Nàng cẩn thận
đánh giá cả tàng thư các, “Chùa Thiên Hoằng này thật là phú quý, không
chỉ có phòng ốc tu sửa hoa lệ, còn cất chứa nhiều kinh thư như vậy, xem
ra tiền nhang đèn hẳn là không phải ít.”
Nghĩ thế tay nàng dùng chút lực, đẩy cửa muốn đi vào. Không nghĩ đến phía
sau lại truyền đến một giọng nói non nớt, “Vị thí chủ này, Phật môn là
nơi thanh tịnh, sao ngươi có thể tùy ý xâm nhập nội viện.”
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu sa di đang hành lễ với mình, “Thí chủ
sao lại chạy đến đây, tiền viện mới là nơi dâng hương cầu phúc, hậu viện này là nơi chúng ta ở, người ngoài không tiện vào quấy rầy.”
Nữ tử áo đỏ vừa muốn nói chuyện, lại thấy một thân ảnh thon dài xuất hiện
sau cây bồ đề. Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt lại như cố ý vô tình bay đến nơi này.
Khóe mắt nàng nhếch
lên, phát ra một tia phong tình, “Tiểu hòa thượng, ta vừa mới đến Đại
Hùng Bảo Điện, nhưng lại không thấy trụ trì của các ngươi đâu. Ai cũng
nói Huệ Quảng đại sư giảng kinh rất hay, nhưng người thì không biết đi
đâu rồi?”
“Trụ trì hôm nay thân thể không khỏe cho nên không tiện lộ diện, cô nương nếu là muốn nghe ngài ấy tụng kinh thì phiền mai lại đến đi.”
Nữ tử áo đỏ gục đầu xuống, mặt lộ vẻ thất vọng, ngay sau đó lại nhẹ giọng hỏi, “Thân thể của trụ trì không có vấn đề gì chứ?”
Tiểu sa di vừa định trả lời thì lại nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng
ho khan, ngay sau đó, Huệ Quảng hòa thượng từ đằng sau cây bồ đề đi ra,
lập tức đi đến bên cạnh nữ tử kia, “Phiền thí chủ đã quan tâm, ta chỉ có bệnh cũ, nghỉ ngơi mấy ngày, chờ thời tiết lại ấm áp chút thì liền
không có việc gì nữa.”
Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, “Thí chủ nhìn thật quen, chúng ta có phải đã gặp ở đâu đó không?”
Nữ tử áo đỏ cười cười, “Ta ngày ngày đều tới nghe ngài tụng giảng kinh
văn, thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng thành quen mặt.”
Nói xong, nàng liền không e dè mà nhìn chằm chằm Huệ Quảng. Hôm nay mặt
trời đã chiếu tia nắng nóng bỏng, để trên trán hắn một giọt mồ hôi. Hắn
nhẹ nhàng ngẩng đầu, mồ hôi liền theo chóp mũi cao thẳng rơi xuống cằm
khiến nàng nhìn đến không rời mắt được.
Huệ Quảng hắng giọng, tiểu sa di kia biết điều lui xuống, hắn xoay người,
mắt nhìn về phía tán cây bồ đề, ánh mặt trời đang từ cành lá chiếu
xuống, khiến khuôn mặt anh tuấn của hắn càng thêm trang nghiêm.
“Cô nương nếu một lòng hướng Phật, tùy thời đều có thể tới đây, cũng không
cần chọn lúc nhiều người, có chút kinh thư lại thích hợp giảng chậm rãi
từng câu một mới có thể lĩnh ngộ được sự huyền diệu trong đó.”
“Kinh văn gì mà lại yêu cầu cân nhắc từng câu từng chữ chứ” Giọng nàng trở
nên thật nhẹ, so với bụi bặm dưới ánh mặt trời còn muốn mờ mịt hơn.
Huệ Quảng xoay mặt lại, hướng nàng tiến lên một bước, ánh mắt lại không
giống của kẻ xuất gia, “Rất nhiều, giảng một năm hay cả đời đều giảng
không xong.”
Tiểu sa di vốn đã đi xa, lại quay đầu lúc đi qua cửa viện, hắn nhìn thấy trụ trì và vị nữ tử áo đỏ
kia một trước một sau đi vào Tàng Thư Các. Hai người đi không gần nhau
nhưng bóng dáng lại dính sát bên nhau, tự như tổ chim sơn ca đã an vị
lâu trên thân cây bồ đề kia. Hắn lắc đầu, “Xem ra thân thể trụ trì đã
khỏi hẳn, bằng không sao còn có nhã hứng này, chỉ vì một thí chủ mà tụng giảng kinh văn.”
Bên ngoài viện có người gọi hắn, tiểu sa di đáp ứng đi ra ngoài. Người đến dâng hương bái phật
hôm nay thật nhiều, hắn vội cả ngày, nửa phút cũng không được nhàn, mãi
cho đến khi màn đêm buông xuống thì mới lần nữa trở lại hậu viện. Ai ngờ mới vừa đi tiến vào cửa thì đã đụng phải người khác, ngẩng đầu lại thấy nữ tử áo đỏ kia đang cười khanh khách nhìn hắn. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, so với ánh nắng chiều phía sau còn tươi đẹp hơn. Nàng nhẹ điểm lên cái
trán của hắn, “Tiểu hòa thượng, ta đi trước, hôm nào lại đến thăm
ngươi.”
