng, chân phải để trước, luôn đứng tại chỗ không thay đổi tư thế mà xúc đất đến khi đầy xe, tiếp đó mồ hôi nhễ nhại vẫn không ngừng đẩy xe ba gác tới công trường cho người ta, lập lại động tác xúc đất xuống.
Mới nửa tháng khớp gối đã có vấn đề rồi.”
“Lão không muốn ông lo lắng, luôn giấu ông, gần đây thực sự trở nặng, giấu không nổi nữa, đi lại tập tễnh.
Bảo lão ấy đi khám thì lão đem tiền giấu hết rồi, còn nói đã quên, lão ấy nói trí nhớ kém, tiền cất ở đâu làm sao lão ấy có thể quên được chứ, rõ ràng đoạn thời gian trước còn nói để giành tiền cho ông mua hũ cốt đó.”
Chú Lục vỗ lên cánh tay Lê Dạ, “Tam Đại Gia rất thương cháu, cháu có thời gian thì khuyên lão xem, chân là chuyện lớn mà.”
Lê Dạ nghe xong trong lòng vừa khó chịu vừa hạnh phúc, vội gật đầu.
Có lẽ đã nhờ cậy Lê Dạ, sau khi Tam Đại Gia mua đậu hũ về, chú Lục không tiếp tục nói lão nữa mà vào bếp nấu cơm, hấp đậu hũ cho Lê Dạ.
Lê Dạ nhịn không được hỏi Tam Đại Gia, “Chân ông nên đi khám xem sao.”
“Ổng nói cháu à.” Tam Đại Gia vốn muốn quở trách chú Lục, “Lớn tuổi rồi còn nhiều chuyện như vậy, cái gì cũng nói.
Chỉ là ổng suy nghĩ nhiều thôi, mỗi ngày cũng sợ bản thân không sống lâu, muốn ông làm phẫu thuật trước, sợ sau này làm phẫu thuật không ai lo cho ông.
Ông nói cho cháu, ông đi hỏi hết rồi, phải phẫu thuật ghép đệm nhựa, nhưng bác sĩ cũng nói rồi, hiện giờ cái này,” lão vỗ vỗ chân, “Cái này không tốt cũng là của mình, sẽ không bị bài xích, nếu đệm nhựa không tốt có khi còn bị nhiễm trùng nghiêm trọng.
Vừa chịu đau vừa phí tiền, đến lúc đó còn phải để chú Lục của cháu chăm sóc ông, không làm.
Cháu coi như không biết là được rồi.”
Lão nói xong, Lê Dạ nhìn lão, trên mặt Tam Đại Gia có loại biểu tình rất đặc biệt, có một câu là hiệp cốt nhu tràng*, gần đây anh thấy trên TV rất nhiều, chẳng qua thấy nhiều nhưng không có cảm giác chính xác.
Anh thật sự không ngờ tới, khi anh còn nhỏ Tam Đại Gia mỗi ngày đều mang bộ mặt hung dữ trẻ con ai thấy cũng sợ, sẽ có lúc dịu dàng như vậy, khiến anh nhớ tới Tần Liệt Dương.
* Hiệp cốt nhu tràng: có nghĩa khí nhưng vẫn có cảm xúc dịu dàng tinh tế tỉ mỉ.
Tên kia cũng rất hung hăng, mấy tháng trước lúc hai người mới gặp lại hắn cũng thế, hiện giờ thì không còn nữa.
Buổi tối Lê Dạ nói lại chuyện này với Tần Liệt Dương, Tần Liệt Dương sờ sờ lỗ tai, hình như hắn biết Tam Đại Gia giấu tiền ở đâu, thật sự là rình coi lâu như vậy cũng phát hiện được nhiều bí mật.
Cũng may chú Lục không truy cứu, nếu không đúng là chết không chỗ chôn.
Có điều Tần Liệt Dương cũng không ngu mà kể lại chuyện này với Lê Dạ, nếu không thì rất khó giải thích.
