Dược Đạo các là một trong bốn nơi quan trọng ở ngoại môn Dược Linh tông. Bao gồm Dược Đạo các, Nhiệm vụ đường, Tàng Thư viện và Ngoại môn các. Dược Đạo các lại có địa vị rất cao trong bốn nơi này vì nó có căn cơ là một trong thất phong của nội môn – Dược Phong.
Dược đạo rất phát triển trong Dược Linh tông vì lượng linh thảo, dược thảo được trồng vô cùng lớn nên việc tập luyện vô dùng dễ dàng. Vì thế chưởng môn và hội đồng các trưởng lão chấp thuận là Dược Phong là phong duy nhất có thể xuất hiện ở ngoại môn.
Việc này không những thúc đẩy Dược Phong phát triển hơn các phong khác do tiếp xúc với ngoại môn đệ tử sớm hơn mà còn phổ cập kiến thức cho các tạp đồ, tạp dịch khiến sản lượng thu hoạch tiến triển.
Dược Đạo các cũng miễn phí đăng ký tuyển chọn môn sinh thế nên thường ngày ở đây rất đông. Có người lần đầu thử sức, có người thì tham gia hết lần này đến lần khác tạo thành một cảnh tượng khá náo nhiệt.
Trần Tiêu đến trước chỗ đăng ký tuyển chọn, hôm nay khá đông nên có hàng chờ rất dài không khỏi khiến người ta muốn tán gẫu một chút để qua thời gian.
“Nghe nói kì thi lần này tuyển chọn môn sinh cho Dược Phong nên độ khó sẽ tăng gấp bội.” – Một đệ tử ngoại môn lên tiếng.
“Có tin đồn Nam Hải có biến động nên tứ đại tông môn phải gấp rút chuẩn bị đến những bề trên kia.” – Lại một người tiếp.
“Thảo nào mấy năm nay số lượng tạp đồ, tạp dịch tăng chóng mặt. Tư chất của tụi nhỏ tuy không tệ nhưng tầm chục năm trước thì không bao giờ có thể được thu nhận.” – Đệ tử ngoại môn trung niên nói ra suy nghĩ của mình.
Trần Tiêu vừa nghe vừa gật gù, cậu cũng để ý đến những thay đổi gần đây trong tông cũng như cách tuyển chọn dễ dãi của tứ đại tông môn nhưng cũng bỏ qua vì cho rằng nó không quan trọng.
Nam Hải vốn là phần xa hơn nữa ở phía nam Nam Lâm, lãnh thổ của Nhân Địa chỉ tới hết phần đất liền mà thôi. Tiếp đến là Nam Hải nối liền với Đông Hải nhưng do hiệp nghị nên chia thành hai vùng biển một do nhân loại nắm giữ còn lại cho các chi Long tộc nắm giữ.
Hiệp nghị này đã tồn tại rất lâu rồi nhưng Trần Tiêu thấy có vẻ như có ai đó không muốn nó kéo dài nữa. Dù sao Trần Tiêu cũng cần đề phòng vì tứ đại tông môn ở Nam vực này tiếp xúc trực tiếp với Nam Hải nên rất có thể Dược Linh tông cũng đã có những tay trong đã được sắp đặt đã lâu.
Theo cậu đánh giá mặc dù bên Nam Hải có động thái nhưng chắc cũng sẽ có một khoảng thời gian nữa để hai bên củng cố chiến lực nên vẫn không có đáng lo lắm, chỉ cần cẩn thận hơn là được.
Nghe tin tức một hồi thì đã đến lượt Trần Tiêu, cậu ghi danh và tiến vào phòng khảo thí của mình.
Vào trong phòng thi, Trần Tiêu thấy xung quanh khá là tối chỉ có ánh sáng đến từ cây đèn trên một chiếc bàn đá, trên chiếc bàn có đặt một ngọc giản là đề thi của cậu.
Đề bài cho ngũ thiên linh dược gồm độc, hỏa, thuốc, thủy và thảo, lấy kiến thức từ năm loại đó để viết ra một loại thảo dược hoàn mỹ. Việc này kiểm tra khả năng lý luận của thí sinh cũng như phán đoán sự biến đổi trong tự nhiên mà tự nghĩ ra một loại cây có tính chất tương đồng với dược thảo ngoài đời thực.
