Tân An Quỷ Sự

Chương 270

“Ngươi là…… Ngươi là……” Hoa Cô cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, bà ta không hiểu “Giếng tuyền đồng tử” vì sao lại biến thành một con khỉ ba mắt, hơn nữa còn khỉ này còn nói được tiếng người nữa.

Không, đây không phải trọng điểm, quan trọng là giếng tuyền đồng tử này là giả, chẳng lẽ, cho tới nay mình đều bị lừa, bị một con khỉ biến thành giếng tuyền đồng tử lừa sao?

Trong đầu bà ta loạn thành một nồi cháo, trong lúc hoảng hốt trong đầu bà ta ẩn ẩn xuất hiện một thân ảnh, người nọ có gương mặt mơ hồ, đang hướng bà ta cười nhạo.

Lúc Hoa Cô đang sững sờ tại chỗ thì con khỉ kia đã cầm quyển sách đi ra cửa. Động tác của nó thực linh hoạt, chỉ trong nháy mắt nó đã chạy đến dưới cửa thùy hoa. Hoa Cô giật mình trong lòng: Không được, thứ này mà để hắn thấy được thì sẽ loạn hết, không chỉ người kia mà chính mình cùng Tê Phượng Lâu chỉ sợ cũng phải ăn bữa hôm lo bữa mai.

Bà ta thoát khỏi đống suy nghĩ hỗn loạn, nắm chặt chủy thủ, thả người chạy tới chỗ con khi kia. Lưỡi dao sắc bén xuyên qua lông tóc màu bạc của nó, nhưng lúc Hoa Cô cho rằng mình đã đâm đến nó thì lòng bàn tay lại cứng đờ, cây đao của bà ta ở trong bàn tay con khỉ kia hóa thành bột phấn.

“Uổng công ta còn cứu ngươi một mạng, ngươi sao có thể lấy oán trả ơn thế này nhỉ?” Con khỉ quay đầu hướng bà ta cười, lời nói ra lại làm bà ta chấn động, “Hắn sợ ngươi để lộ chuyện nên phái người tới giết ngươi. Hoa Cô, chuyện tới giờ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy không đem quyển sách giao cho quan phủ, chỉ bằng ngươi cũng có tư cách nói điều kiện với hắn sao?”

Ánh mắt Hoa Cô sáng lên, “Ngày đó, là ngươi đã cứu ta?” Nhưng ngay sau đó, bà ta tâm như tro tàn, đôi mắt luôn luôn sáng ngời có thần nay lại ảm đạm rồi, “Giao cho quan phủ, ta còn không phải cũng chết, nhiều mạng người như thế, ta nào đảm đương nổi?”

“Ít nhất không thể để hắn sống một mình, ngươi cũng không nghĩ xem mỗi năm vào ngày giỗ của ngươi hắn còn đắc ý dào dạt hướng người khác khoe ra, ngươi là một cô hồn dã quỷ chết dưới tay hắn.”

Nghe được lời này, thân mình Hoa Cô mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, “Chuyện Hàn gia…… Ngươi…… Ngươi thế nhưng cũng biết?”

Con khỉ không nói chuyện, ánh mắt sáng quắc khóa trụ lấy cả người bà ta, nó đem cuốn sổ trong tay lắc lắc, “Thứ này để ta giao cho Tân An phủ, hay để ngươi tự đi đây? Trình đại nhân thưởng phạt phân minh, nói không chừng sẽ để ngươi lập công chuộc tội, giảm bớt tội của ngươi.”

Hoa Cô đến chết cũng chưa nghĩ đến mình lại có một một ngày bị một con khỉ thuyết phục. Trong khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời của mình, bà ta quyết định nghe theo nó khuyên bảo. Bà ta chỉ thoáng do dự một chút, liền lưu loát từ trên mặt đất bò dậy, “Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, nếu ta chết rồi thì người vui vẻ nhất trên đời này chính là hắn. Người chết sẽ không nói, bí mật của hắn từ đây sẽ được bảo toàn,” bà ta cười hắc hắc, cười đến lạnh nhạt, “Ta đi Tân An phủ, trên quyển sách này ghi lại không chỉ có chuyện của Hàn Môn mà còn nhiều chuyện khác. Cái này nếu không thể lập công chuộc tội thì cũng có thể kéo một kẻ quyền cao chức trọng bồi ta đi hoàng tuyền, cũng không thiệt.”

Con khỉ và bà ta cùng nhau cười hì hì, tiếng cười của hai người bị phóng đại trong đình viện vắng lặng, nghe có vẻ dị thường quỷ dị.

Nhưng đúng lúc này có một thanh âm càng quỷ dị hơn truyền đến từ ngoại viện.

“Xôn xao…… Xôn xao……” Thanh âm truyền đến như tiếng cờ xí bị gió thổi tung, cuốn lên kinh hoàng trong lòng người.