Nhưng thật ra hắn nghe được ý tứ khác của Lê Dạ, anh có ý muốn giúp, chỉ là anh không thể tự chủ tài chính, thành ra có lòng mà không có sức.
Hắn thật sự quá hiểu tính tình của Lê Dạ mà, nếu anh gặp khó khắn thì thà chết một mình cũng không mở miệng xin người khác giúp đỡ.
Đương nhiên cũng vì tính cứng đầu này mà anh đã vùng vẫy giữa bể khổ nhiều năm.
Chẳng qua anh luôn cảm giác anh và Lê Dạ không phải người xa lạ.
Anh thấy của anh chính là của Lê Dạ, Lê Dạ vốn không cần khách sao vậy.
Hắn phải trị cái tật xấu không dám mở miệng này của anh.
Vì vậy hai người dây dưa cả buổi, chuyện đó Lê Dạ lại không hề nói ra.
Sau đó chỗ Tần Liệt Dương có việc, Tần Liệt Dương cũng có chút chột dạ.
Lê Dạ là người mù điện thoại, nếu không đã không bị Tần Liệt Dương phát hiện bức ảnh khiêu dâm trong máy.
Cùng ngày sau khi Từ Mông Mông thông qua Lê Dạ liên hệ hắn, Tần Liệt Dương không hề muốn để hai tên lòng lang dạ sói kia có cơ hội trèo tường kiếm quả ngọt, anh là người không tính chuyện cũ lấy ân báo oán, nhưng Tần Liệt Dương hắn không phải, Tần Liệt Dương hắn từ trước đến nay làm người chính là anh tốt với tôi thì tôi sẽ tốt với anh, anh đối xử tệ với tôi, đừng hòng nghĩ tới chuyện tôi bỏ qua.
Duy nhất ngoại lệ chỉ có Lê Dạ, anh là mối tình đầu của hắn.
Chưa kể hai trăm ngàn đó không phải do anh đòi, Lê Diệu và Từ Mông Mông thì không có mặt mũi lớn vậy đâu.
Vì không cho bọn người Từ Mông Mông quấy rầy Lê Dạ nữa, cùng ngày hắn đã gọi điện bảo Tiểu Châu cho số điện thoại của Lê Diệu và Từ Mông Mông vào danh sách đen.
Cho nên bây giờ Từ Mông Mông được đồn cảnh sát báo tin, Lê Diệu bị tình nghi làm sai chức trách nên bị tạm giam, ả muốn liên hệ Lê Dạ nhưng không liên hệ được.
Hôm nay Tần Liệt Dương tan ca hơi sớm, chuyện Lê Diệu bị bắt đã rõ ràng, nhưng vẫn phong tỏa tin tức đối với bên ngoài, đây là thỏa thuận của hắn và Cung Vĩ Minh.
Hắn tin tưởng trang đầu ngày mai của Báo Đô Thị nhất định sẽ thổi phồng chuyện kia lên, QUEEN bị người ta ngay trên đường xé đồ.
Nhưng trang đầu của hắn đã chuẩn bị tốt rồi, Tổng giám phòng PR của hắn từng làm thủ tịch ký giả truyền thông, bản thảo tin tức do anh ta viết tuyệt đối là hạng nhất, viết một đoạn về chuyện Lê Diệu bi bắt, gần như không viết bất cứ lời bào chữa nào, bọn kia cũng không có khả năng đánh trả.
Có điều cho dù ra về sớm, hắn lại không thể về nhà mà phải đi nhà chính, hắn phải đi cùng mẹ, Tần Phù và Đường Đỉnh Hân tới nhà họ Phương ―― Hôm nay là sinh nhật mợ hắn, bởi vì chưa tới sáu mươi nên không chúc mừng, chỉ cùng bạn bè người thân tụ tập với nhau, ba của hắn không khỏe nên không đi.
