Vân Oanh mở tủ quần áo của Hứa tổng quản ra, lấy từ bên trong một cái bình ảnh thanh men dứ
đưa cho Hoắc Thanh Minh rồi nhẹ giọng nói, “Ngày hôm qua ông ta lén lút
giấu cái bình này đi, sau khi bị nô tỳ phát hiện thì ông ta nói sẽ giải
thích rõ với lão gia và về sau không làm chuyện này nữa. Không nghĩ tới
ông ta lại chạy mất.” Vân Oanh nhẹ giọng nói, “Lão gia, ngài có muốn báo quan hay không? Gần đây trong nhà thiếu không ít đồ vật, kể cả vòng mặc ngọc ngài đưa cho phu nhân cũng không thấy đâu. Ta nghĩ rằng khả năng
đều bị Hứa tổng quản trộm đi, hiện tại người không thấy thì nên báo quan để họ bắt ông ta về mới được.”
Hoắc
Thanh Minh hung hăng đấm một quyền lên bàn, “Cái đồ lưu manh vô lại này, uổng công ta tín nhiệm ông ta như vậy. Ta còn định năm sau chuẩn bị
việc hôn nhân cho ông ta, không nghĩ tới ông ta lại trộm đồ của Hoắc
phủ, Vân Oanh,” Hoắc lão gia giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng ta nói,
“Sáng mai ngươi đến Tân An phủ báo án, nhất định phải bắt kẻ tiểu nhân
này về.”
“Được, sáng sớm ngày mai nô tỳ
sẽ qua đó.” Vân Oanh vươn tay còn lại đặt lên mu bàn tay của Hoắc Thanh
Minh, “Lão gia, trời không còn sớm, ngài cũng sớm nghỉ tạm đi. Chuyện
trong phủ cứ giao cho ta là được.”
Giọng
nàng ta thật mềm mại, trên người lại tản ra một mùi hương như có như
không, Hoắc Thanh Minh cảm thấy choáng váng. Dưới ánh nến, ông ta nhìn
chăm chú vào cái cổ nhỏ thon dài của nàng ta, bộ vị nào đó trên cơ thể
đột nhiên nóng lên.
“Vân Oanh,” Hoắc
Thanh Minh nhẹ nhàng vỗ về tóc bên thái dương của nàng ta, “Nếu không có ngươi thì ta cũng không biết phải tiếp tục thế nào.”
Vân Oanh thuận thế dựa người vào ngực Hoắc Thanh Minh, môi cũng tiến đến
vành tai ông ta cất giọng nói uyển chuyển giống như một con chim bói cá, “Đừng nghĩ gì cả, hiện tại ngài chỉ cần tin ta là được.” Nàng ta cầm
tay Hoắc Thanh Minh, hôn lên từng ngón tay ông ta sau đó chậm rãi bỏ cái tay kia vào trong vạt váo của mình.
Lúc
sờ đến bầu ngực ấm áp mềm mại của nàng ta, Hoắc Thanh Minh rốt cuộc nhịn không được. Áp lực nhiều ngày cùng với dục vọng kìm nén khi tìm được
thứ để phát tiết thì không gì ngăn được. Ông ta thậm chí bất chấp đây
không phải phòng mình mà lập tức thổi tắt ngọn nến, bế thân thể mềm mại
ngát hương kia ngã lên giường Hứa tổng quản.
“Thật tốt quá, rốt cuộc vẫn có thể đi đến một bước này. Cực khổ đều qua hết
rồi, ta sẽ không bao giờ là người không có chỗ dựa nữa.” Vân Oanh ngửi
được mùi hương nam tính trên người Hoắc lão gia sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho hai hàng lệ chảy từ trên mặt xuống.
“Lão gia, lão gia, phu nhân đã trở lại.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một
loạt tiếng gọi dồn dập. Vân Oanh còn chưa có phản ứng thì đột nhiên thấy cả người nhẹ hơn. Hoắc Thanh Minh nhanh nhẹn bò dậy, hơi sửa sang lại
quần áo sau đó lãnh đạm nói với nàng ta một câu “Mau mặc quần áo lại”,
rồi đẩy cửa đi ra không hề quay đầu lại.
Hoắc phu nhân đứng ở trong viện, mắt lạnh nhìn hai người quần áo không chỉnh tề trước mặt. Tuy rằng bọn họ cực lực sửa sang lại, nhưng người sáng
suốt vừa thấy liền biết hai người vừa rồi đang làm cái gì.
Tưởng Tích Tích không tiện tham dự việc của Hoắc gia nên vội vàng đem ý tứ
của Trình Mục Du truyền đạt cho Hoắc Thanh Minh, sau đó xấu hổ đứng ở
một bên chờ phản ứng của ông ta.