Dứt lời, nàng lại lưu luyến không rời nhìn Tàng Thư Các một cái, lúc này mới đi theo một đám người đi
dâng hương cuối cùng ra khỏi cửa, hương thơm trên váy áo lưu luyến không tan, khiến chỗ sâu nào đó trong đầu óc tiểu sa di rung động. Thẳng đến
khi mùi hương bị gió thổi tan thì hắn mới đột nhiên phục hồi lại tinh
thần, hốt hoảng, lòng bàn chân như dẫm lên bông mà đi về phía sương
phòng. Mới vừa bước lên bậc thang thì lại thấy cửa Tàng Thư Các bị mở
ra, Huệ Quảng hòa thượng từ bên trong bước ra, mặt mày toát lên thần
thái nào đó mà hắn xem không hiểu: Dục niệm? Thỏa mãn? Phát tiết?
Hắn hướng tiểu sa di hơi hơi mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Phong đem tăng bào của hắn thổi bay, hương khí quen thuộc lại một lần nữa bay tới, chui vào cái mũi của tiểu sa d, hương khí này giống như đúc với
mùi trên người nữ tử áo đỏ kia.
“Lại một người nữa.” Tiểu sa di nhìn bóng dáng Huệ Quảng, lắc đầu thở dài.
***
Lưu Tự Đường từ trong bụi cỏ chui ra tới, đỉnh đầu hắn đội một cái mũ quả
dưa màu đất vàng, thân mặc quần áo vải thô cùng sắc, đầu vai còn vắt một cái khăn tay. Quần có chút ngắn, cẳng chân hắn lộ ra hơn một nửa, cũng
may có tất trắng bao lấy nên thoạt nhìn không gây chú ý lắm.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Tưởng Tích Tích vỗ tay cười, “Bộ quần áo này thật
thích hợp với Lưu đại nhân, tương lai ngươi không làm thị vệ nữa thì nói không chừng có thể làm quản gia.”
Lưu Tự Đường vòng quanh nàng nhìn một vòng, “Vị tiểu thư này, ngươi hiện tại
chính là nha hoàn của vương phủ, đã thế còn bày ra bộ dáng ôm tay mà
đứng thế này, chớ nói Vương Kế Huân, ai liếc mắt một cái cũng có thể
nhìn ra ngươi từ trong đám người,” hắn nhẹ đánh lên cánh tay nàng, “Mau
hành lễ vạn phúc để ta xem có giống không nào.”
Tưởng Tích Tích trừng mắt nhìn hắn một cái, đem áo váy trên người sửa sang
lại một chút, trong miệng lẩm bẩm nói, “Còn chưa đi vào mà, đến bên
trong rồi ta tự biết phải làm thế nào. Nhưng Lưu đại nhân, vương phủ này lớn như vậy, chúng ta làm sao tìm được Vương Kế Huân chứ?”
Lưu Tự Đường vuốt cằm, “Vừa rồi lúc ta trộm quần áo có nghe bọn họ nói đêm
nay có một hồi yến hội, chúng ta chỉ cần đi theo chỗ nào có nhiều gia
đình và nha hoàn nhất là tự nhiên tìm được Vương Kế Huân. Bất quá ngươi
phải nhớ, đêm nay chủ yếu là đến lấy tin tức, ngàn vạn lần không cần tự
tiện xông vào chỗ khác tìm kiếm manh mối, vương phủ hiện tại đề phòng
nghiêm ngặt, hơi vô ý thì sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó, hai
người chúng ta có chắp cánh cũng không bay kịp đâu.”
“Trình đại nhân đã dặn dò mấy lần, ngươi lại nói nữa thì lỗ tai ta mọc vảy
mất, chúng ta mau đi vào, ta đã gấp chờ không nổi xem cái tên Vương Kế
Huân này rốt cuộc là người như thế nào.” Nói xong, nàng liền chạy vài
bước, thân mình nhảy lên đầu tường, sau đó thừa dịp bóng đêm mà chậm rãi trượt xuống.
Lưu Tự Đường lắc đầu, cũng theo nàng đi vào tòa nhà rộng lớn này.
Vận khí của bọn họ hôm nay thật tốt, mới vừa mai phục trong bụi cỏ một chút thì đã thấy một đám người vội vã đi từ bên trái đến, gã sai vặt nha
hoàn đều có, mỗi người trên tay đều bưng một cái khay bạc, đồ ăn trên đó tỏa mùi hương, tràn đầy cả đình viện.
Lưu Tự Đường hướng Tưởng Tích Tích ra hiệu, hai người lặng lẽ đi theo, đứng ở phía sau cùng của đội ngũ, cùng nhau tiến vào nội viện.