Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 788

Cái gì thế thân, cái gì ước định, tất cả chỉ đồ bỏ. Cô chỉ biết cô cùng Sở Luật có nhiều năm tình cảm như vậy cũng không phải giả, gần đây cô có gặp vài người đàn ông nhưng cũng không có ai đối xử tốt với cô như Sở Luật.

Mà ai ở bên cạnh Sở Luật đều được, nhưng lại không thể là Hạ Nhược Tâm.

***

Thẩm Ý Quân lại ngồi ngẩn người, bà tìm mãi vẫn không thấy được bất cứ đồ vật nào của con gái mình, hình như bà đã ném đi...

Rèm cửa vẫn khép chặt, một tia sáng cũng không vào phòng.

"Bang" một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Hạ Dĩ Hiên đi đến.

"Thật tối." Cô phiết miệng một chút, trực tiếp đi tới mở cửa sổ ra. Thẩm Ý Quân giật mình giống như sợ ánh sáng, lại đi tới đóng cửa lại, cũng kéo rèm cửa lên.

"Thật không biết vì sao ba tôi cưới bà, còn mang vẻ mặt ủ rũ đáng ghét đó?" Hạ Dĩ Hiên hừ một tiếng rồi tự mình ngồi trên ghế. Cô sửa sang lại quần áo của mình.

Thẩm Ý Quân cười lạnh, nhưng bà cười mà khóe mắt lại đau. Bà sờ lên khóe mắt mình còn tưởng bị rách chảy máu, nhưng không phải.

Đây là đứa con bà thương mười mấy năm, đây là đứa con bà cho mọi thứ, đây là đứa con bà một lòng mà không cần Tâm Tâm của bà. Kết quả nhiều năm như vậy, bà nhiệt tình đãi thấy, cuối cùng đổi lấy một câu như vậy.

Không biết vì sao Hạ Minh Chính lại cưới bà.

Đúng vậy, bà không biết lúc trước Hạ Minh Chính vì sao mà cưới bà, chẳng lẽ chính vì thay ông nuôi con gái, mà thật sự ông đã tìm cho mình được một người vợ tốt, cho con gái mình một người mẹ kế tốt.

Người mẹ kế này còn hủy hoại cả con đẻ của mình chỉ vì con kế, cuối cùng bà được cái gì.

"Đi ra ngoài."

Bà chỉ ra cửa, không muốn gặp Hạ Dĩ Hiên khiến bà chán ghét hơn.

"Đi ra ngoài?" Hạ Dĩ Hiên hừ lạnh một tiếng. "Bà nghĩ bà là ai? Bà ăn ở nhà chúng tôi còn muốn tôi đi ra ngoài. Đây chính là Hạ gia chúng tôi."

Lòng Thẩm Ý Quân lại tê rần, dường như đã bị vỡ vụn.

"Dĩ Hiên." Lúc này Hạ Minh Chính đi tới, khuôn mặt đã đen lại. "Sao con có thể nói như vậy với mẹ?"

"Mẹ con?" Hạ Dĩ Hiên đứng lên đi tới trước mặt Hạ Minh Chính. "Ba, mẹ con đã mất sớm, đây là vợ ba cưới nhưng không phải mẹ của con."

Nói xong cô đi ra ngoài đóng rầm cửa lại, cảm giác dường như thiên hạ đều đang ngoảnh mặt với cô.

"Con..." Câu tiếp theo của Hạ Minh Chính còn chưa kịp nói đã không thấy bóng dáng Hạ Dĩ Hiên đâu.

Một bên là con gái làm ông đau đầu, một bên là người vợ khiến ông thấy áy náy. Đừng nói Thẩm Ý Quân, hiện tại chính ông cũng thấy cuộc sống chán ngán.

"Ý Quân..." Ông đi tới ôm lấy bả vai vợ. "Xin lỗi, Dĩ Hiên nó còn nhỏ người."

"Đúng vậy, nó còn nhỏ." Thẩm Ý Quân vô thức nói: "Tâm Tâm của tôi bốn năm trước còn nhỏ hơn nó, ông biết bởi vì Dĩ Hiên nhà ông còn nhỏ mà con gái tôi đã chịu tổn thương như nào không. Sở Luật vì Dĩ Hiên còn nhỏ mà báo thù, nó đem con gái tôi chà đạp đến không còn là người, nó làm hại con tôi không thể có con, cánh tay của con gái tôi cũng bị nó đánh gãy. Vậy mà tôi ở đâu, tôi là mẹ nó, tôi cùng với ông hận Tâm Tâm của tôi, tra tấn Tâm Tâm của tôi, con gái của tôi."

