Tân Kỷ

Chương 23 - Đột Phá Uẩn Thể Cảnh Hậu Kỳ

Trần Tiêu lại gần nơi ngọn lửa phát ra, kì lạ là không khí xung quanh vẫn bình thường không có vẻ gì là nóng như ngọn lửa dữ dội kia.

“Là huyễn tượng.” – Trần Tiêu nghĩ.

Khi biết không có vấn đề gì, cậu lại giơ Bách thảo kinh tiếp tục tiến tới. Khi đến gần đến ngọn lửa thì bỗng ngọn lửa bất ngờ biến lớn bao trùm cả Trần Tiêu và Bách thảo kinh. Cả thư phòng sau đó trở lại bình thường, Trần Tiêu cũng biến mất theo ngọn lửa.

Trần Tiêu hoảng hốt nhìn xung quanh tối đen như mực, khi kiểm tra toàn thân thấy mình và Bách thảo kinh không bị gì cậu mới yên tâm. Hiện tại cậu đã chắc chắn Bách thảo kinh tay mình có quan hệ mật thiết với ngọn lửa hư ảo kia cùng với không gian tối đen này.

Bách thảo kinh trên tay của Trần Tiêu vẫn tiếp tục rung động hướng cậu về phía trước. Trần Tiêu cảm giác dưới chân mình là khoảng không nhưng vẫn có thể bước đi được chỉ đành tin vào cuốn kinh trên tay mà đi tới.

Lúc đầu cậu cũng lo sợ có gì đó kì quái nên bước đi còn cẩn thận, lại thử vài cách kiểm tra như hét lên, phóng xuất nguyên khí cũng không có gì phản ứng thì mới chắc chắn rằng trong không gian này chỉ có mình cậu mới chạy như bay về hướng mà Bách thảo kinh phản ứng.

Đến khi không biết bao nhiêu thời gian, Trần Tiêu mới thấy ánh sáng mờ mờ ở phía trước. Càng đến gần cậu phát hiện đây là một tế đàn khổng lồ, to ước chừng trăm trượng. Xung quanh tế đàn có sáu cây cột to lớn bao quanh khắc đầy những phù văn tối nghĩa, mỗi cây cột như một trụ chống trời màu đen bảo vệ xung quanh.

Tế đàn có dạng là những vòng tròn đá từng lớp từng lớp bao quanh vị trí trung tâm. Ở trung tâm của tế đàn này chính là một thứ có hình dạng giống chân đèn, nhìn chất liệu và hình dáng của nó toát lên niên đại cổ xưa. Chân đèn có nhiều tầng, mỗi tầng lại khắc long, phượng, kì lân bao quanh làm cho người ta có cảm giác muốn triều bái.

Trần Tiêu nhìn lên tầng cao nhất, đó chính là nơi thắp lửa nhưng tuyệt nhiên lại không có lửa. Trần Tiêu lấy làm lạ tiến đến thì Bách thảo kinh trong tay phản ứng, lần này là kịch liệt nhất so với lần trước. Cậu bèn buông tay thì Bách thảo kinh không những không rơi xuống mà còn bay thẳng về nơi tim đèn.

Ngay tức thì, từ tim đèn bỗng tỏa ra một nguồn nhiệt rồi bùng cháy thành ngọn lửa. Trần Tiêu tính lùi lại thì chợt thấy ngọn lửa này giống với ngọn lửa hư ảo ở bên ngoài thư phòng thì thân hình dừng lại tiếp tục quan sát.

Đang chăm chú nhìn vào ngọn lửa thì trong đầu Trần Tiêu có tiếng gọi thôi thúc quen thuộc chạm vào nó khiến cho thâm tâm cậu hơi giật mình. Cậu có linh cảm tiếng gọi này giống như từ cuốn Bách thảo kinh phát ra nên tinh thần có hơi dịu xuống. Dù sao Bách thảo kinh vốn là do cậu đem vào đây nên chắc sẽ không có gì nguy hiểm.

Ôm tâm lý như vậy nên Trần Tiêu quyết định lấy tay tiến gần đến ngọn lửa kì lạ kia. Tay cậu từ từ tiến về tim đèn, thấy vẫn không nóng y như lúc bên ngoài thì lá gan cũng lớn hơn đưa cả bàn tay vào đó. Không có gì xảy ra.

“Chẳng lẽ phải dùng cả hai tay.” – Trần Tiêu tự hỏi.

Nói rồi cậu cho cả hai tay vào, thấy vẫn không gì xảy ra bèn nghĩ mình làm sai ở đâu thì đột nhiên từ bàn tay cậu truyền đến cơn nóng khủng khiếp. Trần Tiêu giật mình rút hai tay ra nhưng cơn đau đó vẫn còn. Cảm giác đau cháy da cháy thịt lan từ hai bàn tay rồi đến cánh tay rồi tiếp tục khắp cả người.

