Lúc sắc trời còn
chưa rõ, hai gã sai vặt trông cửa hoang mang rối loạn chạy vào Tê Phượng Lâu, bọn họ thấy ma ma bên người Hoa Cô là Chu Thẩm Nhi thì vội lôi kéo cánh tay nàng ta hỏi: “Hảo tỷ tỷ, cô cô, cô cô đâu rồi?”
Chu Thẩm Nhi không kiên nhẫn nhìn bọn họ một cái, “Canh giờ này thì cô cô khẳng định còn đang ngủ a.”
“Lão nhân kia đã tắt thở,” hai người đè thấp thanh âm, thần sắc sợ hãi, “Tối hôm qua chúng ta y theo lời cô cô phân phó, đem hắn mang đến chuồng
ngựa đánh cho một trận, lại đem cứt ngựa nhét đầy miệng hắn, sau đó rời
đi nhưung hôm nay quay lại thì phát hiện mắt hắn trợn trắng, tứ chi cứng đờ, đã chết đã lâu, khả năng…… Là bị cứt ngựa sặc chết.”
“Cô cô còn chưa tỉnh, ai dám đi kêu nàng ta,” Chu Thẩm Nhi liếc trắng hai
kẻ kia, “Hai ngươi cũng thật là, người chết ở Tê Phượng Lâu còn ít sao
mà gặp chuyện lại vẫn hoảng loạn như thế? Trương đại hộ là một kẻ cô
đơn, chết rồi cũng không ai đi tìm hắn. Các ngươi đem hắn băm ra rồi tùy tiện tìm một chỗ để chôn là được. Loại việc nhỏ này không cần quấy rầy
đến cô cô.”
“Này…… Được không?” Hai gã sai vặt hai mắt nhìn nhau.
“Có cái gì không được, các ngươi đã quên cái vị Hứa thiếu gia năm trước đắc tội cháu trai của quốc cữu gia, một hai phải cùng hắn đoạt cô nương,
còn không phải bị cô cô một gáo gõ nát sọ sao? Hứa gia tốt xấu gì cũng
là nhà giàu đâu nhưng cái rắm cũng không dám phóng, đối với bên ngoài
chỉ nói là nhi tử phát trọng bệnh mà chết. Một cái lão điên như thế thì
còn gì mà phải lo lắng.”
Nghe nàng ta
nói như vậy, hai cái gã sai vặt nhất thời yên lòng, bọn họ cười theo,
“Chúng ta đây liền thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn đem hắn lôi đi. Làm
phiền ngài chờ cô cô tỉnh thông báo cho nàng một tiếng.”
“Không có tiền đồ.” Chu Thẩm Nhi dậm dậm chân, đem tro bụi trên mặt đất bay lên bám đầy giày bọn họ.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao Hoa Cô mới từ phòng ngủ đi ra. Tâm tình
của nàng ta nhìn qua thật tốt, không âm trầm như hôm qua. Thấy sắc mặt
nàng ta không tồi, Chu Thẩm Nhi mới nhanh bước đến đón, rồi thì thầm vào tai nàng chuyện của Trương đại hộ. Nghe được tin Trương đại hộ đã chết, Hoa Cô cũng không tỏ biểu tình gì, miệng thậm chí còn khẽ nâng lên, “Để bọn họ xử lý tốt thi thể là được. Tân An phủ gần đây nhìn chằm chằm ta
rất gắt gao.”
“Cô cô, có chuyện gì mà
cao hứng thế. Ngài nói ra để ta cũng vui theo a.” Chu Thẩm Nhi cười đến
nỗi da mặt nhăn như quả hạch đào.
Hoa Cô xoa hai tay với nhau, ngoài miệng ha ha cười nói, “Cũng không có gì,
bất quá tối hôm qua ta nằm mộng, trong mộng thực sự thống khoái cho nên
mới tâm bình khí thuận ngủ đến canh giờ này.”
Chu Thẩm Nhi lại tiến về phía trước, đem một ly trà xanh qua, “Cô cô mơ thấy cái gì?”
Hoa Cô nhấp một ngụm trà, khóe miệng và đuôi lông mày đều là ý cười, “Ta a, mơ thấy cháy.”
“Kia chính là mộng đẹp a. Cháy biểu thị tài vận mở rộng ra, khẳng định là
ông trời nghĩ đến cô cô, muốn báo cho ngài là sinh ý của Tê Phượng Lâu
sẽ ngày một tốt, làm ngài không phải phiền lòng.” Chu Thẩm Nhi ngữ khí
vô cùng khoa trương.
“Nhưng trận hỏa này lại không phải một trận cháy đơn giản,” Hoa Cô cười đến nếp nhăn càng
sâu hơn, làm như muốn chui ra khỏi làn da dày son phấn của nàng ta, “Ta
mơ thấy tiệm quan tài đối diện cháy a, tất cả đều cháy đến không còn lại chút gì,” nàng nhìn Chu Thẩm Nhi đang nghẹn họng nhìn trân trối, “Ngươi nói, mơ thấy quan tài bị thiêu thì có phải có ngụ ý tốt hay không?
Thăng quan phát tài, một cái cũng không rơi nha.”
