“Ngọn lửa kia cháy lớn đến nỗi ngoài thành mấy dặm cũng nhìn thấy, hai cửa hàng ở liền kề
cũng bị thiêu, may mà cứu đúng lúc nên mới không có người bị thương, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.”
“Nhất định là Hoa Cô làm ra,” Trình Mục Du đem chùm nho trong tay siết đến
nước chảy giàn giụa, “Phái người đi điều tra lão đầu đi mua quan tài
kia, tám chín phần hắn là người của Hoa Cô.”
Sử Kim đáp ứng lui xuống, Trình Mục Du ở trong viện ngây ngốc thật lâu cũng không đem chùm nho trong tay ném xuống.
“Thật là đối thủ khó chơi.” Giọng Yến Nương từ đối diện truyền đến khiến
Trình Mục Du sửng sốt. Lúc này hắn mới nhớ ra nàng vẫn đứng ở đó, thấy
hết biểu cảm của mình từ kinh hoảng thất thố đến mặt xám mày tro.
“Không chỉ là khó chơi, nàng căn bản là ỷ vào có người ở sau lưng mà không hề
sợ hãi. Người như vậy thì có thể làm được chút chuyện mà người khác
không dám làm, bởi vì nàng ta biết, ta căn bản là không làm gì được
mình.” Ngữ khí của hắn có chút ủ rũ.
“Cho nên đại nhân chuẩn bị từ bỏ?”
Trình Mục Du ngẩng đầu, giữa mày vẫn giữ nguyên kiên định, “Ta sẽ bồi nàng ta đến cùng. Thua một lần này ta liền đi bước khác, càn khôn này luôn có
một ngày xoay chuyển,” hắn vỗ vỗ bàn tay dính nước nho, “Chỉ là chùm nho này đều hỏng rồi, Yến cô nương, có thể lại cho ta một chùm khác không?”
Mấy cái gã sai vặt đem bình phong nâng vào đại môn, đoan đoan chính chính
bày biện ở phía trước nhà chính. Trên vải vóc màu trắng có mấy bông hoa
đang liều mạng vươn cánh hoa ra bên ngoài, nhụy hoa sắc vàng nhạt như ẩn như hiện. Tụi nó vô cùng kiều mỹ, nhưng vẫn không thể khiến cho mấy
người kia vui. Bọn sai vặt đều nổi một tầng da gà, ánh mắt nhìn nhau,
không hiểu sao Hoa Cô một có bộ dáng thỏa thuê đắc ý như thế khi nhìn
bức bình phong này, nhưng cũng không dám nói ra. Mãi đến khi ra khỏi cửa thì mấy người mới bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
“Cảm giác được cái gì không thích hợp sao?”
“Đâu chỉ là không thích hợp nhi, ta vừa rồi sợ tới mức thiếu chút nữa muốn
chạy mất. Thứ đó sao lại lạnh như vậy, hàn khí đâm vào xương cốt. Cũng
không biết cô cô lấy đâu ra cái thứ đó chứ.”
“Đâu chỉ là lạnh a, ta vừa rồi giống như nghe được có người nào vẫn luôn đi
theo sau lưng lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì, nhưng quay đầu lại thì nửa
bóng người cũng không thấy.”
Hoa Cô vừa
uống rượu vừa thưởng thức bức bình phong trước mặt. Nàng ta mới đánh trả lại được một đòn nên vô cùng đắc ý, hoàn toàn không chú ý thấy các cô
nương vừa rồi còn đi xung quanh thì nay đã lên lầu hết, chỉ để lại nàng
và Chu thẩm hai người ngồi ở đại sảnh xa hoa.
“Ngày mai tìm đội múa sư tử lại đây, ở cửa làm một trận ầm ĩ lên, lại để các
cô nương ra cửa đứng. Ta tin đám đàn ông già trẻ đó đã sớm thèm, rất
nhanh sẽ tìm tới cửa.” Hoa Cô uống đến hai má hồng lên, miệng toàn mùi
rượu phân phó Chu thẩm bên người.
“Mọi
việc đều đã an bài, bảo đảm nơi này ngày mai sẽ chật kín người.” Chu
thẩm lại rót cho nàng ta ly rượu, “Bất quá, Tân An phủ bên kia……”
“Ta đã suốt đêm an bài lão nhân kia rời đi, kể cả Trình Mục Du có đào ba thước đất cũng không đào được bóng người nào.”
“Cô cô thần cơ diệu toán, Trình huyện lệnh tuổi còn trẻ, sao có thể là đối thủ của ngài chứ?”
Hoa Cô khóe miệng nhếch lên, “Thằng nhãi đó cứ muốn đối nghịch với ta, chờ ta bắt được cơ hội sẽ thu thập hắn……”
“Hí hí hí hí……” Ngoài cửa sổ lộ ra vài tiếng ngựa hí vang, Hoa Cô ợ một
cái, mơ mơ màng màng hỏi: “Ngựa sao lại chạy ra, mau đem nó đuổi về đi.”
