Tân An Quỷ Sự

Chương 271

Lưu Tự Đường một đường chạy từ cửa ngoài vào thư phòng, hắn đẩy cửa ra, nhìn thấy Trình Mục Du như là đã sớm biết trước hắn sắp tới vì thế đã đứng cạnh bàn, đôi mắt khẩn trương hướng ngoài cửa nhìn.

Ánh mắt hai người giao nhau, Lưu Tự Đường hướng hắn gật đầu thật mạnh, Trình Mục Du như trút được gánh nặng, oanh một chút ngồi phịch trên ghế.

Tưởng Tích Tích đem biểu hiện quái dị của hai người thu hết vào đáy mắt, cô vòng qua phía trước hai người, phát hiện ra bọn họ tựa hồ cũng không để ý đến sự tồn tại của mình, ánh mắt thẳng tắp, không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt đất.

“Trên mặt đất có vàng sao? Đại nhân, Lưu đại nhân? Hai người đừng đánh đố nữa, thuộc hạ vội muốn chết rồi. Rốt cuộc có chuyện gì hai người đơn giản nói một lần cho rõ đi, nếu không người còn chưa bắt được thì thuộc hạ đã chết vì tò mò rồi.”

Lưu Tự Đường quay đầu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt toát ra kích động hiếm thấy, “Tích Tích, ta nghĩ chúng ta tìm được hung phạm của vụ án diệt môn của Hàn gia rồi.”

Tưởng Tích Tích cứng người, hình như có một dòng sông mãnh liệt chảy qua người nàng, khiến nàng phí thật lớn công phu mới ổn định tâm mình, run rẩy hỏi hai chữ, “Là ai?”

“Là thế này, mấy ngày trước đây Trình huynh đến Hàn trạch phát hiện tựa hồ có người vẫn luôn giám thị tòa nhà đó vì thế huynh ấy sinh nghi, cho rằng trong tòa nhà có manh mối chưa bị quan phủ phát giác. Nhưng huynh ấy tìm một ngày, thẳng đến khi mặt trời lặn mới nghĩ ra, manh mối ở Hàn trạch không phải là những thứ hung thủ để lại mà là những thứ hắn lấy đi.”

“Đây là…… Có ý tứ gì?”

“Theo các thôn dân nói thì trên vách tường Hàn trạch dán đầy vàng lá, toàn bộ nhà cửa trang trí xa hoa dị thường, nhưng hiện tại nó chỉ là một tòa đình viện hoang phế, đồ đạc bên trong đã không còn.”

Tưởng Tích Tích ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát, “Cái này cũng bình thường, người Hàn gia đều chết sạch, theo luật mà nói thì mọi di vật của họ Hàn đều thu về quốc khố, chớ nói đồ trang trí, ngay cả tiền bạc của Hàn Hiểu Nguyên cũng phải bị tịch thu.”

Dứt lời, Lưu Tự Đường không lên tiếng nữa, hắn bình tĩnh nhìn nàng, trong ánh mắt giống như có ngôi sao đang lập loè.

Miệng Tưởng Tích Tích chậm rãi há to, nàng phóng đại thanh âm, rồi lại lập tức đè thấp, “Ngươi là nói, đồ vật của Hàn gia đều không được nhập quốc khố sao?”

Lưu Tự Đường gật đầu thật mạnh, “Hai ngày trước ta về Biện Lương chính là để tra chuyện này. Tư liệu chín năm trước không dễ tìm nhưng nhờ chút quan hệ trong triều mà ta vẫn tìm được. Năm đó cũng không có bao nhiêu ngân lượng được nộp lên, biết được việc này ta liền vội vã trở về, chính là để nói cho Trình huynh tin tức này.”

“Vậy đồ của Hàn gia rốt cuộc đã bị ai cầm đi?”

Lúc hỏi câu này, Tưởng Tích Tích thấy hai người kia cũng không hề có chút gì giật mình thì biết bọn họ đã sớm biết rõ. Nàng nhíu mày nhìn Lưu Tự Đường, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.

“Trình huynh sớm đã tra được, chín năm trước lúc Hàn Môn xảy ra chuyện thì Tân An thành đúng là đang ở thời kì giáp hạt, huyện lệnh cũ bị điều đến Biện Lương, mà tân huyện lệnh lại chưa tới, vì thế lúc ấy mọi quyền lực đều nằm trong tay một người, người kia chính quân giam của kinh đô và vùng lân cận, Vương Kế Huân.”

“Vương Kế Huân,” Tưởng Tích Tích lặp lại một lần ba chữ này, “Đại nhân, hắn cũng ở trong danh sách mà ngài liệt kê ra phải không?”

