Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 787

Tiếp nước xong cô dựa vào ghế chờ nước nguội mới uống. Nhưng cô có việc cần bàn bạc với Sở Luật một chút.

"Cộc cộc" Cô gõ cửa.

"Vào đi."

Quả nhiên người đàn ông ở bên trong có tâm tình không tốt, ngay cả văn phòng cũng đã có một ít hỏa khí.

Hạ Nhược Tâm vừa mở cửa vào liền nhận được một tập tài liệu bay tới rơi lả tả từng tờ sàn nhà.

"Đem những thứ này về sửa lại, cô là thư kí mà những chuyện đơn giản này cũng không làm được, làm không tốt thì cút đi cho tôi."

Sở Luật đang xoay lưng về phía cô, trong miệng như nhổ ra chữ, giống như đang thét ra lửa.

Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống nhặt từng tờ tài liệu trên mặt đất.

Sở Luật thật lâu không thấy thư kí trả lời mới xoay người lại: "Sao vậy, cô còn nghe chưa rõ à, muốn tôi nói..." Những từ kia còn chưa nói hết anh đã sửng sốt, bởi vì đứng ở cửa không phải thư ký để anh phát hỏa, mà là Hạ Nhược Tâm.

"Nhược Tâm, em không sao chứ, có bị văng trúng không?" Anh vội vàng tiến tới, vừa nhớ hình như vừa rồi mình quăng rất mạnh, chắc không trúng cô chứ. Hạ Nhược Tâm đem tài liệu trong tay đặt trên bàn.

"Sở tiên sinh, không nghĩ anh lại khi dễ người khác như vậy." Cô nhanh thu lại cánh tay mình. "Người ta tới đây làm công cho anh, không phải tới tìm chết."

"Anh không định quăng." Sở Luật giải thích.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu nhìn chằm chằm tài liệu mình vừa đặt lên bàn, chậm, cũng quăng rồi, hơn nữa cô thân có thể hội*.

*thân có thể hội: Lần thứ hai gặp cụm từ này mà mình không hiểu, ai biết giải thích giúp mình nhé.

"Nhược Tâm, em có chuyện gì muốn nói với anh à?" Sở Luật thay đổi thái độ rất nhanh, lúc này tâm tình đã không tồi, thậm chí còn hơi hơi có chút ý cười.

Hạ Nhược Tâm đem cốc của mình ra, dùng đôi tay nắm lấy, lại có cảm giác cốc truyền đến hơi ấm.

"Tổng giám đốc, xin hỏi tôi có thể nấu nước trong phòng được không?" Cô hỏi Sở Luật, cô cứ phải qua lại như vậy rất phiền toái, không phải vì phải đi thang máy hay bước vài bước, mà mỗi lần cô cần nước đều phải gặp người đàn ông này.

Ngoại trừ chuyện công việc còn đâu cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông này, chỉ là cô không biết giữa bọn họ từ hai mươi năm trước đã chủ định dây dưa không ngừng, có lẽ cả đời này đến chết mới thôi.

"Xin lỗi, cái này không được." Sở Luật tới bàn làm việc của mình ngồi xuống, sau đó sắp xếp lại tài liệu trên bài: "Công ty có quy định, phòng trà sẽ cung cấp nước cho nhân viên uống hàng ngày, không đồng ý cho dùng ấm nước khác. Nếu em ngại phiền toái có thể đi xuống dưới mấy lầu."

Dưới mấy lầu, Hạ Nhược Tâm coi như mình cái gì cũng chưa nói. Cũng không biết đứa mất dạy nào thiết kế kì cục vậy, tầng nào cũng có nước nhưng từ tầng mười năm tới mười bảy lại không có, mà lầu mười bảy không có thang máy tới các lầu khác, giống với lầu mười tám là đi thẳng xuống dưới. Như vậy cô phải đi bộ tới lầu mười bốn mới có nước, không thì phải đi thang máy xuống lầu một lầu hai.

Cô cầm cốc đi ra ngoài, không biết Sở Luật đang nhìn theo bóng cô không chớp mắt. Khóe miệng luôn lạnh lùng kia khẽ cong lên, lại có vài phần đạm sắc độ cung.

***

Hạ Dĩ Hiên bị Sở Luật dọa cho mấy ngày cũng không dám ra khỏi cửa, mỗi khi chỉ cần nhớ tới đôi mắt đỏ au của Sở Luật, còn có khuôn mặt như muốn nhào tới bóp cổ cô là cô có cảm giác đáng sợ như khủng bố, buổi tối ngủ nhiều lần còn bị ác mộng.

"Ba." Cô đi tới bên cạnh Hạ Minh Chính, ôm lấy cánh tay của ba mình lắc lắc.

