Tân Kỷ

Chương 8 - Thiên Dược Dưỡng Linh Công (Hạ)

Đứng trước động phủ của Viên trưởng lão, Trần Tiêu đã ngửi thấy hương thơm khó cưỡng của các loại dược thảo cùng với linh khí nồng đậm hơn rất nhiều so với nơi ở của mình. Càng tiến vào sâu, cậu càng kinh ngạc vì hai bên đường vào phủ có dược điền chỉ trồng một dược thảo quý hiếm mà cậu thấy ở Cống hiến đường cần hơn mấy chục vạn điểm để đổi một hạt giống, thế nhưng không chỉ có một loại mà hơn chục dược điền khác nhau như vậy.

Cậu thầm nghĩ dù sao Viên trưởng lão cũng là một trong hai người đứng đầu ngoại môn, thân phận có khi còn cao hơn cả những trưởng lão nội môn thông thường khiến Trần Tiêu bất chợt nảy một suy nghĩ sẽ ôm cái bắp đùi to này.

Ngồi đối diện Viên trưởng lão, Trần Tiêu mở ngọc giản trả lời các câu hỏi trong đó. Vừa trả lời cậu vừa nhìn biểu hiện của Viên trưởng lão, qua thái độ cậu biết mình đã trả lời câu hỏi đó ổn thỏa hay chưa mà tiếp tục nói chi tiết hơn. Điều nhỏ nhặt như vậy càng khiến hảo cảm của Viên trưởng lão đối với Trần Tiêu tăng lên không ít.

Khi trả lời xong, Viên trưởng lão lại tiếp tục đưa cho cậu túi trữ vật chứa vài hạt giống và bảo cậu đem trồng. Trần Tiêu nhìn trong túi trữ vật thì nhận ra đó là hạt giống Hồng Huyết quả khiến nội tâm cậu mừng rỡ. Vì không những nó là loại dược thảo trung cấp mà còn khẳng định Viên trưởng lão đã bắt đầu nghiêm túc đánh giá cậu. Đây chính là cơ hội có một không hai.

“Thưa Viên trưởng lão, đệ tử mạo muội muốn hỏi một vấn đề về Bách dược Dưỡng linh công.” – Trần Tiêu lên tiếng.

Nhìn thái độ của Viên trưởng lão đang đợi, cậu bèn tiếp tục:

“Bách dược Dưỡng linh công muốn đạt được lợi nhất thì đi theo con đường nào thưa trưởng lão.”

Sau khi nghe vấn đề, Viên trưởng lão im lặng nhìn cậu một lúc như có điều suy nghĩ khiến Trần Tiêu có cảm giác hơi không ổn thì có tiếng đáp.

“Mỗi loại dược thảo đều không giống như nhau, sinh trưởng ở từng vùng đất khác nhau, lại gặp những ảnh hưởng bên ngoài khác nhưng trọng yếu nhất là ngay từ đầu mỗi gốc thảo dược là một hạt giống ở đẳng cấp khác nhau nên sức tiến hóa lại khác nhau.”

Nghe những lời ấy trong lòng Trần Tiêu chợt có rung động như được khai sáng, liên tục cảm tạ Viên trưởng lão rồi cáo lui. Viên trưởng lão cũng không giữ cậu lại còn nhắc nhở cho cậu về việc trồng Hồng Huyết quả cũng như phải ghi chép tiến độ để ngài có thể tiện xem xét.

Về đến căn nhà gỗ nghèo nàn của mình, Trần Tiêu ngay lập tức bắt tay vào việc thử nghiệm với Bội Sinh thú.

“Con người cũng như dược thảo, có kì ngộ khác nhau, thân thể lại khác nhau nên sẽ phát khác nhau không có con đường nào lợi nhất, chỉ có con đường phù hợp nhất. Vậy muốn phù hợp nhất với mọi loại tình huống thì hạt giống phải càng có sức sống ngoan cường, cắm rễ bất cứ nơi đâu. Nói cách khác, chính là tiến hành tu luyện cả cơ thể thành một nơi chứa đựng đại đạo thật hoàn hảo giống như câu nói thân thể là đại đạo bảo bình, đại đạo là thân thể thần tàng.”

