Ánh sáng thưa thớt
đánh vào trên cửa lớn của Tễ Hồng tú trang, Tưởng Tích Tích cõng tay nải đứng ở trước cửa, do dự mãi, rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng dùng đốt ngón tay
gõ ba tiếng trên cửa.
Một lát sau, cửa
mở, nàng vốn tưởng rằng người tới sẽ là Hữu Nhĩ, không nghĩ tới Yến
Nương lại xuất hiện sau cánh cửa. Nàng quần áo chỉnh tề, tựa hồ sớm biết mình muốn tới.
Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm nàng nhìn trong chốc lát, cúi đầu cắn môi, “Yến cô nương, ta là
tới từ biệt ngươi, đêm nay, ta phải rời khỏi Tân An, lần sau tái kiến
không biết sẽ là ngày nào.”
Yến Nương
nhìn trái phải, mới kéo nàng vào cửa, đôi mắt như hàn tinh, ở trong bóng đêm phát ra ánh sáng sâu kín, “Vì trốn tránh tứ hôn, ngươi hạ quyết tâm muốn đi luôn sao?”
Tưởng Tích Tích quật
cường ngẩng đầu, không cho nước mắt chảy ra, “Chẳng thể gạt cô nương
được, nhưng tên Quốc Ngạn kia sinh ra đầu óc đã không bình thường, hơn
nữa tính tình tàn bạo, nghe nói đã ngược chết hai vị phu nhân. Ta sao có thể cam tâm tình nguyện gả cho hắn, không, kể cả hắn là người bình
thường, nhưng ta chưa gặp hắn bao giờ, đến lời cũng chưa cùng nói một
lần thì ta không cam lòng gả cho hắn như thế. Cho nên hiện giờ chạy trốn là đường sống duy nhất của ta, cô nương việc này ta chỉ nói với cô, cô
ngàn vạn lần phải giúp ta giữ bí mật.”
“Ngươi tới đây đêm nay chỉ vì nói cho ta biết kế hoạch của ngươi sao?”
Tưởng Tích Tích lau khô nước mắt, lui về phía sau hai bước, đột nhiên quỳ gối xuống đất, hướng Yến Nương dập đầu thật mạnh mấy cái, “Yến cô nương, ta lúc còn rất nhỏ đã mất người thân trong chiến loạn, Trình đại nhân cứu
ta trong nguy nan, đem ta dưỡng dục thành người, hắn đối với ta vừa là
huynh vừa là cha, cũng là vướng bận duy nhất trên đời này của ta. Ta
biết cô nương đầy bụng hiệp nghĩa, cho nên ở chỗ này khẩn cầu ngươi, nếu có ngày Tân An phủ gặp nạn, hy vọng cô nương có thể nể chút quen biết
của chúng ta mà vươn tay hỗ trợ ngài ấy. Đời này Tích Tích chắc chắn đều khắc ghi ân tình của cô nương.” Nói xong, nàng lại chôn đầu xuống, thật lâu không đứng dậy.
Yến Nương khom lưng
nâng nàng dậy, trên mặt đã không còn tươi cười như thường, thay vào đó
là thái độ nghiêm túc khó có được, “Tưởng cô nương, ngươi vì cái gì cho
rằng Trình đại nhân sẽ yêu cầu ta trợ giúp chứ?”
“Đại nhân trên có song thân ca tẩu, dưới có ấu tử vòng đầu gối, nhưng” nàng
chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh trăng mới dò ra khỏi mây đen, “Ta luôn cảm
thấy ngài ấy thật cô đơn.”
“Cô đơn?”
“Lòng ngài ấy và người khác không giống nhau. Ngài ấy ưu quốc thương dân,
thường lo công đạo không còn, nhưng Yến cô nương, người trong quan
trường nếu một lòng theo đuổi công đạo, thì lành ít dữ nhiều. Mỗi khi
thấy ngài ấy vì nước vì dân mà ưu tư, ta sẽ thống hận bản thân vô dụng,
rõ ràng ở bên người nhưng lại không thể giúp ngài ấy việc gì. Hiện tại
đến ở bên cạnh ngài ấy ta cũng không làm được,” nàng nhìn về phía Yến
Nương, đôi mắt chưa khô nước mắt lại đột nhiên bốc cháy lên hy vọng,
“Nhưng cô nương không giống thế, ngươi đa mưu túc trí, trợ giúp đại nhân giải quyết nhiều vụ án phức tạp như vậy, nếu có ngươi nguyện ý giúp đỡ
thì ta có đi cũng an tâm.”
“Thật sự tin ta?” Yến Nương nhìn thẳng nàng, đôi mắt đen nhánh, tròng mắt rực rỡ lung linh.
Tưởng Tích Tích tiến lên nắm lấy tay nàng, “Ta đương nhiên tin ngươi, Yến cô
nương, ngươi đồng ý có phải hay không?” Nàng nhìn Yến Nương, trong mắt
đều là chờ đợi.
Yến Nương còn không kịp
trả lời thì cửa viện đã bị đẩy ra, Tưởng Tích Tích bị hù nhảy dựng,
trường kiếm trong tay đã rút ra một nửa, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh
thon dài kia thì nàng lại cắm nó vào vỏ, “Đại nhân?”
