Tưởng Tích Tích đột
nhiên ngồi thẳng thân mình, ngón tay gắt gao bám lấy cửa sổ: Là Tần Ứng
Bảo, hắn ôm tấm da người của Tạ Tiểu Ngọc, ngồi ở bên đường nhẹ hát cái
gì đó, tơ liễu bay tán loạn, từ giữa không trung xoay vòng rơi xuống,
phủ trên đầu trên mặt hắn nhưng hắng chẳng để ý, chỉ đem da người nọ gắt gao ôm lấy, phảng phất như đang ôm cả thiên hạ.
Xe ngựa chạy như bay mà qua, thẳng đến khi không thấy thân ảnh của hắn nữa Tưởng Tích Tích mới mềm nhũn người, nằm liệt trong xe, tự giễu cười
nói: Trước kia ta còn đồng tình với ngươi, hiện tại xem ra, chúng ta
cũng chẳng khác gì nhau, một người cùng người yêu thương âm dương cách
biệt, một người vì trốn tránh tứ hôn mà lưu lạc thiên nhai, cũng coi như là đồng mệnh tương liên.
Cửa thành tối
om đã ở phía trước, Tưởng Tích Tích vội buông mành, Trình Mục Du xuống
xe cùng binh lính gác cửa thành nói vài câu, sau đó xe lại tiếp tục đi,
một đường tới hướng Tây Nam. Lúc trời hơi sáng thì xe ngựa dừng lại.
Tưởng Tích Tích ôm Tấn Nhi xuống xe, lưu luyến hôn lại hôn lên mặt hắn,
“Tấn Nhi, ngươi phải nghe lời cha, đọc sách cho tốt, trưởng thành thì
đền đáp quốc gia, giống cha vậy, làm rường cột nước nhà.”
“Tỷ tỷ, ngươi muốn đi đâu, vì sao không bồi Tấn Nhi?” Tấn Nhi bĩu môi nghẹn ngào, nước mắt dính đầy mặt.
“Ta…… Ta cũng không biết phải đi đâu, nhưng tỷ tỷ bảo đảm, vô luận ở chỗ nào
thì trong đầu sẽ đều nghĩ đến Tấn Nhi, nhớ Tấn Nhi, vĩnh viễn đem ngươi
đặt ở trong lòng.”
Hai người ôm nhau khóc thành một đoàn, Trình Mục Du chờ bọn họ khóc đủ rồi, lúc này mới đi
lên, nhìn Tưởng Tích Tích, đem một phong thư giao cho nàng, trong giọng
nói là những lời bình tĩnh sau khi đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, “Ngươi
cứ đi về phía tây nam cưỡi ngựa khoảng nửa tháng thì sẽ tới đất Thục,
tới nơi đó rồi thì ngươi tìm một nơi gọi là trấn Thanh Thủy, đem thư này giao cho một hộ họ Phàn, bọn họ thấy tin thì sẽ tự động lưu ngươi lại.
Đất Thục đồ ăn ngon, cảnh trí đẹp, ngươi ở đó du sơn ngoạn thủy, ăn uống hưởng lạc, nửa năm sau ta sẽ đến đón ngươi về.”
Tưởng Tích Tích nhéo phong thư, tay run run, “Đón…… Đón thuộc hạ về sao? Thuộc hạ còn có thể trở về sao?”
Khóe miệng Trình Mục Du hơi hơi nhếch lên, “Ta đã nghiên cứu mấy ngày, phát
hiện ra cả người hắn đầy vết nhơ, nếu muốn bắt lấy sai lầm của hắn thì
không hề khó……”
“Đại nhân, ngài không thể vì thuộc hạ mà mạo hiểm.”
“Kể cả không phải vì ngươi thì người này cũng không thể lưu được,” Trình
Mục Du hai tay đè lại bả vai nàng, nhẹ nhàng cười, “Ngươi không cần lo
lắng, đả thương địch thủ một ngàn, cũng không nhất định sẽ phải tự tổn
hại tám trăm, chuyện ở đây cứ giao cho ta, ngươi cứ an tâm đi đất Thục
chờ là được.”
Tưởng Tích Tích cắn môi
dưới, nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó nhảy lên ngựa, lại một lần nữa nhìn
Trình Mục Du cùng Tấn Nhi rồi mới quất vào mông ngựa, đi đến hướng Tây
Nam.
Tấn Nhi lôi kéo tay Trình Mục Du, “Cha, Tích Tích tỷ tỷ không lâu sau liền trở về, đúng không?”
“Nhất định.”
***
Mưa gió hơn hơn mười ngày, Tưởng Tích Tích rốt cuộc đi vào đất Thục, nơi
này khí hậu ướt át, độ ấm cũng cao hơn phía bắc không ít, thái dương
chói chang treo cao, khiến đám ve đều bị đánh thức, cùng nhau gào lên
bài ca mùa hè.
Tưởng Tích Tích bị oi bức
khó nhịn, vội từ trên ngựa nhảy xuống, tay làm thành mái che nắng nhìn
về phía trước. Phía trước, là một mảnh vườn trà xanh mượt, mùa xuân cây
trà bỏ đi cây lá màu xanh, lộ ra xiêm y xanh thẫm, lại có mầm non kiều
nộn, giống như một vùng biển xanh, vô cùng mát mắt.