Tần Liệt Dương là đang tranh thủ tìm chỗ gọi điện thoại cho Lê Dạ, mới nói vài câu đã nghe Tần Phù gọi, “Anh, sắp bắt đầu rồi.” Tần Liệt Dương đành phải nói qua điện thoại, “Anh cứ ở nhà Tam Đại Gia chờ mấy ngày, hai ngày nữa em tới đón anh.
Việc của Tam Đại Gia anh cứ suy nghĩ, sau khi nghĩ kỹ thì nói cho em.” Anh không mở miệng, em sẽ không chủ động, ý này của Tần Liệt Dương rất rõ ràng.
Lê Dạ cúp điện thoại xong cảm thấy thật khó khăn.
Tam Đại Gia lấy dưa hấu ngâm trong giếng ra cắt, ở trong sân kêu Lê Dạ, “Lê Dạ, ra ăn dưa hấu.”
Lê Dạ lên tiếng trả lời, mặc kệ không nghĩ nữa, đi ra ngoài sân.
Tiểu Châu và chú Lục đang ở trong nhà, không biết hai người mò ở đâu ra một bàn cờ, đang đánh cờ nên không quan tâm bên ngoài.
Lê Dạ nhanh chóng lấy dĩa sang dưa hấu đem vào cho hai người, sau đó ra ngoài với Tam Đại Gia.
Tam Đại Gia nhìn lên anh rồi hỏi, “Sao vẫn còn nhăn mày như vậy? Ăn dưa hấu còn không vui hả.
Cháu hồi còn nhỏ xíu thường hay dẫn em trai qua đây chơi ở lỳ không chịu về đó có nhớ không.”
Chuyện đó đã hơn mai mươi năm trước rồi, Lê Dạ lúc đó còn chưa đi học nữa.
Anh cười vui vẻ một hồi, sau đó hỏi một câu đã để trong lòng từ nhiều năm trước, “Cháu nhớ khi đó thì chú Lục đã ở đây rồi.”
Nhắc tới chuyện này Tam Đại Gia liền cười vui vẻ, “Lúc đó ổng cũng không còn cách nào, khi ấy ông đã khuyên ổng nên giữ lại ít của cho mình chứ đừng giống như ông, mất trắng tâm huyết, ổng không nghe, luôn cảm thấy em trai mình là người tốt.
Người đã hơn ba mươi tuổi, bao nhiêu tiền cày được đều cho hai đứa em xây nhà kết hôn, không phụ lòng cha mẹ, ai ngờ đâu một trận mưa bão cuốn sập nhà của ổng, muốn tới ở nhờ nhà em trai lại bị người ta từ chối, còn nhìn ổng không ra gì, ổng không tới chỗ ông ở thì còn biết đi đâu.”
Này không phải ngốc mà là gánh vác trách nhiệm.
Người chưa từng trãi qua sẽ không hiểu, cha mẹ đều không còn, trên đời này anh chỉ có một đứa em là người thân, Trung Quốc có nhiều người như vậy, ở đây có một người có huyết mạch tương liên với anh, có thể cùng anh tưởng nhớ cha mẹ, nhớ lại quá khứ, anh làm sao có thể mặc kệ em trai được? Anh làm sao có thể không quan tâm được?
Nhưng trả giá như vậy, nhận được đều là bi kịch, bởi vì quá suy nghĩ cho đối phương, không nỡ để đối phương giống như mình, vì không cha không mẹ mà bị người đời chèn ép chịu nhiều khổ cực, vì hi vọng đối phương có thể giống như những đứa trẻ bình thường có cha có mẹ, sinh hoạt trong hoàn cảnh bình thường.
Kết quả lại để cho bọn họ không biết sinh tồn có bao nhiêu khó khăn, bản thân có bao nhiêu khổ.