Trình Mục Du cười khổ một tiếng, ngón tay điểm lên cái tên đầu tiên trong danh sách, “Ta lúc ấy chính là nghĩ đến hắn đầu tiên, nhưng xét địa vị cùng thân phận của hắn nên ta chưa bao giờ nghĩ hắn là hung thủ. Dù sao đã là người thì đều yêu quý thanh danh, hắn thân ở vị trí này, hẳn là sẽ càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm mới đúng, thế nên ta chưa bao giờ hoài nghi hắn. Nhưng đã nhiều ngày nay ta cẩn thận tra lại danh sách thì mới thấy Vương Kế Huân là có hiềm nghi lớn nhất. Sau khi chuyện của Hàn gia xảy ra không lâu, hắn thậm chí một lần liền mua mười con ngọc kỳ lân. Phải biết rằng muốn có ngọc kỳ lân thì một rương hoàng kim cũng chưa chắc đã đổi được. Vương Kế Huân làm thế nào mà trong một đêm phất nhanh thế được.”

Tưởng Tích Tích nắm chặt tay, hơi thở vừa nhanh vừa dồn dập, “Đại nhân, xin cho thuộc hạ đi giám thị Vương Kế Huân, vô luận dùng loại biện pháp nào thuộc hạ cũng sẽ tìm được chứng cứ hắn giết người, nhất định phải đem tên Diêm Vương này bắt về quy án.”

Trình Mục Du gật gật đầu, “Chứng cứ trên tay chúng ta không đủ để định tội hắn, bạc Hàn gia tuy rằng không vào kho, nhưng cũng không có cái gì chứng minh trực tiếp là chúng bị Vương Kế Huân nuốt lấy, cho nên nếu muốn tìm ra chứng cứ phạm pháp của hắn thì chỉ có thể xuống tay từ chỗ tối.”

Tưởng Tích Tích cúi đầu suy ngẫm trong chốc lát, sau đó lại ngẩng đầu lên, “Thi thể, chín năm trước tất cả thi thể đều không thấy. Chúng nó sẽ không vô cớ mất tích, nhất định đã bị Vương Kế Huân giấu đến nơi nào rồi,” nàng chắp tay nói, “Đại nhân, thuộc hạ lập tức đến nhà của Vương Kế Huân một chuyến. Hắn biết quan phủ đang tra lại vụ án của Hàn trạch thì nhất định đang hoảng sợ trong lòng, nói không chừng có thể từ nơi đó nghe được manh mối nào đó.”

Nói xong, còn không đợi Trình Mục Du gật đầu, nàng liền đi ra cửa, thân ảnh mảnh khảnh chỉ trong chốc lát liền biến mất ở cuối hành lang.

Lưu Tự Đường híp mắt nhìn bóng dáng nàng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Tích Tích rốt cuộc còn trẻ, cho rằng chỉ cần có chứng cứ thì vụ án khó thế nào cũng có thể giải quyết dễ dàng. Không nghĩ tới, đồ vật sau lưng chứng cứ đó mới là đáng sợ nhất, hai màu đen trắng có khả năng bị tráo đổi chỉ trong nháy mắt.”

Trình Mục Du rũ mắt, “Trước không cần đem chân tướng nói cho nàng, rốt cuộc, nếu không có phần nhiệt tình và hành động theo cảm tính này thì chúng ta sợ cũng chẳng thể tìm được manh mối, làm cho kẻ ác không biết ngày nào mới phải cúi đầu chịu tội.”

“Ta hiểu,” Lưu Tự Đường vừa nói vừa đi ra ngoài, “Trình huynh, ta có chút không yên tâm, nàng tuy biết võ công, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, ta vẫn nên đi cùng nàng mới được,” Nói xong, hắn đã đi giống như chạy ra ngoài cửa, đuổi theo Tưởng Tích Tích.

“Nữ hài tử,” Trình Mục Du đem ba chữ này mặc niệm một lần, lắc đầu thở dài, “Ngươi thế nhưng đem nàng đối đãi như nữ hài tử, thật là khó có được.”

***

Chùa Thiên Hoằng ở trên đỉnh núi Lăng Vân bốn mùa mây phủ. Ngôi chùa rộng rãi, khí thế, trang nghiêm túc mục, chung quanh cổ thụ che trời, tùng bách dày đặc, bên trong tường viện thì dày đặc trúc, mơ hồ có thể thấy vài ngọn tháp lóe kim quang.

Bây giờ đúng là ngày xuân, du khách cùng khách hành hương nối liền không dứt, trong đám người có một vị nữ tử áo đỏ, nàng ta vốn là theo khách hành hương đi vào cửa chùa, nhưng tới bên trong rồi thì không theo dòng người đi Đại Hùng Bảo Điện mà lại tới nơi hậu viện hẻo lánh ít dấu chân người.

Mấy cây bồ đề trong viện rất lớn, tán cây xòe rộng trên đầu, giống như một cái quạt hương bồ thật lớn, che khuất ánh nắng tháng ba. Nàng ta lại vô tâm thưởng thức, nâng bước đi trên hành lang dài, chậm rãi đi qua một loạt sương phòng, vừa đi vừa làm bộ lơ đãng hướng cửa sổ bên trong nhìn.

Đi đến một căn phòng ở sườn phía nam thì nàng ta dừng bước. Nơi này là Tàng Thư Các, cả căn phòng đại khái lớn gấp năm những căn phòng khác, hai mươi mấy giá sách nối thẳng lên xà nhà, bên trên chất đầy kinh thư.
Bình Luận (0)
Comment