Trời ráng chiều, từng mảng dược điền trải rộng bốn phía mang cảm giác yên bình, trong một căn nhà gỗ giữa cánh đồng đầy Thanh Linh trúc, có một nam thanh nhiên bước ra. Gương mặt cậu góc cạnh, mang khí chất nam nhi đại trượng phu, thanh niên ấy chính là Trần Tiêu.
Sau một tuần quanh quẩn với những thí nghiệm của mình, Trần Tiêu đã hiểu ra rất nhiều điều nên ánh mắt cậu tràn ngập thỏa mãn và vui sướng. Cậu nhanh chóng kiểm tra lại dược điền của mình rồi sửa soạn chuẩn bị tham gia lớp học của Ngô trưởng lão.
“Nhân loại chúng ta khác với những chủng tộc khác. Chúng ta yếu ớt, tuổi thọ ngắn ngủi và chẳng có ưu thế gì nổi bật. Nhưng sau vạn năm sinh tồn và phát triển, tổ tiên ta phát hiện chúng ta có một thiên phú chủng tộc mà không giống chủng tộc nào khác. Thiên phú này giúp Nhân tộc phát triển sau nhưng tới trước nhờ đó mà có thể vượt trên những tộc khác tranh phong với những chủng tộc cường đại nhất thiên địa này.” – Ngô trưởng lão ôn tồn nói.
“Đó là chính bản thân chúng ta. Hay nói cách khác nhân tộc chúng ta có thân thể mà những tộc khác gọi là Hậu thiên đạo thể.”
“Hậu thiên đạo thể có nghĩa là gì vậy, thưa lão sư?” – cả đám tạp đồ tò mò hỏi.
“Nhân tộc ta vốn chưa bao giờ là con cưng của thiên địa, khác với những chủng tộc khác. Yêu tộc có huyết mạch thiên phú có thể sở hữu sức mạnh tiến hóa từ tổ tiên, Ma tộc có thân thể bá đạo cùng khả năng hấp thu tà khí giúp tăng cảnh giới nhanh chóng, Cổ tộc thì lại nắm giữ lực lượng bổn nguyên của thế giới. Hoang tộc thì có truyền thừa từ hỗn độn mang theo bí ẩn vô cùng còn Minh tộc thiên phú thần hồn lại có liên hệ mật thiết với một trong bốn Tử Địa.” – Ngô lão sư cảm khái.
“Nhưng chúng ta có Hậu thiên đạo thể khiến nhân tộc ta dễ dàng tiếp xúc với đại đạo cũng như tu luyện gần như mọi thuật pháp trên thế giới này. Điều này mở ra cho Nhân tộc ta một con đường phát triển vô hạn, mặc dù lúc đầu vô cùng yếu đuối nhưng cảnh giới càng cao chúng ta càng áp đảo những tộc khác, điển hình như vị Áp Hải Thiên Tôn lực áp quần hùng hơn năm ngàn năm trước.”
Nghe đến danh hào người đó không nhân tộc tu luyện giả nào không biết, đó là một truyền kì quật khởi, huyền thoại đương đại của Nhân tộc. Một mình hắn áp chế Hồng Hoang đại lục, phá vỡ truyền thuyết một ngàn năm thành tựu Thiên Tôn, từng xông Địa Ngục, vào Thiên Tru Khu, thăm Vạn Tộc Mộ mà còn sống trở ra. Hắn chính là chí cường giả của Nhân tộc hiện tại, chấp chưởng Nhân Địa. Phong hào Áp Hải Thiên Tôn.
Các tạp đồ mắt ánh lên vẻ hào hùng khó tả, dù sao họ sống trong Nhân Địa này thoải mái nhưng được dạy từ nhỏ về sự nhỏ bé của nhân loại cũng như sự áp bức từ các chủng tộc khác từ xa xưa đã tạo cho đám nhỏ một động lực phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ mình, và đại diện cho sự mạnh mẽ đó không thể tuyệt vời hơn chính là vị chí cường giả đang nắm giữ vận mệnh Nhân tộc.
Mặc dù Trần Tiêu cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào nhưng tính cậu vẫn luôn trầm ổn, cậu vẫn luôn quan tâm đến chính mình hơn. Dù sao vị Thiên Tôn kia cách quá xa, mình chỉ mới là tạp đồ nho nhỏ nên cũng chẳng muốn để tâm cho lắm.
Sau khi thỉnh giáo Ngô lão sư vài vấn đề trong buổi học, Trần Tiêu nhận ra suy nghĩ của mình là đúng. Việc tu hành Bách dược Dưỡng linh công như thế nào đều thuận theo con đường của mỗi người. Nếu con đường sai thì phải trả giá, nhẹ thì tàn phế, vô dụng, nặng thì mất cả tính mạng.
