“Tiêu nhi, ngươi nên đến Bắc Nguyên một chuyến sau khi Nam Lâm đại hội kết thúc.” – Viên Thanh Thuần nói.
“Ở đó có gì sao sư phụ?” – Trần Tiêu thắc mắc.
“Ở đó có gia tộc của bằng hữu ta, tên hắn là Tào Mạnh Đức, thiếu gia chủ Tào gia. Tào gia là một trong những gia tộc dược sư khá có danh tiếng ở đó. Ta có gửi cho hắn một số đồ vật. Ngươi nhất định phải đến đó lấy.”
“Vậy sao? Thế thì sau Nam Lâm đại hội ta sẽ đi với người đến đó.”
“E rằng sư phụ không thể đến đó cùng với ngươi rồi. Ngươi nhất định phải đến đó. Ta xin lỗi, Tiêu nhi.”
Trần Tiêu mở mắt, quả thật là một giấc mơ kì lạ, sao ta lại có một giấc mơ về cuộc đối thoại với sư phụ trước khi đi Nam Lâm đại hội chứ. Mà sao trần nhà lại có vẻ khác thế nhỉ.
“Ngươi đã tỉnh.” – Một cô bé chừng khoảng tám tuổi vừa cười vừa nói, khuôn mặt vui vẻ chạy đi.
Trần Tiêu vẫn còn chưa hiểu ra chuyện gì xảy ra bèn với tay tính kêu cô nhóc lại thì nhận ra thân thể mình băng bó khắp người, chỉ cần cử động nhẹ cũng vô cùng đau đớn, đôi tay cứng đờ chỉ có thể động đậy được đầu ngón tay.
Bỗng điều đó làm cậu nhớ đến những việc đã xảy ra, cú sốc tinh thần xuất hiện. Nỗi đau chứng kiến từng người đồng môn, người quen chỉ còn là cái xác không hồn quấn lấy cậu. Đôi tay cậu vẫn còn cảm nhận rõ mồn một những mảnh da thịt lạnh ngắt, tím tái cũng như sự nhầy nhụa của máu vẫn còn chưa khô của những núi thi thể.
Cậu bất giác tìm kiếm túi trữ vật của mình, bên trong là hơn vạn lệnh bài của đồng môn cậu, cậu phải giữ nó để không làm họ chết oan uổng, không tên không mộ. Sự kích động làm cậu đụng đến vết thương khắp người, Trần Tiêu đau đớn rên ô ô nhưng đối với cậu nỗi đau thể xác đã là gì so với nỗi đau tinh thần.
Đã một tuần sau khi Trần Tiêu tỉnh dậy, cậu vẫn không có nói năng gì. Điều này khiến dược đồng chăm sóc cậu cảm thấy xa cách, cô bé đã được sư phụ dặn là phải chăm sóc vị công tử tịnh dưỡng cho đến khi cậu khỏe lại. Thế nhưng ổn định tâm tình là một chuyện, việc im lặng của Trần Tiêu khiến cô bé hoạt bát này vô cùng khó chịu, dù sao trẻ con cũng không thể an phận như người lớn được.
Trần Tiêu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nhớ về lời sư phụ của mình trong giấc mơ. Tu luyện giả không như người thường, rất tin tưởng vào những thứ trừu tượng như giấc mơ hay điềm báo. Dù sao tu hành cũng là chuyện đoạt tạo hóa thiên địa thế nên tu hành giả vô cùng mẫn cảm với những thứ thuộc phàm trù này.
Trần Tiêu trải qua những ngày này thì tâm tính đã trưởng thành hơn rất nhiều, khi mà mình chính là người còn lại sống sót của Dược Linh tông thì việc cậy ở đây ngơ ngơ ngác ngác cũng đã đủ lâu rồi. Con đường phía trước còn rất nhiều thứ cậu phải gánh vác: đến Bắc Nguyên nhận món đồ của sư phụ, báo thù những kẻ liên quan đến cái chết của hàng vạn đệ tử Dược Linh tông, đem tinh hoa của Dược Linh tông truyền thừa xuống,… Con người lúc tuyệt vọng cần nhất là động lực, không phải vì mình thì cũng là vì người. Làm như thế để thúc ép bản thân đi tiếp. Đối với bản thân Trần Tiêu việc này như sự lột xác về tâm cảnh, thứ rất cần thiết để đột phá cảnh giới lúc này.
