“Thường Viễn cuối cùng cũng chịu ăn cơm.” Tưởng Tích Tích nhìn Thường Viễn đang ăn cơm từng ngụm thì vui mừng nói.
“Khẩu vị là thứ thật thần kỳ, chẳng sợ ký ức bởi vì việc nào đó mà bị tổn
thương thì ký ức với hương vị sẽ không biến mất. Thường Viễn ăn quen đồ
ăn Xuân Mai làm, nói không chừng từ đây hắn cũng có thể từ trong những
món ăn này tìm lại ký ức hắn đã quên.” Trình Mục Du ở một bên nhẹ giọng
nói.
“Nhưng nếu hắn thực sự nhớ lại hết thì không biết với hắn là chuyện tốt hay xấu.”
“Kể cả hồi ức có tàn nhẫn, cũng không thể quên nó đi, nếu không cuộc đời
còn lại hắn chỉ có thể đần độn sống qua ngày.” Lời nói của Trình Mục Du
càng thêm trầm trọng.
Tưởng Tích Tích cảm thấy trong lời hắn nói có ẩn ý, nhưng không hỏi nhiều, bởi vì Tấn Nhi
đã cơm nước xong, lúc này đang quay đầu lại, hướng ngoài cửa sổ chớp
chớp mắt. Tưởng Tích Tích hướng hắn vẫy vẫy tay, hắn liền đi ra, nhẹ
nhàng đóng cửa lại.
“Cha, ta lợi hại
không. Thường Viễn rốt cuộc chịu ăn cơm rồi, là ta nói cho hắn, ngươi
nói ngàn việc vạn lời nhưng ăn cơm vẫn là tp nhất. Hắn nghe xong liền ăn luôn hai chén cơm a.”
Trình Mục Du không vạch trần hắn, ngược lại còn tán dương sờ sờ đầu hắn, “Ngươi còn phải
cố gắng hơn, ngày nào đó nếu Thường Viễn nguyện ý nói chuyện thì công
đầu thuộc về Tấn Nhi.”
Tấn Nhi cao hứng
nhảy lên, Trình Mục Du sủng nịch cười cười, “Tích Tích, ngươi ở chỗ này
bồi bọn họ, ta còn có việc về thư phòng trước.”
Thấy Trình Mục Du đã đi xa, Tưởng Tích Tích mới đưa Tấn Nhi đang đánh đu
trên người mình kéo tới, “Vui như vậy sao? Lúc nhận được tiền mừng tuổi
của lão gia cũng chưa thấy ngươi mừng đến thế.”
Tấn Nhi từ trên người nàng trượt xuống dưới, nghiêng đầu nói, “Ta không có gặp tổ phụ a.”
“Mấy ngày trước không phải ngươi đi Biện Lương sao? Sao lại không đi thỉnh
an tổ phụ chứ? Lão gia gần đây thân thể không khoẻ, không ra khỏi cửa,
đại nhân hẳn là mang ngươi về nhà mới đúng chứ?”
Tấn Nhi lắc đầu, “Lần này đi Biện Lương là cùng cha ở khách điếm, cũng không về nhà của tổ phụ.”
Nói xong, hắn liền tránh thoát cái ôm của Tưởng Tích Tích, chạy vào nhà tìm Thường Viễn. Tưởng Tích Tích đứng một mình tại chỗ mà sững sờ: Đại nhân cùng Tấn Nhi đã tới Biện Lương nhưng lại không đi gặp lão gia, thế này
thì còn ra thể thống gì. Ngày thường thì cũng thôi đi nhưng đây là mấy
ngày nghỉ đông, sao có thể không về nhà xem một cái chứ? Chẳng lẽ, đại
nhân không muốn để lão gia biết mình đi Biện Lương sao? Sao có thể thế,
vị họ hàng xa bệnh nặng này nhất định lão gia cũng biết, mà ông ấy sao
có thể không biết đại nhân đi Biện Lương chứ?
Nghĩ thế, nàng liền muốn gọi Tấn Nhi lại đây hỏi rõ sự tình nhưng vừa muốn
mở miệng thì lại thở dài, “Kệ đi, cái đầu gỗ của mình đi theo đại nhân
nhiều năm như thế nhưng vẫn không thể hiểu thấu đáo tâm sự của ngài ấy,
một khi đã như vậy thì cứ mặc kệ thôi. Đại nhân làm gì đều có lý do,
mình chỉ cần quản cho tốt việc của mình là được.”
“Không tìm được người sao?” Trình Mục Du nhìn Sử Kim.
“Không có, bọn nô tài dựa theo lời đại nhân phân phó, đã cho người đi theo mấy ngả đường tìm kiếm nhưng ba ngày nay vẫn không thấy lão đầu kia đâu.”
Trình Mục Du vuốt cằm, “Sao có thể? Một lão nhân gia như ông ta còn phải đẩy
xe tay, vô luận thế nào thì ba ngày cũng đủ để các ngươi đuổi theo, sao
có thể đến bóng người cũng chưa thấy chứ? Chẳng lẽ ông ta mọc cánh sao?
Có phải các ngươi bỏ lỡ ông ta ở đâu đó không?”