Nếu có thể hối hận, Lê Dạ thật sự hối hận, không nên chỉ lo học tập của Lê Diệu, mà quên nói cho gã biết, tất cả những thứ này có được không dễ dàng.
Chú Lục là người thôn khác nên anh không biết, nhưng Tam Đại Gia là người trong thôn, anh em của lão ngoại trừ một người ra ngoài làm công thì còn lại đều ở trong thôn.
Nhưng ngay cả anh cũng biết Tam Đại Gia chỉ có một thân một mình, lão và chú Lục ở chung ngay cả người nấu cơm cũng không có, sau khi hai người ở cùng một chỗ, người nhà chịu không nổi mất mặt nên đã đoạn tuyệt quan hệ.
Tam Đại Gia đột nhiên nói một câu, “Người ý mà, có thể dựa vào cũng chỉ có người bên cạnh thôi.”
Còn không phải vậy sao? Lê Dạ gật gật đầu.
Tần Liệt Dương ở trong vườn hoa cúp điện thoại rồi đi vào trong, Tần Phù còn đứng đó chờ chưa bỏ đi.
Nhìn thấy cậu nhịn không được hỏi, “Anh, anh gọi điện cho ai vậy?” Dù là vườn hoa cũng có đèn đó, vẻ mặt kia của Tần Liệt Dương thiệt là không hề giống như đang nói chuyện với bạn bè đồng nghiệp, Tần Phù cũng không phải chưa biết yêu đương, hình như đang nói chuyện với người yêu.
Cậu thăm dò hỏi, “Anh có người yêu rồi hả?”
Tần Liệt Dương liếc cậu một cái, thằng nhóc này gần đây được Đường Đỉnh Hân dạy dỗ, ngược lại nhìn thuận mắt hơn nhiều, hồi trước cứ gặp mặt cậu là thấy tức giận không lý do, giống như hai người có thù oán sâu nặng, bây giờ gặp nhau cùng hòa hoãn ít nhiều, ít nhất có thể nói chuyện bình thường, theo lời của Đường Đỉnh Hân, “Ảnh đã thay đổi tam quan, trước mắt luôn thấy anh là siêu nhân.”
Vì vậy, Tần Liệt Dương cũng không giống như trước kia cứ gặp mặt là sạc cậu, chỉ là không trả lời, hỏi cậu, “Bên trong đã bắt đầu?”
Tần Phù ờ một tiếng, sau đó nói, “Đã bắt đầu, ngoại trừ nhà chúng ta tới, còn có nhà mẹ của mợ nhà họ Lữ cũng tới, ngoài ra có thêm nhà anh họ con của dì Cả, dẫn theo cháu trai đến, nói năm này vừa thi đậu đại học Bắc Kinh, về sau sẽ phát triển ở Bắc Kinh, dẫn theo nhận mặt nhau, để chúng ta về sau chú ý đến một chút.”
Tần Liệt Dương gật đầu, ấn tượng về dì Cả rất tốt, là một bà cụ hiền từ, lớn hơn cậu và mẹ hắn mười mấy tuổi, giống như bà nội của hắn, thấy hắn và Tần Phù liền kéo lại nói, “Ai ôi!!! Tiểu Liệt Dương của dì, eo ui!!! Tiểu Húc Dương của dì, lớn lên trông thật đẹp nha!” Đương nhiên, Tần Liệt Dương cảm thấy bà là đang yêu ai yêu cả đường đi lối về, tướng mạo của hắn không liên quan gì với chữ đẹp.
Hắn gật đầu, nếu cháu trai đã tới, hắn làm chú cũng không thể lạnh nhạt, cùng vào với Tần Phù.
Có điều trước khi vào cửa, Tần Phù khó được có lòng tốt nhắc nhở hắn, “Anh hai, anh họ chỉ là người hồ đồ, anh đừng để bụng.”
Anh họ Trương Ngọc Văn đích xác là người hồ đồ, cũng bởi cái tính này nên dì Cả không cho anh ta đến Bắc Kinh, cả đời luôn giữ anh ta bên cạnh mình, chỉ làm nhân viên công tác ở nhà văn hóa.
