Tận Cùng Là Cái Chết

Chương 6

THÁNG THỨ NHẤT - MÙA ĐÔNG

NGÀY THỨ NĂM

Giấc mơ làm Renisenb không ngủ lại được. Nàng chỉ ngủ chập chờn sau đó và về sáng thì không ngủ được nữa. Nàng bị ám ảnh bởi một cảm giác mơ hồ, tăm tối về một tội ác sắp đến một cách cấp thiết.

Nàng dậy sớm và ra khỏi nhà. Theo thói quen, chân nàng bước về sông Nile. Những người ngư phủ đã ra sông trên những chiếc thuyền lớn chèo mạnh nhịp về phía Thebes. Có những chiếc thuyền nhỏ hơn với những cánh buồm phất phới dưới làn gió nhẹ trên sông.

Một cái gì đó làm quặn tim Renisenb. Có một nỗi khao khát về một cái gì đó mà nàng không thể gọi tên. Renisenb nghĩ "Mình cảm thấy... Mình cảm thấy...". Nhưng nàng không rõ nàng cảm thấy cái gì. Nàng không tìm ra những từ thích hợp với cảm giác mình. Nàng nghĩ "Mình muốn, nhưng mình muốn gì nhỉ?"

Phải chăng nàng muốn có Khay? Khay đã chết và chẳng bao giờ trở lại. Nàng tự nhủ "Mình sẽ không nghĩ đến Khay nữa. Ích gì? Tất cả đã hết rồi?

Rồi nàng chú ý đến một khuôn mặt khác cũng đang nhìn theo những chiếc thuyền chèo về phía thành Thebes. Một vẻ gì trên khuôn mặt đó. Một cảm xúc nào đó được biểu hiện bằng chính sự bất động làm cho Renisenb rung cảm. Liền đó nàng nhận ra khuôn mặt Nofret.

Nofret ngắm nhìn dòng sông Nile. Nofret một mình. Nofret đang suy tư về gì nhỉ?

Renisenb chợt giật mình khi bỗng nhận ra rằng nàng cũng như những người trong nhà biết rất ít về Nofret. Họ thừa nhận nàng như một người lạ - một kẻ thù mà nàng không hề tò mò chú ý đến đời sống cũng như môi trường từ đó nàng rời bỏ để đến đây.

Renisenb chợt nghĩ hẳn thật là buồn cho Nofret. Cô độc không bạn bè, vây bọc chung quanh là những kẻ thù ghét nàng.

Chầm chậm, Renisenb tiến về phía trước cho đến khi nàng đứng bên cạnh Nofret. Nofret quay đầu lại một lúc, rồi quay trở lại tiếp tục ngắm nhìn dòng sông Nile. Khuôn mặt cô ta bất động.

Renisenb nói rụt rè:

- Có nhiều thuyền trên sông.

- Vâng.

Bị thôi thúc bởi một ước muốn mơ hồ muốn làm bạn với Nofret, Renisenb nói tiếp:

- Nơi chị ở có giống thế này chăng?

Nofret bật cười. Một nụ cười gọn, chua chát:

- Tất nhiên không. Cha tôi là thương nhân ở Memphis. Ở Memphis thật vui. Âm nhạc, ca hát và nhảy múa. Cha tôi đi du lịch rất nhiều. Tôi đã được theo cha tôi đến Syria, đến Byblos, qua mũi Gajelle. Tôi đã từng đi với cha tôi trên một chiếc thuyền lớn ra ngoài biển rộng.

Cô ta nói bằng một giọng hăm hở và tự hào. Renisenb đứng im lặng. Trí óc nàng làm việc chậm chạp, nhưng dần dần nàng hiểu và thích thú.

Nàng nói chậm rãi:

- Hẳn chị thấy ở đây buồn tẻ lắm.

Nofret cười một cách thiếu kiên nhẫn:

- Ở đây là cái chết. Không có gì hết ngoại trừ cày bừa, gặt lúa và chăm súc vật, rồi thì nói chuyện về mùa màng, với lại cãi nhau về giá đay, gai.

Renisenb vẫn còn đanh quay cuồn với những ý tưởng xa lạ khi nàng nhìn nghiêng khuôn mặt Nofret.

Và rồi đột nhiên như thể một hiện tượng vật lý, một làn sóng lớn của sự phẫn nộ, thống khổ và vô vọng như bốc hơi lên từ cô gái kỳ lạ bên cạnh nàng.

Renisenb nghĩ: " Cô ấy cũng trẻ như mình. Có lẽ trẻ hơn. Và cô làm vợ hầu của một ông già, một ông già om sòm, dễ thương nhưng khá lố bịch, cha mình..."