“Không những là da thịt, xương cốt phải mạnh mẽ mà còn phải có sức sống mãnh liệt đến từ lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch từ đó cả thân thể sẽ trở thành một bình chứa đại đạo vô tận.” – Trần Tiêu từ cảm ngộ mà bừng tỉnh.

“Nếu da thịt không chịu nổi thiên dược lực thì phân tán vào kỳ kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng mà chống đỡ. Đem toàn bộ nhục thân trở thành lô đỉnh, luyện hóa dược lực gia thân. Từ đó có thể tùy ý bù đắp tất cả thiếu sót, cân bằng hoàn mỹ ngũ hành.”

Trần Tiêu dùng tất cả dược thảo mua được tiến hành luyện hóa. Thổ nạp linh khí theo Thiên dược Dưỡng linh công, vận chuyển dược lực khắp kỳ kinh bát mạch, đem lục phủ ngũ tạng là vòng chu thiên ngũ hành hoàn mỹ rồi tiếp tục qua da, thịt, xương, gân, tủy.

Trần Tiêu không biết việc mình đang làm chỉ có những đại năng có tu vi thâm hậu, đã bước đi thật xa trên con đường đại đạo, trải qua hàng ngàn khổ cực mới hiểu rõ việc tu luyện Địa sinh kỳ phải đồng thời tu cả năm tiểu bậc cảnh giới mới có thể chạm đến cực cảnh Địa sinh.

Nhưng may mắn, Trần Tiêu may mắn nghĩ ra con đường đúng đắn nhất trong vô số con đường mà cậu có thể lựa chọn. Dù sao may mắn cũng là một loại thực lực, hàng vạn thời đại qua đi chỉ cậu mới có may mắn mà tu luyện theo con đường này, những người khác thì một là cơ duyên xảo hợp, hai là có đại năng giúp đỡ mới có thể đi đến bước này.

Sau hơn hai tháng thời gian vùi đầu vào tu luyện, Trần Tiêu bước ra khỏi căn nhà gỗ, thân hình cậu trở nên rắn chắc hơn, ngay cả khí chất cũng thay đổi càng trầm ổn hơn hẳn.

“Mặc dù không chắc chắn cho lắm nhưng Thiên dược Dưỡng linh công đã hấp thụ hơn một nửa thì chắc cảnh giới của mình giờ có thể so với mấy đệ tử ngoại môn đã đạt đến tôi cốt kỳ. Thế nhưng chiến lực thì không biết như thế nào.”

Trần Tiêu đi theo con đường khác mọi người nên vẫn mang tâm lý thăm dò, dù sao cũng không ai muốn đi trên con đường tu hành mà lại trở nên yếu hơn những người khác cùng cảnh giới.

Trần Tiêu kiểm tra những loại dược thảo đang trồng, hơn hai tháng tu luyện cậu đã bỏ bê việc chăm sóc những cây này, dù sao thì nhiệm vụ tông môn cũng tương đối thoải mái, thời gian rất nhiều.

Sau khi Trần Tiêu truyền một tia thần thức vào lệnh bài tông môn để xem xét nhiệm vụ thì bất chợt lệnh bài của cậu run lên. Trần Tiêu phát hiện chữ tạp đồ màu đen dần thay đổi thành ngoại môn đệ tử khiến mặt cậu vô cùng ngạc nhiên sau đó một thanh âm từ lệnh bài phát ra:

“Đệ tử Trần Tiêu đột phá thành công cực hạn phàm nhân, trở thành đệ tử ngoại môn. Nhanh chóng đến Ngoại Môn các gặp Viên trưởng lão để đăng ký thân phận mới.”

“Không ngờ lệnh bài của tông còn có chức năng kiểm tra cảnh giới tu luyện của đệ tử nữa.” – Trần Tiêu ngay lập tức hiểu ra.