“Hẳn chính là nơi này.” Trong lòng nàng âm thầm tự nhủ, vừa rồi nàng có tìm
người hỏi đường, người nọ nói trấn Thanh Thủy chuyên trồng trà nuôi tằm, nếu thấy được vườn trà thì trấn kia cũng không còn xa nữa.
Tưởng Tích Tích trong lòng vui vẻ, sau đó lại có vài phần thấp thỏm: Cũng
không biết Phàn Khánh Phong kia rốt cuộc là người nào, cùng Trình đại
nhân có quan hệ gì, có nguyện ý lưu nàng lại đây trốn tránh tứ hôn của
triều đình không. Nếu hắn có điều cố kỵ, cự tuyệt nàng, vậy sau đó nàng
phải làm sao để có một đường sinh cơ đây?
Đang nghĩ ngợi thì con ngựa phía sau đột nhiên không kiên nhẫn dẫm dẫm chân. Tưởng Tích Tích quay đầu lại đi vuốt ve lông mao nó, lại phát hiện sau
lưng sắc trời không biết từ khi nào đã tối đen, từng đám mây đen từ xa
kéo đến, chỉ chốc lát sau đã nhuộm đen bầu trời, gió lạnh cũng từ khe hở u ám mà luồn qua, nháy mắt đã đem quần áo ướt mồ hôi của nàng thổi khô.
Tưởng Tích Tích run lập cập, trong lòng nói thời tiết nơi này quả nhiên khác
phía bắc, thay đổi bất thường, vừa rồi mặt trời còn nhô cao, chưa đi
được vài bước thì mưa gió đã sắp đến.
Đang nghĩ ngợi thì nước mưa đã rơi trên người, nàng vội vàng lấy đấu lạp ra, tung người lên ngựa, đá vào mông nó, thẳng hướng vườn trà chạy tới.
Nhưng nàng đã xem nhẹ khoảng cách từ chỗ đó đến vườn trà, nhìn thì không xa, kỳ thật lại cách nàng một ngọn núi. Chỉ vì vườn trà kia quá lớn,
trải khắp cả quả núi vô cùng vô tận nên mới tạo ra ảo ảnh thị giác, chứ
nếu vòng qua chân núi thì cũng mất đến cả canh giờ.
Ở trong mưa chạy băng băng mười lăm phút nàng mới rốt cuộc đi tới chân
núi, chỉ là, con ngựa nước mưa quấy nhiễu đến nôn nóng bất an lại càng
đi càng chậm, đường núi lầy lội, nó đi vài bước liền dừng, sau khi đi
mấy chục thước thì không chịu nghe lời liền dừng lại, không nhúc nhích,
không muốn đi về phía trước dù chỉ nửa bước.
Tưởng Tích Tích móc ra một thanh lương khô phóng tới bên miệng nó. Nó ăn, vừa lòng phun ra hai làn khói trắng nhưng vẫn nhất quyết không đi, vẫn vẫy
bọt nước, yên tâm thoải máoi hưởng thụ sự an ổn dưới bóng cây.
Tưởng Tích Tích thở dài một tiếng, “Thôi được rồi, ta biết mấy ngày liền bôn
ba, ngươi cũng mệt mỏi, chúng ta tìm chỗ nghỉ chân, chờ mưa tạnh thì lại đi vậy.”
Nói xong, nàng bước chân về
phía trước xem, hy vọng có thể tìm được một chỗ che mưa. Không nghĩ đến
thật đúng là có, trong đám cây cối mơ hồ có một mảnh tường hồng, bên
trong tường còn có nóc nhà nhòn nhọn màu xám, nghiễm nhiên là một ngôi
miếu trên núi.
Tưởng Tích Tích hưng phấn
mà vỗ lên lưng con ngựa một phách, “Đồ lười, đi thôi, phía trước có tòa
miếu nhỏ, chúng ta đi vào nghỉ chân một chút, nói không chừng còn có thể cho ngươi lấy một chén nước uống.”
Con
ngựa giống như nghe hiểu lời nàng, không hề chơi tính tình mà bị chậm rì rì theo nàng đi đến ngôi miếu kia, được một lúc thì bọn họ đã đến cửa
ngôi miếu nhỏ.
Cửa mở ra, liếc mắt một
cái nhìn lại, chỉ thấy ba gian đại điện, một gian chính hai gian phụ,
bên hai tòa bên cạnh khóa cửa, chỉ có tòa chính ở giữa là mở. Bên trong
có một bức tượng điêu khắc, nửa người trên ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ, nửa người dưới thì thấy quần áo xanh lá, cùng giày nhìn ra là nam
tư.
Tuy không biết trong miếu cung phụng
ai nhưng Tưởng Tích Tích vẫn ở trước cửa khom lưng hành lễ, “Đắc tội
tiên gia, ta đi ngang qua, đột nhiên gặp mưa, muốn mượn một góc mái hiên để che mưa, mong ngài không phiền lòng.”
Nói xong, nàng liền nắm con ngựa đi vào miếu, đi đến phía trước đại điện mới nhìn thấy toàn bộ hình dáng của bức tượng kia.