“Thảo quỷ bà tập trung các loại độc trùng ở một chỗ, để chúng nó cắn nuốt lẫn nhau. Thông qua
cuộc chiến khốc liệt này bà ta sẽ chọn ra con cuối cùng còn sống sót, đó chính là độc trùng vương, chính là cổ.”
“Những đứa nhỏ đó bề ngoài thoạt nhìn không có vấn đề gì nhưng kỳ thật nội
tạng bên trong đã bị cổ trùng ăn hết rồi phải không?” Trong mắt Trình
Mục Du lóe lên ánh lửa phẫn nộ.
“Không
sai, cổ trùng sẽ phóng ra một loại chất nhầy khiến người ta tê liệt cảm
giác, sau đó chúng dần dần ăn hết lục phủ ngũ tạng của họ.” Yến Nương
buông kéo rồi rời khỏi bàn, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, “Cổ chính là
một loại vu thuật ác độc như vậy. Một khi trúng cổ thì không có cách nào để xoay chuyển. Nhưng thảo quỷ bà cũng có nhược điểm của chính mình đó
là trước khi bà ta rời khỏi thế gian thì cần phải truyền cổ cho người
khác nếu không sẽ bị cổ trùng phản phệ. Mà cổ thuật chỉ truyền cho nữ
tử, nếu có nữ tử bị thảo quỷ bà nhìn trúng thì sẽ bị âm thầm thi pháp.
Sau khi người đó về nhà sẽ xuất hiện chứng bệnh, muốn trị bệnh này thì
phải xin thảo quỷ bà giúp đỡ. Lúc này thảo quỷ bà sẽ đem việc học tập cổ thuật ra làm điều kiện trao đổi, nếu không học thì không khỏi bệnh
được. Đương nhiên cũng sẽ có trường hợp có người cương liệ thà chết cũng không muốn học cổ thuật. Thôn dân kia nói cho ta biết trong trại của họ từng có một vị phụ nhân, ở trên giường gào ba ngày ba đêm đến khi hao
hết sức lực cũng không thèm học cái loại thuật pháp hại người này. Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn không thể chống lại thảo quỷ bà, đành phải trở
thành cổ độc truyền nhân.”
“Vì sao? Nếu nàng ta chết còn không sợ thì vì sao còn muốn học cổ thuật?”
“Thảo quỷ bà bắt được nữ nhi của nàng.”
Trình Mục Du thở dài thật sâu. Làm cha nên hắn hiểu sâu sắc phần tình cảm mà
cha mẹ dành cho con cái là vĩnh viễn không thể dứt bỏ. Trong lòng hắn
không khỏi sinh ra vài phần đồng tình, lại càng thêm tò mò về kết cục
của câu chuyện, “Sau đó thì sao?”
“Nữ nhi của nàng vẫn chết, trúng cổ mà chết. Bởi vì một cổ bà đủ tư cách thì
không được để tình cảm thế gian ràng buộc nên khi phụ nhân kia học được
cổ thuật rồi thảo quỷ bà lập tức giết chết nữ nhi của nàng. Phụ nhân kia đặt xác nữ nhi ở trên giường ngày đêm gào khóc, lên án ông trời đối với mình bất công. Chỉ có điều sau đó một sự tình kỳ quái xảy ra. Đứa nhỏ
kia đột nhiên lại động, ban đầu là tay rồi đến toàn bộ thân thể. Nàng bò xuống giường, nhìn chằm chằm phụ nhân đang khóc gục trên mặt đất sau đó đột nhiên la lớn: ‘Nương, nương.’ Phụ nhân kia vừa mừng vừa sợ, cho
rằng trời cao rũ lòng thương, đem nữ nhi đã chết trả lại cho nàng. Nàng
vừa định ôm nữ nhi vào lòng thì phát hiện ở miệng nàng có cái gì đó chậm rãi mấp máy. Những thứ đó có đầu nhọn, toàn thân đều là râu. Hóa ra nữ
nhi của nàng đã sớm chết, trở thành một khối xác bị cổ trùng khống chế.
Nhìn đến cảnh này, phụ nhân kia lạnh giọng thét chói tai, sau đó thân
thể nàng ta chậm rãi biến thành một con chim lớn, cả người đen nhánh,
chỉ có bụng là có sọc màu hồng, và xanh. Nàng mổ về phía nữ nhi của
mình, dùng mỏ chim sắc nhọn chọc thủng đầu con, đem tủy não hút vào bụng sau đó nàng ngậm một sợi tóc của con, phát ra tiếng kêu như đến từ địa
ngục rồi giương cánh bay vào bầu trời đêm.”
Yến Nương vừa dứt lời thì ngọn nến trên bàn bị tắt, cùng lúc đó ngoài phòng liên tiếp truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
“Đây là thứ gì?”