Sử Kim ôm quyền nói, “Là thuộc hạ làm việc sơ sót, thuộc hạ lại phái người đi tìm ông ta, lần này nhất định sẽ tìm thấy lão nhân kia.”
Dứt lời, hắn liền sải bước đi ra ngoài. Trình Mục Du lúc này lại gọi hắn
lại, “Từ từ, không được buông tha trong thành, nếu hắn không ra khỏi
thành thì các ngươi không phải đang dùng giỏ tre múc nước sao.”
Sử Kim nghiêng đầu, “Không ra khỏi thành? Vậy hắn sẽ đi chỗ nào chứ, vì sao lại phải trốn?”
***
Đẩy cổng tre của tây sương phòng ra, Hồng Dục liền ngay lập tức ngửi được
mùi cháy khét. Ngô thẩm đi bên người nàng liền co rúm người lại, hướng
bên cạnh né tránh, “Cô nương thật sự muốn đi vào sao?”
Hồng Dục dùng khăn tay che mũi, “Tới cũng tới rồi, sao có thể không vào chứ. Phu nhân còn chờ ta đáp lời kia kìa.” Miệng nàng nói cứng như vậy nhưng lại duỗi tay đẩy mạnh Ngô thẩm vào bên trong cánh cửa, thấy không có
động tĩnh gì thì mới nhấc chân bước qua ngạch cửa.
Xác chết của Đình Phương bị tùy tiện ném xuống đất, cái chiếu che thân thể
đã bị lệch sang, nàng ta cứ thế nằm trên mặt đất theo hình chữ ‘đại’,
tóc đều bị đốt hết, cả đầu chỉ là một quả cầu thịt đen thui, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Ngô thẩm trốn ở
góc phòng, bàn tay che lại sườn mặt, đến khóe mắt cũng không muốn dừng ở trên người Đình Phương. “Cô nương, ngươi xem, nàng chính là giống như
ta đã nói, đầu bị đốt đến độ không nhận ra, ngươi còn bắt ta cùng đi đến đây làm gì chứ?”
Hồng Dục bắt bà ta đến
cùng vốn là để lấy thêm can đảm nhưng nhìn dáng vẻ này của bà ta thì
cũng chỉ có thể mắng một câu phế vật ở trong lòng. Nàng ta tự mình đi
đến bên cái xác, chậm rãi ngồi xổm xuống. Ánh mắt nàng dừng trên cổ Đình Phương, nơi đó tuy rằng bị khói hun đến đen nhưng cũng không có dấu vết bị bóp cổ, lại nhìn lên trên, tuy đầu nàng ta đã bị đốt đến da tróc
thịt bong, nhưng cũng có thể thấy không có vết thương đặc biệt nào.
Nhưng nàng ta không nhìn thấy tận mặt thì rốt cuộc vẫn chưa từ bỏ ý định, vì
thế nàng hướng Ngô thẩm hô, “Mau tới giúp ta, ngươi làm như mình là chủ
tử mà ở một bên nhìn làm gì? Mau tới giúp, đem người nàng ta lật lại.”
Ngô thẩm không tình nguyện đi tới, quay mặt, đôi tay đỡ phần eo của Đình
Phương hất một cái. Thi thể “Thông” một tiếng lật lại, nện thật mạnh
trên mặt đất, mang theo một trận tro bụi. Hồng Dục bị sặc đến ho khan
vài tiếng, vừa định nhìn cẩn thận mặt của Đình Phương thì lại nghe Ngô
thẩm phát ra một tiếng thét chói tai, té ngã lộn nhào ra khỏi phòng.
Hồng Dục bị bà ta dọa sợ đến giật mình, cũng chạy theo bà ta ra khỏi phòng,
tới bên ngoài nàng ta mới kéo quần áo Ngô thẩm, “Làm sao vậy? Ngươi nhìn thấy gì?”
Ngô thẩm run giọng, thiếu chút nữa liền đứng không nổi, “Đình Phương…… Nàng……. Nàng không nhắm mắt,
chết không nhắm mắt, chết không nhắm mắt đó……”
Hồng Dục thở ra một hơi, hướng bà ta đánh một cái, “Còn tưởng làm sao, ta
thiếu chút bị ngươi dọa đến xong rồi. Người chết không nhắm mắt rất
nhiều, ngươi cũng sống nửa đời rồi sao gan bé thế hả?”
Nói xong, nàng liền nắm lấy Ngô thẩm lại đi vào tây sương phòng một lần nữa nhưng sau khi nhìn thấy thi thể kia thì Hồng Dục lại thấy nghẹn họng,
thở không nổi.
Đình Phương đang ngửa mặt
nhìn nàng ta, hai mắt khẽ nhếch, lộ ra nửa lòng trắng mắt vô cùng nổi
bật dưới làn da bị đốt trọi, càng khiến cỗ thi thể có vẻ đặc biệt quỷ
dị. Cánh tay nàng ta cuộn tròn ở trước ngực, ngón tay uốn lượn, giống
móng gà, mười đầu ngón tay đều chỉ về phía trước, giống như muốn kể ra
điều gì.
“Nàng là bị hù chết, là bị hù chết nha.” Ngô thẩm đột nhiên bắt lấy tay Hồng Dục, ở sau lưng nàng thét ra một tiếng chói tai.