Tân Kỷ

Chương 12 - Nhận Đệ Tử

Kể từ sau khi tham gia khảo thí của Dược Phong, Trần Tiêu thường xuyên lui tới động phủ Viên trưởng lão để thỉnh giáo ông về cách đột phá thiên dưỡng kỳ.

“Ngươi hãy luyện vũ khí.” – Viên trưởng lão nói.

“Vũ khí dùng để chiến đấu còn là thứ biểu hiện đạo của mỗi người. Việc sử dụng vũ khí liên hệ với sở thích, tính tình cũng như mong muốn của mỗi người đối với đạo. Do đó việc tập luyện vũ khí cũng là một cách để nhìn ra con đường của mình.” – Viên trưởng lão giảng giải.

Khi thấy Trần Tiêu lộ vẻ khó hiểu trên mặt, Viên trưởng lão hiểu ý, đành phải giải thích thêm:

“Vũ khí thể hiện đạo trong chiến đấu, còn là nguyện vọng của họ khi cầm nó trên tay xông pha giết địch. Xa xưa từng có một vị vì nhân tộc mà chiến ngài chọn dùng đao quét ngang hết thảy, bổ ra một con đường cho tộc của mình. Đao chính là theo con đường bá đạo như vậy.”

Viên trưởng lão ngừng một hồi lại nói tiếp:

“Lại như kiếm, bách binh chi quân. Kiếm đến như hoàng đế đến. Có kiếm trên tay duy ta vô địch, một đường thẳng tiến, ai không phục cũng phải phục. Đó mới là kiếm giả chân chính.”

“Thương thì cần nhẫn nại, người đã luyện thương thì cả đời bên thương. Thương chú trọng tinh, đôi mắt phải nhạy bén, thương pháp phải chuẩn xác. Nếu đã chọn thương thì ngoài đôi mắt thấu rõ mọi điểm yếu trên thế gian thì quan trọng phải có trái tim không sợ. Một trái tim không sợ thì mũi thương có thể phá bất cứ lớp phòng ngự nào.”

“Từng có một lão đại năng họ Ngu, vì hận trời cao mà lấy phủ bổ thiên. Cuồng, rất cuồng! Phủ là phải cuồng, nếu không cuồng thì ai lại dùng phủ. Một phủ bổ xuống xẻ đôi những thứ cản đường tiến gần đại đạo, nếu một phủ không đủ thì hai phủ, ba phủ,... Cho đến khi mọi chướng ngại không còn, cuồng phủ từ đó mà ra.”

“Ít thấy nữa chính là cung. Khác với thương hay kiếm, chỉ cần đứng trên đỉnh cao là xưng Thần. Muốn nắm giữ tinh hoa của cung phải xưng Quỷ. Có một vị Thiên Đế thời Thần kỷ dùng kiếm xuất thần nhập hóa, là thiên tài xưa nay chưa từng có một đường thành tựu, nhưng sau này thế gian mới biết Thiên Đế còn có một vị huynh đệ luôn trong tối giúp đỡ ngài ấy. Một sáng một tối như vậy nên thế nhân gọi họ là Cung Quỷ Kiếm Thần. Mà vị Cung Quỷ ấy danh hiệu còn đứng trước cả Thiên Đế! Có thể thấy được năng lực ngài ấy đến đâu.”

“Ngươi hãy thử làm quen với binh khí, chọn được loại phù hợp nhất thì lại tới tìm ta.” – Viên trưởng lão phất tay xua đuổi, dạo này Trần Tiêu thỉnh giáo quá nhiều cũng làm ảnh hưởng tới công việc của ông.

Trần Tiêu nghe say sưa thì bị xua đuổi đành phải mang khuôn mặt rầu rĩ cáo biệt Viên trưởng lão ra về. Về đến ngôi nhà gỗ cũ kĩ, cậu đem cuốn Võ nghệ Thập bát ban lấy từ Tàng Thư viện trong lúc đi về. Võ nghệ Thập bát ban là tổng cương chiến thức cơ bản của mười tám loại vũ khí mà phàm nhân hay tu luyện giả đều có thể sử dụng bao gồm: đao, thương, kiếm, kích, phủ, việt (rìu), câu, soa (đinh ba), tiên (roi), giản, chùy, đáng, côn (gậy), sóc, bổng, quải, lưu tinh (chùy), trảo (móc câu).

“Theo tính tình trầm ổn của mình, thì thương pháp giống như là phù hợp nhất. Vậy thì thử với nó trước.”

Nói rồi Trần Tiêu tập thử thương pháp cơ bản trong Võ nghệ Thập bát ban. Qua mấy ngày cậu thấy tiến triển cũng không ổn lắm nên chuyển qua kiếm pháp, sau đó lại là đao pháp. Không biết có phải do không có danh sư chỉ dạy hay tư chất của Trần Tiêu quá kém hay không mà cậu chẳng có tiến bộ gì.