“Đau…… Đau quá, nó đang chui vào thịt……”
“Đại nhân, nó tới…… Nó tới……”
Trình Mục Du lập tức bật dậy, nắm lấy kiếm vọt đến cạnh cửa. Đúng lúc này cửa lớn phát ra tiếng kẽo kẹt rồi chậm rãi mở ra.
Một bóng đen đi vào, nhờ có ánh trăng mà Trình Mục Du rốt cuộc thấy rõ bộ
dáng của bà ta. Đó là một hắc y phụ nhân, có một cái búi tóc rất là to
giống như hai cục đá lớn. Trên mặt bà ta nếp nhăn nhiều và sâu đến thành khe rãnh, mỗi một nếp nhăn như chứa đựng tang thương của thế gian.
Nhưng kỳ quái là tóc bà ta không hề bị bạc, búi tóc dính dầu mỡ cứng lại như cái sừng trâu trông như có thể nhỏ ra dầu bất kỳ lúc nào.
Trình Mục Du nhìn đôi tay lộ ra khỏi tay áo của bà ta. Đó không biết có gọi
là tay được không vì mỗi ngón tay giống như một cái móng gà, móng tay
sắc nhọn như một con dao nhỏ.
Bà ta phát
ra một tiếng “Khặc khặc” kỳ quái, ngay sau đó một tầng màng trắng ở trên mắt bà ta đột nhiên biến mất, lộ ra con ngươi đỏ rực.
“Trả người cho ta.” Bà ta mơ hồ nói không rõ, sau đó cả người bỗng nhiên
nhào về phía Trình Mục Du. Quần áo của bà ta trong lúc đó nứt ra, Trình
Mục Du thấy trước mắt xuất hiện một con quái điểu, cả người nó mọc đầy
lông đen nhánh, ngay cả móng vuốt cũng là màu đen chỉ có trên bụng là có vài sọc hoa văn màu hồng và xanh. Nó lúc lắc đôi cánh tỏa ra một mùi hư thối khó ngửi. Cái mõm của nó lúc mở lúc khép, rồi nó đột nhiên phun về phía trước một màn hơi nước màu đen.
Trình Mục Du kinh hãi, hắn nghiêng người trốn thoát, sau đó giơ kiếm chém qua đám sương kia. Kiếm của hắn giống như chém vào một đoàn bông mềm mịn,
không có điểm tựa nhưng đám sương kia thế mà lại tiêu tán. Trên mặt đất
phía dưới xuất hiện một đoàn quân sâu quấn lại với nhau. Những con sâu
đó có đầu nhọn, trên đầu giống như không có mắt, cả người đầy chất nhầy. Thân thể chúng rất mềm, bên trên bao trùm một tầng râu đen trắng giao
nhau. Cho dù bị chém đứt thân mình thì chúng nó vẫn cứ ra sức bò trên
mặt đất, chỉ một lúc đã chọ vài lỗ to bằng hạt đậu xanh trên sàn nhà.
Ngực Trình Mục Du dâng lên một trận quay cuồng. Hắn cố nén ghê tởm, tay cầm
trường kiếm đâm cổ bà nhưng hắn chậm một bước. Cổ bà đã phun cổ trùng về phía hắn, nhắm thẳng mặt hắn.
“Đại nhân, cẩn thận.” Sử Kim đột nhiên xuất hiện, đẩy lưng Trình Mục Du một phen
giúp hắn tránh được một kiếp. Chỉ là đám sương đen đó không dừng lại mà
bay về phía Yến Nương. Mắt thấy chúng sắp chạm vào mặt nàng thì con quái điểu kia lại phát ra tiếng thét chói tai thê lương. Nó vỗ đôi cánh thật lớn, quạt đám sâu bọ tanh hôi đó ra ngoài cửa sổ.
Trong tay Yến Nương lúc này có thêm một người, đó là Chu Tiểu Tứ. Nàng giống
như đang cầm một tấm khiên khi ôm hài tử kia trước người. Đôi mắt đẹp
của nàng lạnh lùng nhìn cổ bà qua vai của tiểu hài tử.
“Không xuống tay được đúng không?” Nàng ôm Chu Tiểu Tứ đi tới gần cổ bà, “Là
bởi vì đứa nhỏ này cực kỳ giống nàng đúng hay không?”
Nghe đến đó, cổ bà đột nhiên phát ra một tiếng “Cô”, móng vuốt thật lớn chậm rãi lùi về phía sau.
“Ta vẫn luôn nghĩ không ra vì sao ngày đó Tiểu Phu lại chết, mãi cho đến
khi Vân Oanh lộ ra khuôn mặt thật thì ta mới rõ ràng mọi chuyện. Hóa ra
ngoài Hứa tổng quản, nàng ta còn có đồng lõa, mà người đó chính là
ngươi.”