Nàng, Renisenb, biết gì về Nofret? Không chút gì. Hori đã nói gì nhỉ khi hôm qua nàng la lớn lên: "Cô ấy đẹp, độc ác và xấu xa". À, Hori nói: "Cô thật là một đứa bé con, Renisenb ạ". Anh ấy đã nói vậy. Và bây giờ thì nàng hiểu Hori muốn nói gì. Điều nhận xét của nàng không có nghĩ gì cả bởi lẽ ta không thể xóa bỏ một con người một cách dễ dàng như vậy. Nỗi thống khổ nào, nỗi chua chát nào, nỗi tuyệt vọng nào ẩn sau nụ cười độc ác của Nofret? Nàng, Renisenb, cũng như những người khác trong nhà, đã làm gì để đón nhận Nofret?

Renisenb nói, ấp úng như một đứa bé:

- Chị ghét tất cả chúng tôi. Tôi hiểu tại sao. Chúng tôi đã tỏ ra không tốt với chị. Nhưng chưa quá muộn đâu. Tại sao chúng ta, chị với tôi, chúng ta không thể là chị em với nhau? Chị đang ở thật xa những gì chị quen thuộc. Chị đang cô đơn. Tôi có thể giúp chị không?

Lời nàng rơi vào im lặng. Nofret chầm chậm quay người lại.

Trong một, hai phút gương mặt cô bất động, Renisenb nghĩ, có một thoáng dịu đi trong mắt cô ta. Trong sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, nàng thấy dường như những lời của Renisenb đã chạm đến ở môi cô ta một sợi dây lưỡng lự cuối cùng nào đó.

Một khoảng khắc lạ lùng, một khoảnh khắc mà Renisenb sẽ nhớ mãi sau đó.

Rồi dần dần, vẻ mặt của Nofret thay đổi. Nó trở thành hiểm ác, cặp mắt cô nheo lại. Cái nhìn hận thù và độc ác. Renisenb lùi lại một bước. Giọng nói Nofret thấp, dữ tợn:

- Cút đi, tôi không cần bất cứ cái gì nơi các người. Các người là một lũ ngu ngốc, đần độn. Tất cả các người.

Cô ngừng lại rồi quay ngoắt đi vào nhà, bước đi mạnh mẽ.

Renisenb chậm rãi theo sau - khá ngạc nhiên, những lời Nofret không làm nàng giận. Chúng chỉ mở ra trước mắt nàng một vực thẳm của hận thù và thống khổ, và trong trí nàng chỉ dấy lên một ý tưởng lộn xộn rằng thật khủng khiếp khi một con người cảm thấy giống như Nofret đã cảm thấy.

II

Khi Nofret qua cổng, băng qua sân, một đứa con của Kait chạy đuổi theo quả bóng, ngang qua trước mặt cô.

Nofret đẩy mạnh đứa bé một cách giận dữ khiến cô gái nhỏ té lăn trên mặt đất. Đứa bé khóc thét lên. Renisenb chạy đến ẵm nó lên, nàng phẫn nộ nói:

- Nofret, chị không được làm như vậy. Chị làm nó bị thương rồi, xem đây, cằm nó bị toác rồi đây này.

Nofret cười, miệt thị:

- Tại sao tôi lại phải cẩn thận để đừng làm bị thương những đứa nhóc mất dạy này chứ? Tại sao? Mẹ của chúng có cẩn thận như vậy đối với cảm xúc của tôi không chứ?

Nghe tiếng rền rĩ của đứa bé, Kait từ trong nhà chạy ra. Cô chạy đến bên nó, xem xét vết thương trên mặt nó. Rồi cô quay về phía Nofret:

- Đồ ác quỷ, đồ rắn độc. Đợi đó mà xem chúng ta sẽ làm gì mày.

Dồn hết sức lực lên cánh tay, cô vả thật mạnh vào mặt Nofret. Renisenb hét lên một tiếng và níu lấy cánh tay cô không cho cô đánh tiếp.

- Kait, Kait... Chị không được làm như vậy.

- Ai bảo không được? Để Nofret tự lo thân nó. Nó cũng chỉ là một trong những người ở đây mà thôi.

Nofret đứng yên lặng. Dấu bàn tay Kait còn in rõ nét đỏ ửng trên gò má của cô. Từ khóe mắt, nơi chiếc vòng đeo tay của Kait đập vào, một dòng máu nhỏ chảy dọc xuống khuôn mặt.

Nhưng chính cái vẻ mặt Nofret làm Renisenb ngạc nhiên và sợ hãi. Nofret không tỏ vẻ gì tức giận. Trái lại là một vẻ hoan hỉ kỳ dị trong ánh mắt cô, rồi thì một lần nữa miệng cô cong lên thành một nụ cười giống miệng mèo, một nụ cười thỏa mãn.

- Cám ơn, Kait. - Cô nói.