Hồng Huyết quả một thời gian đã chín, trái to hơn lòng bàn tay, đỏ như máu, trên quả có những phù văn hỏa hệ làm hơi nóng lan tỏa xung quanh. Trần Tiêu tập luyện không có kết quả đành phải dừng lại đi thu hoạch Hồng Huyết quả nộp lại nhiệm vụ.

Kết quả khảo thí Dược Phong đã có, Trần Tiêu xếp hạng tầm trung. Điều này đả kích khá lớn với cậu, cậu không ngờ rằng thứ hạng mình thấp đến như vậy. Cậu cũng không hiểu là do mình đánh giá cao bản thân hay đánh giá thấp trình độ dược đạo của đệ tử Dược Linh tông nữa.

Trần Tiêu từ buồn bã nhưng cũng lấy lại tinh thần. Dù sao hôm nay cậu cũng đến chỗ Viên trưởng lão nộp nhiệm vụ trở thành đệ tử chân truyền của ngài.

Đến nơi, Trần Tiêu nhanh chóng vái ba lạy, chính thức trở thành nội môn đệ tử cũng như đệ tử của Viên trưởng lão.

“Đồ nhi ngoan, sau này đừng gọi ta là Viên trưởng lão nữa, ta tên là Viên Thanh Thuần. Trong nội môn các trưởng lão khác hay gọi ta là Thanh Thuần đạo nhân. Sau này cứ gọi ta một tiếng sư phụ.” – Thanh Thuần đạo nhân nói.

“Đệ tử đã hiểu, thưa sư phụ.” – Trần Tiêu hành lễ.

“Còn nữa..” – Viên sư phụ bỗng nhớ ra gì đó.

“Có chuyện gì sao, thưa sư phụ?”

“Hắc Bạch Tâm Liên cũng hay đấy, tên rất kêu, tim sen Hắc Tâm thì độc, hoa sen Bạch Liên thì bổ, cũng gọi là có đọc sách. Nhưng ngươi lại cho rằng nhiệt lượng có thể áp chế nước độc là không thể. Trừ khi là thánh hỏa may ra mới từ sức nóng của nó áp chế được độc thủy cấp độ đó.” – Thanh Thuần đạo nhân nói một tràng.

“Xin sư phụ chỉ điểm.” – Trần Tiêu nói ra mà khuôn mặt không hiểu tại sao sư phụ lại biết về bài thi của mình.

“Nhiệt từ lửa không thể áp chế được độc thì lấy chính nó áp chế.” – Viên Thanh Thuần cười cười chỉ điểm.

“Không thể nào! Làm sao có thể?” – Trần Tiêu sau một chốc thì kinh ngạc kêu thất thanh.

“Tuổi trẻ còn non dạ nhưng ngộ tính lại không tầm thường. Không phải chính ngươi cũng ghi là sự thật dù khó tin cũng là sự thật sao. Loại dược thảo mà ta nói tới ở đây là Dục Hỏa Độc Liên, giống y hệt miêu tả của ngươi nhưng nó là một ngọn lửa trải qua độc thủy mà trở thành độc liên. Dược thảo này cũng cực kì hiếm thấy trong thiên địa, may mắn ta từng đọc qua một số sách cổ có ghi chép về nó mới biết được.” – Viên sư phụ bộ dạng danh sư xuất cao đồ đắc ý nói.

Trần Tiêu kinh ngạc một hồi mới bình tĩnh trở lại rồi hỏi:

“Tại sao sư phụ lại biết bài thi đó của con?” – Cậu ngờ ngợ.

“Lại còn không biết sao. Ngoại Môn các trưởng lão chỉ là chức vụ tạm thời của ta mà thôi. Dược Phong mới là nơi xuất thân của ta.”

“Bài thi của người cũng rất tốt rồi. Nếu không có ta ra tay chắc nó đã đứng đầu khảo thí. Lại phải tranh với đám gia hỏa trong Dược Phong kia rất phiền phức nên ta tiện tay sửa thứ hạng của ngươi luôn. Phòng bệnh hơn chữa bệnh.”

“Với lại câu “cao nhập vân tiêu” là ý gì? Trình độ về được đạo đến tận trời? Còn cả việc chơi chữ “vân tiêu” vừa có nghĩa là thiên đình cũng có nghĩa là trời cao. Tên nhóc nhà ngươi hơi bị khoác lác quá rồi đấy.”

Trần Tiêu bất ngờ nhận được một tràng từ vị sư phụ đáng kính của mình. Bỗng trong nội tâm của cậu có cảm giác có gì đó không đúng lắm nhưng cũng lên tiếng giải thích.

Thế là hai người một thầy một trò ở trong dược điền của Viên trưởng lão nghiên cứu, thảo luận từ lúc mặt trời treo trên đầu tới khi đã khuất sau những rặng núi.

Bình Luận (0)
Comment