Đó là sự tàn khốc của tu hành, ngay cả Dược Linh tông vốn là một tông môn nhu hòa cũng chấp nhận điều đó vì dù sao số lượng tạp đồ tạp dịch quá nhiều, bớt đi vài người cũng chẳng ảnh hưởng tới tông môn còn có thể tìm ra những hạt giống tốt từ trong đó. Điều này chỉ có lợi chứ không có hại gì với Dược Linh tông nên quy củ như thế vẫn giữ từ khi lập tông đến giờ.
Trần Tiêu sau một tuần thử nghiệm đã tìm được hơn mười cách tu luyện khác nhau từ Bách dược Dưỡng linh công. Có thể nói trong lịch sử của Dược Linh tông chỉ có vài người làm được đến như vậy thôi. Mà Trần Tiêu có thể đạt thành tựu như vậy không những nhờ Bách thảo kinh còn nhờ ngộ tính về dược đạo của cậu kinh người.
“Trong mười cách tu luyện thì cách lấy ngũ hành hoàn mỹ luyện cho từng cảnh giới là lợi hại nhất, tuy cách này chậm chạp nhưng căn cơ sẽ vững chắc gấp mấy lần bình thường.” – Trần Tiêu nhận định.
Đây cũng là thường thức, các tạp đồ đa phần sẽ nghĩ ra cách này. Nhưng tiêu hao của việc này rất lớn gần như không có khả năng tu luyện chưa kể việc dung hợp hoàn mỹ ngũ hành bằng trăm gốc dược thảo là khó như lên trời. Nó như lấy những tảng đá cuội ven đường mà xếp lên thật cao, rất lung lay dễ vỡ.
Nhưng Trần Tiêu lại sở hữu Bách thảo kinh, cậu am hiểu về dược đạo đủ sâu. Không những vậy, Trần Tiêu sau những nghiên cứu đã nghĩ ra một cách rất cực đoan, đó là biến Bách dược Dưỡng linh công thành Thiên dược Dưỡng Linh công!
Cách này có hai vấn đề lớn. Một là cần tài nguyên lớn để chèo chống cho việc tu hành. Hai là việc áp súc một ngàn gốc dược thảo lại với nhau một cách hoàn mỹ mà không gây ảnh hưởng xấu tới thân thể.
Vấn đề tài nguyên đã được Trần Tiêu xem xét rất kĩ lưỡng, cậu tin rằng với Bách thảo kinh cùng sự am hiểu về dược đạo của mình sẽ dễ dàng tự cung ứng được phần lớn tài nguyên tu luyện. Còn phần còn lại thì sẽ nhờ vào những nhiệm vụ tông môn mà cậu sẽ tham gia sau đó.
Việc quan trọng nhất là dung hợp hoàn mĩ một ngàn gốc thảo dược. Nội trong phạm vi cân bằng ngũ hành đã gây khó khăn cho tất cả luyện dược sư ở Dược Linh tông huống hồ một tên tạp đồ như Trần Tiêu. Nhưng nhờ Bách thảo kinh, vấn đề này cũng không quá khó đến mức không thừa nhận nổi nữa.
Loay hoay cũng qua một đoạn thời gian, đã đến lúc thu hoạch Thanh Linh trúc. Theo ghi chép từ ngọc giản mà Vương sư huynh đưa cho, Thanh Linh trúc muốn đạt hạ phẩm thì cần phải mất từ một tới hai tháng gieo trồng và sẽ cao khoảng năm tấc, có màu xanh đậm. Nhưng Trần Tiêu nhìn trăm gốc Thanh Linh trúc của mình thì không hoàn toàn giống vậy.
Thanh Linh trúc của cậu chưa đến một tháng đã cao bảy tấc và có màu xanh nhạt, không những vậy trên thân cây ẩn ẩn có khí tức kì lạ mang lại cảm giác gột rửa tâm hồn giống như cái tên của nó vậy.
Trần Tiêu thu Thanh Linh trúc vào túi trữ vật, kiểm tra hai loại dược thảo còn lại là Hạt Kê thảo và Thủy Vụ thảo. Phương pháp trồng xen canh như vậy ngoài mục đích gia tăng chất lượng dược thảo còn giúp các tạp đồ có thêm tài nguyên để tu luyện. Dù sao Dược Linh tông cũng là môn phái chuyên về dược, thứ không thiếu nhất của tông chính là hạt giống dược thảo.
Nhiệm vụ đường, ở một quầy có vài vị trưởng lão đang thẩm định đẳng cấp dược thảo và hoàn trả nhiệm vụ. Quầy này chuyên dành cho các tạp đồ tạp dịch là chủ yếu nhưng làm việc ở đây rất cực nhọc vì số lượng dược thảo cần kiểm tra là vô cùng lớn.