Chu Thẩm Nhi ngây ra một lúc. Nàng ta đi theo Hoa Cô bên người đã nhiều
năm, biết nàng kia thần quỷ không tin, tất nhiên là sẽ không đối với một giấc mộng sinh ra phản ứng quá lớn. Lấy tính tình của Hoa Cô thì sau
khi bị người ta tính kế như vậy thì tất muốn trả lại gấp mười lần. Chu
Thẩm Nhi quay đầu nhìn Hoa Cô, “Cô cô, ngài ý tứ là?”
Hoa Cô nhìn bầu trời trong suốt bên ngoài, “Đã nhiều ngày trời hẳn là không mưa đi?”
“Đúng là không giống bộ dáng sẽ có mưa a.”
“Cửa hàng kia tất cả đều là quan tài, nếu thêm một mồi lửa thì có phải một
phen sẽ cháy hết không?” nàng ta chậm rãi đứng lên, híp lại đôi mắt đầy
tàn nhẫn nói, “Coi như ta là vì địa chỉ mới của Tê Phượng Lâu mà khai
trương chúc mừng. Đốm lửa này, nhất định phải cháy càng vượng càng tốt.”
Vài ngọn ngọn gió đêm từ ngoài phòng
thổi tới, đem cửa thư phòng đang khép hờ mở ra. Trình Mục Du nghe tiếng
thì nhíu nhíu mày, từ án thư đứng lên, muốn đi qua đóng cửa lại một lần
nữa. Hắn nhìn thấy bên tường viện nhà đối diện chậm rãi xuất hiện một
thân ảnh. Người nọ trong tay cầm một cái giỏ tre, đang bò lên một cây
thang ngắt nho chín. Trình Mục Du bước ra khỏi cửa, cao giọng hô, “Yến
cô nương.”
Yến Nương bị tiếng của hắn
làm sợ tới hắn cả người nghiêng sang một bên, suýt thì ngã từ trên cây
thang xuống. Nàng miễn cưỡng ổn định lại cả người, “Trình đại nhân đột
nhiên lên tiếng như vậy, thật đúng là dọa chết người.”
“Thất lễ, thất lễ,” Trình Mục Du đi đến tường viện, lại thấy đầy đầu Yến
Nương là mồ hôi thì liền nhẹ giọng nói, “Ta nơi này có một ít thuốc
chống nhiệt, cô nương nếu cần thì kêu Hữu Nhĩ qua lấy.”
Yến Nương nghiêng đầu hướng hắn cười, “Ta chỉ là thể nhiệt, nhưng có người trong lòng hiện tại đang như bị hỏa thiêu đó.”
Trình Mục Du nhấp môi, “Cô nương lại muốn ám chỉ cái gì vậy?”
“Trình đại nhân ra một chiêu cờ tốt như vậy, không uổng một binh một tốt đã
làm tân lâu của Hoa Cô khai không được. Đại nhân tâm tư kín đáo, Yến
Nương bội phục a.”
“Cô nương đã đoán được đây là ta cố ý an bài?”
“Cửa hàng kia hoang phế nhiều năm, đột nhiên ở trước ngày Tê Phượng Lâu khai trương đã qua tay cho người khác rồi lắc mình biến thành tiệm quan tài. Thời gian khéo như vậy thì chỉ sợ là trừ bỏ Tân An phủ âm thầm ra tay,
cũng không có khả năng khác đi.” Yến Nương vừa nóiv ừa lột vỏ một quả
nho bỏ vào trong miệng, “Thật ngọt, đại nhân có muốn nếm thử không?”
“Đa tạ cô nương,” Trình Mục Du không khách khí, hắn đi đến ven tường, giơ
tay ra đón lấy chùm nho Yến Nương đưa qua, vỏ cũng không lột mà đã bỏ
mấy quả vào miệng, “Thật sự rất ngọt.”
“Đại nhân tựa hồ như có tâm sự?” Yến Nương nhìn hắn, phát hiện biểu tình trên mặt hắn ngưng trọng hơn vừa nãy nhiều.
“Ta nghĩ nếu cô nương có thể nghĩ ra thì Hoa Cô cũng nhất định nghĩ tới, cho nên không khỏi có chút lo lắng.”
Lời hắn còn chưa dứt thì đã nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng bước
chân vội vã, “Đại nhân, không tốt rồi,” Sử Kim đi từ xa tới, bất chấp lễ tiết mà sút va vào trên người Trình Mục Du, “Cửa hàng…… Cháy……”
“Cái gì?” Trình Mục Du đại kinh thất sắc, “Sao lại thế này?”
Sử Kim nói lắp bắp, “Buổi tối hôm nay có một lão đầu nhi tới nói bạn già
của mình nửa đêm đi nên muốn mua quan tài. Nhưng hắn chỉ có một mình,
không con cháu nên không thể đem cái quan tài nặng như thế một mình chở
về vì thế chủ tiệm liền cùng mấy cái tiểu nhị dùng xe ngựa nhà mình giúp hắn trở quan tài về. Mấy người chúng ta nhớ kỹ lời đại nhân dặn dò, nửa bước cũng không rời chủ tiệm, sợ bọn họ bị người của Hoa Cô người tính
kế nhưng không nghĩ tới người không bị tính kế mà là cửa hàng gặp tao
ương a.”