Bề ngoài của anh họ đúng kiểu nhà họ Phương, đều có tướng mạo rất đẹp, người đã bốn mươi tuổi, có lẽ do quanh năm quen sống trong an nhàn sung sướng nên bề ngoài cũng có chút phong thái.
Tần Liệt Dương vừa vào đã lên tiếng chào hỏi trước, “Anh họ tới chơi sao không báo trước cho em một tiếng, không biết anh tới nên không có gì chiêu đãi.”
Ai biết được Trương Ngọc Văn liếc nhìn hắn rồi quái gở nói, “Ai dám làm phiền em, em là Chủ tịch, người bận rộn, ngay cả dì còn phải nhìn sắc mặt em, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, anh đây chỉ là cái anh họ ở xa ba ngàn dặm, làm sao đáng cho em tiếp đãi.
Không cần, cửa nhà họ Tần anh đây trèo không nổi, tụi anh ở nhà cậu em được rồi.”
Tần Liệt Dương liếc qua Phương Hải Đông, nhìn lão thể hiện vẻ ngoài cũng không biết phải làm sao mới tốt trông thật giống, vẻ mặt mẹ hắn lại là cháu ta thật tốt biết trút giận cho ta, muốn tìm giúp đỡ từ nhà mẹ? Ở trong dòng họ bôi đen hắn, chuẩn bị mở đại hội gia đình xét xử hắn? Nhưng mà hắn không phải họ Phương, quan tâm là biết niệm tình thân, không để ý tới cũng không ai đâm sau lưng hắn được, hắn lập tức đứng bật dậy, làm người khác nhìn thấy thì trong lòng có chút kinh hồn bạt vía.
Tần Liệt Dương nhìn Lữ Bình nói, “Chúc mợ sinh nhật vui vẻ, mỗi năm đều có ngày này mỗi tuổi đều có hôm nay.
Có điều cháu rất bận có việc còn chưa xong, thật xin lỗi không tiếp tục ở lại được.”
Lữ Bình bị hắn làm nghẹn, sinh nhật bà các người cãi nhau xong bỏ đi, còn mỗi năm đều có ngày này, bà thật sự là nghẹn chết rồi.
Còn Phương Mai ngồi đó cũng tức giận, đang muốn la mắng Tần Liệt Dương, ai ngờ Đường Đỉnh Hân đột nhiên đứng dậy ôm bụng, “A Phù, bụng em đau, không biết có phải con lại quậy không, anh mau mau dẫn em đi khám thử, em sợ, không biết có phải lần trước bị té để lại di chứng không nữa.”
Phương Mai nghe xong còn nổi điên hơn, “Cô rõ ràng đã sớm khỏe, còn giả bộ cái gì nữa?”
Đường Đỉnh Hân dứt khoát đặt mông xuống lại ghế salon, “A Phù, em đau quá.”
Tần Phù sao lại không biết suy nghĩ của Đường Đỉnh Hân, chuyện anh của cậu không để ý đến mẹ nói cho kỹ thì cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao đều là người thân, nhưng nhà họ Tần trêu anh ta chọc gì anh ta sao, anh ta không trèo sao? Anh ta những năm nay cũng không ít nhờ vả nhà họ Tần giúp đỡ.
Vì vậy làm bậc thang, Tần Phù thoáng áy náy nhìn mẹ cậu, vội vàng dìu Đường Đỉnh Hân, “Anh đưa em đi bệnh viện, đừng gấp.”
Nói xong dìu người muốn đi, trước khi đi còn rất chân thành quay qua chúc mừng mợ cậu, “Mợ, con cũng thật xin lỗi mợ, chúc mợ sinh nhật vui vẻ, mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều có hôm nay!”
Đầu Lữ Bình bắt đầu đau nhức..