“Ý này
là nói…… Tiểu Phu bị người khác hại chết mà không phải do nhiễm dịch
bệnh sao? Như vậy kẻ giết chết nàng là một người khác sao?” Hoắc Thanh
Minh lẩm bẩm những lời này. Một lát sau, ông ta đột nhiên tiến lên cầm
lấy tay Hoắc phu nhân, “Thật tốt quá, nàng trở về thật tốt quá, như vậy
ta sẽ không cần một người đối mặt với những thứ này. Nàng có biết mấy
ngày nay ta đã khổ sở thế nào không? Hứa tổng quản hắn cũng……”
“Có chuyện gì thì chờ ngày mai rồi nói sau,” Hoắc phu nhân nhanh chóng rút
tay ra, giọng nói lãnh đạm mà khách khí, “Ta thấy phu quân cũng rất mệt
rồi, không bằng sớm đi nghỉ tạm thôi.”
“Cũng…… Cũng tốt, như vậy để ta tiễn Tưởng cô nương. Nàng cũng đi tắm thay quần áo đi, ta sẽ tìm đại phu tới kiểm tra cho nàng.”
Tưởng Tích Tích cáo từ Hoắc phu nhân sau đó liếc mắt nhìn Vân Oanh một cái
lại phát hiện nàng ta không hoảng loạn như Hoắc Thanh Minh. Nàng ta
giống như bị đông cứng đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn nam nhân vừa rồi
còn ôm mình vào lòng nay đã xun xoe với nữ nhân khác. Trên lưng Tưởng
Tích Tích đột nhiên sinh ra một cỗ hàn ý. Tuy nàng chỉ thấy Vân Oanh một lần nhưng trong ấn tượng của nàng nữ tử kia là người mềm mại mà ôn hòa. Người đó và người đang đứng trong bóng đêm, mặt mũi âm u này quả thực
như hai người khác nhau.
Xem ra ghen ghét có thể đem một người ôn nhu dễ thân biến thành ma quỷ. Tưởng Tích Tích
rùng mình, dùng sức đẩy cỗ hàn ý trong lòng ra ngoài sau đó theo Hoắc
Thanh Minh đi ra cửa.
Lúc này ở bên kia
Trình Mục Du nhẹ nhàng gõ cửa, “Yến cô nương, hay ngươi cũng tránh đi
chỗ khác đi. Chốc lát nữa con quái vật kia tới có khả năng sẽ làm tổn
thương ến ngươi đó.”
“Không cần, ta ở
trong phủ cũng được, Trình đại nhân phái trọng binh phòng thủ thì thứ đồ kia sao có thể tới gần ta chứ?” Yến Nương vừa đáp nhẹ nhàng vừa nâng
Chu Tiểu Tứ dậy, đút nàng uống một thìa thuốc.
“Ta vẫn không yên tâm, không bằng ta cũng vào trong ngồi với cô nương. Vạn
nhất có cái gì ngoài ý muốn thì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Trình
Mục Du lại bỏ thêm một câu.
“Cũng tốt,
mời Trình đại nhân vào trong ngồi.” Yến Nương buông chén thuốc, nhẹ
nhàng cười với Trình Mục Du đang đẩy cửa vào, “Tễ Hồng tú trang vừa mới
khai trương, xem ra lúc này có thể ở thành Tân An một đêm mà thành
danh.”
“Cô nương thật là trấn định, lúc
này còn có tâm tư mà nói chuyện cười,” Trình Mục Du vừa nói vừa đi đến
bên giường thử độ ấm trên trán Chu Tiểu Tứ, “Nhiệt độ hơi thấp, xong
việc này ta phải kê mấy đơn thuốc an thần, định khí cho nàng ăn, hy vọng sẽ tốt hơn.”
“Ừ.” Yến Nương câu được câu không trả lời, lại cầm lấy kéo cắt tâm nến.
Ánh nến đem bóng nàng kéo lúc dài lúc ngắn, Trình Mục Du nhìn chằm chằm cái bóng kia một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Lai lịch con quái
vật kia ta và cô nương trong lòng đại khái cũng đã hiểu nhưng có một
chuyện ta vẫn không hiểu rõ.”
“Đại nhân xin nói.”
“Nó giết chết những hài tử đó để dưỡng cổ, nhưng vì sao sau khi người đã chết lại phải ăn luôn óc của chúng?”
Yến Nương lại cắt vài cái ở tâm nến, ngọn nến lúc này rất ngắn nên ánh sáng cũng tối đi khiến cả người nàng chìm trong bóng tối mơ hồ.
“Mấy năm trước ta từng đi qua Đại Lý, trùng hợp nghe được một đoạn chuyện
xưa về cổ độc.” Giọng nàng thật bình tĩnh, giống như là đang thuật lại
một trải nghiệm bình thường nhưng Trình Mục Du lại nghiêng người về phía trước, một bộ chăm chú lắng nghe.
“Theo
thôn dân địa phương nói thì cổ trùng là do thảo quỷ bà chế tạo ra. Thảo
quỷ bà có bề ngoài không khác phụ nhân bình thường bao nhiêu nhưng bộ
dáng chân thật của các nàng lại khác nhau, khi thì là một con bò cạp
độc, có khi chỉ là một con chim lớn. Muốn phân biệt bọn họ thì chỉ có
một phương pháp đó là nhìn những sọc màu hồng, xanh, vàng trên bụng cánh tay của họ.”