Chu thẩm hướng bên ngoài hô vài tiếng, lại phát hiện không có ai trả lời
nên đành tự mình đi xuống. Nàng thấy bên dưới ánh trăng có một con ngựa
trắng đang vừa phun khí vừa đá đá thì hùng hùng hổ hổ đi về phía nó dắt
dây cương đi tới hậu viện.
“Những tên
lười chảy thây đó không biết chết ở đâu rồi. Chờ lão nương tìm được bọn
họ, nhất định làm cho bọn họ ăn một trận đòn mới được.” Nghĩ đến đây,
nàng hung hăng đá lên bụng con ngựa một cái, thẳng đến khi nó bị đau kêu lên thì mới cảm thấy hả giận.
Tới chuồng ngựa, Chu thẩm đá văng cửa rồi hướng mông con ngựa đạp một cái nhưng
con ngựa kia vẫn dậm dậm chân, đứng ở tại chỗ không động đậy. Chu thẩm
bực, nâng váy lại hướng cái mông của nó đá thêm một cái. Con ngựa chỉ hí vang, ăn vạ trước cửa không chịu đi vào.
Chu thẩm đi vào trong chuồng ngựa nhìn nhìn, thì phát hiện trong đó không
có một giọt nước nào, lúc này nàng ta mới biết con ngựa khát nước nên
mới chạy ra. Nàng ta nhịn không được chửi bậy lên, “Đám chết tiệt, một
lũ quỷ lười, nước cũng không thèm thêm vào.” Nàng ta tức giận đi đến một bên giếng nước, kéo một thùng nước đi lên, phí sức chín trâu hai hổ mới nâng thùng nước đến bên con ngựa trắng, “Uống đi, uống đi, uống chết
ngươi đi, cái đồ súc sinh này.”
Con ngựa
trắng kia thấy thùng nước thì quả nhiên tinh thần tỉnh táo. Nó vùi đầu
vào thùng nước uống ùng ục, một hơi uống hết nửa xô.
“No rồi? Hiện tại vui vẻ trở về rồi chứ hả?” Chu thẩm thấy con ngựa ngẩng
đầu, lại một lần nữa mở chuồng ngựa, đạp vào mông nó một cái.
“Đau, nhẹ chút.”
Một thanh âm quen thuộc truyền đến, đem Chu thẩm sợ tới mức giật mình, đứng tại chỗ không dám cử động.
“Ai? Là ai?” Qua một lúc lâu, nàng ta mới quay đầu nhìn trái phải, “Ai đang nói chuyện?”
Như là đáp lại nàng ta, con ngựa trắng phát ra một tiếng kêu, “Ta mặc dù
đến nhầm địa phương, cũng không thể bị các ngươi làm nhục như thế. Đến
tột cùng thì hai cha con chúng ta kiếp trước tạo nghiệt gì mà đều có kết cục chết không có người nhặt xác chứ?”
Chu thẩm há miệng thật lớn, thật lâu không có cách nào ngậm miệng lại. Đêm
hè nóng bức nhưng sau lưng nàng ta lại là một mảnh lạnh lẽo, cẳng chân
ngăn không được run run, thiếu chút nữa liền quỳ trên mặt đất.
“Ngươi là…… Trương…… Trương đại hộ?”
Con ngựa trắng lần này không có trả lời, nó gõ gõ bốn cái móng ngựa “Lộc
cộc” trên mặt đất, khiến từng đợt bụi tung lên. Chu thẩm thấy thùng gỗ
trước mặt phản chiếu phần đầu của con ngựa, nhưng đó đâu phải đầu ngựa
mà là cái đầu của Trương đại hộ. Đầu hắn vết thương chồng chất, hai mắt
hắn lồi ra, đột nhiên nghiêng mắt nhìn mình.
Sáng sớm hôm sau, Chu thẩm thi thể mới được người của Tê Phượng Lâu phát
hiện. Nàng ta nằm ở trong chuồng ngựa, cả người đều là vết thương, rõ
ràng là bị con ngựa dẫm lên. Nhưng nàng ta chết không phải do vết thương đó mà là trong miệng nàng ta nhét đầy phân ngựa, cả miệng căng ra, đôi
mắt lồi ra. Nàng ta chết giống hệt Trương đại hộ, đều là bị phân ngựa
sặc chết.
Thấy nàng ta chết như vậy, mấy
gã sai vặt sợ tới mức hồn vía lên mây, Hoa Cô lại bất động thanh sắc để
bọn họ dọn thi thể đến nhà xí ở hậu viện rồi đợi đến tối đưa đến nơi hẻo lánh xử lý. Nàng ta sợ tin Chu thẩm chết truyền ra ngoài thì sẽ ảnh
hưởng tới sinh ý của Tê Phượng Lâu cho nên mới muốn đem tin nàng ta chết áp xuống.
Trong lúc rối ren, Hoa Cô
không chú ý tới mấy đóa hoa trên bình phong giống như những yêu vật đã
hút no máu, cánh hoa no đủ thon dài phát ra từng đạo bạch quang yêu dị.