“Thủy Vụ thảo này chất lượng khá thấp, miễn cưỡng đạt hạ phẩm nên ngươi chỉ được hai phần ba số điểm cống hiến.”
“Gốc Bạch tinh hoa này độ tinh khiết gần đạt năm phần. Tông môn sẽ ban thưởng thêm một phần.”
Tiếng thẩm định vang lên không dứt khi Trần Tiêu bước đến, cậu bèn vỗ túi trữ vật đặt một trăm gốc ở khu thẩm định gần đó. Một trăm gốc Thanh Linh trúc vừa lấy ra đã tỏa khí tức ôn hòa làm kinh động một vị trưởng lão đang ngồi gần đó.
Vị trưởng lão này tiến tới chỗ Trần Tiêu, xem xét Thanh Linh trúc. Bỗng dưng đôi mắt trở nên kinh ngạc mà quay sang Trần Tiêu:
“Là ngươi trồng những gốc Thanh Linh trúc này?”
“Chính là đệ tử.” – Trần Tiêu đáp.
“Ngươi làm sao có thể trồng Thanh Linh trúc trung phẩm cao bảy tấc mà có được biểu hiện hoàn mỹ khó có này. Chỉ có Thanh Linh trúc tuyệt phẩm mới có thể tỏa ra khí tức thanh tịnh và có màu xanh nhạt như vậy.” – Vị trưởng lão hỏi.
“Đệ tử chỉ cố gắng làm thật tốt thôi ạ.”
Vị trưởng lão già nhìn chăm chú Trần Tiêu, đôi mắt lóe lên tia thưởng thức.
“Ta là Viên trưởng lão, một trong hai trưởng lão phụ trách Ngoại môn các, đây là lệnh bài chứa điểm cống hiến của ngươi. Ta thấy tư chất về dược đạo của ngươi khá thuận mắt, nếu có việc gì khó hiểu hãy tới tìm ta.” – nói rồi Viên trưởng lão lấy ra một lệnh bài và một ngọc giản đưa cho cậu.
Trần Tiêu hơi ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào ngọc giản cũng như lệnh bài. Thấy thế Viên trưởng lão chỉ cười cười rồi phất tay nhanh chóng biến mất khỏi Nhiệm vụ đường.
Trở về căn nhà gỗ của mình, Trần Tiêu lấy ra lệnh bài và ngọc giản mà Viên trưởng lão đưa cho kiểm tra. Khi Trần Tiêu kiểm tra lệnh bài thì giật mình vì số điểm cống hiến là một vạn. Phải biết số dược thảo cấp thấp thường ít giá trị, như Thanh Linh trúc dù đạt mức tuyệt phẩm cũng chỉ khoảng một trăm điểm một gốc thôi, còn kém rất xa con số một vạn.
“Dù sao với số điểm cống hiến này sẽ giúp mình phát triển và hoàn thành Thiên dược Dưỡng linh công nhanh chóng hơn.” – Trần Tiêu hiểu rõ nguyên tắc cho và nhận của thế giới này, không ai lại đi cho không ai thứ gì. Bất đắc dĩ cậu đã nợ vị Viên trưởng lão này một nhân tình lớn.
Trần Tiêu cũng nhanh chóng kiểm tra ngọc giản, trong đó ghi hai mươi vấn đề về gieo trồng một loại thảo dược tên là Hồng Huyết quả. Hồng Huyết quả là loại chủ dược dùng trong việc gia tăng khí huyết cơ thể, quả càng đỏ thì hiệu quả càng lớn. Việc gieo trồng quả này cũng tương đối khó do đặc thù cần phải đạt đến huyết sắc thì luyện dược mới có tác dụng. Mà thường việc trồng loại quả này tốn hao thời gian rất lớn mới thành thục nên giá thành vô cùng đắt đỏ.
Trần Tiêu vừa đọc về Hồng Huyết quả thì nhớ tới Bách thảo kinh đã ghi chép rất đầy đủ về nó. Trần Tiêu có ấn tượng sâu sắc với Hồng Huyết quả không phải bởi vì nó có giá trị lớn mà có một đoạn ghi chép về khả năng trị táo bón nếu như sử dụngloại Hồng Huyết quả chưa thành thục cũng được tác giả cuốn kinh Thần Nông Khương thị tỉ mỉ ghi chép vào.
Hai mươi vấn đề mà ngọc giản ghi chép chỉ là những vấn đề nhỏ hay nói đúng hơn là phụ thêm trong cuốn Bách thảo kinh. Vì vốn Hồng Huyết quả có tác dụng chính không phải trong việc gia tăng khí huyết mà là ổn định dòng khí huyết vận chuyển nhưng do lượng khí huyết ẩn chứa trong nó quá lớn làm đa phần các luyện dược sư bình thường lầm tưởng.