Rồi bước vào trong nhà.

III

Giọng gần như thì thầm, mi mắt hạ thấp, Nofret gọi Henet. Mụ chạy đến, thấy mặt Nofret, đứng lại, kêu lên, cắt ngang mụ, Nofret nói:

- Gọi Kameni cho tôi. Bảo anh ta mang theo hộp bút mực và giấy. Cần viết một bức thư cho ông chủ.

Cặp mắt Henet dán chặt vào gò má Nofret:

- Thư cho ông chủ... tôi hiểu.

Rồi mụ hỏi:

- Ai làm điều đó?

- Kait! - Nofret cười lặng lẽ.

Henet lắc đầu quầy quậy, chắc lưỡi:

- Tệ quá, thật tệ quá... Chắc chắn là phải cho ông chủ biết việc này.

Nofret nhẹ nhàng nói:

- Bà với tôi suy nghĩ giống nhau, Henet ạ... Tôi nghĩ ta phải cho ông chủ biết.

Từ trong túi áo vải cô ta lấy ra một món nữ trang bằng vàng gắn ngọc tím và đặt nó vào tay người đàn bà.

- Henet, bà và tôi.... Chúng ta nắm tài sản của Imhotep trong tay.

- Cô chủ quá tốt đối với tôi. Cô hết sức rộng rãi. Trời, chiếc dây chuyền đẹp quá.

- Imhotep và tôi đều rất thích sự trung thành.

Vẫn nụ cười lặng lẽ, vẫn cặp mắt nheo lại như mắt mèo:

- Đi gọi Kameni, và cùng đến đây với anh ta. Bà và anh ta cùng là nhân chứng về chuyện hồi nãy.

Kameni đến hơi miễn cưỡng, cặp chân mày nhăn lại. Nofret nói giọng uy quyền:

- Anh nhớ chỉ thị của ông chủ trước khi ông đi xa?

- Có. Kameni đáp.

- Đã đến lúc. Anh hãy ngồi xuống lấy giấy mực đến viết theo tôi bảo. - Rồi thấy Kameni vẫn do dự, Nofret sốt ruột - Anh chỉ viết những điều chính mắt anh vừa thấy và chính tai anh vừa nghe, và Henet sã xác nhận tất cả những điều tôi nói. Bức thư sẽ được gởi đi mật và tức khắc.

Kameni vẫn nói chậm rãi:

- Tôi không thích...

Nofret quắc mắt nhìn Kameni:

- Tôi sẽ không phàn nàn gì về Renisenb đâu. Nó hiền, yếu đuối và ngu ngốc, nhưng nó không cố ý làm hại tôi. Thế nào, anh bằng lòng chưa?

Khuôn mặt màu đồng Kameni tối lại:

- Tôi không nghĩ điều đó.

Nofret dịu giọng:

- Thế mà tôi cứ tưởng anh lo chuyện đo. Vậy thì làm theo lời tôi. Viết đi!

- Đúng, viết đi! - Henet chen vào - Tôi rất buồn vì chuyện này xảy ra. Buồn chết đi lận. Chắc chắn phải báo cho ông chủ biết. Cho ông chủ biết là đúng. Dầu không thích đi nữa, mình cũng phải làm bổn phận mình. Tôi nghĩ như vậy.

Nofret cười nhẹ:

- Tôi chắc chắn bà sẽ làm nhiệm vụ. Và Kameni cũng sẽ làm nhiệm vụ mình. Còn tôi - tôi sẽ làm theo sở thích của tôi...

Nhưng Kameni vẫn do dự. Mặt anh vẫn nhăn nhó, hầu như giận dữ. Anh nói:

- Tôi không thích việc này. Nofret, cô hãy suy nghĩ lại đã.

- Anh dám nói thế với tôi?

Giọng nói cô ta làm anh đỏ bừng mặt. Anh tránh nhìn mắt Nofret, nhưng mặt anh vẫn nhăn nhó.

Giọng Nofret êm như nhung:

- Cẩn thận, Kameni. Tôi rất có ảnh hưởng trên Imhotep, tôi bảo gì ông ta phải nghe. Từ trước đến nay, thì ông vẫn hài lòng về anh đấy. - Nofret dừng lại một cách ý nghĩa.

Kameni phẫn nộ:

- Có phải cô dọa tôi đấy không?

- Có lẽ.

Anh giận dữ nhìn Nofret một lúc. Rồi cúi đầu xuống.

- Cô Nofret, được rồi, tôi sẽ làm như cô bảo. Nhưng tôi nghĩ, vâng, tôi nghĩ rồi cô sẽ hối tiếc.

- Bây giờ chính anh dọa tôi đấy phải không?

- Tôi chỉ nhắc cô thôi...
Bình Luận (0)
Comment