Đa số đệ tử ở Dược Linh tông đã tiếp xúc nhiều với thảo dược nên có cơ sở về dược lý cũng như các loại thảo dược nhưng tầm nhìn thì hạn hẹp chỉ ở trong tông môn hoặc nhiều nhất là Nam vực. Kiểm tra như vậy không chỉ nêu ra ngộ tính về dược đạo mà còn về tiềm năng của thí sinh.
Đối với đệ tử thông thường thì việc này giống như từ đất cát mà xây thành cả lâu đài nhưng đối với Trần Tiêu thì không tới mức như vậy.
Trần Tiêu đọc qua ngũ thiên linh dược và thấy rằng có sự đối lập trong đó. Cơ sở từ nhỏ cộng với ngộ tính dược đạo rất cao kết hợp Bách thảo kinh đã giúp Trần Tiêu nhìn ra điểm mấu chốt này.
Độc với thuốc, thủy với hỏa trên một cây dược thảo. Kẻ không am hiểu về dược thảo sẽ cho rằng người ra đề này bị điên. Nhưng tự nhiên vốn là như vậy, đối lập cũng là một dạng cân bằng dù cho nó khó tin tới cỡ nào nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Trần Tiêu phỏng đoán một loại cây sống trong môi trường ngập lửa nhưng lại sinh trưởng trên nước. Vấn đề là nước có độc tính nặng, làm lửa không thể tiến tới gần nhưng nhiệt lượng sinh ra từ môi trường lại là đại bổ cho cây áp chế độc trong nước tạo thành thế cân bằng.
Loại dược thảo như thế phải cách xa nước độc nhưng lại gần với nó, càng phải nở ra thật hoàn hảo để không chịu tác động xung quanh, Trần Tiêu cho là sen.
Lấy độc làm dẫn nuôi liên ngẫu, gương sen phân tán độc tính. Nụ sen xuất hiện thì dùng nhiệt hỏa bắt đầu thiêu đốt độc tính để lột xác. Từ đó nở ra một đóa sen màu trắng nhưng tim sen lại có màu đen của độc tính được giữ lại.
Trần Tiêu đặt tên nó là Hắc Bạch Tâm Liên. Cánh hoa màu trắng là dược liệu cần thiết cho việc thanh lọc mang tính hỏa, tim sen mang mầm để gieo trồng trong nước độc nên là độc dược mang tính thủy. Ngó sen trong nước là kịch độc nhưng khắc chế tim sen gọi là lấy độc trị độc, lá sen hấp thụ hỏa năng tách biệt hoàn toàn độc thủy với hoa sen là vật bổ, dùng chung với cánh sen thì bổ trong bổ, đại bổ. Thủy hỏa bất dung nhưng thông qua độc dược và thuốc bổ lại tương hỗ nhau tạo nên một loại dược thảo quý hiếm có một không hai.
Trần Tiêu ghi xong, bỗng thấy yêu cầu ghi ấn ký của mình lúc nộp bài. Làm được bài cậu rất vui vẻ mà ghi vào đó bốn chữ “cao nhập vân tiêu” – cao đến tận trời.
Bước ra khỏi nơi khảo thí, Trần Tiêu tâm tình thoải mái nghĩ:
“Kết quả khảo thí cũng cần hai ba ngày mới có với số lượng thí sinh như vậy. Hay là qua động phủ Viên trưởng lão thỉnh giáo ngài về cách phá cánh cửa để mở hồn hải.”
Nghĩ là làm, cậu nhanh chóng chạy về hướng Viên trưởng lão.
Trong Dược Linh tông, trên con đường mòn được tạo từ bước chân của vô số đệ tử, có bóng dáng một thiếu niên trông điệu bộ vô cùng vui vẻ tiến về một ngọn núi. Khi bóng dáng cậu ngày càng khuất xa nơi đỉnh núi tiến vào làn mây khiến người ta cảm thấy như cậu đang chạm đến trời.