Trần Tiêu chợt nhớ về lần đầu tiên dùng Đỉnh thể luyện pháp khi mà cậu ngâm mình trong lò nấu dược gần cả đêm, đau đớn về thể xác vô cùng kinh khủng nhưng nếu so với giờ phút hiện tại bị lửa đốt thân thể này như kiến so với voi.

Đầu tiên là đôi bàn tay của cậu nóng ran như có hàng vạn con kiến bò rồi từ từ chuyển thành những cơn đau nhức liên tục như có hàng vạn cây kim đâm vào da thịt. Sau đó bàn tay cậu bốc lửa dữ dội, chính là loại lửa hư ảo hồi nãy không có chút uy hiếp nào giờ đây lại đốt cháy đôi tay Trần Tiêu rồi từ từ tiến vào kinh mạch thông qua đôi bàn tay.

Sự đau đớn kinh hoàng mà người thường không cách nào thừa nhận ập tới. Trần Tiêu ngay lập tức ngã rầm xuống đất vì đau đớn, quằn quại trên tế đàn. Ngọn lửa như có linh trí len lỏi khắp kinh mạch của cậu bắt đầu thiêu đốt, từng thớ thịt trên người cậu như bị đặt trên than nóng, không những thế nơi đan điền tập trung khí hải cũng trải qua hỏa luyện đau đớn chết đi sống lại.

Trần Tiêu không tự chủ kết pháp quyết Đỉnh thể luyện pháp, tình cảnh này rất giống với lần đầu tiên cậu dùng Đỉnh thệ luyện pháp tôi luyện cơ thể. Lúc này Trần Tiêu chỉ biết hi vọng nó sẽ phần nào có tác dụng giảm sự đau đớn này.

Theo đường dẫn của Đỉnh thể luyện pháp, cảm giác đau đớn cũng suy giảm nhưng vẫn là nỗi đau khó tả. Tuy vậy Trần Tiêu cũng cảm nhận được kinh mạch bắt đầu thay đổi. Mệnh Môn vốn đóng kín dưới sự thiêu đốt của hư hỏa mà có cảm giác lung lay, đầy lỗ hổng.

Hiếm khi có được sự tỉnh táo trong đau đớn, cậu nhanh chóng vận chuyển Thiên dược Dưỡng linh công. Nhiệt hỏa từ trong thể nội vốn hỗn loạn với số lượng khổng lồ không ngừng thiêu đốt dưới ảnh hưởng của Đỉnh thể luyện pháp đã bắt đầu phân tán khắp cơ thể. Tiếp tục vận hành Thiên dược Dưỡng linh công biến những luồng hư hỏa này bắt đầu vận chuyển khắp cơ thể.

Nguyên khí trong cơ thể cậu sau quá trình hỏa luyện đã tinh thuần hơn trước rất nhiều. Trần Tiêu lấy sức ngồi dậy nhập định, Đỉnh thể luyện pháp kết hợp Thiên dược Dưỡng linh công vận hành theo chu thiên ngũ hành. Một cái thì áp chế sự bùng nổ của hư hỏa, một cái thì dẫn dắt những hư hỏa này tiến hành cải tạo thân thể. Đây cũng chính là dục hỏa luyện thân mà thế nhân hay nói.

Trải qua vài thời thần, Trần Tiêu dần dần cảm thấy cơ thể đã có sự biến chuyển lớn, nguyên khí trong cơ thể trở nên đậm đặc vô cùng. Nhắm thấy mọi thứ đã thỏa mãn, Trần Tiêu quyết định đột phá ngay lúc này.

Trần Tiêu vận chuyển Thiên dược Dưỡng linh công, dẫn dắt những hư hỏa còn sót lại tập trung vào đan điền. Đan điền là nơi chứa đựng nguyên khí vốn đang dược hỏa luyện nay lại tiếp nhận phần hư hỏa còn lại của khắp thân thể dĩ nhiên là là mang đến sự đau đớn không nhỏ.

Trần Tiêu nén đau tiếp tục áp dụng Đỉnh thể luyện pháp áp chế những hư hỏa này để nguyên khí trong đan điền có cơ hội đồng hóa chúng. Trần Tiêu từ cách đây mấy năm đã đạt Khí Hải cực cảnh của Địa sinh kỳ nên nguyên khí hùng hậu hơn những người khác rất nhiều, thế nhưng vẫn là khó khăn để luyện hóa hư hỏa.