“Sau này phải cẩn thận hơn mới được, dễ dàng bị lộ tu vi như này khiến ta cảm giác các cao tầng trong tông luôn nhìn chằm chằm vào mình, lỡ như đột phá trong lúc tắm họ cũng nhìn thấy hết luôn sao.” – Trần Tiêu chợt rùng mình xua nhanh đi suy nghĩ đó.

“Đến rồi đó sao, Trần Tiêu.” – Viên trưởng lão đang ngồi đọc sổ sách thì chợt nói.

“Đệ tử đã đến.” – Trần Tiêu đáp.

Việc đăng ký thân phận mới do Trần Tiêu tấn cấp làm đệ tử ngoại môn cũng nhanh chóng do có sự can thiệp từ Viên trưởng lão. Thông thường trở thành đệ tử ngoại môn sẽ được cấp một động phủ mới và dược điền trong phạm vi gần bảy ngọn núi của Dược Linh tông. Tiếp theo đó là chu cấp hằng ngày cũng tăng lên gấp năm so với lúc còn làm tạp đồ, nhưng trở thành đệ tử ngoại môn thì phải có nghĩa vụ một năm hoàn thành một nhiệm vụ bắt buộc.

Đa phần một nhiệm vụ bắt buộc thường là lịch lãm bên ngoài có độ khó tương đối cao so với đệ tử ngoại môn, thế nên các đệ tử thường tập hợp thành nhóm để hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ như thế vừa mang ý nghĩa tăng khả năng thực chiến cho các đệ tử, không biến họ thành những đóa hoa trong lồng kính, còn giúp những đệ tử hiểu rõ nhau hơn tăng mức độ gắn kết trong tông.

“Hạt giống Hồng Huyết quả thế nào rồi?” – Viên trưởng lão hỏi.

“Đệ tử mấy tháng này tập trung tu luyện vẫn chưa gieo trồng Hồng Huyết quả thưa trưởng lão.” – Trần Tiêu đáp.

“Vẫn là chưa à, khà khà” – Giọng Viên trưởng lão có chút vui vẻ.

Trần Tiêu đang suy nghĩ nguyên nhân thì chợt Viên trưởng lão quăng cho cậu một ngọc giản nhiệm vụ. Trong đó ghi nhiệm vụ tấn cấp nội môn với yêu cầu trồng một mai Hồng Huyết quả thượng phẩm.

Trần Tiêu hơi hoảng hốt. Cậu không ngờ Viên trưởng lão lại dùng nhiệm vụ bắt buộc lần này để cho cậu tấn nhập thành nội môn đệ tử. Phải biết ngoại môn đệ tử cần phải mở Hồn Hải cảnh trong thiên dưỡng kỳ hoặc tham gia thi sát hạch nội môn mới có thể trở thành nội môn đệ tử được. Ngoài ra còn một cách nữa.

“Thưa trưởng lão, đây là..” – Trần Tiêu hồ nghi hỏi.

“Là nhiệm vụ giúp ngươi trở thành nội môn đệ tử mà thôi. Thông thường thì hạt giống Hồng Huyết quả cần phải đến những nơi núi lửa có yêu thú canh giữ mới có thể tìm được một hai.” – Viên trưởng lão cười cười giải thích.

Trần Tiêu liền hiểu ý tứ trong lời nói đó của Viên trưởng lão. Ngay cả kẻ ngu cũng biết được suy nghĩ muốn thu Trần Tiêu làm đệ tử của ông. Đây là một cơ hội khiến cậu có thể một bước lên trời thế nên dù tính cách cậu trầm ổn cũng xốn xang lồng ngực mà ngay lập tức muốn dập đầu bái sư trước Viên trưởng lão.

“Còn chưa phải, hoàn thành nhiệm vụ rồi tới tìm ta cũng chưa muộn.” – Viên trưởng lão thấy thế vội ngăn cản nhưng gương mặt giãn ra trông như một lão sư phụ đang nhìn đồ đệ yêu quý của mình.

