“Ta đã thấy cách chết này một lần rồi, ở thôn chúng ta có nam nhân, bị bà nương đã chết sớm
của mình hù chết, lúc chết hắn cũng giống hệt Đình Phương cô nương lúc
này.” Ngô thẩm sắp bị dọa khóc, móng tay đâm khiến bàn tay Hồng Dục cũng sinh đau.
Trong lòng Hồng Dục vốn đã sợ
hãi, bị tiếng nức nở của bà ta làm cho càng run hơn. Hiện giờ nàng cũng
không nghĩ đến việc báo cáo kết quả nữa mà nhanh chóng đi ra khỏi tây
sương phòng, đóng sầm cửa lại, đem cỗ mùi hôi thối kia chặn ở sau lưng
sau đó mới thở mạnh vài hơn, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại.
“Cô nương, ta không hù ngươi đâu, Đình Phương chính là bị hù chết, ngươi
xem bộ dáng kia của nàng, nhất định là gặp phải cái gì đáng sợ rồi.”
Đứng ở dưới ánh mặt trời khiến Ngô thẩm cũng trấn định xuống, bắt đầu
ngẩng đầu ưỡn ngực phát biểu giải thích của mình.
“Lý do chó má, bị hù chết, thế sao thi thể nàng ta còn chạy đến trong lò.
Chẳng lẽ sau khi chết nàng ta tự mình bò đến chắc?” Hồng Dục không kiên
nhẫn đánh gãy lời bà ta.
“Cũng đúng, lúc
ta nhìn thấy Đình Phương thì cả đầu nàng ta đều nhét trong bếp lò, trừ
phi có người nhét vào…… A, như vậy là giết người mà, thật là ngoan độc,
trong viện trừ bỏ ta, cũng chỉ dư lại vị Tạ cô nương mới tới kia thôi,
chẳng lẽ là……”
Lời còn chưa nói xong thì
cửa viện lại “Kẽo kẹt” vang lên, Tạ Tiểu Ngọc cầm cái rổ trong tay,
thướt tha lả lướt đi đến bên hai người, lúc tới bên cạnh Ngô thẩm thì
nhìn mà ta một cái, “Thím, ta vừa rồi hình như nghe thấy ngươi gọi ta.”
Ngô thẩm cúi đầu cười theo, “Không…… Không có, chắc là cô nương nghe nhầm rồi.”
Tạ Tiểu Ngọc cũng không cãi lại, cứ thế cười cười nhìn bà ta, nhìn chằm chằm đến nỗi sau lưng Ngô thẩm dựng đứng lông tơ.
“Tạ cô nương, ngài tới nhà kề này làm gì nha, nơi này đen đủi, đừng để
nhiễm lên người ngài.” Hồng Dục đi lên thay Ngô thẩm giải vây.
Tạ Tiểu Ngọc cười cười, “Ta tuy cùng Đình Phương ở chung không lâu, nhưng
nàng đã chết thì ta nghĩ cũng nên tới đưa nàng một đoạn đường, không thể để một mình nàng lẻ loi lên đường như thế.” Lời này nhẹ nhàng nói ra
nhưng Hồng Dục cùng Ngô thẩm nghe vào trong tai thì lại thấy hụt hẫng.
Nói xong, nàng liền đem ánh mắt rời khỏi hai người kia, đẩy cửa tây
sương phòng ra đi vào, đem tế phẩm trong rổ dọn ra sau đó hai tay chắp
ngực hướng về cái xác quái dị của Đình Phương mà đọc kinh.
Thấy thế, Hồng Dục vội lôi kéo Ngô thẩm đi ra khỏi sân, hai người một đường đi đến hoa viên mới dừng bước chân.
“Ai ô ô, làm ta sợ muốn chết, Tạ cô nương này cũng thật không phải người
bình thường, nhìn một khối thi thể như vậy mà mặt không đổi sắc.”
Hồng Dục lại móc ra hai thỏi bạc nhét vào tay Ngô thẩm, “Giúp ta nhìn chằm
chằm nàng, có chuyện gì thì lập tức hướng phu nhân bẩm báo, nếu thật sự
tóm được sai lầm của nàng ta thì sau này ngươi sẽ còn được thưởng nhiều
hơn.”
Ngô thẩm ngoài miệng nói ta nào dám nhưng ánh mắt đã dừng lại trên hai thỏi bạc lóng lánh kia. Cuối cùng,
bà ta cười ngây ngô đem bạc thu vào cổ tay áo, “Cô nương, nhất định ta
sẽ giúp ngươi nhìn chằm chằm nàng, chuyện khác thì ta không dám quản
cũng quản không được, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng đừng
làm khó dễ ta.”
Hồng Dục không kiên nhẫn hướng bà ta gật gật đầu sau đó nhắm viện phía đông mà đi.
***
Ánh trăng bò từng chút một lên ngọn cây, Ngô thẩm ngồi ở dưới tàng cây hạch đào chết héo trong viện mà nhìn chằm chằm lên cửa sổ trên lầu thật lâu.