Con khỉ kia dựng lỗ tai lên, phát hiện ánh trăng màu trắng đã bị một trận khói đen che đậy, không, không phải khói đen, là một kiện áo cà sa, bên trên có ô vuông tỏa sáng lấp lánh, giống từng cái miệng giương to, đổ xuống người nó, đem thân thể nó gắt gao ngăn chặn. Nó liều mạng giãy giụa vài cái, bất đắc dĩ chạy thoát không được cái áo cà sa, mỗi cái hoa văn bên trên đều hóa thành một sợi chỉ bạc tinh tế, đem cả người nó quấn thành tầng, xuyên qua da thịt cứng rắn, khảm thật sâu vào da thịt.

Rốt cuộc, nó bị áp lực trói buộc này khiến cho vô lực phản kháng, thân mình xụi lơ xuống, hóa thành một đống thịt mềm mại.

Hoa Cô nhìn thấy hết những việc này, vừa định lên tiếng gọi người thì cổ lại bị ba ngón tay lạnh lẽo bóp chặt. Bà ta mở to hai mắt, tròng mắt chiếu ra bóng dáng quen thuộc của một người.

“Là ngươi……” Bà ta hướng khuôn mặt bình đạm không có biểu tình gì kia mà vươn một bàn tay, liều mạng muốn bắt lấy cái gì đó.

Bà ta không cam lòng, mưa mưa gió gió vài thập niên, dùng hết tâm tư, dốc sức kinh doanh lâu như vậy mới bò được đến vị trí này, chẳng lẽ hôm nay lại phải kết thúc tất cả sao?

Nhưng ông trời cũng không thương hại bà ta, kỳ tích không xuất hiện một lần nữa. Yết hầu của bà ta càng ngày càng bị siết chặt, không khí trong ngực giống như bị rút sạch, mỗi một lỗ chân lông có thể hít thở đều co lại, đem một hơi còn sót lại của bà ta đè ép ra ngoài.

“Răng rắc.”

Cổ Hoa Cô bị chặt đứt, mềm mại gục trên đầu vai nhưng đôi mắt bà ta vẫn không nhắm, tròng mắt chứa đầy thân ảnh người kia: Hắn đem áo cà sa trên mặt đất thu lại, tùy ý vắt trên vai, sau đó, chậm rãi nhặt cuốn sổ nhỏ màu lan trên mặt đất lên, ở dưới ánh trăng lật từng trang xem.

Lúc khép lại một trang cuối cùng, hắn xuy xuy cười hai tiếng, ánh mắt khinh miệt thoáng nhìn qua thi thể của Hoa Cô: “Thế nhưng ngươi lại ghi lại danh sách toàn bộ, nhưng một phen khổ tâm này của ngươi e là phải bị cô phụ rồi.”

Bên tai truyền đến một trận tiếng bước chân khiến hắn nâng mí mắt nhìn, thấy mấy người đang chạy tới bên này, hắn vội nâng bước đi đến ngoài viện. Giày hắn đạp lên con đường đá không phát ra nửa điểm tiếng vang, hắn bước đi cũng vững vàng mà thong thả nhưng lại sớm ném mấy gã sai vặt ở rất xa phía sau.

Một đường đi đến cửa chính của Tê Phượng Lâu thì hắn nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng ở bên trong, vì thế hắn cong môi cười, theo phố Nam đi ra ngoài thành.

Kênh đào đã ở ngay phía trước, dòng nước chảy xiết khi thì bắn ra bọt nước ào ạt, giống như một bầy ngựa điên đang chạy khi thì lại cấp tốc rụt xuống với đám đá ngầm và vách đê, phát ra tiếng hò hét từ khe sâu. Hắn bình tĩnh nhìn chăm chú nước sông trong chốc lát, sau đó móc cuốn sách màu lam ra, ngón tay hơi dùng một chút lực khiến nó nứt thành mấy mảnh, bị gió cuốn đến bên dưới nước sông màu đen.

Bên tai hắn truyền đến từng đợt tiếng gió thê thê, bên trong tựa hồ còn kèm theo thanh âm khác. Hắn nhếch khóe miệng: “Nên chôn đều đã chôn, các ngươi liền thành thành thật thật đợi đi, vĩnh viễn không cần có ý đồ xoay người, hoặc có một ngày, Phật Tổ thương hại, sẽ để các ngươi một lần nữa chuyển thế thành người nhưng phải nhớ lấy kiếp sau đừng làm nữ nhân, nếu không bị ta gặp được thì cũng vẫn rơi vào kết cục này thôi.”

Hắn cười sâu kín, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại, một đôi mắt xinh đẹp như ngọn lửa quỷ trong đêm tối, phát ra ánh sáng không rõ. Hắn đem áo cà sa chảy xuống khuỷu tay kéo lên, sải bước đi về phương hướng núi Lăng Vân.

***

Yến Nương đang ở trong viện thêu thùa, nàng thêu chính là bức “Qua cơn mưa trời lại sáng, liễu xanh mượt”, nhưng lúc sắp thu châm thì cây trâm lại chệch đi, đâm vào ngón tay nàng, máu tươi rỉ ra vải trắng đem nó nhiễm một mảnh hồng.

Nàng nắm chặt khăn tay đứng lên, đôi mắt nhìn lên bầu trời đêm không sao.

“Hữu Nhĩ.”
Bình Luận (0)
Comment