Sau một hồi cảm tạ Viên trưởng lão khiến ông cũng bất đắc dĩ đuổi đi thì Trần Tiêu mới vội chạy thật nhanh về động phủ của mình tiến hành trồng hạt giống Hồng Huyết quả ngay.

Hưng phấn trồng được một lúc thì Trần Tiêu cũng bình tĩnh trở lại, dù sao việc trồng Hồng Huyết quả cũng tốn chút thời gian, không nói là nhiều nhưng cũng khá lâu. Vì lẽ đó, cậu bèn ổn định tâm tình rồi lấy ra Bách thảo kinh tiếp tục hoàn thiện Thiên dược Dưỡng linh công.

Trong lúc tu hành Thiên dược Dưỡng linh công, Trần Tiêu vẫn luôn vận dụng những phương pháp ghi trong Bách thảo kinh để bồi dưỡng tâm thần. Từ khi chứng thực hiệu quả ở lần thí luyện gia nhập tông môn thì cậu vẫn luôn để ý đến việc duy trì sử dụng chúng.

Trần Tiêu còn nhớ lúc gần mất ý thức, sắp hôn mê thì có một giọt nước màu xanh lục đã tẩm bổ cho tâm thần cậu khiến cậu luôn tấm tắc kỳ lạ. Mặc dù đã thử bao lần, kể cả khi tu luyện gượng ép mình mệt mỏi đến cực hạn ngất đi, cũng không thấy thêm giọt nước xanh lục nào khác. Vì thế cậu đành kiên trì tiếp tục các phương pháp vì mong muốn được gột rửa thần hồn lần nữa. Dù sao sau ngày hôm đó cậu cảm thấy đầu óc mình thông thoáng hơn nhiều cũng như ngộ tính tăng cao không chỉ một bước nên Trần Tiêu luôn nhớ mong cảm giác đó.

Thiên dược Dưỡng linh công của Trần Tiêu sáng tạo ra đang được cậu hoàn thiện chi tiết. Từ khi lấy ngũ hành thuộc tính gia thân thì cậu cũng thử làm với những bộ vị riêng biệt trong cơ thể.

Như lấy một chu thiên ngũ hành luyện vào ngũ tạng rồi lại thêm vào lục phủ, rồi áp dụng cho ngũ quan rồi năm ngón tay, năm ngón chân khiến sức mạnh cơ thể cậu tăng lên chóng mặt. Không những thế, việc tu luyện ngũ hành hoàn mỹ trong thể nội giúp lục phủ ngũ tạng của Trần Tiêu tràn đầy sức sống, gia tăng sức bền và lực bộc tác cho thân thể. Hiện giờ dù tu vi cậu chỉ so sánh với tôi cốt đệ tử nhưng sức mạnh của cậu đã vượt quá mười tượng tương đương sức mạnh của kì cuối tẩy tủy.

Trần Tiêu cảm nhận thấy linh khí trong cơ thể mình vận chuyển khắp kì kinh bát mạch, đã trở thành một đường tuần hoàn liên miên không dứt. Linh khí vận chuyển thành đường to như vậy ở mức độ nào đó đã hóa Khí Hải.

Thời gian Trần Tiêu gia nhập Dược Linh tông còn khá ngắn, thế nên mức độ am hiểu về tu hành của cậu chưa cao. Cậu không biết bình thường đệ tử ngoại môn muốn đạt linh khí hóa hải như vậy thường đột phá Uẩn Thể trung kỳ Thiên dưỡng cảnh mới có thể đạt được. Nhưng Trần Tiêu mới chỉ tu luyện được bảy phần mười Thiên dược Dưỡng linh công đã đạt thành tựu như vậy rồi.

Nếu Viên trưởng lão thấy tình hình Trần Tiêu hiện giờ thì sẽ chấn kinh mà thốt lên:

“Cực cảnh của Địa sinh kỳ linh khí hóa hải khi mới chỉ đột phá cực hạn phàm nhân. Trên cả thiên tài, một yêu nghiệt!”.

Bình Luận (0)
Comment