Đêm nay Tần Ứng Bảo muốn đi ra ngoài xã giao, lúc hoàng hôn đã cố tình tới
gặp Tạ Tiểu Ngọc, mang theo hai nha đầu được lựa chọn tỉ mỉ, còn phân
phó Ngô thẩm mỗi ngày phải làm nhiều đồ ăn cho Tạ Tiểu Ngọc sau đó mới
yên tâm đi ra ngoài. Nhưng chưa đến giờ tuất thì hai nhà hoàn đã đi ra,
nói Tạ Tiểu Ngọc để các nàng tự đi làm việc của mình, còn mình chỉ muốn
ngủ. Hai người nhàn rỗi cũng không làm gì nên liền kiếm cớ chuồn ra khỏi sân.
Ngô thẩm không dám đi, bà ta tuy
chỉ là thô sử bà tử nhưng cũng biết đạo lý nhận tiền làm việc, vì thế bà ta vẫn luôn ngồi ở trong viện, nhìn chằm chằm cửa sổ đã tắt đèn từ lâu
kia, một chút chậm trễ cũng không dám.
Gió đem cành khô trên đỉnh đầu bà ta thổi vang, Ngô thẩm đánh một cái rùng
mình, vừa định trở về phòng khoác thêm cái áo thì lại nghe thấy trên lầu truyền đến một trận tiếng cười. Tiếng cười thanh thúy uyển chuyển, lại
không giống như giọng Tạ Tiểu Ngọc. Trong lòng bà ta kinh ngạc, đi đến
gần một chút, muốn nghe lại thật cẩn thận.
Nhưng tiếng động đó không xuất hiện nữa, trên gác mái lại đột nhiên sáng lên
một đạo hồng quang, Ngô thẩm trừng lớn mắt mà nhìn lên trên lầu, hồng
quang lại “Chợt” không thấy, chỉ để lại hai cái cửa sổ tối đen.
Chẳng lẽ bà ta hoa mắt sao? Bà ta dùng sức xoa xoa mí mắt, nhưng tay còn chưa buông thì hồng quang lại một lần nữa sáng lên, không bao lâu sau nó lại biến mất, chỉ lưu lại một đạo hồng ảnh nhàn nhạt trong bóng đêm.
Lúc này Ngô thẩm cảm thấy vô cùng không thích hợp, bà ta muốn đến Đông viện đi tìm Hồng Dục lại đây, nhưng nếu nàng ta tới, lại không thấy dị tượng thì chẳng phải uổng phí một phen công phu của mình sao. Rốt cuộc lòng
tham với tiền tài đã chiến thắng sợ hãi, bà ta rón ra rón rén bước lên
thang lầu, tay vịn mặt tường, tận lực không phát ra tiếng gì mà đi lên
lầu hai.
Bên trên chỉ có một tầng, thang
lầu được sửa chữa không chật chội cũng không quanh co, nhưng ở trong
không gian không tính là hẹp đó, tâm Ngô thẩm lại rất bồn chồn, nhảy lên thình thịch không ngừng. Bà ta cảm thấy chỗ này hôm nay đặc biệt tối,
ánh trăng phảng phất bị thứ gì đó chặn lại, căn bản không chiếu được vào chỗ này. Một tầng hắc ám ngưng tụ, làm xao động nỗi sợ hãi từ tâm linh
của bà ta.
“Hô.”
Lại một đạo hồng quang nữa sáng lên, lập tức đem cả tòa lầu chiếu sáng. Ngô thẩm cảm thấy gáy mình bị một vật lành lạnh lướt qua, nhưng bà tay vừa
quay đầu thì ánh sáng lại biến mất, chỉ có khóe mắt là nhìn thấy một sợi màu đen lướt qua.
Là cái gì? Tóc sao? Đằng sau…… Vì sao lại có tóc……
Tới lúc này rồi, Ngô thẩm rốt cuộc mới biết sự tình không thích hợp, hơn
nữa việc này rõ ràng là nhắm vào bà ta, giống như một cái bẫy được thiết kế sẵn.
Là nàng, nàng cố ý đuổi hai nha
hoàn kia đi, còn dùng hồng quang quái dị dụ bà ta lên lầu. Nhưng khi ý
thức được điều này thì mọi thứ đã quá muộn rồi.
Trên đỉnh đầu lại bị nhẹ nhàng đụng vào một chút, cảm giác giống như vừa
nãy. Ngô thẩm sợ tới mức ngồi xổm xuống, tay ôm mặt, nhắm mắt lại kêu
cứu mạng, cuối cùng lại biến thành xin tha.
“Tạ cô nương, không liên quan đến ta, là phu nhân cùng Hồng Dục cô nương
bảo ta theo dõi ngài, ta…… Ta không biết gì cả, không nhìn thấy gì cả,
cô nương, không, cô nãi nãi, ngài đại nhân đại lượng, tha mạng cho ta
đi……”
“Vì sao không nhìn một cái, ngươi không phải tò mò sao?” Đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói không phải của Tạ Tiểu Ngọc.
Ngô thẩm buông đôi tay, ma xui quỷ khiến mà chậm rãi ngẩng đầu lên. Tạ Tiểu Ngọc đang trên ngược trên xà nhà của tầng hai, bím tóc thô dài rũ xuống dưới, hơi xẹt qua đỉnh đầu của Ngô thẩm.
Mà Ngô thẩm sở dĩ có thể nhìn thấy nàng ta một cách rõ ràng như thế là bởi vì một ngọn nến đỏ nàng ta ngậm trong miệng.