Trần Tiêu vui vẻ ghi chép một chút giảng giải từ Bách thảo kinh ra nhưng không có đầy đủ. Dù sao cậu cũng mới chỉ là tạp đồ, Hồng Huyết quả lại là một loại dược thảo trung cấp nên việc tiếp xúc không nhiều mà có thể chỉ ra chi tiết sẽ làm Viên trưởng lão nghi ngờ không đáng.
Sau khi hoàn thành xong việc của Viên trưởng lão, Trần Tiêu tiếp tục ra dược điền thu hoạch Hạt Kê thảo và Thủy Vụ thảo. Làm xong hết mọi việc, Trần Tiêu mới đến Nhiệm vụ đường để nhận thêm nhiệm vụ tông môn kiếm điểm cống hiến.
Trần Tiêu không đến tìm Viên trưởng lão ngay mà muốn đợi thêm một thời gian nữa để phù hợp với tư chất của mình. Nhận thêm nhiệm vụ gieo trồng xong, cậu chạy thẳng đến Cống hiến điện để đổi thêm cho mình mấy trăm gốc dược thảo khác để tu luyện. Dù gì cậu cũng đã nhận ân tình của Viên trưởng lão nên cũng thoải mái tiêu phí nó cho mục đích tu luyện cũng không phải chuyện gì đáng trách.
Trăm gốc dược thảo đến tay, Trần Tiêu lại cảm thán về dung lượng túi trữ vật của mình quá nhỏ. Dù sao túi trữ vật của cậu cũng chỉ là hàng phổ thông làm cho đệ tử nên không gian bên trong khá nhỏ nên cậu phải vác hơn chục gốc còn lại về nhà gây không ít sự chú ý.
“Quá mức chú ý cũng không tốt, thiên tài dù sao cũng bị đố kỵ mà.” – Trần Tiêu cảm khái.
Về đến nơi ở, Trần Tiêu thu xếp gọn gàng những thứ mua được rồi lấy Bách thảo kinh nghiên cứu. Lần trước cậu đã lờ mờ thấy được một cách có thể cân bằng hoàn mỹ ngũ hành nhưng vẫn khiến Thiên dược Dưỡng linh công có thể tiếp tục phát triển nên vẫn muốn nghiên cứu thêm.
Nhưng qua hai ngày nghiên cứu, Trần Tiêu mang nét mặt bơ phờ, mệt mỏi vì không tìm ra phương pháp nào hợp lý để cân bằng ngũ hành trong thân. Bách dược Dưỡng linh công vốn muốn luyện từng cảnh giới theo mỗi ngũ hành rồi cuối cùng hợp nhất mà đột phá, cách này đơn giản nhất nhưng cơ thể phàm nhân vốn không như Yêu tộc hay Ma tộc nếu làm vậy thì tiền đồ chỉ có hạn do mỗi tiểu cảnh giới chỉ hấp thu một lượng nhỏ ngũ hành hợp nhất lại cũng không tăng chiến lực bao nhiêu.
Thế nên Trần Tiêu đã suy ra Thiên dược Dưỡng linh công dùng năm thuộc tính luyện từng cảnh giới sẽ khiến từng bậc cảnh giới vượt xa người khác lúc hợp nhất lại thì lại càng là ngày đi vạn dặm. Nhưng hợp nhất ngũ hành đã khó, bây giờ theo cách của Trần Tiêu vừa hợp nhất mỗi bậc ngũ hành khác nhau ở mỗi tiểu cảnh giới vừa gia tăng thêm số lượng thảo dược tu luyện thì khó càng thêm khó.
Không còn cách nào khác Trần Tiêu chỉ lặng lẽ đợi chừng nào nghĩ ra phương pháp khác mới tiếp tục tu luyện, vì tính cách của cậu mặc dù trầm ổn, tự tại nhưng vẫn có hiếu thắng. Bằng chứng là ở nghiên cứu viện dù kết quả học tập luôn ở mức khá nhưng ai cũng biết cậu là người chăm chỉ và giỏi nhất cùng lứa.
Ngồi trầm ngâm một lúc lâu thì Trần Tiêu bỗng dưng cảm thấy mình quá sốt ruột, dù sao cậu cũng mới tới đây, vẫn còn nhiều thời gian không nên quá gấp gáp làm gì ảnh hưởng đến việc tu hành. Cậu bèn ổn định tâm tình rồi nhìn ngọc giản Viên trưởng lão đưa rồi cảm nó đi ra khỏi cửa phòng.
“Dù sao cũng không có tu luyện, thôi thì tìm Viên trưởng lão rồi thử nhờ ngài chỉ điểm một hai.” – Trần Tiêu lấy lại bộ dạng tự tin thường có rồi tiến về nơi ở của Viên trưởng lão.