Trần Tiêu đối với hư hỏa này biết chúng có thể giúp cậu phá vỡ cánh cửa thân thể đột phá Mệnh Môn nên bất chấp thống khổ mà muốn nguyên khí của mình thôn phệ nó để có thể tấn cấp.

Nói thì dễ, nhưng lúc thôn phê thì không dễ như tưởng tượng. Chỉ cần Trần Tiêu bất cẩn không thể khống chế hư hỏa dù chỉ một chút thôi thì nó có thể cắn trả lại mà thiêu đốt cả đan điền khiến cậu mất hết tu vi. Thế nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con, kể cả nguy hiểm như thế cậu vẫn phải làm để mạnh hơn, để có thể tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện ở Nam Lâm.

Nhưng cứ kéo dài như thế lại không phải là điều tốt cho thân thể Trần Tiêu. Nếu không thể thôn phệ nhanh hư hỏa thì đan điền sẽ trở thành một bãi chiến trường, sứt mẻ lỗ chỗ lúc đó thì mọi chuyện còn tệ hơn cả trùng tu lại từ đâu.

Mọi chuyện đang đi vào bế tắc không biết làm sao thì bỗng dưng Linh của cậu có phản ứng. Gốc mộc căn xuất hiện trước mặt Trần Tiêu đang đột phá, mang trên mình đạo uẩn không hiểu thường thấy. Trần Tiêu vẫn đang tập trung áp chế hư hỏa thì thấy một màn khó tin, đạo uẩn xung quanh gốc mộc căn của cậu trong phút chốc lao nhanh đến chỗ Trần Tiêu, tiến vào trong đan điền của cậu.

Từ trong đan điền cậu nhận thấy rõ những đạo uẩn nén nguyên khí của mình và hư hỏa theo một quy luật nhất định, không lâu sau đó trong đan điền của Trần Tiêu xuất hiện một giọt nước. Cảm giác đầu tiên của Trần Tiêu là giọt nước này có độ đậm đặc so với nguyên khí của cậu phải gấp ba lần.

Trần Tiêu dường như vớ được vàng, nhanh chóng nén nguyên khí và hư hỏa theo phương pháp đó. Dần dần tất cả hư hỏa và nguyên khí trong đan điền đều biến thành nguyên dịch.

Khi đan điền đã chứa đầy nguyên dịch thì Trần Tiêu vận chuyển chúng đột phá Mệnh Môn. Không như những lần trước, lần này Trần Tiêu dễ dàng đột phá Mệnh Môn. Trần Tiêu cảm nhận được thiên địa nguyên khí từ xung quanh tế đàn ồ ạt gia thân, tiến hành cải tạo và rèn luyện thân thể một lần nữa.

Lần này khác với lúc bị hư hỏa thiêu đốt, cảm giác vô cùng thư thái, dễ chịu khiến cậu cũng phải thầm thở một hơi khen sảng khoái. Tu vi của cậu cũng tăng tiến nhanh chóng sau mỗi đợt thiên địa nguyên khí tiến vào.

Vòng xoáy linh khí kết thúc chuyển lần thứ nhất, Trần Tiêu cảm giác tu vi mình đã nhiều gấp hơn năm thành so với trước, thân thể cũng được gột rửa, kinh mạch trở nên vững chắc hơn trước. Lại một đợt xoáy khác tới, liên tiếp nhị chuyển, tam chuyển, tứ chuyển rồi đến thất chuyển.

Ở thất chuyển, cảm giác của Trần Tiêu cho thấy đan điền của mình có thể thừa nhận lượng hư hỏa gấp đôi lúc trước mà không sợ mình sẽ không áp chế được.

Vòng xoáy thứ tám bắt đầu, trải qua một đợt dục hỏa luyện thân đau khổ, cơ thể cậu tiếp nhận càng nhiều nguyên khí, tiến thẳng đến cuối kì Uẩn Thể.

Đệ cửu chuyển, lần này cả cơ thể và đan điền Trần Tiêu đã đạt giới hạn, chưa kịp ứng phó với lượng nguyên khí khổng lồ này thì gốc mộc căn Linh hoàn mỹ của cậu nhẹ nhàng hấp thu tất cả nguyên khí vòng xoáy đệ cửu chuyển có khiến cậu thầm giật mình.

Kết thúc tiến cấp, Trần Tiêu như trút được gánh nặng trong lòng, thở một hơi dài, kinh hỉ cười to:

“Không ngờ mình có thể đột phá cấp độ thiên chất dành cho các thiên tài, lại còn là thiên chất cửu chuyển vô tiền khoáng hậu. Uẩn Thể cảnh Hậu kỳ Thiên Địa sinh Mệnh, cửu chuyển vi tôn a.”

Bình Luận (0)
Comment