"Con á." Hạ Minh Chính kỳ thật cũng không biết nói gì với đứa con này mới tốt. Tuy rằng ông tức giận,cũng thất vọng, nhưng cũng còn hơn là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

"Sao cứ không nghe lời như vậy?" Ông lại nhịn không được muốn giáo huấn Hạ Dĩ Hiên: "Con cứ một chút lại gây ra chuyện, con không muốn Sở Luật thì cứ nói rõ, hà tất phải tạo ra một vụ tai nạn như vậy, con không biết ba mấy năm nay khổ sở thế nào sao?"

"Ba, con cũng không cố ý." Hạ Dĩ Hiên thật sự được chiều nên hư, tới cả bây giờ cũng không biết chính mình rốt cuộc đã sai ở chỗ nào. "Lúc ấy con đâu biết sẽ như vậy." Cô nói thầm một tiếng. "Dù sao con cũng đã trở về, ai để Hạ Nhược Tâm không biết xấu hổ muốn cùng anh Luật của con kết hôn. Anh luật chính là của con."

"Dĩ Hiên!" Hạ Minh Chính đột nhiên gằn giọng nói to.

"Ba, ba định làm gì?" Hạ Dĩ Hiên vênh mặt lên: "Con mới vừa trở về ba đã mắng con."

"Không phải ba mắng con," Hạ Minh Chính cũng không biết nói thế nào cho đứa nhỏ này hiểu, "Chuyện Sở gia, còn có Sở Luật, sau này con không cần lo đến, cũng đừng tiếp cận. Với Sở Luật con càng cách xa nó càng tốt cho ba."

"Con có nhớ kỹ không đó?"

Hạ Minh Chính nói lớn,  nhưng Hạ Dĩ Hiên vẫn có bộ giác bức bối. Cô xoay mặt sang một bên, Hạ Minh chính nói gì căn bản cô không để vào tai.

"Ba! Con mặc kệ, lần này nhất định ba phải giúp con."

Hạ Dĩ Hiên chặn lại lời Hạ Minh Chính nói. Đây là ba của cô, là ba đẻ của cô, tất nhiên cô muốn gì liền sẽ cho cô cái đó, nhưng hiện tại ông lại hắt bát nước lạnh vào cô, sao lại có chuyện đó được.

"Ba giúp cái gì?" Hạ Minh Chính hiện tại đã hối hận, sao lại dạy con thành ra như vậy, một chút lẽ phải cũng không có, làm ra chuyện như vậy khiến cái mặt già của ông cũng không còn. Hiện giờ mọi thứ của ông cũng đều đã cho nó, nó còn muốn làm cái gì.

"Ba..." Hạ Dĩ Hiên dùng sức kéo cánh tay của Hạ Minh Chính.

"Hạ Nhược Tâm đã về, hiện giờ còn ở trong công ty của anh Luật. Con phải làm gì bây giờ, con mặc kệ, ba kêu mẹ đem Hạ Nhược Tâm trở về đừng có luôn kè kè sát bên người anh Luật của con. Anh Luật vốn dĩ là của con."

Hạ Minh Chính thật muốn tát cho đứa con gái này của mình một cái, rốt cuộc nó có biết mình đang nói cái gì không. Sở Luật, còn nói tới Sở Luật, Sở Luật nói chưa đủ thẳng sao, nó nể Hạ gia mới không cho quăng đi.

"Dĩ Hiên, con đừng quên bài học của Lý Mạn Ni mà hủy hoại chính mình, cũng hủy hoại cả nhà."

Lý gia rơi đài như nào, người ngoài không biết nhưng ông sao lại không biết. Chính là Sở Luật làm, Sở Luật tuy không trực tiếp khiến Lý gia tan cửa nát nhà, nhưng cũng khôn khác là mấy. Nếu không phải Sở Luật nể tình quan hệ ngày xưa với Hạ gia thì việc Hạ Dĩ Hiên lừa gạt bốn năm này, Hạ gia bọn họ không bị đi xuống đã là may mắn.

"Không cần lại đi trêu chọc Hạ Nhược Tâm, cũng đừng đi tìm Sở Luật." Ông lại cảnh báo thật mạnh.

Nhưng có điều Hạ Dĩ Hiên vẫn là bộ dáng không biết ý. Từ nhỏ trong nhà này cô đều làm chủ, Hạ Nhược Tâm cả đời chỉ làm cái bóng cho cô, cũng chỉ như con chó bên cạnh cô. Sở Luật của cô trước kia cô không cần, hiện tại cô muốn thì đó chính là của cô.
Bình Luận (0)
Comment