"Tôi không phải là người, tôi không còn là con người. Ông nói tôi còn là con người không? Tôi đã muốn thoát khỏi cha con ông, sao các người như âm hồn bất tán, tôi tới đâu ông liền theo tới đó, còn mang cả con gái nhỏ của ông theo."

Bà xoay người, cười thảm, khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn, trên đầu cũng có không ít tóc bạc. Còn nhỏ sao, chỉ vì một câu còn nhỏ là có thể tùy ý giẫm đạp người khác phải không?

"Minh Chính, ông nói đi..." Bà đột nhiên nắm chặt tay Hạ Minh chính, thậm chí còn bấu vào bên trong da thịt ông.

"Ông nói đi, ông cưới tôi về chỉ để tôi chăm sóc con gái ông có phải không?"

"Tôi..." Hạ Minh Chính không cách nào trả lời vấn đề này, đôi khi chân tướng thật sự lại đả thương người. Lúc trước ông cưới Thẩm Ý Quân thật sự là vì Hạ Dĩ Hiên, hơn nữa bà thật sự khiến ông vừa lòng. Bà đối xử với con ông tốt hơn con của bà, năm đó ông thấy may mắn vì mình tìm được đúng người, khiến ông có thể yên tâm giao con gái duy nhất cho bà. Ông vẫn luôn biết mình ích kỷ, ông muốn con gái mình tốt, đến nỗi Hạ Nhược Tâm ông cũng chưa từng coi là con gái của mình.

Nhưng hiện giờ nói những lời này thì thật quá mức đả thương người.

Mà những cái không tốt của Hạ Nhược Tâm bây giờ thật sự cũng liên hệ với ông, ông không còn mặt mũi nào để nói, cũng không còn thể diện đối với Thẩm Ý Quân. Mười mấy năm sống chung, lúc ban đầu có lẽ ông vì con gái, nhưng cuối cùng ông thật sự đặt bà ở trong lòng.

Nhưng hiện giờ, ông có thể nói gì, ông có thể đối mặt như thế nào.

"Tôi..." Ông vẫn chỉ nói được tiếng kia, vẫn không trả lời được.

"Ông không cần nói, tôi hiểu được." Thẩm Ý Quân cũng không cần nghe đáp án. Bà xoay lưng về phía Hạ Minh Chính. Từ lúc Hạ Dĩ Hiên trở về dường như mọi thứ đều thay đổi.

Khiến ai cũng không còn như xưa.

"Bà nghỉ ngơi cho tốt." Hạ Minh Chính kéo chăn lên người Thẩm Ý Quân, ông chỉ than thầm một câu nhưng không biết rằng lúc này Thẩm Ý Quân đã sớm rơi lệ đầy mặt.

Nếu cho bà một lần cơ hội thì tốt biết bao nhiêu, bà sẽ tình nguyện mang theo Tâm Tâm làm một đôi mẹ con nghèo khổ, sẽ không như hiện tại bà thật sự cô đơn, chúng bạn xa lánh, mà mười mấy năm bà cố gắng rốt cuộc lại đến được cái gì, có được cái gì.

***

Chắc là nơi này, Hạ Nhược Tâm dừng lại ở một nhà hàng.

Cô đi vào, quả nhiên ở bên trong thấy người cô muốn tìm, cũng là người đã hẹn cô ra đây.

Cô ngồi xuống, có lẽ đã có thể nói không màng vinh nhục, tâm như nước lặng.

"Nhược Tâm, con đến rồi."

Lại một lần Hạ Minh Chính thật sự cảm thấy thời gian này đạm như nước. Đứa con theo Thẩm Ý Quân gả vào Hạ gia nay đã trường thành.

"Vâng." Hạ Nhược Tâm khẽ nói, kỳ thật không có gì để nói, cũng không suy nghĩ gì.

"Hạ tiên sinh, ông tìm tôi có việc?"

Hạ Minh Chính lắc đầu cười khổ: "Nhược Tâm, con một câu "dượng" cũng không gọi được sao?"

"Chúng ta có quan hệ gì?" Hạ Nhược Tâm rũ mi xuống, dượng cái gì, cô đến mẹ còn không có thì lấy đâu ra có dượng.
Bình Luận (0)
Comment