“Muốn làm những điều đó mình cần có thêm sức mạnh. Việc cần kíp nhất lúc này là phải đột phá hậu kỳ Uẩn Thể Cảnh!” – Trần Tiêu hướng ngoài cửa sổ hét to.
Nhìn hành động của cậu có vẻ khá ấu trĩ nhưng việc này đối với Trần Tiêu là một hành động cần phải có để vượt qua được bóng ma này. Nếu giấu bóng ma này trong lòng thì một ngày nào đó trên con đường tu hành cậu sẽ không giữ được bản tâm mình nữa mà rơi vào vạn kiếp bất phục.
Thế nên hành động tưởng chừng đơn giản này cũng chính là điều cần phải làm để giữ vững bản tâm của tu hành giả khi mà trên con đường này chất đầy xương máu. Có một bản tâm như lúc ban đầu thì đó mới chính là Chân Đạo mà nhiều tu hành giả hướng đến.
Cô bé dược đồng khoảng bảy, tám tuổi mỗi ngày vẫn luôn đến mang đồ ăn cho Trần Tiêu, hôm nay vẫn như thường lệ mang cơm đến chỗ cậu. Nhưng khi cô bé vừa mới bước vào thì cảm nhận thấy được không khí khác biệt so với hàng ngày. Cả cậu công tử thường ngày đầu luôn nhìn về cửa sổ, đôi mắt hững hờ đã không còn mà thay vào đó là một nụ cười thân thiện với đôi mắt sáng chủ động chào hỏi.
“Mấy ngày qua thật vất vả cho Uyển nhi muội.”
Sự thay đổi về khí chất này làm cô bé dược đồng tên Uyển cũng ngỡ ngàng. Mới hôm qua vị công tử này còn như cái xác không hồn, từ khi cứu về đến khi tỉnh lại vẫn luôn một mực im lặng. Thế mà nay không những tươi cười mà còn chủ động chào hỏi cô.
Mặc dù ở đây được một tuần nhưng với vết thương nặng cộng với tâm lý bất ổn mà Trần Tiêu vẫn chưa thực sự tìm hiểu về nơi này. Sau khi hỏi sợ qua với Uyển nhi thì mới biết đây là một trang viên dành cho các luyện dược sư trực thuộc Nam Cung thế gia.
Vị đan sư ở đây tên là Nam Cung Chấn, một đan sư hạ phẩm đã phục vụ cho Nam Cung thế gia mấy chục năm. Ông ở đây cùng một dược đồng cũng chính là Nam Cung Uyển, cô bé đã chăm sóc Trần Tiêu cả tuần qua.
Kể cũng lạ, theo lời kể của cô thì lúc đi hái dược cùng sư phụ mình thì phát hiện Trần Tiêu bị thương nặng ở trong một bụi cây. May mắn là vị Nam Cung Chấn kia cũng am hiểu một chút về y đạo nên đã chữa trị và đem Trần Tiêu về nơi ở của mình.
“Đây là đâu?” – Trần Tiêu hỏi.
“Nơi này là năm ở phía mạn Tây của Bắc Nguyên, cách Nam Cung thủ phủ khoảng vạn dặm. Huynh hỏi như vậy chắc không phải người ở đây? Vì địa hình nơi đây toàn là núi đá nên không thể nào người sống ở đây lại không biết được.” – Nam Cung Uyển tò mò.
“Huynh đúng là không phải dân ở đây. Thật ra huynh đến từ phía Nam cơ.” – Trần Tiêu trả lời qua loa.
“Thật sao? Huynh từ phía Nam Bắc Nguyên đi đến tận đây ư? Nơi xa nhất muội từng đến cũng chỉ cách đây chừng trăm dặm thôi. Ở phía Nam có gì thú vị hay không?” – Nam Cung Uyển bị đánh thức lòng hiếu kỳ bắt đầu tuôn ra một tràng câu hỏi khiến Trần Tiêu bối rối trả lời.
“Uyển nhi, vi sư đã dặn đừng làm phiền người bệnh tịnh dưỡng sao con không nghe lời. Có thời gian gian thì ra ngoài phân loại dược liệu cho ta đi.” – Từ ngoài cửa có tiếng vọng đến.