“Đi thôi, xe ngựa đã chờ ở cửa sau.” Hắn đi lên trước, lấy tay nải của Tưởng Tích Tích.
Tưởng Tích Tích một phen giữ chặt tay nải, hai người tựa như kéo co, đem cái bao treo giữa không trung.
“Thuộc hạ tự đi được, bằng không, sẽ liên lụy đến đại nhân.”
“Cửa thành có người của triều đình gác, ngươi làm sao ra ngoài?”
“Thuộc hạ tự có cách, không phiền đại nhân lo lắng.”
“Tưởng Tích Tích, hiện giờ, ta nói ngươi không nghe nữa có phải không?”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Trình Mục Du lóe ra ánh sáng khiến người ta sợ
hãi, đột nhiên, ánh sáng kia biến mất, hắn đem tay nải túm lại, thanh âm cũng mềm như bông, “Ngươi giấu ở trong xe ngựa, ta vốn là phải về Biện
Lương tế tổ, bọn họ sẽ không nghi ngờ.”
Tưởng Tích Tích vẫn bất động, hai chân như mọc rễ trên mặt đất. Yến Nương nhẹ nhàng đi lên trước, “Tưởng cô nương, ngươi cứ việc cùng Trình đại nhân
đi ra ngoài, nơi này có ta, ngươi yên tâm, chuyện ngươi đào hôn sẽ không liên lụy đến Tân An phủ.”
“Yến cô nương……”
“Vừa rồi ngươi còn nói tin ta, sao giờ đã đổi tâm ý rồi hả?”
Tưởng Tích Tích nhìn nàng thật sâu rồi cuối cùng cũng đáp ứng, vừa muốn theo
Trình Mục Du rời đi thì trong tay đã có thêm một cái hương bao.
“Bên ngoài mưa gió nhiều, thứ này để cô phòng thân.”
Ngón tay lập tức cảm nhận được độ ấm của Yến Nương, Tưởng Tích Tích lại đỏ
hốc mắt, nàng xoa xoa đôi mắt, đôi tay ôm quyền, “Cô nương, Tích Tích đi rồi, nếu có duyên thì dù trời cao đường xa, chúng ta nhất định sẽ gặp
lại.”
Bóng dáng hai người bị bóng đêm
giấu đi, Hữu Nhĩ từ trong phòng đi ra, đến bên cạnh Yến Nương, “Cô
nương, Vương Kế Huân bị chém đầu, triều đình vì sao đem tức giận đổ lên
đầu một bộ khoái nho nhỏ chứ?”
Yến Nương
hừ lạnh một tiếng, “Tân An phủ đem Vương Kế Huân bêu đầu thị chúng, bá
tánh cả nước không ai không biết, trong lúc nhất thời dân tâm phấn chấn, nghe nói, ngõ lớn ngõ nhỏ ở Biện Lương đều bật lửa đốt pháo ăn mừng,
lão hoàng đến kia sao lại không biết. Vì đón ý nói hùa dân ý, thu phục
dân tâm, hắn đương nhiên không thể công khai trút giận lên Tân An phủ,
ngược lại còn phải phong thưởng Trình Mục Du. Nhưng ngấm ngầm hắn lại
không nuốt được cơn tức này. Trình Mục Du trước mặt giám trảm quan lại
chặt đầu đệ đệ của vợ hắn, hắn làm sao chịu bỏ qua, vì thế hắn liền dùng cái chiêu là các hoàng đế xưa nay thích dùng, tứ hôn.”
“Khó xử không được nam nhân, liền khó xử nữ nhân hắn quý trọng, tên hoàng đế này cũng thật âm ngoan.” Hữu Nhĩ căm giận nói.
Yến Nương thở dài, ánh mắt xuyên qua bóng đêm thâm thúy, “Ta cũng dự đoán
được hắn sẽ không chịu bỏ qua nhưng không nghĩ tới hắn lại tính đến trên người Tưởng cô nương. Nàng mới có mười sáu tuổi, thật sự không đáng
phải chịu cực khổ sâu nặng như vậy.”
“Mười sáu tuổi, quá trẻ, còn không già bằng một cọng lông của ta.” Hữu Nhĩ
bẹp miệng, nhổ một cọng lông, ném lên không trung rồi nhìn nó rơi xuống, “Nhưng mệnh số khó liệu, vận mệnh nàng đã như thế, cô nương cũng không
cần tự trách.”
“Mệnh?” Yến Nương quay đầu đi vào trong phòng, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh, “Ta cũng
không tin cái này cho dù có thì ta cũng sẽ phải tranh một hồi, xem ai
thắng ai.”
***
Xe ngựa xuyên qua
con phố, tiếng vó ngựa thanh thúy vang dội, đánh vỡ đêm dài yên tĩnh.
Tưởng Tích Tích nhẹ nhàng vén rèm lên, nhìn cảnh trí quen thuộc bên
ngoài, nước mắt rốt cuộc đổ rào rào xuống, rớt ở trên mặt Tấn Nhi đang
nằm trong ngực nàng.
Xe rẽ ở ngõ phía
trước, người cửa sổ chiếu ra một mạt màu son, hai mắt đẫm lệ mông lung
của nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hắn ngồi ở ven đường, trong lòng ngực ôm một tấm da người hơi mỏng, đang hát nhẹ một khúc hát.