“Người ta tò mò mà sư phụ.” – Nam Cung Uyển đành phải buồn bã chạy đi phân loại dược liệu mà Nam Cung Chấn vừa mới hái về.
Nói rồi Nam Cung Chấn ngồi xuống kiểm tra thân thể của Trần Tiêu cũng như hỏi han tình cảnh của cậu. Đương nhiên Trần Tiêu chỉ đành trả lời qua loa, dù sao chuyện ở Nam Lâm lúc đó cũng quá ư kinh khủng, cậu cũng chẳng biết tại sao sau khi mình ngất xỉu lại xuất hiện ở Bắc Nguyên này.
Sinh hoạt được một thời gian ngắn, Trần Tiêu cũng hiểu rõ hơn về nơi gọi là Bắc Nguyên này. Nhân Địa vô cùng rộng lớn, trừ phi đạt cảnh giới trên Uẩn Thể Cảnh có thể phi hành khắp nơi không lo nghĩ, thì những phàm nhân và tu hành giả cấp thấp sẽ chẳng bao giờ có thể ra khỏi khu vực của mình. Đó cũng là lý do mà thường sẽ có khác biệt về văn hóa lớn giữa các khu vực Nhân Địa.
Khác với Nam Lâm vực, ở Bắc Nguyên không thịnh hành tông môn, nếu có chỉ là những tông môn nhỏ lẻ hoặc tự phát. Chủ nhân chân chính của Bắc Nguyên chính là ngũ đại gia tộc thống trị hơn vạn năm. Bao gồm Nam Cung thế gia, Tào gia, Lâm gia, Ngu gia và Tô gia. Thực lực chỉnh thể của các đại gia tộc này không xê xích nhau nhiều. Nhưng hai họ Tô, Lâm một cái nằm vị trí trung tâm Bắc Nguyên và một cái ở phía Nam gần Trung Thổ nên tương lai phát triển rất lớn.
Việc này cũng dần được minh chứng khi trải qua những lần thế gia tụ hội, các thiên tài phía Tô gia và Lâm gia liên tục áp đảo những gia tộc còn lại. Cũng có tin đồn hai đại gia tộc này cũng đã đi đêm hợp tác với nhau để có thể khống chế những gia tộc khác, làm chủ cả Bắc Nguyên này.
Thế gia tụ hội lần này phải hai năm sau mới tổ chức, Trần Tiêu đã muốn đến gặp Tào thiếu gia Tào Mạnh Đức từ lâu nhưng đường xá xa xôi, tu vi thực lực cậu lại yếu ớt rất nguy hiểm nên chỉ còn cách gặp mặt Tào gia thông qua thế gia tụ hội sắp tới.
Thế gia tụ hội có ba hạng mục tranh tài chính: Đan đạo, Đấu đạo và Ngộ đạo. Đấu đạo không cần nói chính là đấu một đối một, các thí sinh tham gia được chia riêng biệt thành ba đẳng cấp thiên, địa, nhân để tỉ thí. Tranh tài hạng mục Ngộ đạo thì thi đấu về ngộ tính, mỗi lần tụ hội đều có những bài kiểm tra khác nhau, chỗ tốt là vô cùng lớn, ở hạng mục này thì các thiên tài Lâm gia và Tô gia luôn dẫn đầu, dường như hiện giờ khí vận của họ đang lên rất cao nên sản sinh nhiều nhân tài vượt trội hơn những người khác.
Cuối cùng là Đan đạo. Cũng chính là nơi mà những gia tộc còn lại có thể áp đảo họ Tô, Gia với suy nghĩ nếu thiên tư không thể thắng thì bù đắp bằng đan dược. Đây cũng là hạng mục mà Trần Tiêu nhắm đến.
Tuy đối với đan đạo Trần Tiêu còn lờ mờ chưa rõ nhưng với kiến thức về các loại dược liệu, dược thảo thì cũng miễn cưỡng so sánh với những đan sư lâu năm khác. Dù sao cậu cũng đến từ tông môn cung cấp dược thảo cho Nam Lâm nên xem như cơ bản nền tảng đã hơn hẳn những người mới học từ đầu.
Nghĩ là làm, Trần Tiêu quyết định nói với Nam Cung Chấn về vấn đề này.
“Nam Cung thúc, ta muốn trở thành luyện đan sư.”